Sau khi Giang Lâm Vụ rời đi, Bạch Ngọc không còn cười nữa, hắn bắt đầu trầm mặc ít nói.

Sợ Dung Nhã lo lắng hắn bịa ra cái cớ bế quan, liền trốn ở Ngọc Can viện.Đã hơn nửa năm từ khi Giang Lâm Vụ rời đi.Đêm nay Bạch Ngọc vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở án thư, trên bàn phủ kín trang giấy cùng thuốc màu.Ánh trăng chiếu lên từng tầng lớp lớp trang giấy tựa như những cánh hoa nở rộ.Bạch Ngọc im lặng phác hoạ chân dung của Giang Lâm Vụ.Thiếu niên khuôn mặt đã tiều tuỵ rất nhiều, xương hàm sắc bén.

Hắn không buộc tóc, chỉ dùng một sợi dây túm lại, mấy sợi tóc đen tán loạn rơi xuống.

Theo động tác cúi đầu cần bút của hắn, vài sợi tuỳ ý trượt vào vạt áo đang mở rộng.Trong phòng yên tĩnh tối tăm, chỉ có một ngọn đèn vàng đung đưa cùng vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm nay“Bạch Ngọc.” Bạch Ngọc bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, dừng ngòi bút.

Quay đầu lại nhìn.Chỉ thấy Giang Lâm Vụ khoác áo choàng mũ trắng mờ sương, trong gian phòng u tối cả người nàng như phát sáng.


Dưới vành mũ, khuôn mặt mhor nhắn trắng nõn, đôi môi hồng thuận mỉm cười nhìn Bạch Ngọc.Giang Lâm Vụ vui mừng tiến về phía trước muốn ôm lấy hắn.

Đi vài bước, phát hiện Bạch Ngọc không ôn hoà mỉm cười như trước.Đôi mắt hoa đào thường lấp loé lưu quang rực rỡ của hắn giờ phút này sâu thẳm ảm đạm.

Mí mắt hắn híp lại, đôi mắt hoa đào mượt mà nhếch lên trở nên hẹp dài phiếm lãnh quang.Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, giống như hung thú trong đêm tối nhìn chằm chằm con mồi phục kích.Giang Lâm Vụ nhất thời dừng bước, có một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu thúc đẩy nàng muốn chạy ra ngoài, muốn thoát khỏi nơi tối tăm yên tĩnh tràn ngập nguy hiểm này.

Động tác nhanh hơn não, chân đã thay đổi phương hướng, muốn chạy ra khỏi phòng.Nàng vừa xoay người Bạch Ngọc liền nắm chặt cổ tay nàng, “A, Tiên tôn còn muốn chạy đi đâu.” Hắn đã lâu không mở miệng, thanh âm nặng nề mang theo khàn khàn.Hắn quét hết đồ xuống đem Giang Lâm Vụ đè lên bàn sách, cầm lấy bó dây thừng đỏ từ trên bàn không chút lưu tình đem hai tay Giang Lâm Vụ giơ lên đỉnh đầu trói lại.Giang Lâm Vụ ngã trên bàn đầy kinh ngạc, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm, thanh âm có chút phát run “Bạch Ngọc!?”Tháo dây cột tóc màu trắng nhét vào miệng nàng bịt lại, “Ưm - -!”Sắc mặt Bạch Ngọc âm trầm, hắn kéo áo choàng của Giang Lâm Vụ xuống, ném ra phía sau, thô bạo xé mở xiêm y mỏng manh, lộ ra thân thể trắng nõn phía dưới.Khuôn mặt Bạch Ngọc chiếu rọi dưới ánh nến mờ nhạt, hắn bởi vì tháo dây buộc tóc, hiện giờ tóc đen rối tung, quần áo tuỳ ý mở rộng.

Liền mất đi cảm giác ôn thuận, càng làm gia tăng khí tức âm trầm tràn đầy hơi thở nguy hiểm.


Hai tay hắn chống hai bên tựa như nhà giam bao phủ Giang Lâm Vụ, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử mềm mại dưới thân.Đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ cắn dây buộc tóc màu trắng trà của Bạch Ngọc, cặp mắt gợn sóng nhìn Bạch Ngọc, thấy trong mắt u ám của hắn lóe lên bi thương.Chỉ trong chớp mắt, Bạch Ngọc quỳ gối ngồi xổm xuống.

Đưa tay nâng chân Giang Lâm Vụ lên cao, động tác như vậy trực tiếp bại lộ hoa huyệt nhỏ của Giang Lâm Vụ.

Bạch Ngọc đưa môi mỏng tiến sát miệng huyệt.Giang Lâm Vụ mặc dù trước kia thân mật vs Bạch Ngọc, nhưng chưa bao giờ có hành động xấu hổ như vậy, nàng cảm giác được hơi thở của Bạch Ngọc phun lên tiểu huyệt, ngứa ngáy.

Nàng xấu hổ vặn vẹo thân thể lui về phía sau, kêu lên “Ngô a ~”.Bạch Ngọc giữ chặt chân nàng không cho lui lại.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu huyệt phấn nộn kia.

Vươn ngón tay dài ra, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua hai mảnh âm môi ướt nóng.

Khiến Giang Lâm Vụ run rẩy từng trận..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương