Bị Ông Lớn Điên Cuồng Theo Đuổi Sau Khi Xuyên Sách
-
C28: Chương 28
Hứa Thiện Ý đã đồng ý với cha sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ thật tốt.
Cha đi chưa được bao lâu thì mẹ cô tỉnh lại.
Mẹ Hứa rất yếu ớt, nhưng sau khi thấy con gái thì vẫn không nhịn được mà đỏ mắt, cảm thấy rất vui mừng.
Bà ấy kéo tay Hứa Thiện Ý, nói rất nhiều, chỉ toàn xoay quanh những chuyện trước kia cô không hiểu chuyện, cũng không chịu nghe lời. Không ngờ gần đây là đột nhiên hiểu chuyện như vậy, bọn họ thật sự rất vui.
Sau khi Hứa Thiện Ý nghe xong những lời này thì rất buồn lòng.
Cô cho rằng mình đã chiếm lấy cơ thể và thân phận của nguyên chủ, cảm thấy rất có lỗi với tình yêu thương của cha mẹ nguyên chủ.
Tuy bây giờ cha mẹ rất yêu thương cô, cảm thấy cô rất ngoan.
Nhưng cô vẫn cho rằng, tình yêu thương của cha mẹ không phải nên dành cho cô mà phải dành cho nguyên chủ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Chờ mẹ Hứa ngủ rồi, cô mới không nhịn được mà đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Cô nghĩ tới chính mình ở thế giới ban đầu, cô là một cô nhi.
Cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, liệu bọn họ có muốn quay lại tìm cô hay không, sau này cô còn có thể trở về thế giới của mình hay không, còn có thể nhận được tình yêu thương của cha mẹ ruột hay không.
Nghĩ đến đây, cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Không nhịn được bật khóc.
Nhưng khóc chưa được vài phút, đột nhiên trên đỉnh đầu cô truyền đến một giọng nam quen thuộc, mang theo chút lạnh nhạt: “Hứa Thiện Ý?”
Nghe vậy, Hứa Thiện Ý hoảng sợ, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô chần chừ hai giây, mới hỏi anh: “Sao cậu lại ở đây?”
“Cậu khóc cái gì?” Chu Cận nhíu mày chất vấn cô: “Bị người ta ức hiếp?”
Nếu cô thật sự bị người ta ức hiếp, vậy sao cậu bạn trai nho nhã có thân hình cao lớn kia của cô không đến bảo vệ cô?
Cô tìm được tên bạn trai chó má gì thế?
Sắc mặt Chu Cận ngày càng khó coi.
Hứa Thiện Ý vội lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời anh: “Không ai ức hiếp tôi cả.”
Chu Cận ngồi xuống bên cạnh cô, cười lạnh: “Lừa ai vậy?”
Hai người đã không nói chuyện với nhau nhiều ngày rồi, cô nghĩ cả đời sau này họ sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
Bây giờ không hiểu sao anh lại xuất hiện ở bệnh viện này, còn chủ động đến nói chuyện với cô, cô thật sự có chút không quen.
Cô đứng dậy, biểu cảm lạnh lùng nhìn về phía anh, nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, hình như không liên quan đến cậu.”
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.
Không biết Chu Cận nghĩ gì mà anh lập tức đứng dậy, nắm chặt tay cô: “Gấp cái gì? Tôi đã cho cậu đi à?”
Hứa Thiện Ý bối rối muốn hất tay anh ra: “Cậu buông tôi ra! Tôi đi hay không liên quan gì đến cậu? Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ?”
Cô cau mày, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ tức giận, thấy ánh mắt cô nhìn anh không còn là vẻ dịu dàng ngại ngùng như trước kia, ngược lại còn mang theo vẻ cực kỳ bài xích.
Chu Cận không thích dáng vẻ này của cô.
Sắc mặt anh đen lại: “Cậu đừng lộn xộn, có tin tôi hôn cậu trước những người xung quanh đây không, hửm?”
Hứa Thiện Ý khó tin ngẩng đầu, nhìn thiếu niên kiêu ngạo đứng đối diện, ngoại trừ vẻ ngông cuồng thì mặt anh còn rất nghiêm túc, dường như không giống đang nói dối.
“Cậu…” Giờ phút này, cô cực kỳ muốn mắng người.
Bọn họ cũng không phải người yêu, sao anh lại dùng chuyện mờ ám này uy hiếp cô chứ?
Hay là bình thường anh cũng thường dùng chiêu này để đối xử với các nữ sinh khác?
Chu Cận nhân lúc cô bị hù sợ, lập tức kéo tay cô nhanh chóng chạy sang phía bên cạnh.
Hứa Thiện Ý bắt đầu giãy dụa: “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi không muốn đi, cậu mau buông tôi ra có nghe không?”
Chu Cận lại không buông cô ra, còn nắm chặt tay cô hơn.
Mà người xung quanh nhìn thấy họ kéo tay nhau chạy đi, tưởng rằng họ là người yêu của nhau nên căn bản không quá chú ý đến.
Chu Cận hoàn toàn không đặt câu nói của Hứa Thiện Ý vào lòng.
Anh kéo cô đi thẳng đến bên cạnh chiếc mô tô của anh.
Hứa Thiện Ý bị một loạt động tác này của anh làm cho mơ hồ vài giây, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn lại.
Cô rất muốn cười lạnh.
Cô cảm thấy có lẽ Chu Cận bị bệnh rồi.
Ngay từ đầu khi không quen biết anh, chẳng hiểu sao anh lại đối xử với cô rất nhiệt tình.
Đến khi cô cảm thấy lúng ta lúng túng không biết phải làm sao thì anh lại xem cô như không khí.
Bây giờ anh lại muốn đưa cô đi đâu?
Chẳng lẽ, anh cho rằng Hứa Thiện Ý là một con ngốc sao, là một món đồ chơi, anh muốn chơi đùa thế nào cũng được à, đúng không?
“Chu Cận, đừng để tôi cho rằng cậu rất ghê tởm, có được không?” Hứa Thiện Ý biết không thể giãy khỏi anh, ngay khi Chu Cận đội nón bảo hiểm cho cô, cô lại bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh nói ra những lời này.
Nón bảo hiểm trong tay Chu Cận đang định đội vào đầu cô thì đột nhiên nghe được những lời này, động tác của anh chợt khựng lại, cúi đầu, con ngươi đen láy có chút gấp rút đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô.
Anh đột nhiên nhận ra, vừa rồi lại thêm một nữa, vì nhìn thấy cô mà anh đã không thể kiềm chế chính mình.
Còn cô, chỉ cảm thấy việc làm của anh rất ghê tởm.
Sắc mặt Chu Cận đột nhiên trở nên rất khó coi, anh thu tay lại, cũng cất nón bảo hiểm, trên mặt khôi phục lại vẻ âm u lạnh lùng như trước kia.
Anh nở một nụ cười giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Chỉ trêu cậu thôi, cậu sợ cái gì?”
Nói xong, anh lập tức xoay người, nhanh chóng đi vào bệnh viện, cứ như không quen biết cô.
Hứa Thiện Ý bị bỏ lại chỗ này, cô trì trệ vài giây rồi mới tức giận siết chặt tay, nhìn thấy bóng dáng hờn dỗi rời đi của Chu Cận
Cô biết Chu Cận chỉ muốn trêu đùa cô.
,
Sau vài phút ngây người bên ngoài, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc rồi trở về phòng bệnh của mẹ.
Trong phòng bệnh cũng có y tá hỗ trợ chăm sóc, mẹ cô vẫn đang ngủ và truyền dịch, thật ra sau khi cô quay lại cũng không có gì cần làm.
Mãi đến giữa trưa, cô vẫn khá rảnh rỗi.
Buổi chiều, mẹ Hứa vẫn còn ngủ say trong phòng, sau khi Hứa Thiện Ý trông mẹ ngủ trưa, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Phía sau phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú là một vườn hoa rất rộng, trong đó có hoa cỏ cây cối, còn có rất nhiều ghế dựa, cũng rất đông người.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, người đến vườn hoa hít thở bầu không khí trong lành cũng rất nhiều.
Sau khi Hứa Thiện Ý đi ra sau, cô ngồi xuống một chiếc ghế, buồn chán nghịch điện thoại.
Nhưng vài phút sau, đột nhiên cô cảm giác được có gì đó không bình thường thì bỗng quay đầu lại, nhìn ra đằng sau.
Nhưng kế đó cô lại phát hiện phía sau chỉ có mấy người qua đường xa lạ, cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng không biết vì sao, vừa rồi cô có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm mình đằng sau, ánh mắt ngang tàng đó khiến cô có chút không thoải mái.
Nhưng quay đầu lại cũng không thấy ai khả nghi, cô đành thu hồi tầm mắt, cúi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại.
Lại qua vài phút, cô vẫn có loại cảm giác đáng sợ khi bị người ta nhìn chằm chằm.
Hứa Thiện Ý quay đầu, nhíu mày nhìn.
Nhưng lần này, phía sau cô ngay cả người qua đường cũng không có, trống trơn, chỉ có mấy cây đại thụ.
Chẳng qua, lúc cô đang muốn đứng lên rời khỏi chỗ này vì sợ hãi, thì có một bà cụ ngồi xe lăn được một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy phụ, đi về phía cô, người phụ nữ cười hỏi: “Em gái nhỏ, chị có thể ngồi bên cạnh không? Bên kia nhiều người quá nên hết chỗ rồi.”
Hứa Thiện Ý quay đầu nhìn người đang nói chuyện, cô lập tức gật đầu, sau đó để cho cô ấy một chỗ ngồi: “Có thể có thể.”
Bởi vì bên cạnh đã có người, Hứa Thiện Ý nói chuyện với cô ấy một chút, có người cùng nói chuyện nên dần dần không còn cảm giác bị người ta nhìn lén khi nãy nữa, cô cũng không còn sợ hãi như trước.
Chẳng qua, bởi vì đồ ăn trong căn tin bệnh viện rất khó ăn, giữa trưa cô ăn rất ít nên sau khi ngồi một lát, Hứa Thiện Ý cảm thấy hơi đói bụng.
Cô tạm biệt người phụ nữ và bà cụ vừa quen biết, đứng dậy rời khỏi bệnh viện, tới một siêu thị nhỏ bên ngoài.
Người trong siêu thị nhỏ rất ít, ngoại trừ ông chủ thì dường như chưa đến mấy người, sau khi cô bước vào thì đi thẳng tới chỗ trưng bày bánh bích quy.
Cũng không biết vì sao, sau khi vào siêu thị nhỏ, Hứa Thiện Ý vừa ngồi xổm xuống tìm bánh bích quy thì cô lại cảm nhận được cảm giác đáng sợ khi bị người ta nhìn chằm chằm.
Cô sợ tới mức vội vàng quay đầu lại nhìn bốn phía, nhưng xung quanh trống trãi, không ai người nào cả.
Hứa Thiện Ý cũng không dám nán lại quá lâu, cô vội vàng lấy một bịch bách bích quy và một hộp sữa, vội vàng thanh toán tiền rồi nhanh chóng lao ra khỏi siêu thị, đến khi hoà vào đám người, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Trên đường quay về bệnh viện, cô xử lý hết bịch bánh bích quy và hộp sữa.
Cô cũng không dám tiếp tục ở bên ngoài, dfu sao cô luôn cảm thấy một mình ở bên ngoài có chút kỳ lạ và rợn tóc gáy.
CHo nên sau khi trở về bệnh viện, cô luôn ở trong phòng bệnh của mẹ, không hề đi ra ngoài, lúc này cô mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng không còn cảm giác đáng sợ khi bị người khác nhìn chằm chằm như trước đó.
,
Hơn 5 giờ chiều.
Hứa Thiện Ý nhận được cuộc điện thoại, là của dì gọi tới.
Dì nói vừa mới tan ca, cũng vừa biết được em gái mình bị bệnh nên muốn tới thăm, nhưng tới gấp quá nên không biết em gái đang ở phòng bệnh nào.
Hứa Thiện Ý biết dì tới thăm mẹ cô nên lập tức nói rằng cô sẽ đến cổng bệnh viện đón dì ấy, sau đó Hứa Thiện Ý mở cửa phòng bệnh vội vàng chạy xuống lầu.
Vài phút sau, cuối cùng Hứa Thiện Ý cũng đón được dì ở cổng bệnh viện, cả anh họ Lục Tân Hồng cũng đi cùng dì.
Trong tay họ xách rất nhiều thuốc bổ và hoa quả, còn có hoa tươi, Hứa Thiện Ý vô cùng cảm động định tiến về phía trước thì lại có cảm giác đáng sợ khi bị người ta nhìn chằm chằm như lúc trước, cô vô thức quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng cao ráo, nhanh chóng núp vào chỗ tối, cô không thấy rõ là ai nhưng cô dám khẳng định, chắc chắn đó là người vừa rồi đã nhìn lén cô.
Hứa Thiện Ý đột nhiên có chút sợ hãi.
Mà người đang trốn ở chỗ tối, chính là Chu Cận. Vẻ mặt anh tối sầm lại, ánh mắt tức giận nhìn Lục Tân Hồng đang bước xuống xe.
Hôm nay sau khi anh vào bệnh viện để lấy đồ cho mẹ thì vẫn chưa rời đi, lại nghe ngóng thì mới biết được vì mẹ Hứa Thiện Ý bị bệnh phải nằm viện nên cô ở trong đây.
Chẳng hiểu sao anh lại không muốn rời khỏi bệnh viện, cứ nán lại đây.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy “bạn trai” của Hứa Thiện Ý tới, Chu Cận mang một bụng tức giận, làm sao anh còn muốn ở lại đây chứ.
Nhưng mà, ngay khi anh đi được hai bước thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi niềm nở của Hứa Thiện Ý: “Dì, anh họ, hai người tới là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ thế ạ?”
Chu Cận chợt dừng bước, cả người giống như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook