Mộ Thánh Huân dừng động tác, nâng mắt lên nhìn Mộ Kỳ Hoàng, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn, như muốn hòa tan cả ánh mặt trời.

Tay Mộ Kỳ Hoàng không ngừng run rẩy, vươn tay giữ chặt Mộ Thánh Huân, ôm chặt lấy, gắt gao mà ôm, cho đến khi hít thở không thông. Như muốn làm cho đối phương dung hòa vào xương cốt của mình, cảm giác đau này thì tính là cái gì, một chút đau này thì có là gì so với ngày ngày đêm đêm tưởng niệm? Lại làm sao so được với hân hoan của thời khắc này?

Ánh mắt A Phúc ảm đạm xuống, nhìn hai người thân mật trước mắt, liền hiểu được giữa hai người không thể nào chen chân vào được nữa. Hai người này cho dù là tư thế đang ôm nhau, cũng không có một chút khe hở.

A Phúc cười khổ, chính mình có thể ý thức điều này, là may mắn, hay là … nên hảo hảo mà khóc một hồi?

Mắt thấy hai người lúc này đã không để ý đến bất luận kẻ nào, A Phúc thật sâu nhìn Mộ Thánh Huân, liền đi ra đại môn, còn vì bọn họ đóng cửa phòng.

A Phúc ủ rũ ngồi tại thính hương thủy tạ (???), trong lòng nhịn không được đau lòng. Một tia đau đớn này, chậm rãi lan ra, làm hô hấp của hắn như đình chỉ. Không phải không nghĩ qua Minh Lam công tử sẽ rời đi mình, không phải không tự hiểu được Minh Lam công tử không phải loại người như mình …

Chính là, ôn nhu ngẫu nhiên của hắn, A Phúc đã rất hạnh phúc.

Chính là, nghĩ đến mình có thể bồi bên người hắn, A Phúc đã rất hạnh phúc.

Chính là … nào ngờ, lại tỉnh mộng sớm như vậy, sớm đến nỗi làm cho hắn khó có thể thừa nhận.

Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy Mộ Thánh Huân, tinh tế hôn môi của hắn, mi của hắn, mắt của hắn … Từng chút từng chút, như muốn hôn hết từng tấc từng tấc da thịt của hắn mới bỏ qua.

Hô hấp Mộ Thánh Huân có chút dồn dập, “Phụ hoàng …” Một tiếng này, ẩn chứa bao nhiêu tâm tư?

Mộ Kỳ Hoàng vùi đầu vào ngực Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, của ta … Huân nhi, phụ hoàng rất nhớ ngươi, phụ hoàng hảo yêu ngươi.” Mộ Thánh Huân trong mắt ẩn lệ, hai tay không tự chủ được ôm cổ Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng, Huân nhi … muốn ngươi.” Mộ Kỳ Hoàng giật mình, ngược lại mỉm cười, “Phụ hoàng biết, phụ hoàng đều biết.”

Khi Mộ Kỳ Hoàng muốn cởi y phục Mộ Thánh Huân, Mộ Thánh Huân nắm lại tay hắn, “Phụ hoàng, đây là phòng khách!” Mộ Kỳ Hoàng cười khẽ, “Thị, Huân nhi của ta thích giường, phụ hoàng biết.” Mộ Thánh Huân trừng mắt liếc hắn một cái, lại bị hắn ôm lấy, hung hăng mà hôn, nhãn thần cũng đã tan rã.

Đến khi Mộ Kỳ Hoàng cởi hết y phục, Mộ Thánh Huân lúc này mới nhớ đến, Mộ Kỳ Hoàng lúc trước là như thế nào rời đi. Dã thú dưới đáy lòng kêu gào, máu tươi của đã thú bị thương từng chút tích lạt, miệng vết thương còn chưa khép lại. Mộ Thánh Huân âm thầm ảo não, chính mình như thế nào có thể vì hồi lâu không thấy liền như vậy tha thứ hắn?

Không khỏi nhìn mặt Mộ Kỳ Hoàng, rất nhiều đêm, đều xuất hiện bóng dáng Mộ Kỳ Hoàng, là tối đen, là trầm mặc, lộ ra tuyệt vọng. Mộ Thánh Huân đột nhiên ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng, không cần tái rời khỏi ta, Huân nhi … thật sự rất sợ, ta sợ khi vừa mở mắt ra sẽ trống không, mỗi ngày mỗi đêm trong mộng đều xuất hiện bóng dáng của ngươi.”

Mộ Kỳ Hoàng đau lòng ôm lấy Mộ Thánh Huân, “Thực xin lỗi Huân nhi, là phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng sẽ không bao giờ … rời khỏi ngươi nữa.”

Mộ Thánh Huân đang tựa đầu vào ngực Mộ Kỳ Hoàng câu khóe miệng, thanh âm vẫn bi thương như trước, “Phụ hoàng, không cần rời đi ta, không cần bỏ lại ta.” Mộ Kỳ Hoàng không khỏi ôm Mộ Thánh Huân càng thêm chặt, “Phụ hoàng cam đoan, tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi.”

Mộ Thánh Huân lắc đầu, “Không, phụ hoàng vẫn sẽ rời đi ta, phụ hoàng sẽ thú một nữ nhân, sau đó quên Huân nhi …”

Mộ Kỳ Hoàng gắt gao ôm lấy Mộ Thánh Huân, nâng mặt Mộ Thánh Huân lên, thật sâu nhìn vào mắt hắn, “Huân nhi, tin tưởng phụ hoàng, trừ ngươi ra, phụ hoàng sẽ không yêu người khác, sẽ không bính ai khác ngoài ngươi!”

Mộ Thánh Huân cắn môi dưới, “Thật sự?” Thấy Mộ Kỳ Hoàng gật đầu thật mạnh, Mộ Thánh Huân lúc này mới nở nụ cười, “Huân nhi tin tưởng phụ hoàng.”

Ánh mắt hơi nheo lại, phụ hoàng, ngươi đã nhẫn tâm bỏ lại ta một mình, chỉ thấy trong mơ, ngươi cũng phải trả giá đại giới mới đúng. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng chỉnh hắn một chút cũng không có vấn đề gì đi? Trên gương mặt Mộ Thánh Huân xuất hiện một tia biểu tình gian trá khó có được.

Không phải chưa nghĩ qua muốn áp đảo Mộ Kỳ Hoàng, nhưng là, thứ nhất, phụ hoàng yêu mình, ở phía dưới thì sẽ mang lại đả kích rất lớn đối với phụ hoàng thứ hai, nội tâm chính mình khó có thể chịu đựng được, phụ hoàng cường thế như vậy, Mộ Thánh Huân khó có thể tưởng tượng được biểu tình của hắn khi dưới thân mình. Cho nên, phương pháp này, Mộ Thánh Huân vẫn là không cần.

Mộ Thánh Huân bất đắc dĩ bĩu môi, vì Mộ Kỳ Hoàng thoát y, nhìn dáng người cường tráng của Mộ Kỳ Hoàng, tưởng tượng đến cảnh tượng mình đặt hắn dưới thân, Mộ Thánh Huân chỉ cảm thấy một trận hàn.

Mộ Thánh Huân thở dài, một khi đã như vậy, kia vẫn là trừng phạt hắn ở phương diện khác là được rồi. Bất quá đại giới này, là nhất định phải làm. Đây là nguyên tắc của Mộ Thánh Huân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương