Hai người ngồi gần nhau, chậm rãi ăn cơm, đưa mắt nhìn nhau.

Sau một thời gian dài nhung nhớ là ân ái nhu tình.Bạch Ngọc thu dọn bát đũa xong đem thức ăn mang ra ngoài, Giang Lâm Vụ nhàn rỗi quan sát phòng ngủ của Bạch Ngọc.Phòng hắn đơn giản sạch sẽ, tươi mát tao nhã.

Cẩn thận nghe, còn nghe thấy gió thổi lá trúc rì rào, an tĩnh mà nhẹ nhàng.


Giang Lâm Vụ yên lặng lắng nghe.Ánh mắt nghiêng đến chỗ lộn xộn nhất trong phòng ngủ, nàng đi tới nhìn, tựa hồ đó là bức chân dung đêm qua Bạch Ngọc vẽ.Giấy trên bàn vốn không có trật tự, lại bị hai người đêm qua kích tình một phen, nhìn lộn xộn không chịu nổi.Giang Lâm Vụ đêm qua bị lăn lộn nên chưa kịp nhìn thấy bức hoạ Bạch Ngọc vẽ gì, hiện cầm lấy vừa nhịn đã thẹn đến cả người đỏ bừng, nóng bỏng.Những bức chân dung này ít nhất cũng có mấy chục bức, nàng nhìn lướt qua một vòng, xấu hổ muốn che mắt mình lại.Tất cả bức hoạ đều là vẽ nàng, điều này cũng thôi đi, dù sao tương tư như trùy tâm.

Nhưng trong tranh đều là bộ dáng trần trụi của nàng, từ dáng người uyển chuyển đến khuôn mặt kiều mị, một chút cũng không hề khác biệt.Còn có thần sắc mị hoặc khi nàng loạn ý tình mê, trong ánh mắt mê ly kia đầy dục sắc câu người, như hồ yêu chuyên hút tinh khí trong truyện tranh bước ra.Bạch Ngọc đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Giang Lâm Vụ đứng cạnh bàn làm việc khuôn mặt đỏ bừng.


Hắn nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé cầm tờ giấy quen thuộc, liền hiểu ra.Hắn tiến tới, Giang Lâm Vụ thấy Bạch Ngọc tới gần, chột dạ cuống quít ném bức chân dung lên bàn, giả vờ không biết gì nghiêng người muốn chạy trốn.Bạch Ngọc túm lấy nàng ôm vào trong ngực, giảo hoạt cười, “Tiên tôn hoảng cái gì? Những bức chân dung ta vẽ không đẹp sao? Hửm?” Mội tiếng hửm mang theo giọng nói đặc thù trầm thấp của nam tử vừa quyến rũ vừa cấm dục, khiến Giang Lâm Vụ lòng nhảy dựng lên.Không phải không đẹp, là quá đẹp, đẹp đến nỗi trong lòng nàng không dám thừa nhận nữ tử hồ mị kia chính là nàng.Nàng ho nhẹ một tiếng, bưng ra tư thế cho mình: “ Ngươi ...!ngươi có thể nói là diệu thủ thanh đan ...!khụ ...!họa sơn xuyên rừng nhất định rất tốt.” Quyết không đề cập đến bức chân dung xấu hổ kia.

Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cùng lời nói lắp bắp đã phơi bày trai tim nhút nhát của nàng.Bạch Ngọc liền cười, kéo ghế dựa ngồi xuống, ấn Giang Lâm Vụ ngồi trên đùi mình, “Đã được Tiên tôn khen ngợi, vậy người liền cùng Bạch Ngọc thưởng thức một chút đi.” Nói xong đưa tay tuỳ ý cẩm lấy một bức chân dung, trải ra trước mặt hai người, buộc nàng phải xem.Vẽ chính là lần bọn họ sắc dược Giang Lâm Vụ dùng cái miệng nhỏ nhắn, bức tranh này hoạ đôi môi đỏ cùng sóng mắt miêu tả cực kì tinh tế., người vẽ tranh kỹ thuật phi thường giỏi.

Chỉ thấy nữ tử yêu mị ngồi quỳ trên mặt đất, đôi môi đỏ mọng, mị nhãn toả ra, phảng phất như dục cầu bất mãn đầy dâm mĩ.Giang Lâm Vụ xấu hổ đến mức hét lớn một tiếng rụt đầu trong ngực Bạch Ngọc, giống như như vậy có thể ngăn cách những ngượng ngùng kia.“Ta thật sự là bộ dáng như vậy sao?” Thanh âm chán nản từ trong lòng Bạch Ngọc truyền ra.Giang Lâm Vụ ở trong núi lâu đã có nhận thức sai lầm về ngoại hình của mình, nàng tưởng mình có bộ dáng cao nhân đắc đạo, không ngờ lại là yêu tinh hút tinh nhiếp hồn kia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương