Trong nhà vệ sinh nữ.

Sau khi Hứa Thiện Ý vào trong thay băng vệ sinh xong liền vươn tay ra đẩy cửa, muốn ra ngoài rửa tay rồi tới phòng y tế mua thuốc giảm đau để uống.

Nhưng khi cô mở cánh cửa ra ngoài thì lại phát hiện không thể đẩy ra được, dường như bên ngoài đang có thứ gì đó chặn cửa. Cánh cửa bị chặn lại rất chặt, cô dùng hết sức cũng không thể đẩy ra.

Bụng của Hứa Thiện Ý càng lúc càng đau, ngay lập tức cô cảm thấy nghi hoặc, nhưng rồi cô liền cảm nhận được sự việc lần này không phải sự cố ngoài ý muốn.

Cô bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ là mấy nữ sinh kia?

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì bên ngoài đột nhiên có người xách một xô nước bất ngờ đổ vào trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp.

Hứa Thiện Ý thậm chí còn không có cơ hội và thời gian để phản kháng, trong nháy mắt toàn thân bị nước xối vào ướt sũng.

Lúc này Hứa Thiện Ý cảm thấy cực kỳ tức giận, cô ngay lập tức móc điện thoại từ trong túi ra, đứng lên trên bồn cầu, đưa điện thoại lên lén lút quay phim bên ngoài.

May mà điện thoại của cô ở trong túi không bị ướt, vẫn còn sử dụng được.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên vài tiếng cười đắc ý và châm chọc.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã bắt được nha đầu chết tiệt kia.”

“Lần trước vốn đã tha cho cô ta rồi. Không ngờ con nhỏ đó không sợ mất mặt, vậy mà lại bắt đầu câu dẫn Chu Cận.”


“Nếu không thể đánh cô ta, không thể làm cô ta bị thương, vậy khiến cho cô ta nếm chút mùi đau khổ ở đây cũng đáng, ha ha ha.”

“Đi thôi, cứ để cho nha đầu ngốc nghếch chết tiệt ấy ở lại đây, dù sao thì nơi này là nhà vệ sinh nữ, không ai biết là chúng ta làm. Dẫu cho cô ta có muốn mách lẻo với Chu Cận thì cũng không có chứng cứ.”

Mấy cô gái nói nói cười cười rời đi, vô cùng hưng phấn.

Hứa Thiện Ý vừa mới có kinh nguyệt, bụng đau đến mức không thể chịu nổi, giờ lại bị xối một xô nước vào người khiến cô càng thêm khó chịu.

Thấy mấy cô gái kia đi rồi, cô trèo xuống khỏi bồn cầu, ngồi xổm trên mặt đất, mở đoạn phim vừa nãy mình vừa quay được.

Trong đoạn phim quay được rất rõ ràng, lần này người muốn ức hiếp cô chính là mấy cô gái lần trước định đánh cô. Quả nhiên là bọn họ, mấy người thật là âm hồn không tan!

Cơn giận lại bùng lên, nhưng bây giờ Hứa Thiện Ý cũng không còn sức lực để tranh cãi với bọn họ, cô chỉ muốn mau chóng ra ngoài để tìm thuốc giảm đau uống.

Nghĩ vậy, Hứa Thiện Ý tắt đoạn phim đi, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lần trước mặc dù mấy cô gái kia tưởng rằng sẽ đánh cô nhưng cuối cùng vẫn không đánh được, hơn nữa Chu Cận còn yêu cầu bọn họ xin lỗi cô. Lúc đó cũng đã khuya rồi, Hứa Thiện Ý đang vội về nhà nên không báo cảnh sát.

Nhưng bây giờ cô lại bị bọn họ ức hiếp một lần nữa, cô đấu không lại mấy cô gái ấy, vậy thì chỉ có thể tìm sự trợ giúp của cảnh sát.

Sau khi kết nối được điện thoại, Hứa Thiện Ý trình bày lại tình huống của mình với cảnh sát. Cảnh sát ngay lập tức nói sẽ tới nhanh nhất có thể, nên cô ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay ôm bụng lại chờ đợi.

,


Hai phút sau, bên ngoài cửa nhà vệ sinh nữ đột nhiên vang lên một giọng nam nôn nóng gọi tên cô: “Hứa Thiện Ý, cậu còn ở trong nhà vệ sinh sao?”

Nghe thấy vậy, Hứa Thiện Ý đang bị bà dì hành cho sắp ngất xỉu sững người.

Là giọng của Chu Cận.

Bây giờ hẳn là đã đến giờ vào học, anh ta không ở trong lớp học mà chạy đến chỗ này tìm cô làm cái gì?

Từ từ, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, phải nhờ anh giúp cô ra ngoài để cô lập tức uống thuốc giảm đau, cô sắp đau đến chết rồi.

Nghĩ vậy, Hứa Thiện Ý tạm thời quên đi việc phải chú ý giữ khoảng cách với Chu Cận, cô vội vàng lên tiếng trả lời người ở bên ngoài: “Là Chu Cận sao? Tôi là Hứa Thiện Ý, tôi bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, có thể phiền cậu mở cửa cho tôi không?”

Chu Cận ở bên ngoài mãi không thấy Hứa Thiện Ý quay trở lại, anh biết cô tới nhà vệ sinh nên muốn đến xem cô có chuyện gì.

Sau khi tới nhà vệ sinh thì lại phát hiện chỗ này vắng ngắt, anh còn nghĩ Hứa Thiện Ý đã rời khỏi đây rồi.

Nhưng không ngờ rằng bên trong lại truyền đến giọng nói của cô, nói rằng mình bị người khác nhốt lại.

Trước đó Chu Cận vốn đang rất tức giận với sự bài xích của Hứa Thiện Ý, nhưng bây giờ anh không còn hơi đâu mà giận dỗi nữa, trong anh giờ chỉ còn sự phẫn nộ cùng với lo lắng.

Rốt cuộc là ai dám làm vậy với vợ tương lai của anh?


Tình hình của Hứa Thiện Ý liệu có nghiêm trọng lắm không?

Anh không quan tâm việc nhà vệ sinh trước mặt là nhà vệ sinh nữ, lập tức đen mặt chạy vào.

Sau khi bước vào, anh thật sự nhìn thấy mấy cái thùng được đổ đầy nước ở trước cửa một buồng vệ sinh, nếu người bên trong không phải là một người cực kì khỏe mạnh thì tuyệt đối không thể ra được.

Anh nhanh chóng dọn dẹp từng cái thùng nước một. Sau khi di dời mấy cái thùng đó đi, anh thở gấp tiến lên, ngay lập tức mở cánh cửa buồng nhỏ ra.

Sau khi cánh cửa được kéo ra, anh ngay lập tức nhìn thấy Hứa Thiện Ý đang ngồi xổm trên sàn, trên tóc và quần áo dính đầy nước, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Lúc này trông cô vô cùng đáng thương khiến cho trái tim anh đau nhói.

Chu Cận tức giận, anh đưa tay kéo cô đi: “Là ai nhốt cậu ở trong này? Bọn họ đổ nước lên người cậu? Cậu khó chịu như vậy có phải vì bị thương không?”

Hứa Thiện Ý đau khổ liếc mắt nhìn Chu Cận, đang muốn giải thích và cảm ơn anh thì bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, hai người cảnh sát cao lớn cùng với chủ nhiệm trường và bảo vệ vội vàng chạy vào cùng nhau.

Sau khi những người này tiến vào, một cảnh sát trong số đó lập tức cao giọng hỏi: “Vừa rồi là ai báo cảnh sát?”

Chu Cận liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh lập tức ôm Hứa Thiện Ý đang bày vẻ mặt đau khổ ra ngoài. Thiếu niên cao lớn tuấn tú, ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối, đối mặt với cảnh sát vừa bước vào nhà vệ sinh, trầm giọng nói: “Là cậu ấy báo cảnh sát.”

Khi Hứa Thiện Ý bị Chu Cận ôm, cô có phần hơi kinh sợ, nhưng lúc nhìn thấy cảnh sát, cô đã quên luôn chuyện vùng vẫy. Nhận thấy cảnh sát đang nhìn về phía mình với ánh mắt dò hỏi, cô gật đầu nói: “Là cháu báo cảnh sát, cháu vừa mới đi vệ sinh, bị người ác ý nhốt ở trong này. Bọn họ còn đổ nước lên người cháu, cháu đã quay phim lại rồi, những người trong đoạn phim chính là người đã ức hiếp cháu!”

Hứa Thiện Ý vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra rồi đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát nhận lấy điện thoại đưa cho đồng nghiệp của mình, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Chu Cận: “Chỗ này là nhà vệ sinh nữ, thằng nhóc nhà cậu sao lại ở đây?”


Chu Cận đang muốn trả lời, Hứa Thiện Ý sợ liên lụy đến anh nên vội vàng giải thích: “Đây là bạn học của cháu, cậu ấy vừa mới phát hiện cháu bị nhốt ở chỗ này, cậu ấy vào đây là để cứu cháu.”

Cảnh sát nghe xong lộ ra vẻ mặt tươi cười, ánh mắt nhìn Chu Cận cũng hòa nhã hơn rất nhiều: “Thằng nhóc này, không tệ không tệ.”

Kế đó cảnh sát mở đoạn phim, xem xét hành động của mấy nữ sinh kia cùng với lời nói của họ. Cảnh sát dò hỏi Hứa Thiện Ý, sau khi biết được mấy nữ sinh kia cũng là bạn học của cô liền ngay lập tức đi cùng chủ nhiệm đến văn phòng, chuẩn bị gọi mấy nữ sinh đó đến thẩm vấn.

Về phía Hứa Thiện Ý, cảnh sát cũng muốn cô đi cùng.

Bây giờ Hứa Thiện Ý đau đến mức không thoải mái, nhưng cô không từ chối.

Chỉ có điều, Chu Cận lại ôm chặt lấy cô, quay người bước về phía phòng y tế. Trước khi đi anh dò hỏi cảnh sát, giải thích một tiếng: “Cậu ấy đang cảm thấy không thoải mái, quần áo cũng ướt, cháu đưa cậu đến phòng y tế để kiểm tra xem, tiện thể thay quần áo."

Cảnh sát lại nhìn Hứa Thiện Ý một lần nữa, nhận ra lời của Chu Cận là thật, liền gật đầu, yêu cầu bọn họ sớm quay lại vì còn cần phải làm tường trình.

Chu Cận gật đầu, quang minh chính đại ôm lấy Hứa Thiện Ý, nhanh chóng chạy về phía phòng y tế.

Hứa Thiện Ý bị Chu Cận ôm chạy một mạch vào phòng y tế.

Bây giờ ở trong phòng y tế vừa hay có một cô bác sĩ, cô ấy tạm thời không có việc gì để làm nên đang ngồi chơi điện thoại. Nhưng sau khi thấy một thiếu niên anh tuấn ôm theo một thiếu nữ yếu đuối chạy vào, nữ bác sĩ lập tức buông điện thoại, vội vã chạy tới dò hỏi: “Có chuyện gì thế này? Là bị thương sao? Với lại sao quần áo ướt hết thế này? Ở đây vừa hay cô có một bộ quần áo, nếu như không chê thì cứ để con bé thay quần áo trước đi, để bị cảm thì không tốt chút nào.”

Chu Cận lập tức đưa Hứa Thiện Ý ngồi xuống ghế, sau đó nghe theo lời của cô bác sĩ, nhận lấy quần áo sạch và biết ơn nói: “Cảm ơn cô.”

Quần áo trên người Hứa Thiện Ý ướt sũng làm cho cô cảm thấy bụng càng đau, bây giờ cô giáo có thể cho cô quần áo để thay, cô cảm ơn còn không kịp, sao có thể từ chối được chứ. Cô ngay lập tức lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cô.”

Cô bác sĩ cười cười, vội nói không cần không cần.

Chu Cận đưa quần áo sạch cho Hứa Thiện Ý, trầm giọng hỏi cô: "Cậu còn đủ sức để thay quần áo không? Có cần tôi giúp không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương