Thương thế của Kỉ Minh dần dần tốt lên, nhưng mà thị lực vẫn không có hoàn toàn khôi phục, lão đại phu giải thích rằng khi đó độc thấm vào quá lâu, muốn khôi phục hoàn toàn chỉ sợ không dễ dàng, nhưng biện pháp không phải không có. Thiển Uyên vừa nghe nói có biện pháp liền vội vàng truy hỏi.

“Trên đời này vật giải độc tốt nhất chính là Linh Sơn tuyết điêu!”

“Linh Sơn tuyết điêu?” Tuyết Nhi? Muốn bắt nó nấu ăn sao? Không dễ gì xuống tay . . . . .

“Ân, Linh Sơn tuyết điêu tích tụ linh khí nhiều năm, sau khi trưởng thành, máu có thể giải trăm độc.”

Nguyên lai là lấy máu! Như vậy cũng thực tàn nhẫn . . . . .

“Chính là Linh Sơn tuyết điêu rất khó gặp, đừng nói là bắt được một con.”

“ . . . . . ” Ta nơi này có một con . . . . .

“Viễn đệ, Tuyết Nhi là thú cưng của đệ, chút bệnh này của ngu huynh không phải chuyện gì đáng để tâm, đệ không cần khó xử.” Kỉ Minh không biết từ lúc nào thì theo trong đi ra.

“Kỉ đại ca! Đệ . . . . .”

“Không cần nói nữa, mắt ta cũng không phải hoàn toàn bị mù, chỉ là thị lực so với trước yếu hơn một chút mà thôi.”

“Nhưng mà mắt vô cùng quan trọng! Vẫn là . . . . .”

“Hai vị công tử.” Lão đại phu nghe hai người bọn họ nói chuyện, tựa hồ hiểu được điều gì “Không biết có phải hay không lão hủ nói không được rõ, giải độc không cần phải giết tuyết điêu, chỉ cần mỗi ngày lấy một chén huyết nhỏ là được rồi. Chính là các ngươi thật sự có Linh Sơn tuyết điêu sao?”

“ . . . . . ” ― Ông không nói sớm . . . . .

“ . . . . . ” ― Kỉ Minh ngươi lại tự mình đa tình rồi . . . . . (ca này cứ hay ăn tương với mỡ ó.ò )

Biết được phương pháp là tốt rồi, Thiển Uyên gọi Tuyết Nhi, tên này lại không biết từ nơi nào chui ra, khiến lão đại phu nhảy dựng, thấy Tuyết Nhi lại hô to gọi nhỏ, lẩm bẩm “Tam sinh hữu hạnh.” Nói năng linh tinh. Thiển Uyên cùng Tuyết Nhi mắt to trừng mắt nhỏ, khơi thông nửa ngày, hiểu dùng lý lay động rồi dùng tình, Tuyết Nhi rốt cục hiểu được, nhưng vẫn là sợ hãi không cho phép người khác tới gần, Thiển Uyên đành phải nhẫn tâm bắt lấy nó, tự mình lấy máu, sau lại thưởng cho nó rất nhiều đồ ăn ngon mới vỗ về được. Ba ngày sau thị lực của Kỉ Minh liền khôi phục, hai người cáo từ lão đại phu, tiếp tục lên đường.

Lại nói ngày ấy Thiển Uyên mang theo Kỉ Minh chạy trên đường một ngày một đêm mới đến được địa phương có người, chính là An Trữ thôn này, trùng hợp lại gõ cửa nhà của lão đại phu, lúc này mới được cứu. An Trữ thôn là nơi giao nhau của Trung Nguyên cùng Nam Cương, thôn xóm hỗn tạp có cả Hán tộc cùng dị tộc cư ngụ, theo hướng nam chính là Nam Cương, bởi vì rời xa trần thế, cho nên dân phong thuần phác, lão đại phu cứu người cũng là người dị tộc. Thôn nhỏ, một con ngựa cũng không có, con lừa chính là loài mà người đại hiệp xem thường, bởi vậy hai người vẫn là cưỡi chung một con ngựa, dự định đến trấn lớn phía trước sẽ mua ngựa.

Thiển Uyên thông cảm Kỉ Minh thương thế vừa lành, để cho y ngồi phía sau mình còn mình thì điều khiển ngựa. Hảo thanh niên Kỉ Minh nhìn hắn xương cốt hồ điệp ưu mỹ, phần lưng cứng cáp hơi gầy, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng như ngồi trên chông, hồi hận chính mình không mua đại con lừa già trụi lông kia. Hai người nhanh đuổi chậm đuổi tốt xấu gì trước khi bầu trời tối đen cũng tới được Nam di đệ nhất trấn Xích Thành, Kỉ Minh nhảy khỏi lưng ngựa, như được đại xá.

Hai người vào điếm, lại bị thiên ý trêu người, chưởng quầy béo đôi mắt nhỏ nhíu lại “Nhị vị khách quan, thật xấu hổ, khách phòng chỉ còn một gian.”

Thiển Uyên nói “Vô phương, ta cùng Kỉ đại ca một gian vậy.”

Kỉ Minh không còn biết dùng từ ngữ gì để hỏi trời xanh. Buổi tối chậm chạm không chịu lên giường, cuối cùng đến bên rửa sạch chân sau đó trở về phòng ngủ ở đầu khác của giường, một đêm nằm sát mép giường không dám xoay người, sáng sớm quả nhiên đôi mắt thâm đen.

Thiển Uyên nhìn sắc mặt y, nghĩ rằng thương thế y vừa hết lại phải đi đường vất vả, nhân tiện nói “Nếu không hôm nay chúng ta đừng lên đường, ở lại nơi này thêm một ngày đi!”

Kỉ Minh gật gật đầu, chuyện đầu tiên sau khi ăn điểm tâm là xuất môn mua ngựa.

Thiển Uyên nhớ đến kiếp trước chơi trò “Tiên kiếm kì hiệp” cũng là như vậy, mọi người kết bạn cùng nhau đi, mỗi khi đến một thành trấn liền phân công nhau hành động, chính là hiện tại hắn không cần đi xung quanh tìm kiếm độ hảo hữu, tâm tình tốt, đem Tuyết Nhi giấu vào trong túi đi dạo phố.

Đi dạo khoảng nửa ngày, bỗng nhiên bị người va phải, người nọ tặc mi thử mục*, Thiển Uyên thầm nghĩ “Không tốt!” Sờ sờ bên hông, túi tiền quả nhiên không còn! Liền xuất khinh công đuổi theo, không nghĩ tới người nọ thế nhưng khinh công không kém, lúc nào cũng là thấy sắp đuổi kịp thì bị bỏ lại, đuổi theo một hồi lâu thì đến một trang viên.

* Tặc mi thử mục: mày cướp mắt chuột, mặt mày gian xảo.

Thiển Uyên cảnh giác, xem xét xung quanh, bỗng nhiên tiểu tặc kia xuất hiện trước mặt, đối hắn cúi chào, cất cao giọng nói “Tham kiến thiếu cung chủ!”

“Hả?! Ngươi là người của Trường Nhạc Cung?”

“Thuộc hạ Thanh Phượng, Xích thành đàn khẩu phó đàn chủ.”

“ . . . . . ” Thiển Uyên không nói gì, muốn ta đến đây thì cứ nói thẳng, làm gì phải trộm bạc của ta! Trường Nhạc Cung quả nhiên là tà phái, đối người nhà cũng quái dị như vậy!

“Thuộc hạ chính là muốn lĩnh ngộ một chút ‘Thiệp giang bộ’, mạo phạm thiếu cung chủ, thỉnh thiếu cung chủ giáng tội!”

“Quên đi, ngươi đem bạc trả lại cho ta là được rồi. Muốn ta đến đây có việc gì sao?”

“Tạ ơn thiếu cung chủ tha tội! Thuộc hạ nhận được cấp báo từ tổng đàn, có thư giao cho thiếu cung chủ!” Thanh Phượng dâng lên một ống trúc nhỏ.

Thiển Uyên tiếp nhận, bỏ đi sáp đóng kín miệng ống, lấy ra một mảnh giấy nhỏ, mở xem, trong thư viết:

Đừng trở về ― Lâm Chi Diêu.

Thiển Uyên cứng đờ . . . . .

Thần kinh! Ngươi có cầu ta trở về ta cũng không muốn trở về! Qua lâu như vậy rồi còn chuyện bé xé ra to, điều động người dùng bồ câu cảnh báo ta!

Đem tờ giấy lật qua lật lại, chỉ có sáu chữ! Chữ rất đẹp, chính là một tờ giấy nhỏ như vậy có cần viết hành thảo* tiêu sái phóng đãng đến thế không, Lâm Chi Diêu người này quả nhiên là hoa khổng tước**, lại nhìn nét chữ cảm thấy rất quen thuộc, rất giống nét chữ trong võ công bí tịch mà Lâm Chi Diêu cho hắn, tuy rằng cái kia là tiểu giai*, nhưng mà có thể nhìn ra là xuất phát từ một người, không nghĩ tới hoa khổng tước còn có nhàn tình ngồi chép sách của chính mình.

* Thảo và Giai là hai kiểu chữ cũ của nhà Hán

** Ý nói người màu mè hoa lá hẹ

“Còn có chuyện gì sao?”

“Cung chủ còn phân phó thuộc hạ đem cái này giao cho thiếu cung chủ!” lại đưa tới một cái bình sứ nhỏ.

“Cái này lại là cái gì?”

“Thuộc hạ không biết, cung chủ phân phó đem dược hoàn này cho tuyết điêu ăn.”

Làm cái quỷ gì đây? Chẳng lẽ ta mang Tuyết Nhi đi làm cho y mất hứng? Keo kiệt!

Mở bình ra, bên trong có một viên dược hoàn màu đỏ, đổ ra lòng bàn tay, vẫn còn rất thơm.

“Cô cô ~ ” Tuyết Nhi cọ cọ làm nũng.

“Ngươi muốn cái này?”

“Cô ~ ”

“Tham ăn quá đi! Ăn xong mà có chuyện gì ta cũng mặc kệ!”

Tuyết Nhi hưng phấn nhảy lên bả vai hắn, ngậm dược hoàn xoay người chạy mất.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Đông phố Hương Phấn lâu là phân đàn ở nơi này của Trường Nhạc Cung, thiếu cung chủ nếu có việc có thể đến đó tìm chưỡng quầy. Trạch viện chúng ta đang đứng là tài sản riêng của cung chủ, thiếu cung chủ có thể tùy ý sử dụng. Thuộc hạ cáo lui!” Thanh Phượng nói xong cũng không chờ Thiển Uyên trả lời đã bay qua tường đi mất.

Thiển Uyên đứng tại chỗ, tâm tư nan bình. Hương Phấn lâu . . . . . vừa nghe đã biết là kỹ viện . . . . .

“A di đà phật, bình tĩnh, bình tĩnh! Giới sân! Giới sân!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương