Edit: Cua🌷

_

"Vào đi, nhà hơi nhỏ một chút, em có thể đi lại tự do." Yến Hoa mở cửa, nói với em họ của Bàn Tử là Trương Văn Minh.

Trương Văn Minh có nước da ngăm đen, người rất gầy, hai tay ôm hành lý, kiềm chế nói cám ơn: “Cảm ơn anh Kiều.”

Yến Hoa liếc nhìn Bàn Tử.

Anh ta gãi đầu, "Tại em thấy Tiểu Dã gọi anh là anh Kiều, thấy hai người này cũng trạc tuổi nên mới kêu Văn Minh gọi như thế."

Yến Hoa cũng không có phản ứng nhiều đối với biệt danh này.

"Em ngủ trên giường này đi, anh ngủ ở kia, có chuyện gì thì gọi cho anh."

Yến Hoa nhường giường của mình cho Trương Văn Minh, còn anh thì ngủ trên giường Giang Dã.

Bàn Tử vội vàng nói: “Này, sao anh lại khách khí như vậy, cho nó ngủ giường lớn?”

“Cứ để nó ngủ trên giường nhỏ đi.”

Yến Hoa giải thích: “Tiểu Dã không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên cứ ngủ ở giường của tôi đi, không sao đâu."

Mặc dù Trương Văn Minh chưa từng gặp Tiểu Dã nhưng lại nghe thấy cái tên này vài lần.

Dấu vết sinh hoạt của hắn có ở khắp mọi nơi trong nhà này.

Các bức tường trong phòng khách dán vô số những bằng khen và giải thưởng của hắn, trên kệ sách còn có nhiều những bức ảnh khác nhau giữa hắn và anh Kiều từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Trương Văn Minh thì thầm: "Em sẽ cố gắng không làm bẩn giường, không chạm vào đồ vật nào hết."

"Không sao đâu, chỗ ngủ của em là bên ngoài tấm rèm này, còn Tiểu Dã ở bên trong, nhưng bây giờ em ấy không có ở nhà.” Yến Hoa vỗ vỗ bả vai Trương Văn Minh, giúp hắn bớt căng thẳng.

Trương Văn Minh khẽ gật đầu, liếc trộm Yến Hoa.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, mặc trên người một chiếc sơ mi đen, hai nút trên không cài, tay áo xắn lên lỏng lẻo, nhìn đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt.

Thoạt nhìn qua, giữa lông mày của anh có chút lạnh lùng xa cách, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, dịu dàng và chu đáo.

Cậu cho rằng tất cả những người sửa xe đều sẽ giống như anh họ Trương Phú Cường, trên người nồng nặc mùi xăng và dáng vẻ nhếch nhác, không ngờ lại có một người giống như anh Kiều.

Trên thực tế, anh Kiều cũng có mùi xăng đắng, nhưng lại thơm hơn anh họ nhiều.

Yến Hoa tiếp tục giới thiệu: "Đây là phòng tắm, sữa tắm và dầu gội đều ở đây, anh đã mua cho em một chiếc khăn tắm mới, kem đánh răng và cốc đựng bàn chải."

"Em tự mang đến rồi!" Trương Văn Minh vội nói với Yến Hoa, sợ anh cảm thấy cậu phiền.

Yến Hoa không để ý: “Không sao đâu, muốn dùng đồ của mình hay dùng đồ mới mua đều được.”

Yến Hoa cẩn thận tính toán mọi chuyện.

Trước khi Trương Văn Minh tới đây, cậu đã nhìn thấy ảnh của Yến Hoa trên điện thoại di động của anh họ, người trong ảnh có vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ, những tưởng anh là một người rất khó hòa đồng, nhưng không ngờ thực tế lại khác xa trí tưởng tượng.

So với cha mẹ thường xuyên lớn tiếng ra lệnh cho cậu ở nhà, Yến Hoa giống như một cơn gió xuân thổi vào cánh đồng hoang vắng và thưa thớt.

Gió xuân thổi qua khiến mầm non nảy mầm.

Lần đầu tiên Trương Văn Minh nhận ra quan niệm nghệ thuật của bài thơ trong cuốn sách.

Buổi chiều, để cảm ơn sự giúp đỡ của Yến Hoa, Bàn Tử đã mời anh một bữa ở nhà hàng Phong Tử.

Yến Hoa vừa ngồi xuống không bao lâu, Trương Văn Minh liền bị Bàn Tử nhắc nhở nâng cốc chúc mừng.

“Uống đi, đừng ngẩn người nữa.”

Vốn dĩ Yến Hoa không thích văn hóa ép rượu trên bàn ăn, nhất là khi nhìn thấy Trương Văn Minh và Giang Dã trạc tuổi nhau lại bị ép uống rượu, anh cảm thấy khó chịu một cách vô cớ.

Anh không muốn Tiểu Dã của mình bị ép uống rượu, hắn chỉ cần làm một thiếu gia vô tư mà thôi.

Trương Văn Minh vốn không giỏi ăn nói, lại vừa mới đi từ trên núi xuống nên không biết phải cảm ơn như thế nào, chỉ biết khô khan nói cảm ơn Yến Hoa, sau khi uống một ngụm rượu trong ly, vì uống quá nhanh nên cậu đã bị sặc mấy lần.

Yến Hoa chỉ cau mày.

"Đừng để em họ cậu uống rượu, nó không biết uống."

"Không biết uống thì có thể học từ từ." Bàn Tử thản nhiên nói.

Đối với em trai của người khác, Yến Hoa cũng không muốn quản mà chỉ nói: “Buổi chiều phải đến cửa hàng, đừng uống nhiều.”

May mắn thay, Bàn Tử vẫn còn chút lý trí, không cho Trương Văn Minh uống nữa.

Trương Văn Minh cảm kích nhìn Yến Hoa, nhưng ánh mắt anh lại dừng ở trên điện thoại di động, hoàn toàn không để ý tới mình, anh đang nhấn bàn phím điện thoại, không biết đang nhắn tin cho ai.

Khi đến giờ ăn, Giang Dã thậm chí còn đúng giờ hơn cả dự báo thời tiết.

Trên điện thoại hiển thị một tin nhắn của Giang Dã, hỏi anh đã ăn cơm chưa.

[Anh đang ăn, còn em thì sao? Hết giờ học chưa đó? Hay em lại lén nghịch điện thoại trong giờ? ]

Ngay sau đó đã có phản hồi từ phía bên kia.

[Em ăn rùi, hôm nay căn tin có món gà Cung Bảo, nhưng sao không đổi tên là đinh sắt Cung Bảo đi, xui quá, không ngon bằng anh làm chút nào, bây giờ em đang nghỉ trưa, không có lén dùng điện thoại trong giờ ^_^]

Nhìn những chiếc đinh sắt trên màn hình, khóe miệng Yến Hoa không khỏi nhếch lên, nhắn tin trả lời.

[Ha ha. Khi nào về anh sẽ làm món gà đó cho em, nhanh ngủ trưa đi, nếu không buổi chiều không có sức học, tối nay anh sẽ gọi lại. ]

[Được rồi, chào buổi chiều, anh Kiều~~]

Yến Hoa không trả lời, cất điện thoại với nụ cười trên môi.

"Tin nhắn của Tiểu Dã?" Phong Tử là bạn bè lâu năm của anh nên đã sớm quen với hai người này.

“Ừ.”

“Nói cái gì mà cười vui vẻ thế?” Phong Tử hỏi.

Yến Hoa kể cho mọi người trong bàn ăn về món gà đinh sắt, những người khác cũng cười khan vài tiếng.

“Không buồn cười sao?” Yến Hoa không hiểu.

Phong Tử nhìn thấu hết thảy: “Cái này là do Tiểu Dã nói với anh nên mới thế, đổi thành người khác, anh sẽ cảm thấy nhàm chán.”

Yến Hoa không tin, sao có thể.

Trương Văn Minh lại nghe thấy tên Tiểu Dã, mặc dù chưa từng gặp người này, nhưng cậu biết người này chắc hẳn rất quan trọng đối với Yến Hoa.

Trước khi Yến Hoa gọi cho Giang Dã vào buổi tối hôm đó, anh đã nhận được tin nhắn của hắn.

[Aaaa, giáo viên muốn tịch thu toàn bộ điện thoại di động, bởi vì có học sinh nghịch điện thoại trong giờ nên những điện thoại của người khác cũng sẽ bị tịch thu T^T]

Ngay khi Yến Hoa nghĩ từ giờ Giang Dã sẽ không thể gọi điện cho anh nữa thì lại đọc được tin nhắn tiếp theo.

[Từ giờ trở đi em không thể gửi tin nhắn cho anh được rùi, em chỉ có thể đến bốt điện thoại công cộng gọi điện thoại cho anh thoi〒_〒]

Thông qua kí hiệu khóc lóc trên màn hình, Yến Hoa có thể tưởng tượng ra vẻ mặt oán hận của Giang Dã.

[ Chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho thi đấu, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc gọi điện thoại.]

Nhưng tin nhắn đã gửi đi lâu mà chưa có phản hồi, hình như điện thoại đã bị giáo viên lấy đi rồi.


Yến Hoa cảm thấy buồn cười khi tưởng tượng thấy dáng vẻ đau khổ của Giang Dã.

Dễ thương.

Đúng lúc này, Trương Văn Minh đi tới, Yến Hoa đè xuống nụ cười trên môi, hỏi: "Em đã quen chưa?"

"Quen rồi."

"Vậy thì tốt, em có thể đi theo anh trai hoặc Nhuận Bình."

"Em và Lục Cửu cũng bằng tuổi nhau, có chuyện gì cũng có thể hỏi nhau." Yến Hoa chỉ vào Lục Cửu đang yên lặng làm việc trong góc.

Lục Cửu nghe tiếng thầy nhắc đến mình, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy? Thầy."

"Không có việc gì, Trương Văn Minh mới tới cửa hàng, có gì không quen thì nói cho cậu ấy biết."

Trương Văn Minh ngơ ngác nhìn Yến Hoa.

Yến Hoa nói: "Nếu không biết cũng có thể hỏi anh, nhưng anh hay ra ngoài nên không có nhiều thời gian."

"Vâng, cảm ơn anh Kiều."

Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: "Em mới tới đây cho nên chưa quen với đường xá và môi trường, khi nào muốn đi tìm phòng cứ bảo Bàn Tử dẫn đi."

Trương Văn Minh gãi đầu: "Anh ấy chắc không có thời gian đâu, còn phải dành thời gian cho chị dâu nữa."

Yến Hoa nói đùa: "Không sao đâu, anh bảo cậu ta dẫn em đi tìm phòng, nếu cậu ta không đi anh sẽ trừ lương."

Trương Văn Minh ngượng ngùng cười: “Không sao đâu, đừng làm phiền anh ấy, em tự làm được.”

Yến Hoa gật đầu nhắc nhở: “Nhưng đừng tìm phòng ở phía đông đường Kiều Giang, gần trường trung học số 4 Nam Giang sẽ có nhiều nhiều học sinh thuê nhà ở đó nên sẽ đắt hơn nhiều."

"Đến phía tây tìm sẽ rẻ hơn."

Trương Văn Minh lần đầu tiên đến thành phố nên không khỏi tò mò về mọi thứ, không nhịn được đặt câu hỏi.

“Trường trung học số 4 Nam Giang là trường cấp 3 phải không?”

“Ừ, em trai anh cũng đang học ở đó.” Nhắc đến Giang Dã, ánh mắt Yến Hoa trở nên ôn hòa hơn.

Trương Văn Minh thử thăm dò: “Đây chính là Tiểu Dã mà anh hay nhắc đến sao?”

“Đúng vậy, gần đây em ấy phải xa nhà để tham gia thi đấu, đợi mấy hôm nữa trở về thì có thể nhìn thấy, hai người bằng tuổi nhau nên anh nghĩ hai đứa có thể chơi được với nhau." Yến Hoa nói.

Trương Văn Minh xấu hổ nói: “Cậu ấy học giỏi như vậy, em thấy ở trong nhà treo rất nhiều giải thưởng, em học kém lắm, không biết phải nói gì với cậu ấy cả.”

Yến Hoa an ủi: “Đừng lo lắng, Tiểu Dã rất hòa đồng.”

Mặc dù điện thoại đã bị lấy đi, nhưng Giang Dã vẫn lạc quan nghĩ bốt điện thoại công cộng có thể dùng được.

Nhưng nhìn mấy chữ đang bảo trì trước mặt, Giang Dã không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Còn có mười ba ngày thôi, mười ba ngày trọn vẹn.

Buổi tối, Yến Hoa ở trong cửa hàng chờ rất lâu mà không nhận được điện thoại của Giang Dã, anh không khỏi lo lắng có chuyện gì đó không ổn.

Sau khi Trương Văn Minh lau sàn xong, cậu đến gần anh hỏi: "Anh Kiều, em lau sàn xong rồi, chúng ta về nhà được chưa?"

Nghe thấy có người gọi mình là anh Kiều, Yến Hoa còn nghĩ đó là Giang Dã, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhận ra người này là Trương Văn Minh thì không khỏi choáng váng.

“Sao vậy, anh Kiều?”

“Không sao đâu, chúng ta về thôi.” Yến Hoa lắc đầu, không biết Giang Dã có xảy ra chuyện gì không.

Trương Văn Minh quan sát sắc mặt của Yến Hoa: "Có chuyện gì thế anh?"

"Không có gì nghiêm trọng cả, vốn dĩ Tiểu Dã nói buổi tối sẽ gọi cho anh, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gọi đến, chắc có lẽ đang học thôi."

Trương Văn Minh ồ lên, "Vậy thì anh gọi thử đi."

"Di động của Tiểu Dã bị giáo viên thu rồi."

"Ồ, vậy anh thử gọi cho giáo viên là được rồi."

Yến Hoa cầm điện thoại, ngập ngừng nói: "Có được không?"

Trương Văn Minh cảm thấy chẳng có gì là không được, anh Kiều lo lắng như vậy, gọi điện hỏi thăm cũng đúng thôi.

“Anh gọi đi, nếu không có chuyện gì thì đỡ phải lo lắng.”

Yến Hoa trầm tư gật đầu, “Em nói có lý.”

Anh lại bổ sung thêm: “Lý do chính là Tiểu Dã nói em ấy sẽ gọi lại, em ấy nói thì chắc chắn sẽ làm, nhưng hôm nay lại không giống như mọi ngày."

Trương Văn Minh không khỏi cảm thấy ghen tị với Tiểu Dã, người mà cậu thậm chí còn chưa gặp bao giờ. Anh Kiều đã rất lo lắng khi không nhận được cuộc gọi từ hắn.

Từ khi xuống núi rồi ra khỏi ga tàu điện ngậm, cậu chỉ nhận được một cuộc gọi từ anh họ, ngay cả bố mẹ cũng chẳng thèm gọi điện hỏi han.

Trương Văn Minh động viên: “Cứ gọi một cuộc sẽ không sao đâu.”

“Được rồi.”

Khi Hà Nhị Duy vừa đẩy cửa trở về phòng, cậu ta ngay lập tức nhận ra bầu không khí trong phòng không đúng, áp suất cực kì thấp.

Lớp trưởng đang ngồi làm bàn làm bài, không nói một lời, anh chàng gay cũng không làm phiền lớp trưởng mà chỉ nằm trên giường xem bài thi.

Có một sự im lặng cực kì đáng sợ trong căn phòng này.

Hà Nhị Duy nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi tới bàn học, thỉnh thoảng lại liếc qua liếc lại hai người trong phòng.

Lớp trưởng không gọi điện thoại và anh chàng gay không phát ra tiếng ồn.

Cậu ta thực sự không quen với sự im lặng bất thường này.

Ngay lúc cậu ta định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập và giọng nói hỏi thăm.

“Giang Dã ở phòng nào thế?”

"Lớp trưởng, hình như thầy Vương đang tìm cậu.” Hà Nhị Duy cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.

Giang Dã hừ lạnh một tiếng, đáp lại bằng giọng nói vô cảm: “Tôi nghe thấy.”

Trước khi hắn đứng dậy đi ra ngoài, thầy Vương đã mở cửa ló đầu vào nói.

“Giang Dã, anh trai em gọi đến.”

“Hả?” Giang Dã vốn dĩ đang tức giận vì không gọi được cho Yến Hoa, nhưng bây giờ hắn còn tưởng mình nghe nhầm.

"Mau tới đây đi, anh trai em tìm em đấy." Thầy Vương thúc giục.

Giang Dã vội đứng dậy, lông mày nhướng lên đầy vui vẻ: "Em đến ngay đây!"

"Alo, anh Kiều." Giang Dã cầm lấy điện thoại di động của thầy Vương, nhanh chóng bước ra ngoài hành lang.

Yến Hoa cầm điện thoại nói, “Em không sao là tốt rồi, anh còn tưởng em gặp chuyện gì.”

Nhắc tới chuyện này lại khiến Giang Dã không vui.

"Bốt điện thoại công cộng ở đây hỏng rồi nên em không gọi được."

"Không gọi được thì quên đi, không sao là tốt rồi, ở nhà vẫn ổn nên em không cần lo, chăm sóc tốt cho bản thân là được."


"Được." Giang Dã ngoan ngoãn trả lời.

Yến Hoa xác nhận Giang Dã không có chuyện gì xong liền nói.

"Được rồi, trả điện thoại lại cho giáo viên đi, buổi tối nhớ đi ngủ sớm, mấy ngày tới anh sẽ không gọi cho em nữa, nghỉ ngơi cho tốt vào." Yến Hoa cảnh cáo.

Giang Dã vô cùng miễn cưỡng gật đầu, đá vào chân lan can nói: "Em biết."

"Ừ, tạm biệt."

"Tạm biệt, anh Kiều."

Giang Dã trả lại điện thoại cho thầy Vương, ông liền nhận lấy nói chuyện với Yến Hoa.

Yến Hoa ngượng ngùng nói: “Thầy Vương, làm phiền thầy rồi.”

“Không sao đâu, thầy hiểu cảm giác của em mà.”

Tất cả giáo viên trong trường đều biết hoàn cảnh của Giang Dã.

Là một đứa trẻ mồ côi sống cùng với một người anh trai không cùng huyết thống, việc quan hệ giữa anh em tốt hơn bình thường là điều dễ hiểu.

Yến Hoa nhịn không được hỏi thêm: “Giang Dã ở trường như thế nào ạ?”

“Khá tốt, em không cần lo lắng, thành tích của Giang Dã luôn rất ổn định, lần nào cũng đứng nhất lớp, em ấy cũng rất hòa đồng với các bạn trong lớp, em ấy cũng là lớp trưởng nên mọi người đều rất tôn trọng em ấy.”

Thầy Vương đã dạy học nửa đời người và cũng đã gặp hàng nghìn học sinh, ông từng dạy một số đứa trẻ mồ côi giống như Giang Dã, nhưng chưa từng gặp một ai giống như hắn, cả việc học tập lẫn nhân cách đều không có vấn đề gì.

Có thể thấy được người anh trai đã bỏ ra biết bao công sức thế nào để nuôi dạy Giang Dã.

Nghe thầy Vương không ngừng khen ngợi Giang Dã, Yến Hoa cũng không nhịn được mỉm cười.

Hai người trao đổi qua về tình hình ở trường của Giang Dã và việc sắp xếp cuộc thi rồi mới cúp điện thoại.

Thấy Yến Hoa toàn tâm chú ý tới người khác, trong mắt Trương Văn Minh lộ ra một tia hâm mộ.

Tại sao cậu lại không có một người anh trai như thế này?

Cậu không có anh trai ruột vì cậu là con trai cả trong nhà, cậu suốt ngày phải làm việc nhà và chăm sóc những đứa em ồn ào, không có người anh trai nào quan tâm cậu giống như Yến Hoa quan tâm Giang Dã cả. Mặc dù anh họ cũng chăm sóc cậu nhưng cậu không quá coi trọng, không gì có thể so sánh được với Yến Hoa cả.

Cậu nghe anh họ nói rằng Tiểu Dã và anh Kiều không có quan hệ huyết thống, bọn họ đã lớn lên cùng nhau mà không vì lý do gì, tại sao Tiểu Dã lại may mắn như vậy?

Cậu bắt đầu cảm thấy hơi ghen tị với Tiểu Dã, người mà cậu thậm chí còn chưa gặp trước đây.

Sau khi về nhà, Trương Văn Minh chủ động nói: “Anh Kiều, trong khoảng thời gian này em sẽ nấu ăn ở nhà.”

"Không, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Yến Hoa kiên quyết cự tuyệt.

Không có lý do gì lại để khách phải nấu ăn.

"Vậy thì em sẽ đưa anh tiền nhà." Trương Văn Minh lúng túng nói.

"Nếu không em sẽ cảm thấy mình đang lợi dụng anh một cách vô ích."

Yến Hoa nhắc lại: "Thật sự không cần thiết, em sẽ không ở lại đây lâu, chỉ mấy ngày thôi nên không cần phải trả bất kỳ khoản phí nào."

"Vậy em có thể làm gì được đây, nếu không em cảm thấy rất áy náy." Trương Văn Minh kiên trì nói.

Yến Hoa thấy Trương Văn Minh vẫn bướng bỉnh không chịu bỏ cuộc cho đến khi tìm được việc gì đó để làm, anh sờ dái tai mình, lúng túng nói: “Em nấu ăn được không?”

“Được, cái gì em cũng làm được, ở nhà em là người nấu cơm cho cả gia đình."

Trương Văn Minh khẳng định.

Nhưng cuối cùng, cậu cúi đầu, thận trọng nói thêm: “Nhưng chắc đồ em nấu sẽ không ngon lắm đâu.”

Dù sao thì Trương Văn Minh cũng phải ăn hàng ngày, để cậu làm luôn cũng được.

"Vậy hàng ngày anh sẽ đưa tiền cho em mua đồ ăn, nếu có thời gian thì cứ đi làm, còn không thì cứ nghỉ ngơi cho tốt." Yến Hoa bàn luận.

"Được rồi, em vẫn còn tiền, anh Kiều, anh không cần lo." Trương Văn Minh chăm chú nhìn Yến Hoa, nóng lòng bày tỏ ý kiến.

Anh ấy thực sự là người tốt.

Những gì Tiểu Dã làm được thì cậu ta cũng có thể làm được.

Sáng sớm hôm sau, Yến Hoa còn chưa dậy, Trương Văn Minh đã dậy sớm mua đồ.

Thấy Yến Hoa đã dậy, cậu ta vội vàng từ trong bếp đi ra nói: “Anh Kiều, em đã mua bánh bao ở tầng dưới rồi, anh mau ăn đi khi còn nóng, em cũng mua đồ ăn cho ngày hôm nay rồi, nửa tiếng nữa em sẽ nấu, buổi trưa trở về liền có thể ăn được."

"Lát nữa chúng ta sẽ đi siêu thị."

Yến Hoa dựa vào khung cửa, còn tưởng là Giang Dã đang nói chuyện với mình.

Bình thường Giang Dã sẽ làm những việc này ở nhà vào thứ bảy và chủ nhật, nhưng bây giờ lại có người khác làm thay, anh cảm thấy có chút khó chịu.

"Anh Kiều? Anh đã tỉnh ngủ chưa?" Trương Văn Minh lên tiếng hỏi khi mãi không thấy Yến Hoa nói gì.

Yến Hoa dụi mắt và xác nhận người đứng trước mặt mình là Trương Văn Minh chứ không phải Tiểu Dã.

Mặc dù cùng làm một việc nhưng cảm giác mang lại vẫn rất khác nhau.

Anh nghiêm túc nhìn Trương Văn Minh khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm.

"Anh Kiều, trên mặt em có dính gì à?"

Yến Hoa lắc đầu, cắn một miếng bánh bao nói: "Không."

Mặc dù cũng đang làm điều tương tự giống như Tiểu Dã, nhưng không ai có thể thay thế Tiểu Dã trong lòng anh được.

Trương Văn Minh nhìn bóng lưng của Yến Hoa, cất rau củ mới mua vào tủ lạnh.

Cậu ta có thể làm mọi việc mà Giang Dã làm cho Yến Hoa.

Kể từ khi Lý Hòa phát hiện ra một mặt khác của Giang Dã, những ấn tượng tốt đẹp trong lòng cậu ta đã biến mất ngay lập tức.

Chuyện lớn đấy, đồ hôi hám.

Chỉ cần học giỏi hơn, ngoại hình đẹp hơn, đầu óc tốt hơn và chơi bóng giỏi hơn thì chuyện này liền không sao cả sao!

Ấn tượng tốt đẹp của Lý Hòa trôi qua nhanh như khi nó đến.

Bây giờ cậu ta còn cảm thấy hối hận vì trước đó đã đổi phòng, phải ở chung với Giang Dã hơn mười ngày khiến cậu ta cảm thấy khó thở.

May mắn thay, trong phòng còn có một Hà Nhị Duy, nếu không cậu ta sẽ chết ngạt mất.

“Này, Hà Nhị Duy.” Cậu ta hét về phía đối diện.

Hà Nhị Duy không kiên nhẫn nói: “Sủa cái gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu không được sao, thô lỗ như thế làm gì?"

“Muốn nói gì?”


Lý Hòa nhìn người đối diện nói: “Buổi tối chúng ta nói chuyện chút nhé.”

"Chuyện gì?”

“Gia đình cậu có bao nhiêu người?” Lý Hòa hỏi.

Hà Nhị Duy ngáp một cái nói: "Tôi, anh trai tôi, em trai tôi, bố mẹ tôi. Cậu muốn tôi kể về ai?"

"Cậu còn có anh em nào khác không?" Lý Hòa kinh ngạc nói.

Hà Nhị Duy: "Có anh trai với em trai thì lạ lắm à? Lớp trưởng của chúng ta không phải cũng có anh trai sao?"

Giang Dã không nói gì, chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Lý Hòa khịt mũi, chuyện đó lại khác.

"Sao cậu lại khịt mũi như con lợn vậy?" Hà Nhị Duy chán ghét nói.

"Mày mới là con lợn, cả nhà mày đều là lợn." Lý Hòa không phục đáp trả.

“Mày là đồ con lợn.”

Hai người mắng nhau hồi lâu cũng cảm thấy mệt.

Lý Hòa nhấp một ngụm nước hỏi: “Quan hệ của cậu và anh trai thế nào?”

“Vẫn thế thôi, nhưng sau khi kết hôn anh tôi không để ý nhiều đến tôi nữa." Nghe đến đây, Giang Dã đột nhiên mở mắt nhìn lên trần nhà, cảm xúc trong mắt vô cùng mơ hồ.

Lý Hòa biết Giang Dã đang nghe, cố ý nói: “Chính là như vậy, dù có quan hệ tốt như thế nào thì sau khi kết hôn họ sẽ có gia đình riêng, vậy thì còn quan tâm đến em trai làm gì?”

Hà Nhị Duy hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong lời nói của Lý Hòa, đồng tình nói: "Ừ, đúng rồi!"

"Ngay khi anh trai tôi kết hôn xong, anh ấy liền quên mất từng có thằng em này."

Lý Hòa tiếp tục chủ đề này nói: "Thật ra cũng không cần kết hôn, chỉ cần sống riêng thì sẽ dần quên mất nhau thôi."

"Đúng đúng, cậu nói rất đúng!" Hà Nhị Duy hưng phấn vỗ đùi.

"Anh trai tôi vừa ra ngoài làm việc hai tháng, suýt chút nữa đã quên mất tôi."

"Đi trên đường suýt nữa không nhận ra tôi, bởi vì đồng nghiệp đối xử với anh ấy rất tốt."

Lý Hòa cười nói: "Anh em chính là như vậy, chỉ cần bên cạnh có người khác liền quên mất ở nhà có em trai."

"Cậu nói đúng lắm!" Hà Nhị Duy tựa hồ đã tìm ra tri kỷ.

Giang Dã biết Lý Hòa cố ý nói cho hắn biết, nhưng hắn vẫn không khỏi suy nghĩ lung tung.

Liệu anh Kiều có quên mình trong mười ngày qua không?

Đây là lần đầu tiên sống chung với anh Kiều mà hắn không thể liên lạc được với anh.

Mặc dù trước đây sống cùng Giang Thành ở Ôn Dương, có thể không gặp được anh Kiều trong một hai tháng, nhưng hắn vẫn có thể nhắn tin và gọi điện cho anh mỗi ngày.

Hắn ghét những ngày không thể liên lạc với anh Kiều.

Hà Nhị Duy đột nhiên nói thêm: "Nhưng không phải anh em nào cũng như vậy, như anh trai của lớp trưởng kìa, anh ấy thực sự rất, rất, rất tốt với cậu ấy luôn."

Lý Hòa khịt mũi, trực tiếp phớt lờ Hà Nhị Duy.

Giang Dã cảm thấy được an ủi đôi chút khi nghe Hà Nhị Duy nói vậy.

Anh Kiều đối xử với hắn rất rất rất tốt, anh ấy nhất định sẽ không quên hắn đâu.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn luôn lo được lo mất, thỉnh thoảng hắn tự hỏi anh Kiều đang làm gì và có ăn uống đúng giờ không? Có nhớ hắn hay không?

Cuộc sống của Yến Hoa rất bận rộn, anh bận làm việc trong cửa hàng để kiếm tiền nuôi em trai, mặc dù thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ đến Giang Dã, nhưng hầu hết thời gian anh đều bận đến mức quên cả ăn.

"Anh Kiều, đã đến giờ ăn rồi." Trương Văn Minh mang theo một hộp giữ nhiệt đến cửa hàng.

"Ừ, cảm ơn em."

Dạo này Trương Văn Minh sống ở nhà, mặc dù vẫn chưa quen lắm, nhưng ít nhất cậu vẫn đảm bảo cho Yến Hoa ba bữa một ngày.

“Tay nghề của em rất tốt, có thể làm đầu bếp rồi.” Yến Hoa khen ngợi.

“Thật sao?” Trương Văn Minh rất thích lời khen của Yến Hoa, bởi vì có rất ít ai người khen ngợi cậu giống như vậy.

Bố mẹ cậu thường xuyên mắng mỏ nếu cậu nấu ăn chậm chạp, không làm việc nên hồn hoặc không chăm sóc được cho các em.

Những ngày sống chung với Yến Hoa, số lời khen cậu ta nhận được còn nhiều hơn tất cả những lời khen trong suốt mười mấy năm qua cộng lại.

"Ừ, việc tìm phòng của em thế nào rồi?"

Tiểu Dã sắp về rồi.

Trương Văn Minh cúi đầu nói: "Vẫn chưa, gần đây rất khó tìm được nhà."

Yến Hoa cau mày nói: "Bàn Tử không dẫn em đi xem phòng sao? Đều không tìm thấy chỗ nào phù hợp?"

Trương Văn Minh bất an nói: "Đều rất đắt."

Việc tìm phòng không nằm trong phạm vi Yến Hoa cần quan tâm, lương của học việc vốn không cao, nhưng tìm một căn phòng căn bản cũng không quá khó.

"Anh sẽ giúp em tìm thử, nếu thích hợp thì chúng ta sẽ quyết định luôn, nếu không đủ tiền thì anh sẽ trả trước một tháng lương." Yến Hoa bình tĩnh nói.

Khi thiếu gia trở về nhà, nhất định sẽ không vui khi nhìn thấy Trương Văn Minh ở đây.

"Được, cảm ơn anh Kiều" Trương Văn Minh nhẹ giọng nói, kiềm chế sự không cam lòng trong thâm tâm.

Nhưng điều mà cả Yến Hoa và Trương Văn Minh không ngờ chính là việc vị thiếu gia nào đó lại về sớm hơn dự kiến.

Yến Hoa đang tính toán trong cửa hàng thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Giang Dã từ xa truyền đến.

"Anh Kiều! Em về rồi đây!"

Giang Dã vừa xuống xe buýt liền đi thẳng đến cửa hàng, vốn định gửi tin nhắn cho anh Kiều trước, nhưng nghĩ mà xem, sẽ thật tuyệt nếu tạo cho anh Kiều một bất ngờ.

Yến Hoa đứng dậy đi ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị ôm chặt.

Bây giờ Giang Dã đã cao hơn nhưng vẫn thích ôm eo anh giống như lúc nhỏ.

Giọng nói vui vẻ của Giang Dã vang lên bên tai anh, "Anh Kiều, anh ngạc nhiên không?"

"Ngạc nhiên, ngạc nhiên, sao em về sớm thế." Yến Hoa vỗ nhẹ vào lưng hắn nói: "Người em đầy mồ hôi, đừng ôm nữa, nóng quá, mau uống nước đi." Yến Hoa kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Giang Dã đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống ghế, nhận lấy cốc nước lạnh từ tay Yến Hoa rồi nói: “Cuộc thi đã kết thúc, vốn dĩ phải ở lại thêm vài ngày để ôn tập, nhưng giáo viên nói rằng bọn em thể hiện rất tốt nên đồng ý cho nghỉ sớm hơn dự kiến.”

“Được rồi, em có mệt không?” Yến Hoa đưa đầu ngón tay vuốt tóc Giang Dã, lau mồ hôi trên trán hắn.

“Em không mệt.” Chỉ cần nghĩ đến việc ngày gặp lại anh Kiều cách càng gần, một chút cũng không thấy mệt.

Yến Hoa đặt chiếc cốc Giang Dã vừa uống hết xuống bên cạnh: “Cuộc thi có khó không?”

“Không khó.” Giang Dã kiêu ngạo nói: “Dù sao thì em cũng đã hết toàn bộ câu hỏi trong bài thi."

"Vậy thì không phải em đã hoàn thành kì thi vô cùng tốt sao?

Giang Dã giống như một đứa trẻ trước mặt Yến Hoa, xua tay nói: "Bình thường thui."

"Tại sao em lại thông minh như vậy?" Yến Hoa xoa xoa mặt Giang Dã, không ngần ngại khen ngợi hắn.

“Bởi vì anh Kiều dạy tốt.” Ánh mắt Giang Dã lấp lánh chăm chú nhìn Yến Hoa.

"Tối nay anh dẫn em đi ăn nhé, em muốn ăn gì?" Yến Hoa dịu dàng cười, nhìn Giang Dã.

Trương Văn Minh nhìn hai người đang vui vẻ nói chuyện trước mắt, cúi đầu yên lặng làm việc.

"Em muốn ăn đồ anh nấu cơ." Giang Dã nũng nịu nói.

"Gà Cung Bảo?"

"Được~" Âm cuối được Giang Dã kéo dài một lúc lâu, cho đến khi hắn nhận thấy trong cửa hàng có thêm một người.

"Cửa hàng mới tuyển người à anh?" Giang Dã cẩn thận nhìn người này.

Yến Hoa ừ một tiếng, "Trương Văn Minh, em họ Bàn Tử, mới đến đây học việc."

Giang Dã mỉm cười chào cậu ta, lúc này hắn vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

"Xin chào, tôi là Trương Văn Minh." Trương Văn Minh căng thẳng nói, cậu ta từng nghĩ rằng giữa mình và Giang Dã không quá khác biệt.


Nhưng sau khi được gặp người thật, cậu mới nhận ra giữa hai người có sự khác biệt rất lớn. Cho dù là về ngoại hình hay khí chất, thậm chí là thái độ đối xử của Yến Hoa dành cho cả hai.

Cậu đã cho rằng Yến Hoa đối xử khác biệt với mình, nhưng so với Giang Dã thì đây quả thực chỉ là phép lịch sự tối thiểu.

Kể từ khi Giang Dã bước vào, ánh mắt của Yến Hoa chưa từng chia sẻ với bất kì ai khác.

Đôi mắt của họ chỉ dành cho nhau.

“Em ấy cùng tuổi với em.” Yến Hoa giới thiệu.

Giang Dã ngoan ngoãn nghe lời Yến Hoa, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Trương Văn Minh, nhưng bản năng hắn lại không thích người này một cách kì lạ.

Nhưng hiện tại mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.

Thẳng đến khi Trương Văn Minh nói: “Anh Kiều, em về nhà nấu cơm trước nhé.”

_

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Dã: Tôi sắp phát khùng rồi!

Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ~

Ngày lễ tình nhân Trung Quốc năm 2006 rơi vào ngày 31 tháng 7, đó là khoảng thời gian Tiểu Dã trở về sau kỳ nghỉ hè.

Nó không liên quan gì đến cốt truyện chính, cứ xem như một ngoại truyện nhỏ đi.

Trong tiệm sửa xe Kiều Giang, Giang Dã ngồi sau quầy thu ngân, nhìn chằm chằm ngày lễ tình nhân trên lịch, không tránh khỏi liếc nhìn Yến Hoa vài lần.

"Anh Kiều, ngày mai là ngày lễ tình nhân," Giang Dã nhắc nhở.

Yến Hoa ừ một tiếng, không coi trọng ngày này lắm, anh cũng đâu có ai cùng đón lễ tình nhân.

"Sao vậy? Em muốn đi hẹn hò với bạn nữ nào cùng lớp à?"

Yến Hoa chơi Tetris trên điện thoại, thuận miệng trêu chọc bạn nhỏ Giang Dã một câu.

Giang Dã phủ nhận nói: "Không, em không yêu sớm đâu."

"Cũng không còn sớm nữa, em cũng sắp mười tám rồi, khi Phong Tử bằng tuổi em, mỗi ngày cậu ta đều nghĩ đến việc tìm bạn gái."

Giang Dã không nhịn được hỏi: "Còn anh thì sao?"

Yến Hoa không bấm nút trên tay nữa, "Em nghĩ anh đang làm gì ở tuổi mười bảy?"

“A, nếu không có em thì anh cũng có bạn gái giống như Phong Tử sao?”

Yến Hoa tập trung vào trò Tetris dần được xếp cao hơn, trả lời: “Không có em làm sao được?"

Giang Dã tiếp tục hỏi: "Ý em là nếu."

"Điều đó là không thể."

Tuy Giang Dã rất hài lòng với câu trả lời này nhưng hắn vẫn không thể không hỏi: "Tại sao lại không thể?"

"Anh rất nghèo, lúc đó làm gì có tiền mà yêu."

"Nếu có tiền liền yêu đúng không?"

Yến Hoa buông máy chơi game trong tay xuống, nhéo má Giang Dã: "Sao anh lại phải yêu? Ngày nào em cũng có lắm câu hỏi kỳ lạ như vậy?"

"Đừng chuyển chủ đề." Giang Dã kéo tay Yến Hoa xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo bằng ngón tay.

Yến Hoa dựa lưng vào ghế tựa, bất đắc dĩ hỏi: “Hiện tại anh có yêu không?”

“Không.”

“Vậy em còn hỏi?”

“Em cứ muốn hỏi.”

Yến Hoa bật cười nói: “Em là quyển sách một trăm vạn câu hỏi tại sao à?"

Giang Dã không phủ nhận điều này, "Nhưng em chỉ tò mò về chuyện của anh thôi, nhắc đến anh em lại muốn hỏi suốt."

Yến Hoa dịu dàng nhìn Giang Dã nói, “Vậy đây có phải là bản "Một trăm vạn câu hỏi tại sao về Yến Hoa" không?”

“Được viết bởi Giang Dã.”

“Vậy em nhớ được những gì trong cuốn sách này?”

Giang Dã suy nghĩ một lúc, “ Cái tại sao đầu tiên đó là, Yến Hoa tại sao lại đối xử tốt với Giang Dã như vậy?"

Yến Hoa chống cằm bằng một tay, cười hỏi: "Câu trả lời là gì?"

"Anh nói xem?" Giang Dã hỏi ngược lại.

Yến Hoa không chút do dự nói: “Đương nhiên là bởi vì Giang Dã là em trai của Yến Hoa.”

"Tác giả Giang có hài lòng với câu trả lời này không?”

“Em hài lòng với câu trả lời của anh Kiều.” Giang Dã thấp giọng nói.

Yến Hoa lại nhéo mặt Giang Dã hỏi: “Vậy câu hỏi thứ hai là gì?”

“Sao Yến Hoa đẹp trai như vậy?”

“Cái này cũng tính à?”

Giang Dã tự tin nói: “Đương nhiên là phải thu thập đủ một trăm vạn câu hỏi.”

“Tại sao Yến Hoa lại thông minh như vậy?”

“Tại sao Yến Hoa lại thích mặc quần áo tối màu?”

“Tại sao Yến Hoa lại không thích ăn đồ ngọt?”

Yến Hoa nghe xong mấy câu tại sao liền cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Tại sao chỉ toàn hỏi mấy chuyện về anh mà không phải về em?"

“Bởi vì đây là phiên bản "Một trăm vạn câu hỏi tại sao về Yến Hoa."

“Nhưng trong quyển sách này, anh lại có tận 99 vạn câu hỏi liên quan đến Giang Dã.”

Tim Giang Dã nhảy nhanh lên mấy lần, cụp mắt xuống, vuốt ve ngón tay của Yến Hoa, Yến Hoa luôn có thể nói ra những câu khiến hắn vui vẻ.

Hắn do dự hồi lâu mới nói: “100 vạn câu hỏi tại sao lại có liên quan đến em?”

Yến Hoa buột miệng nói: “Tại sao Giang Dã lại bám lấy Yến Hoa như vậy?”

“Tại sao Giang Dã lại thích mặc quần áo của Yến Hoa?”

"Tại sao Giang Dã và Yến Hoa lại sống cùng nhau?"

"Tại sao Giang Dã lại khóc trước mặt Yến Hoa?"

Yến Hoa cùng một lúc nói ra rất nhiều câu hỏi tại sao giữa anh và Giang Dã.

Giang Dã nghe xong liền nói thêm: “Tại sao ngày mai Yến Hoa không đi ăn cơm cùng Giang Dã?”

Tại sao ngày mai Yến Hoa không cùng Giang Dã ăn mừng ngày lễ tình nhân ở Trung Quốc?

Nhưng Giang Dã lại không dám nói ra.

“Ngày mai em muốn ăn ở đâu?” Yến Hoa hỏi.

"Nhà hàng Tây lần trước chúng ta từng đi qua, nghe nói ngày mai tổ chức sự kiện cho giảm giá nếu đi hai người."

Giang Dã nhìn Yến Hoa nói: "Em muốn đến nhà hàng này ăn."

Yến Hoa không suy nghĩ nhiều, thấy Giang Dã cũng vất vả sau cuộc thi gần đây mà chưa có thời gian để nghỉ ngơi, anh sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của Giang Dã, "Được thôi."

"Em còn muốn đi xem phim và chèo thuyền vào buổi tối nữa!"

"Đều được, nghe theo ý em."

Giang Dã nở một nụ cười hài lòng, mặc kệ anh Kiều nghĩ gì, tóm lại là họ đã cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân bằng một một bữa ăn đặt sẵn dành cho các cặp đôi, xem một bộ phim lãng mạn mà các cặp đôi thường xem trong ngày lễ tình nhân, thậm chí còn cùng nhau chèo thuyền trên sông vào buổi tối.

_

Cua: Mình đợi đúng 0h tặng chương mới cho mọi người nè, chúc mừng năm mới nhé mọi người, chúc tất cả mọi người có một năm thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý nhé ^^ 🌷🌷🌷

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương