Bị Ông Lớn Điên Cuồng Theo Đuổi Sau Khi Xuyên Sách
-
C13: Chương 13
Hứa Thiện Ý nhất thời không kịp phục hồi lại tinh thần, cùng anh đi ra ngoài.
Chủ nhiệm vừa vặn cúi đầu, nên không thấy được hai người họ nắm tay nhau.
Mà mấy nữ sinh kia, bởi vì nghe thấy giọng nói của Chu Cận cho nên đều đang nhìn anh, sau khi nhìn thấy Chu Cận và Hứa Thiện Ý nắm tay nhau một cách tự nhiên, bọn họ vừa khiếp sợ vừa tức giận.
Nhưng bọn họ không còn cách nào, Chu Cận không thèm nhìn bọn họ một cái. Hơn nữa, bọn họ sắp bị đuổi rồi, sau này họ không có tư cách bước vào ngôi trường này, cũng không có cơ hội nhìn thấy Chu Cận.
Mấy nữ sinh kia không muốn rời trường học này, đặc biệt là Vương Đình, cô ta lập tức chạy đến khóc lóc trước mặt chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, vì sao muốn đuổi học chúng em? Chúng em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu nên mới phạm sai lầm, không thể tha thứ cho bọn em lần này sao?”
“Đúng vậy, chúng em đều hứa sẽ xin lỗi không phải sao?” Mấy nữ sinh phía sau cũng vội vàng mở miệng.
Chủ nhiệm bất đắc dĩ nhíu mày, ông ta cũng cảm thấy để mấy nữ sinh này xin lỗi, sau đó ghi lại tội của bọn họ là được, dù sao học sinh họ Hứa kia không bị thương.
Nhưng không biết vì sao hiệu trưởng đột nhiên biết được chuyện này, hiệu trưởng nghiêm túc nói với ông ta, sự việc lần này là bạo lực học đường, những chuyện như vậy cần phải trừng phạt một cách nghiêm khắc, những nữ sinh này phải bị đuổi học, nếu để bọn họ ở lại, bọn họ sẽ cho rằng bắt nạt người khác sẽ không có hình phạt gì, sau này chắc chắn sẽ còn bắt nạt người khác.
Trường học này của bọn họ không cần những học sinh như vậy, họ cũng sẽ không giữ những học sinh như vậy để mang lại nguy hiểm những học sinh khác.
Chủ nhiệm cảm thấy hiệu trưởng nói dường như cũng không sai, hơn nữa ông ta cũng chỉ có thể nghe hiệu trưởng nên đã đồng ý.
Giờ phút này, bị tiếng khóc sướt mướt của mấy nữ sinh này làm phiền, chủ nhiệm trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi chủ nhiệm lớp của bọn họ tới đây để liên lạc với người nhà của mấy nữ sinh này mang bọn họ đi.
Sau khi rời khỏi phòng chủ nhiệm, Hứa Thiện Ý mới hoàn hồn.
Cô vội vàng rút tay mình về, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng kéo tôi, xung quanh đây đều có người, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu.”
Chu Cận vốn định tức giận, nhưng sau khi nghe cô nói anh không kiềm chế được lại gần nói nhỏ vào tai cô: “Ý của cậu là, lúc không có ai, tôi có thể nắm tay cậu à?”
Khuôn mặt của Hứa Thiện Ý lại đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Chu Cận: “Cậu không được nói bậy.”
Cô không được tự nhiên chạy đi trước.
Bây giờ bụng cô không còn đau như lúc nãy nữa nên chạy có chút nhanh.
Chu Cận bị bộ dáng đỏ mặt khi nãy của cô làm cho mê hoặc, không biết tại sao trong lòng rất thoải mái, anh nhanh chóng chạy đến theo kịp bước chân của cô, đến bên cạnh trêu chọc cô: “Cậu chạy cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
Hứa Thiện Ý vừa định trả lời anh nhưng lại nhìn thấy chủ nhiệm lớp là cô giáo Lâm đang đi đến từ phía trước, cô lập tức dừng lại, cẩn thận nhắc nhở Chu Cận: “Cô giáo tới.”
Nghe vậy, Chu Cận lập tức từ bỏ ý định trêu chọc cô, ngoan ngoãn đứng một chỗ bên cạnh cô.
Không lâu sau, cô giáo Lâm đã đến chỗ hai người, cô giáo Lâm rất kinh ngạc: “Đã đến giờ học rồi, sao hai em lại còn ở đây hả?”
Hứa Thiện Ý vội vàng giải thích sự tình vừa trải qua một lần nữa, chủ nhiệm lớp mới biết lúc nãy đã xảy ra chuyện, cô ấy cũng hiểu tại sao chủ nhiệm lại kêu cô ấy tới văn phòng gấp như vậy.
Chủ nhiệm lớp kêu Hứa Thiện Ý và Chu Cận mau trở về lớp, cô ấy cũng vội vã rời đi.
Hứa Thiện Ý thấy chủ nhiệm đi vội đến văn phòng như vậy, cô không kiềm được theo bản năng mà mở miệng: “Thật kỳ lạ, lúc trước chủ nhiệm còn nói để bọn họ xin lỗi và ghi lỗi lại là được, sao đột nhiên lại muốn đuổi học bọn họ? Cô Lâm đi gấp như vậy hẳn là đi xử lý chuyện này.”
Chu Cận nghe xong, anh liếc mắt nhìn Hứa Thiện Ý, cuối cùng trầm giọng nói: “Mấy người kia ở trong trường làm tổn thương các bạn học khác, bọn họ không chỉ gây tổn hại cho người bị hại mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, đuổi học bọn họ không phải là đúng sao?”
Nghe lời này xong, Hứa Thiện Ý trầm mặc, cô cảm thấy Chu Cận nói rất có lý, hình như đúng là như vậy.
Dù sao cô cũng đặc biệt sợ mấy nữ sinh kia, họ đi rồi, sau này cô cũng không cần sợ bị đánh chết.
Nghĩ đến đây, Hứa Thiện Ý thả lỏng cả người.
Sau khi hai người trở lại lớp học, đúng lúc vừa hết tiết, giáo viên vừa mới rời đi cho nên cũng không ai nói gì bọn họ.
Nhưng bạn học trong lớp lại rất rõ ràng, một tiết trước đó, hai người bọn họ đều không có trong lớp. Hiện giờ quay lại, quần áo của Hứa Thiện Ý dã thay đổi, Chu Cận còn nhìn chằm chằm Hứa Thiện Ý một cách công khai, hình ảnh này muốn người khác không hiểu lầm cũng khó.
Mọi người đều đang suy đoán, lúc nãy bọn họ đi đâu, đi làm cái gì mới khiến Hứa Thiện Ý phải thay quần áo.
Nhưng lá gan suy đoán thì mọi người có đấy, nhưng lá gan dám đi hỏi người trong cuộc thì không có.
Chiều nay có bốn tiết, lúc nãy Chu Cận và Hứa Thiện Ý học hai tiết, sau đó bỏ một tiết không học.
Sau khi trở về lớp, học thêm được một tiết sau đó tan học.
Hứa Thiện Ý đã bớt đau bụng kinh nhưng cô vẫn còn rất khó chịu, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Bây giờ cả người cô không có sức, dọn dẹp xong sách vở nhanh muốn rời đi.
Chu Cận ngăn cô lại: “Tôi đưa cậu về, được không?”
Hứa Thiện Ý hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Tôi có thể tự về, cậu đưa tôi về làm gì?”
Bây giờ khả năng bị mấy nữ sinh kia đánh chết đã được giải trừ cho nên Hứa Thiện Ý cuối cùng cũng phát hiện thái độ của Chu Cận đối với cô rất tốt, tốt đến mức không giống thái độ đối với bạn học mới.
Hứa Thiện Ý nhớ tới hình ảnh vừa thấy hôm nay, nhớ tới Chu Cận hẳn là thích nữ chính Bạch Tú Nhi, cho nên dù cô rất cảm ơn hôm nay anh giúp cô, nhưng cô vẫn không dám tiếp xúc với anh quá nhiều.
Không đợi Chu Cận trả lời, cô vội vàng lách người bước đi.
Chu Cận sững sờ trong chốc lát.
Như thế nào mà vợ tương lai của anh vẫn bài xích anh như lúc trước thế này?
Bên kia phòng học, Tiêu Tiểu Đào thấy Hứa Thiện Ý đi rồi, cô ấy rất muốn biết hôm nay vì sao Chu Cận và cô lại bỏ học một tiết, cô ấy vội vàng đeo cặp lên đuổi kịp bước chân Hứa Thiện Ý.
Bên này, Hứa Thiện Ý mới ra khỏi lớp không được vài giây đã bị Tiêu Tiểu Đào đuổi theo.
Tiêu Tiểu Đào để tay lên vai cô, cười khúc khích nói: “Tiểu Thiện, đợi tôi với, tôi và cậu cùng nhau về.”
Hứa Thiện Ý quay đầu nhìn lại thấy là Tiêu Tiểu Đào, cả người đều nhẹ nhõm, cô cười gật đầu: “Được. Đúng rồi, nhà cậu ở đâu thế?”
Tiêu Tiểu Đào nói địa chỉ của một tiểu khu.
Hứa Thiện Ý rất bất ngờ: “Cách nhà tôi rất gần, chúng ta có thể cùng ngồi xe buýt về.”
Tiêu Tiểu Đào gật đầu, cuối cùng cũng không kiềm được mà hỏi cô: “Hôm nay cậu và Chu Cận không học một tiết, hai người các cậu đi đâu đó?”
Chuyện đám nữ sinh Vương Đình kia bắt nạt Hứa Thiện Ý, trước mắt chỉ có chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp cùng với mấy người trong cuộc và Chu Cận biết, mà Tiêu Tiểu Đào và những người khác ngay cả tiếng gió cũng chưa nghe được cho nên cảm thấy rất tò mò.
Đương nhiên, thật ra Tiêu Tiểu Đào cũng phát hiện cả đám người Vương Đình không có trong lớp, nhưng Vương Đình thường xuyên trốn học, Tiêu Tiểu Đào cũng không muốn biết chuyện của cô ta, cho nên cô ấy không để chuyện này trong lòng.
Hứa Thiện Ý xem Tiêu Tiểu Đào là bạn bè, nên cô cũng không giấu diếm cô ấy. Lúc đợi xe buýt, cô đem toàn bộ sự việc chiều nay kể cho cô ấy nghe.
Tiêu Tiểu Đào nghe xong, thật sự rất kinh ngạc.
Cho đến khi xe buýt tới, Hứa Thiện Ý lôi kéo cô ấy lên xe, sau khi hai người ở đằng sau cùng tìm được chỗ rồi ngồi xuống. Tiêu Tiểu Đào mới từ từ phục hồi lại tinh thần.
Cô ấy tức giận mở miệng: “Mấy con nhỏ chết tiệt chết tiệt kia ngày thường thích bắt nạt người khác, không ngờ lần này lại dám ức hiếp cậu.”
Nói tới đây cô ấy lại không kiềm được mà cười sung sướng: “Nhưng mà lần này bọn họ bị đuổi cũng xứng đáng, quyết định lần này của lãnh đạo trường học thật tốt, hẳn nên đuổi bọn họ từ sớm rồi.”
Sau khi cười xong, Tiêu Tiểu Đào thu hồi nụ cười, đột nhiên nắm lấy bả vai Hứa Thiện Ý, nghiêm túc nói với cô: “Nhưng mà Tiểu Thiện này, nếu chúng ta là bạn bè, sau này nếu cậu gặp nguy hiểm hay phiền toái gì thì cậu cũng không thể giấu nỗi buồn ở trong lòng. Nếu sau này có ai bắt nạt cậu, nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu dạy dỗ bọn họ. Tôi đánh nhau rất lợi hại đó nha.”
Nghe xong lời này, trong lòng Hứa Thiện Ý đột nhiên ấm áp lên.
Cảm giác này rất giống với cảm giác khi bị Chu Cận đột nhiên ôm ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô cười gật đầu.
Vài phút sau, tới tiểu khu của Tiêu Tiểu Đào ở, Tiêu Tiểu Đào chào tạm biệt Hứa Thiện Ý, một người xuống xe trước.
Nhà Hứa Thiện Ý còn một chốc nữa mới đến.
Một mình cô ngồi ở hàng ghế cuối ôm bụng suy nghĩ miên man.
Khi cô đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên xe buýt ngừng lại.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, sau đó nghe thấy người ở phía trước nói có một chiếc xe điện đột ngột chạy lung tung từ bên cạnh va chạm với xe buýt, xem ra là không đi được nữa.
Hứa Thiện Ý nhìn xung quanh, thấy chỉ còn chưa đầy ba phút nữa là đến nhà cô, cô lập tức đứng dậy, lách qua đám đông. Cô hỏi thử tài xế liệu cô có thể đi trước hay không.
Lúc này bụng cô lại bắt đầu đau, chắc là hiệu quả của thuốc giảm đau đã qua đi, cô muốn đi nhanh về nhà uống thêm viên khác.
Tài xế vội vàng xuống xe đi xem chủ nhân xe điện, cũng mở cửa xe ra, ai muốn đi có thể đi.
Hứa Thiện Ý và một đám người cùng nhau rời đi.
Sau khi xuống xe, cô nhìn thoáng qua chủ xe điện, đối phương không bị thương, tinh thần còn rất tốt, đang mắng to tài xế xe buýt. Hứa Thiện Ý còn thấy rất nhiều người quay video, cô không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên thanh âm xe máy dồn dập phía sau cô vang lên.
Thanh âm này rất quen thuộc, còn càng ngày càng tới gần cô.
Cô kinh ngạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại.
Nhưng vừa nhìn thấy, trái tim cô như lỡ một nhịp.
Tại sao Chu Cận lại ở chỗ này?
Chu Cận đậu xe ở ven đường, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng mà người khác không có cơ hội nhìn thấy, anh vẫy tay với cô: “Lại đây, tôi đưa cậu về nhà.”
Hứa Thiện Ý cách anh hai mét, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, lên tiếng từ chối anh: “Cảm ơn, không cần đâu, nhà tôi ở gần đây lắm, sắp tới rồi, cậu mau về nhà đi.”
Chu Cận dứt khoát xuống xe, sải bước đi nhanh về phía cô: “Dù cho có xa cũng phải đi mất vài phút, không phải cậu bị đau bụng sao? Nếu đã đau thì đừng đi bộ nữa.”
Sau khi bước đến trước mặt cô, anh cúi người xuống, một tay anh có thể vớt trực tiếp cơ thể nhỏ hơn của anh rất nhiều của Hứa Thiện Ý, ôm theo tiêu chuẩn kiểu công chúa.
Đầu của Hứa Thiện Ý trong nháy mắt như bị tắc nghẽn, thậm chí cô có thể cảm thấy mặt và lỗ tai của mình đều nóng lên.
Cô vội vàng dùng tay đẩy anh ra, hoảng sợ nhìn xung quanh: “Tôi đã nói tôi có thể tự đi mà, cậu ôm tôi làm gì? Mau để tôi xuống đi.”
Chu Cận không nghe, anh trực tiếp ôm Hứa Thiện Ý lên xe máy của mình ngồi ổn định, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi của cô, cuối cùng, anh nâng đôi tay để lên khuôn mặt tràn đầy ngượng ngùng của cô, cố ý hù dọa: “Không được lộn xộn, nếu không tôi sẽ hôn cậu trước mặt những người này đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook