Giang Lâm Vụ phát hiện thật ra Bạch Ngọc rất dễ dỗ dành, trải qua ngày nàng được các phụ nhân truyền thụ kinh nghiệm, hắn không còn cố ý trốn nàng nữa.Cũng không ra ngoài, cả ngày chỉ dán lấy Giang Lâm Vụ, ngay cả Lý Diên mời qua bàn truyện cũng không đi, để Hoắc Chẩn đi xử lý.Giang Lâm Vụ tuyệt đối không thừa nhận chính mình câu dẫn hắn, mà là Bạch Ngọc tự hắn trầm mê mĩ sắc của nàng.Lần trước thi mị, Bạch Ngọc nổi hứng, Giang Lâm Vụ thiếu chút nữa bị giày vò chết, mấy ngày liên tiếp nơi riêng tư mặc dù đã bôi thuốc vẫn có chút bỏng rát đau đớn.

Bạch Ngọc liền lấy lý do chiếu cố nàng, mọi lúc đều dính lấy nàng, nửa bước không rời.Giang Lâm Vụ đương nhiên cũng thích ở cạnh Bạch Ngọc, nhưng nàng muốn tìm vị phu nhân bằng hữu kia trò chuyện nhưng không được.Bạch Ngọc thế nào cũng đi theo, hắn có thân phận gì, lại là giới tính gì, nếu hắn đi, mọi người sẽ bàn tán không thôi.Cả ngày Giang Lâm Vụ đề cùng Bạch Ngọc ở Ngọc Can Viện, triền miên kích tình không ngừng.Giang Lâm Vụ thấy cũng tốt, chỉ là có chút không chống đỡ được lửa nóng của Bạch Ngọc.Bạch Ngọc dù không thể ăn, nhưng sờ sờ cọ cọ không ngừng, ngăn cũng không ngăn được.Thậm chí nhiều lần hắn dùng cặp mắt hoa đào kia dụ dỗ Giang Lâm Vụ, lần này nàng quyết không mềm lòng.Bạch Ngọc tự biết mình đã quá làm càn, ngày ngày đều phải tự mình hôi thuốc cho Giang Lâm vụ, hai người tuy rằng cái gì cũng đã làm, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng không cho hắn giúp.


Cả hai lại vì thế mà trong giường đùa giỡn, tiếng cười lan khắp phòng, vui đùa không ngừng.“Tiên tôn nên bôi thuốc rồi.” Bạch Ngọc thường ngày bôi thuốc cho nàng, hắn ừ trong nhẫn trữ vật lấy ra tuyết liên cao thượng hạng.Giang Lâm Vụ nghe thế cứng đờ,cọ xát hai chân, ấp úng.

Bạch Ngọc cho rằng nàng lại thẹn thùng, liền nhớ đến mấy ngày trước ,chuẩn bị động thủ lột xiêm y.Giang Lâm Vụ gắt gao che chắn vạt áo của mình, ngẫu nhiên nhìn bên trong nhẫn trữ vật của Bạch Ngọc, mấy bình thuốc thật quen mắt, nàng vội vàng nói, “Mấy hộp đó là gì vậy?”Bạch Ngọc nghe thấy, đem hai hộp “Hộ eo tăng cơ đan “ cùng “Sinh tinh bổ khí hoàn” lấy ra.Đây là trước kia Tiên tôn cho hắn, hắn tuy không thích những vẫn luôn giữ kĩ.

Thoáng cái liền nhớ tới chuyện khi đó Giang Lâm Vụ nghi ngờ Hùng Phong có vấn đề.Giang Lâm Vụ cầm lấy bình thuốc, mở ra xem , thuốc bên trong còn nguyên không thiếu một viên.“Ai nha? Sao ngươi không ăn, quỳ làm tổn thương cơ thể, cũng không bồi bổ.”Bạch Ngọc thoáng nghiến răng, tiến đến bên Giang Lâm Vụ, trầm thấp nói, “Tiên tôn thân thể ta có vấn đề gì, có cần ăn đan dược này không, tiên quân không phải là rõ ràng nhất sao?”Hơi nóng phả lên vành tai mẫn cảm của Giang Lâm Vụ, ứng đỏ theo tai lan toàn khuôn mắt nhỏ nhắn, giọng điệu hắn như vậy rất dễ làm nàng hiểu nhầm.“Ngươi hiểu nhầm cái gì? Chúng ta khi đó lại không có ...Ai nha! Là thuốc trị thương, là thuốc đứng đắn, không phải loại thuốc kia...” Giang Lâm Vụ càng nói thanh âm càng nhỏ.Bạch Ngọc nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, không nhịn được, lớn tiếng cười.Hắn liền nghĩ đến, khi đó tuy rằng hắn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng mọi chuyện khác đều đã làm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.Hắn chính là thích nhìn khuôn mặt yêu mị này của nàng, mỗi lần đều xấu hổ đến đỏ mặt, bên ngoài lạnh lùng bên tròng vừa nồng nhiệt vừa hồn nhiên.Bỗng nhiên nhắc lại chuyện cũ, nàng mang theo áy náy cùng đau lòng, có chút không dám đến gần Bạch Ngọc.“Bạch Ngọc, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? Ta lúc trước còn cố ý phạt ngươi, vũ nhục ngươi, ngươi vẫn đối với ta cung kính có lễ, quan tâm chăm sóc.


Thực xin lỗi ...!Ta, là ta không tốt.”Bạch Ngọc kéo Giang Lâm Vụ ôm chặt, hôn lên trán nàng, nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm Vụ.“Bạch Ngọc trước nay đều biết Tiên tôn là người tốt.

Tiên tôn thu nhận đệ tử có tư chất thấp nhưng phẩm chất cao, trợ giúp bọn họ tu luyện , cho bọn họ nền tảng bình đẳng, giúp đỡ bọn họ trưởng thành.


Đây là tiên môn nhân nghĩa chi đạo.”“Nhưng ta hết lần này đến lần khác đối xử không tốt với ngươi...” Giang Lâm Vụ nhăn mày, đáp lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương