HỒI THỨ 4
Lúc nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy những ánh sáng thong thả di động, tạo thành từng vệt sáng nhạt nhòa ngang dọc chằng chịt trong thế giới tối tăm.

Mở mắt ra, ngoài cửa sổ là ngõ nhỏ lúc ba giờ sáng.

Ánh đèn ảm đạm chiếu ra một vùng khuyết tỏng bóng tối, rãnh nước và một vài thùng rác hiện ra hình dáng trong vùng khuyết ngày.

Thỉnh thoảng lại có túi ni long màu trnagws bị gió thổi bya qua bên ngoài cửa sổ.

Vài ba con mèo lẳng lặng đứng trên bậu tường, ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng tỏ.


Thỉnh thoảng có một vài tiếng còi oto truyền đến từ nơi nào đó rất xa, trong ddeeem khuya lạnh giá, vì không gian quá mức tĩnh mịch nên không có cảm giác chói tai, chỉ thấy tâm tình bi thương ngày càng phóng đại trên đường phố trống trải.

Dịch Dao ddauw tay lau nước mắt đọng lại trên bờ mi quay mặt vào dường tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Đã bao nhiêu ngày liên tục mơ thấy giấc mơ đau buồn này rồi?
Có lúc Dịch Dao từ trong mơ khóc tỉnh lịa, vẫn không dứt được tâm tinh f bi tương, thế là tiếp tục khóc.

Chính mình cũng không biết vì sao bản thân lại khóc, nhưng có thể biết rõ mình bị thứ tâm tình gọi là “bi thương” bao trùm, tựa như tầng mây dày trôi trên bầu trời Thượng Hải vào mùa mưa dầm, bao trùm cả thành phố khiến mọi thứ như trở nên mốc meo.


Khóc mệt rồi lại ngủ thϊếp đi một lần nữa.

Mà trong giấc mơ bi thương mới nhất, Tề Minh chết rồi.

02.

Dịch Dao và Tề Minh đạo xe đi trong dòng xe cộ thong thả tiến về phía trước.

Sáng sớm, tình hình giao thông Thượng Hải hệt như một nồi miến bị nấu nhừ, ba bước một đèn đỏ, năm bước một đạon kẹt xe, thỉnh thoảng có ông già bà già đi tập thể dục chậm chạp chạy qua bên cạnh hai người.

Mỗi con đường đều như là một con rắn sắp chết, chậm chạp nhúc nhích.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương