Sáng hôm sau, tiếng chim hót trên cành cây bên ngoài viện đã ríu rít. Giang Vụ Lâm còn đang ngủ say trên giường, trong mơ mơ màng màng cảm thấy tiếng chim hót bình thường thanh thúy này sao hôm nay chói tai như vậy? Trước cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm thanh nhuận dễ nghe của Bạch Ngọc:"Giang Lâm Vụ Tiên quân? Họp bàn Tông môn sắp bắt đầu, đệ tử đến chờ ngài cùng đi.” Trong phòng không có phản ứng, Bạch Ngọc hít sâu một hơi đang muốn mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra từ trong. Giang Vụ Lâm tựa vào cánh cửa vội vàng hỏi một tiếng: "Bây giờ là canh giờ nào rồi?!” Tóc Giang Lâm Vụ tóc rối bời, nội y cũng bởi vì lăn lộn xoắn lại lộ ra một mảng lớn da trắng.

Mỹ nhân mới tỉnh lại trông mơ màng, có thể nhìn thấy lông mặt mềm như tơ, từng tấc từng tấc câu người. Sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng như vậy Bạch Ngọc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Bạch Ngọc nhìn lướt qua vội vàng cúi đầu, sau đó mới mở miệng nói: "Đã qua canh.” Giang Lâm Vụ thầm kêu đại sự không tốt! Xoay người xông vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Đến muộn lại phải nghe lải nhải, nàng cực kỳ sợ cái miệng lải nhải của lão Chưởng môn kia. Giang Lâm Vụ dáng vẻ xinh đẹp mà đến lại như lửa đốt mà đi.


Cửa phòng mở toang còn lại một mình Bạch Ngọc đứng ở một bên cứng ngắc. Bên trong Huyền Kiếm tông chủ. Sau hai canh giờ, cuộc họp bàn cuối cùng đã kết thúc.

Giang Lâm Vụ mặt ngoài giả bộ thâm trầm, nội tâm lại nhảy nhót may mắn nếu không phải có Bạch Ngọc, nàng có lẽ sẽ bị cằn nhằn nửa canh giờ rồi. Đám Trưởng lão quản sự tại hội nghị rắc nước miếng xong lại hàn huyên nói lời tạm biệt lẫn nhau, liền lục tục ngự kiếm rời khỏi. Giang Lâm Vụ vỗ vỗ làn váy, cũng đứng dậy chuồn đi.

Bạch Ngọc hơi tụt lại phía sau nàng nửa bước cùng nàng rời đi.

Vừa đi được hai bước, giọng nói của chưởng môn liền ở phía sau hô: "Tiểu Giang này!" Giang Lâm Vụ dừng lại, cảm thấy không ổn liền lập tức bước nhanh hơn. Chưởng môn phía sau nhìn cũng không ngăn cản, chậm rãi nói: "Vậy ngươi trở về trước, lát nữa lão già đây lại tự mình đến cửa Vụ Ẩn cung chào hỏi.

Bạch Ngọc này, nhớ pha trà ngon cho ta đấy.


Cũng không cần cái gì khác, chỉ cần quý phủ nhà ngươi pha loại linh trà thương phẩm là tốt rồi, bảy phần nóng nhé.” Bạch Ngọc dừng lại chắp tay thi lễ.

Giang Vụ LÂm vừa nghe miệng mẻ của lão già Chưởng môn muốn đến Vụ Ẩn Cung lập tức quay đầu lại.

Bước mấy bước lớn đứng trước mặt Bạch Ngọc, vung tay chống lưng. "Ngài còn muốn uống linh trà thượng phẩm? Còn muốn Bạch Ngọc chuẩn bị cho mình? Ngài chậm rãi đi không tiễn, Vụ Ẩn cung không có trà mà ngài muốn.

Lão tặc tử!” Ống tay áo cuồn cuộn mang theo hương hoa lê trắng trên người Giang Lâm Vụ chui vào mũi Bạch Ngọc, kích thích tâm tình rung động của hắn.

Lại nghe Giang Lâm Vụ nói một phen nghe có chút ý tứ xót mình, khóe miệng không ngừng len lén nhếch lên. Chưởng môn nhìn Bạch Ngọc nhếch khóe miệng cười trộm, vuốt bộ râu dài nói:"Ôi chao! Bạch Ngọc pha trà cho trưởng bối ta thì sao? Đau lòng hả? Tiểu Giang ngươi tưởng như vậy thì Bạch Ngọc thật sự sẽ không pha cho ta ư! Mọi chuyện thằng nhóc đều nghe theo ngươi hả?" Nói xong lão liền híp mắt nhìn qua nhìn lại, ý tứ ám chỉ với Bạch Ngọc. Cái híp mắt của chưởng môn nhìn thấu quá nhiều chuyện. Bạch Ngọc vừa nhìn tư thế này liền vội vàng cúi đầu chắp tay lên đỉnh đầu thi lễ mong Chưởng môn xin hãy buông tha. Chưởng môn vừa nhìn cười ha ha không ngậm được miệng, có một số việc vẫn là người trẻ tuổi tự mình nói ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương