Khi mặt trời lặn, Lý Diên đã tắm thuốc xong.

Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc không tiện lộ diện, liền không lưu lại, cáo từ trước.

Huynh muội ngàn lời cảm tạ, tự mình đưa Bạch Ngọc cùng Giang Ngộ lên xe ngựa rời đi.

Huynh muội vừa vào cửa liền nói chuyện.

“Đại phu Giang Vũ Vụ kia nhìn mới trúc cơ hậu kỳ, nhưng linh lực hùng hậu, ngay cả phụ thân Kim Đan hậu kỳ cũng không nhìn rõ, lại bị Giang đại phu nhìn ra được.

Không biết Giang đại phu là tuổi trẻ tài cao, hay là còn có huyền cơ khác?” Lý Diên thăm dò hỏi.

Lý Đình Đình và Giang Lâm Vụ khi uống trà trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, đương nhiên sẽ giữ bí mật cho “khuê hữu”.


Đối mặt với sự dò hỏi của huynh trưởng nhà mình kiên quyết không nói tiếp, hỏi ngược lại, “ Vậy trước kia ca ca cũng chưa từng nói cho ta biết, vị thiếu niên anh hùng kia, chính là vị kì tài thiếu gia Bạch Ngọc nha.

”Huynh muội hai người đều đánh nhau một tay thái cực bát quái, tương ái tương sát.

Mặt khác hai người trên xe ngựa kia.

Giang Lâm Vụ ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc vẻ mặt nghiêm túc bên kia.

Cho dù Bạch Ngọc bình thường không cười, nhưng trên mặt lại ôn nhu như gió xuân.

Giang Lâm Vụ thấy hắn nắm chặt tay mình, nghĩ đến sói con chắc là nhìn thấy mình cũng Lý gia công tử kia lại gần liền tức giận.

Chờ mọi chuyện xong xuôi, chuẩn bị đòi nợ.

Từ sau lần nàng bỏ lại Bạch Ngọc, hắn chịu uỷ khuất, tình khí dĩ nhiên đã lớn rất nhiều, Giang Lâm Vụ quyết định chủ động xuất kích trước.

Trên mặt nàng nở một nụ cười, kề sát Bạch Ngọc, nghiêng người tựa vào lồng ngực hắn.

“Sư huynh ~ linh lực hôm nay vận dụng cực tốt! Còn thông thạo dược lý biết phối chế thuốc, ngươi sao cái gì cũng biết vậy chứ? Sư huynh thật lợi hại!”Hoàng hôn đỏ rực, xuyên thấu qua màn xe ngựa chiếu lên gương mặt trắng nõn gò má non mịn của nàng, phảng phất như phủ thêm một tầng phấn hồng, làm nàng thêm ấm áp ngọt ngào.

Thấy Lâm Giang Vụ dỗ dành khen ngợi, Bạch Ngọc nhất thời có chúy buồn cười, nhưng thấy nụ cười ngọt ngào quyến rũ của nàng, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.


Hắn thở dài nhận thua, trước tiên hung hăng hôn nàng một phen, sau đó gắt gao ôm người vào lòng: “Tiên tôn tuy không hiểu nhân thế nhưng công phu dỗ dành người khác lại cực kì tinh thông, lần nào cũng có thể dỗ Bạch Ngọc đến ngọt ngào.

”Còn tiếng đến bên tai Giang Lâm Vụ, phả hơi thở, “Sư huynh còn có thể đan thanh, Tiên tôn cũng khen ta đan thanh cực tốt, có muốn thử một chút hay không.

”Giang Lâm Vụ lần này không phải ánh hoàng hôn chiếu đỏ mặt, mà là thật sự đỏ mặt, dứt khoát rúc vào ngực Bạch Ngọc không trả lời hắn.

“Tiên tôn sao hôm nay luôn nhìn Lý Diên kia, còn thân thiết với hắn như vậy.

” Bạch Ngọc cọ xát bả vai và cổ của nàng nhẫn nhịn không được liền hỏi.

“Ta thích bộ dáng của hắn.

”“Cái gì?!” Bạch Ngọc kích động đứng lên, đầu đập vào nóc xe, vóc dáng hắn cao thiếu chút nữa đã xuyên qua nóc xe.

Đồng tử hắn co rút, trong lòng bối rối.

Đúng vậy, Tiên tôn thích nam tử như nào hắn cũng chưa từng hỏi qua, Tiên tôn có thích hắn hay không, hắn cũng không hỏi.


Chỉ mải thân mật với thân thể nàng, khiến hắn sơ suất, nếu sau này Tiên tôn chỉ nể mặt hắn thân mật cơ thể mới giữ lại hắn thì sao.

Vậy sau này nếu nàng gặp được người mình thích, hắn có thể giữ được nàng sao! Giang Lâm Vụ vội kéo thắt lưng Bạch Ngọc xuống, xoa đỉnh đầu hắn, nhìn hắn có bị thương chỗ nào không.

“Không phải cái loại thích kia, ta đại khái là chịu ảnh hưởng của sư phụ, đều thưởng thức những người tính tình ôn nhu.

”Bạch Ngọc nghe thế thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất giác mày nhíu lại.

Hắn muốn hỏi Tiên tôn có phải cũng chỉ là thưởng thức sự ôn nhu của hắn mà thôi không.

Nhưng Tiên quân là người thẳng thắn, hắn sợ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương