Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
-
Chương 15
Sáng sớm, dưới ánh ban mai dịu dàng cùng tiếng chim hót thanh thúy. Bạch Ngọc đã chuẩn bị thỏa đáng để sáng sớm đã đến Vụ Ẩn cung, hắn cũng treo xong linh chu dùng để đi xa.
Thân ảnh cao lớn trắng như ngọc đứng ở dưới tàng cây lê trắng chờ đợi tiền đình. Gió nhẹ lướt qua vạt áo thêu hoa văn mây màu bạch trà khẽ phất qua hoa lê trắng trong suốt của sương sớm hòa cùng hương trúc trong trẻo lạnh lẽo ẩn giấu trong hương hoa lê ngọt ngào.
Trái tim Bạch Ngọc cũng bị gió thổi qua đến thoải mái, trái tim cũng ngọt ngào như hương hoa lê ngọt ngào.
Nghĩ đến thời gian sau này có thể sớm chiều ở chung với tiên tôn... Giang Lâm Vụ đẩy cửa ra liền nhìn thấy thiếu niên tuấn nhã dưới gốc cây lê đang mỉm cười, cao hứng như đám nhóc chuẩn bị đi ra ngoài đạp xuân vậy.Nàng nhất thời thầm nghĩ: “Đi ra ngoài thôi mà vui vẻ như vậy? Cũng đúng, dù sao cũng là thế gia công tử, lúc trước ở trần thế phồn hoa náo nhiệt, sau khi tới Vụ Ẩn Cung của nàng ngay cả một chút náo nhiệt cũng khó nhìn thấy, hiện tại được đi ra ngoài tất nhiên là cao hứng rồi.” Bạch Ngọc nghe thấy tiếng đẩy cửa, xoay người quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Lâm Vụ mặc một thân váy lụa mây trắng mờ ảo như khói lượn lờ, đột nhiên hắn cảm giác như có lớp mây mù không thể nhìn thấu làm nổi bật sự trong trẻo lạnh lùng xa cách của Giang Lâm Vụ lại mang theo cảm giác hấp dẫn cực hạn.
Bạch Ngọc ánh mắt thẳng tắp nhưng tâm thần lại suy nghĩ điên cuồng, vội vàng cúi đầu thi lễ. Giang Lâm Vụ gật gật đầu, chắp hai tay sau thắt lưng rồi nói, "Đi thôi." "Dạ vâng, thưa Tiên tôn.” Lúc trước hai người đã thỏa thuận trước tiên sẽ đi Bồng Quả Sơn thăm dò pháp trận ở nơi ở cũ của sư phụ Tạ Tư để lại, bên trong nơi ở cũ hẳn là có tư liệu về đan dược, có thể biết được một ít tin tức. Một thời gian sau, linh thuyền bắt đầu xuất phát. Bạch Ngọc bắt đầu nhập linh thạch để định hướng xuất phát đến Bồng Quả Sơn.
Ra khỏi nơi khoang thuyền Bạch Ngọc vốn tưởng rằng Giang Vụ tiên quân sẽ giống như ngày thường trốn vào trong phòng.
Kết quả lại thấy Tiên Tôn Lâm Vụ đứng ở trên mạn thuyền, gió thổi lay động làn váy như mây mù mờ ảo của nàng, phảng phất như thần nữ nhập thế nhân gian.
Dung mạo diễm tuyệt, đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao. Bỗng thần sắc nàng u ám, lông mày thanh tú nhíu lại.
Ánh mắt gợn sóng nhìn thẳng vào núi mây mù phương xa.
Bạch Ngọc nhất thời không biết tới gần nàng như thế nào.
Hắn do dự muốn mở miệng. "Bạch Ngọc này." Thần sắc Giang Lâm Vụ càng thêm u ám thậm chí có chút vặn vẹo, Bạch Ngọc lập tức nói: "Bạch Ngọc ở đây.
Tiên tôn ngài..." "Bản tôn mới nhớ tới bản tôn có chứng say sóng.
----" Nói xong ngồi xổm xuống liền nôn khan. Bạch Ngọc khẩn trương ngồi xổm xuống, vội vàng từ trong túi không gian lấy ra túi nước nóng, rót một chén rồi hé môi thổi cho bớt nóng rồi lại đưa cho Giang Lâm Vụ. "Tiên tôn, ngài uống chút nước ấm, sẽ dễ chịu hơn một chút." Giang Lâm Vụ cầm lấy, uống liên tục mấy ngụm lớn, sự khó chịu từ trong dạ dày bốc lên giờ thoải mái hơn rất nhiều. Bạch Ngọc khẽ vuốt ve sống lưng Giang Lâm Vụ, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiên tôn, hiện tại chúng ta đang đi trên một khu rừng rậm.
Nơi này có linh lực đặc thù, ngự kiếm sẽ rất nguy hiểm.
Chờ qua phiến rừng rậm này chúng ta có thể ngự kiếm, không ngồi linh thuyền nữa.
Chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn.
Người thấy có được không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook