Đứng trước Ẩn Vụ cung, Giang Lâm Vụ nhìn hoa lê trắng ngoài vườn cùng với hương hoa lê ngọt ngào quen thuộc tràn ngập chóp mũi, cảm thấy vô cùng thoải mái.Giang Lâm Vụ chống eo, vòng quanh đình viện vài vòng, hài lòng gật đầu.

Bạch Ngọc vẫn luôn theo sát phía sau nàng.

Nàng nhấc chân định đi vào trong phòng, Bạch Ngọc nhắm mắt theo đuôi.

Ống tay áo Giang Lâm Vụ nhấc lên, ngăn cản đường đi của hắn.“Trước khi chúng ta trở về, không phải đã thương lượng xong, ở trong Huyền Kiếm tông vẫn phải tránh hiềm nghi sao?” Giang Lâm Vụ híp mắt cảnh cáo nói với Bạch Ngọc.Bạch Ngọc miễn cưỡng đồng ý, nhưng hiện tại hắn đã hối hận.

Trước bọn họ ở trong Bạch gia luôn cạnh nhau không tách rời, cho tới giờ Bạch Ngọc vẫn không thể thuyết phục bản thân một mình trở lại Thanh Tịnh Cư.Hắn không nói lời nào, đứng ở cửa như bị uỷ khuất.


Đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ chờ mong.Giang Lâm Vụ...!“Ngươi đừng dùng chiêu này nữa, chúng ta phải mang đến ấn tượng tốt cho Huyền Kiếm tông.

Sao có thể...”Bạch Ngọc thấy chiêu này không được, lại đưa tay chỉ vào một khối gạch lớn dưới hành lang, hướng Giang Lâm Vụ ân cần nói: “Coi như Tiên tôn truyền Bạch Ngọc, lại phạt Bạch Ngọc quỳ.

Như vậy Bạch Ngọc sẽ có lý do ở cạnh người.”Giang Lâm Vụ nhất thời không nói lên lời, lần này nàng đuối lý.

Trước đây, để đuổi hắn đi, nàng luôn phạt hắn quỳ.

Thôi thôi, dù sao Vụ Ẩn cung này ngày thường cũng không có người đến, mình và Bạch Ngọc chỉ cần không biết xấu hổ là được rồi.Giang Lâm Vụ nhéo má Bạch Ngọc trút giận.


Sau đó dắt hắn vào trong phòng.Bạch Ngọc cúi đầu giấu đi nụ cười, trong lòng có chút đắc ý.Dọc theo lối vào, nội tâm Bạch Ngọc dâng lên rất nhiều cảm xúc, đầu tiên là sau khi nhìn thấy màn che, liền nhìn thấy sạp tháp quý phi quen thuộc.

Tiếp theo tiến vào phòng ngủ, Bạch Ngọc trước kia thường bị Giang Lâm Vụ mê hoặc hay vụng trộm chạy tới ôm nàng ngủ, hiện giờ lại quang minh chính đại được Giang Lâm Vụ dắt vào cảm thấy thật vui sướng.Hai người ngự kiếm bôn ba nửa tháng, phong trần mệt mỏi mới trở lại Huyền Kiếm tông.

Bây giờ Giang Lâm Vụ chỉ muốn ngắm sao, cảm nhận gió mát thổi qua núi.

Ngâm mình trong bồn tắm và thư giãn.“Ta phải đi tắm.”“Vậy Bạch Ngọc cũng đi.”Giang Lâm Vụ sắc mặt cổ quái nhìn Bạch Ngọc: “Ngươi cũng nên tắm thật tốt.”Đi vào bể tắm lộ thiên đầy hơi nước, hai người ngâm mình trong hồ, làn nước ấm áp thấm qua cơ thể cả hai, xua tan hết mệt mỏi của chặng đường.Giang Lâm Vụ thích ý ngâm nga một giai điệu không rõ.Bạch Ngọc nhìn hoa lê trắng, lắng nghe những giai điệu quen thuộc.

Trong đầu thoáng nhớ tới, lúc trước dưới ánh trăng, hắn dâm loạn Tiên tôn.Hắn tới gần Giang Lâm Vụ, chóp mũi cao thẳng cọ cọ lên cổ nàng, khàn giọng lên tiếng: “Tiên tôn..”Giang Lâm Vụ liền biết, hai người họ ở cùng một chỗ là không thể nào tắm tử tế được, nàng nhịn được, nhưng con sói tham ăn này thì không thể nhịn được.Giang Lâm Vụ đứng dậy, những giọt nước trên cơ thể lặn xuống theo đường cong uyển chuyển của nàng.

Nàng ngồi thẳng trên mép hồ, mở rộng hai chân, ra hiệu cho Bạch Ngọc.Côn thịt của Bạch Ngọc trong nháy mắt đã vểnh lên cao, ngay từ đầu có thể cắm vào Bạch Ngọc rất vui.

Nhưng nghĩ tới ký ức trước đây ở hồ nước nóng, hắn lại muốn nhìn bộ dạng Giang Lâm Vụ loạn ý tình mê tự mình thủ dâm.Bạch Ngọc nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộn: “Tiên tôn...!Người thủ dâm cho Bạch Ngọc xem được không?”“Cái gì? Thủ dâm? Vì sao?” Giang Lâm Vụ xấu hổ, đỏ mặt nghi hoặc nói.“Bạch Ngọc muốn xem.” Bạch Ngọc cầu xin, “Được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương