Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn
Chương 64: Phiên ngoại 2-phụ hoàng

Ta là hoàng tử không được chú ý nhất trong hoàng cung này, bởi khi ta mới sinh liền bị phát hiện có đôi mắt màu đỏ, một màu đỏ, làm người sợ hãi.

Phụ hoàng chưa từng ôm ta, đem ta biếm vào lãnh cung, còn có mẫu thân đang suy yếu vì vừa mới sinh ta. Nhưng nếu không có chuyện này, thì cuối cùng ta có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế không? Ta chưa từng biết được.

Thế sự vô thường, chung quy là vô thường. Cũng như ta không thể ngờ được vào nhiều năm sau, ta lại yêu thượng cốt nhục của mình.

Ở đại lục này, hồng mâu biểu hiện cho điềm xấu, bởi vì cùng màu với huyết nguyệt, làm cho người ta sợ hãi. Là linh hồn mang đến điềm xấu bị nguyền rủa ở nhân gian, đó là lí do vì sao ta chưa từng được sủng ái, nhưng cũng không bao giờ bị khi nhục.

Chính là cô tịch, gần gần … chính là cô tịch mà thôi.

Đợi đến khi năm tuổi, ta gặp sư phó.

Sư phó nói, hết thảy đều là số mệnh. Ta còn nhớ rõ khi hắn nói những lời này, biểu tình trên mặt. Như cảm khái, cũng như than thở. Ta chưa từng gặp qua, biểu tình như vậy của sư phó.

Sư phó nói, về sau khi ta vì một người mà vứt bỏ tất cả, ta sẽ có được tất cả.

Ta thường xuyên thấy sư phó một mình, cô cô đơn đơn đứng dưới mái hiên, nhìn lên chín tầng mây xa xôi. Ta biết, hắn đang tưởng niệm một người, nhưng ta lại không biết, người làm cho sư phó tưởng niệm như vậy, là ai.

Sư phó đã từng nói, nhân sinh trên đời, hết thảy đều là hư vô.

Luân hồi vô tình nghĩa, gọi đúng hơn là bị thao túng. Thần phật đầy trời, cũng sẽ không vì sinh tử của ngươi mà khoái hoạt. Hoặc bi hoặc hỉ, không phải phạm vi lo lắng của tiên phật. Vận mệnh không phải của ngươi, mà là những câu chuyện sớm đã được viết tốt.

Cố gắng của ngươi, bất quá chỉ là một trò cười.

Bắt đầu từ khi đó, ta liền hiểu được, có rất nhiều chuyện không phải mình có thể quyết định.

Đấu tranh cùng vận mệnh, bất quá chỉ là một trò cười.

Ta học cách che dấu thực lực, bởi vì ta hiểu được, tất cả những cố gắng của các hoàng tử đều là vô dụng, hoàng triều này nhất định sẽ biến mất. Mà ta, sẽ là hoàng đế vô công vô quá.

Sư phó nói ta là Ma tộc, nhưng cũng không giống với Ma tộc, ta chưa từng biết được, cái gì gọi là Ma tộc. Nhưng khi đó, sư phó đã rời đi.

Đợi đến lúc sau, sau khi ta vì Huân nhi mà nhập Ma, lại gặp được sư phó. Khi hắn thấy ta, chỉ thở dài một hơi, “Ngươi vẫn là trốn tránh vận mệnh.” Hắn nói như thế, làm cho cánh cửa linh hồn của ta mở ra.

Ta rốt cuộc hiểu được, vì sao sư phó nói ta cùng với Ma tộc bất đồng.

Ta là Thực ma chi hồn, sau khi trở thành Thực ma có thể có linh hồn. Thực ma chi hồn là Ma tộc chi hồn, là hậu duệ của Ma tộc thượng cổ. Có được một linh hồn bất diệt, bất đồng với Thực ma, lại có được sức mạnh của Thực ma.

Ta không cần thứ này, ta chỉ cần … có thể cùng một chỗ với Huân nhi, cho dù có biến mất, hôi phi yên diệt, ta cũng không để ý.

Huân nhi, là quải niệm của cả đời ta, chỉ cần có thể cùng Huân nhi, liền tốt lắm ….

—–Toàn văn hoàn———

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương