Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ anh ta có thể dễ dàng tránh được phát cắt cổ đó của ta. Ta được anh lớn dạy một chút võ công nên thân thủ khá nhanh và có lực, tuyệt đối không yếu ớt. Khoảng cách vừa rồi lại gần như vậy, không thể nào lại không cắt trúng.

Nhưng sự thật là ta đã không cắt được, thậm chí còn bị anh ta lật người, đè xuống dưới thân, con dao thì ném xuống đất, hai tay cũng bị túm chặt đặt lên trên. Ta vừa tức vừa sợ đến mức cả mặt đỏ bừng lên:

"Đ*t con mẹ, thả ta ra! Ngươi mà dám gì ta, cha ta sẽ thiến ngươi, ném vào rọ thả trôi sông."

"Khí thế không hề giảm nhỉ?" anh ta khẽ nheo mắt cười cười nhìn ta "Thật hy vọng khi chuyện đó đến cô vẫn còn khí thế như bây giờ."


Nói xong Khanh công tử cúi xuống gặm môi ta, ta mím chặt môi quyết không cho anh ta đưa lưỡi vào. Anh ta cũng chẳng lưu luyến nó nữa, cúi xuống hôn lên ngực ta. Cả cơ thể lập tức run lên. Con mẹ nó, cái cơ thể chết tiệt này. Đã vậy anh ta liền cắn nhẹ lên đó, ta tức giận, liên tục giãy dụa, chửi bới bằng những từ ngữ cực kỳ thô tục mà dám cá anh ta cũng chẳng hiểu hết.

Một tiếng gà trống nhà nào gáy sớm vang lên, người bên trên dừng lại giọng có vẻ luyến tiếc:

"Đến lúc ta phải đi rồi!"

"Con mẹ nó ngươi cút luôn đi, tốt nhất biến luôn khỏi cuộc đời ta. Nếu không ta sẽ cho ngươi chết không được mà sống cũng không xong!"


Anh ta liền cúi xuống hôn lên môi, nuốt những từ ngữ tục tĩu mà ta đang sắp tuôn ra:

"Cái miệng xinh này không nên thốt ra những từ như vậy. Quan tiểu thư không hiểu công dung ngôn hạnh hay sao?"

Ta đang há mồm muốn chửi lại thì lại bị hôn đến nghẹt thở tiếp, còn bị lưỡi của anh ta làm loạn một hồi. Mãi sau đó anh ta mới có vẻ lưu luyến mà dừng lại:

"Cái cơ thể phóng đãng này, thật khiến người ta muốn chà đạp không ngừng."

Nói xong, gáy ta lập tức đau nhói, ngất đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương