Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn
-
Chương 5
Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể vừa chua xót vừa nhuyễn, làm cho toàn thân không hơn kính, cảm giác này rất không được tự nhiên. Nỗ lực mở mắt, nhưng thấy không rõ chuyện bên cạnh vật, chỉ loáng thoáng thấy mờ nhạt thân ảnh di chuyển, không khỏi trong lòng thở dài, quả thật là thân thể trẻ con a, thực sự là khó có được nga, chẳng lẻ lại phải trải qua them một lần thơ ấu sao?
Kia bà vú ôm Dạ Minh Nguyệt cẩn cẩn dực dực tới gần hoàng phi, cũng là Dạ Minh Nguyệt nay thân mẫu, “Hoàng Phi, sinh tiểu hoàng tử, hoàng phi thân phận người không giống bình thường nga.” Đường hoàng phi gật đầu, trong đôi mắt hàm chứa nhất mạt ưu sắc. Kỳ thực, chính nàng cũng không muốn làm cái gì hoàng phi a, chỉ là vì lợi ích gia tộc, phải vào cung mà thôi.
Đây hoàng cung, chính là nơi ăn tươi nuốt sống a, nếu như khả dĩ, y cũng không hy vọng hài tử của chính mình sinh ra tại đây. Huống chi, hoàng thượng thật sự rất đáng sợ. Như vậy một phụ thân lãnh huyết, hài tử chính mình có thể chịu được sao? Sau đó tranh đấu, huynh đệ tương tàn, hài tử của chính mình có thể chịu được sao? Y thầm nghĩ làm chính mình hài tử yên yên nhàn nhàn sống hết một đời a!
Từ nhỏ chính là một nữ nhân tài ba bị người truy đuổi, ba tuổi hội văn, bảy tuổi hội thi, nhưng mà chính là như thế này, y càng thêm rõ ràng sự tàn khốc của hoàng gia. Hoàng thượng bất năng ái, ái không được, một ngày ái thượng, lại sẽ sai lầm cả đời. Chính mình bởi vì xem như vậy rõ ràng, hoàng thượng mới có thể cho phép bản thân bồi tạo hắn bên người ba? Rốt cuộc cấp nàng tưởng thưởng (khen thưởng), cũng là đối gia tộc họ khoan dung.
“Hoàng thượng giá lâm.” Ngoài cửa là âm thanh cao vút của tổng quản thái giám, Đường Tố nhanh thu lại tinh thần. Ngoài cửa truyền đến thanh âm ngăn cản của thái giám, “Hoàng thượng, trăm triệu không thể, nơi sản sinh xui, hoàng thượng là vạn kim chi khu…” Còn chưa nói xong, Mộ Kỳ Hoàng đã phất tay, “Không cần này quá nhiều quy củ.” Liền đi đến.
“Tố phi, cảm thấy thân thể ra sao?” Mặc dù là lời nói quan tâm, Mộ Kỳ Hoàng như trước là băng lãnh biểu tình. Đường Tố giãy giụa đứng dậy, “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, Tố nhi đã khỏe hơn chút rồi.” “Ân, ngươi vừa sinh hoàn hài tử, thân thể còn yếu ớt, có cái gì cần thì nói cho tiểu Lý tử.” Tố phi gật đầu, ý nói tự mình biết nói. Mộ Kỳ Hoàng nghiêng nghiêng đầu, thấy bà vú đang quỳ ở trong góc.
Bà vú vội vã đứng dậy, “ Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Đường quý phi sinh một tiểu hài tử a.” Liền cầm trong tay đang ôm Dạ Minh Nguyệt hướng Mộ Kỳ Hoàng trên người. Mộ Kỳ Hoàng cũng tựa hồ tâm tình không sai, cũng không có cự tuyệt, vươn tay lại ôm lấy Dạ Minh Nguyệt. Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy ngận hảo (tốt lắm) cười, chính mình từ nhỏ không được ôm quá, hiện giờ cũng là bị ôm đến ôm đi a.
Nhớ kĩ chính mình lúc còn rất nhỏ, trước khi ra đời, phụ thân cũng đã chết, mẫu thân ở chính mình ba tháng thời gian qua đời, chỉ có ngoại tổ mẫu (bà ngoại) với mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau. Ngoại tổ mẫu là âm dương nhãn (thầy tướng số a) mẫu thân là do y thu dưỡng, bởi vì y nhìn ra sự bất thường trên người mẫu thân, nhưng không cảm thấy sợ, chỉ là yêu thương như vậy tiểu hài tử bị vứt bỏ.
Đến sau khi thức tỉnh rồi hắn mới biết được, âm dương nhãn, là bát tự khinh, vả lại tâm địa thuần khiết, một nhân tài mà tâm hồn không bị ô nhiễm. Ngoại tổ mẫu, cũng đích thực là như vậy a! Như vậy một linh hồn tinh thuần (thuần khiết, trong sáng, tinh khiết), tại đây trên thế gian, thật là ít có ni. Nếu không phải ngoại tổ mẫu, sớm đã không còn tồn tại trên đời nữa?
Chỉ là, ngoại tổ mẫu dù sao cũng lão liễu (già rồi), đến chính bản thân hắn bốn tuổi thì qua đời, trong trí nhớ, hình dáng ngoại tổ mẫu cũng không rõ. Chỉ nhớ rõ, kia khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười, là như vậy ấm áp, sau giờ ngọ ngày dương quang (buổi chiều ngày mùa hè sáng rỡ) cũng là so ra không hơn được nụ cười kia, như vậy tươi đẹp, như vậy ưu thương.
“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử nên lấy tên gì?” Bên tai vang lên thanh âm của bà vú, Dạ Minh Nguyệt hoàn hồn, tái nhớ lại chính mình đang ở phương nào. “Tên là gì?” Mộ Kỳ Hoàng cúi đầu xem hài tử của chính mình, trong lòng không biết như thế nào, đột nhiên có một loại cảm giác kì dị. Hài tử này rất an tĩnh, không giống các hài tử khác như nhau khóc liên tục.
Dạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hiện tại chính mình phụ thân, rất là kì dị, chính là chẳng bao giờ từng có loại cảm giác này. Phụ thân…..sao? Nhìn hài tử này trong nháy mắt mê man hòa ưu buồn, còn có một chút đạm nhiên cùng không quan tâm, Mộ Kỳ Hoàng chỉ cảm thấy tâm phảng phất bị cái gì đâm một chút, rất muốn khiến hắn hài lòng, muốn cho hài tử này trở nên rộng rãi một ít.
Dường như bị ý nghĩ của chính mình dọa, Mộ Kỳ Hoàng nhẹ nhàng nở nụ cười, quả thực a, chính mình cũng không phải hoàn toàn vô tình ni, đối hài tử của chính mình, bản thân hội biến thành một người phụ thân bình thương a. Muốn hài tử của mình hài lòng, loại này tâm tình, khắp thiên hạ phụ thân đều có đi? Nhưng vì sao, bình thường cũng không có loại cảm giác này ni?
Cúi đầu nhìn bé trong lòng ngực, có thể, là tận mắt chứng kiến nguyên nhân cốt nhục của chính mình sinh ra a? Mặc kệ thế nào, hắn đều là cái kia lãnh huyết hoàng đế, nhu tình trong nháy mắt, cũng chỉ là nháy mắt mà thôi. Cười nhạo chế giễu bản thân nghĩ quá nhiều, Mộ Kỳ Hoàng mở miệng “Vậy kêu Mộ Thánh Huân đi.”
“Đa tạ hoàng thượng ban thưởng danh.” Đường Tố ý bảo bà vú đem tên này nhớ kĩ. Mộ Kỳ Hoàng gật đầu, “Tố phi hảo hảo dưỡng thân thể.” Liền mang hài tử giao cho bà vú. “Cung tống hoàng thượng.” Phía sau một mảnh tiếng động cung tiễn, Mộ Kỳ Hoàng không chút nào lưu luyến đi ra khỏi cung điện.
Kia bà vú ôm Dạ Minh Nguyệt cẩn cẩn dực dực tới gần hoàng phi, cũng là Dạ Minh Nguyệt nay thân mẫu, “Hoàng Phi, sinh tiểu hoàng tử, hoàng phi thân phận người không giống bình thường nga.” Đường hoàng phi gật đầu, trong đôi mắt hàm chứa nhất mạt ưu sắc. Kỳ thực, chính nàng cũng không muốn làm cái gì hoàng phi a, chỉ là vì lợi ích gia tộc, phải vào cung mà thôi.
Đây hoàng cung, chính là nơi ăn tươi nuốt sống a, nếu như khả dĩ, y cũng không hy vọng hài tử của chính mình sinh ra tại đây. Huống chi, hoàng thượng thật sự rất đáng sợ. Như vậy một phụ thân lãnh huyết, hài tử chính mình có thể chịu được sao? Sau đó tranh đấu, huynh đệ tương tàn, hài tử của chính mình có thể chịu được sao? Y thầm nghĩ làm chính mình hài tử yên yên nhàn nhàn sống hết một đời a!
Từ nhỏ chính là một nữ nhân tài ba bị người truy đuổi, ba tuổi hội văn, bảy tuổi hội thi, nhưng mà chính là như thế này, y càng thêm rõ ràng sự tàn khốc của hoàng gia. Hoàng thượng bất năng ái, ái không được, một ngày ái thượng, lại sẽ sai lầm cả đời. Chính mình bởi vì xem như vậy rõ ràng, hoàng thượng mới có thể cho phép bản thân bồi tạo hắn bên người ba? Rốt cuộc cấp nàng tưởng thưởng (khen thưởng), cũng là đối gia tộc họ khoan dung.
“Hoàng thượng giá lâm.” Ngoài cửa là âm thanh cao vút của tổng quản thái giám, Đường Tố nhanh thu lại tinh thần. Ngoài cửa truyền đến thanh âm ngăn cản của thái giám, “Hoàng thượng, trăm triệu không thể, nơi sản sinh xui, hoàng thượng là vạn kim chi khu…” Còn chưa nói xong, Mộ Kỳ Hoàng đã phất tay, “Không cần này quá nhiều quy củ.” Liền đi đến.
“Tố phi, cảm thấy thân thể ra sao?” Mặc dù là lời nói quan tâm, Mộ Kỳ Hoàng như trước là băng lãnh biểu tình. Đường Tố giãy giụa đứng dậy, “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, Tố nhi đã khỏe hơn chút rồi.” “Ân, ngươi vừa sinh hoàn hài tử, thân thể còn yếu ớt, có cái gì cần thì nói cho tiểu Lý tử.” Tố phi gật đầu, ý nói tự mình biết nói. Mộ Kỳ Hoàng nghiêng nghiêng đầu, thấy bà vú đang quỳ ở trong góc.
Bà vú vội vã đứng dậy, “ Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Đường quý phi sinh một tiểu hài tử a.” Liền cầm trong tay đang ôm Dạ Minh Nguyệt hướng Mộ Kỳ Hoàng trên người. Mộ Kỳ Hoàng cũng tựa hồ tâm tình không sai, cũng không có cự tuyệt, vươn tay lại ôm lấy Dạ Minh Nguyệt. Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy ngận hảo (tốt lắm) cười, chính mình từ nhỏ không được ôm quá, hiện giờ cũng là bị ôm đến ôm đi a.
Nhớ kĩ chính mình lúc còn rất nhỏ, trước khi ra đời, phụ thân cũng đã chết, mẫu thân ở chính mình ba tháng thời gian qua đời, chỉ có ngoại tổ mẫu (bà ngoại) với mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau. Ngoại tổ mẫu là âm dương nhãn (thầy tướng số a) mẫu thân là do y thu dưỡng, bởi vì y nhìn ra sự bất thường trên người mẫu thân, nhưng không cảm thấy sợ, chỉ là yêu thương như vậy tiểu hài tử bị vứt bỏ.
Đến sau khi thức tỉnh rồi hắn mới biết được, âm dương nhãn, là bát tự khinh, vả lại tâm địa thuần khiết, một nhân tài mà tâm hồn không bị ô nhiễm. Ngoại tổ mẫu, cũng đích thực là như vậy a! Như vậy một linh hồn tinh thuần (thuần khiết, trong sáng, tinh khiết), tại đây trên thế gian, thật là ít có ni. Nếu không phải ngoại tổ mẫu, sớm đã không còn tồn tại trên đời nữa?
Chỉ là, ngoại tổ mẫu dù sao cũng lão liễu (già rồi), đến chính bản thân hắn bốn tuổi thì qua đời, trong trí nhớ, hình dáng ngoại tổ mẫu cũng không rõ. Chỉ nhớ rõ, kia khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười, là như vậy ấm áp, sau giờ ngọ ngày dương quang (buổi chiều ngày mùa hè sáng rỡ) cũng là so ra không hơn được nụ cười kia, như vậy tươi đẹp, như vậy ưu thương.
“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử nên lấy tên gì?” Bên tai vang lên thanh âm của bà vú, Dạ Minh Nguyệt hoàn hồn, tái nhớ lại chính mình đang ở phương nào. “Tên là gì?” Mộ Kỳ Hoàng cúi đầu xem hài tử của chính mình, trong lòng không biết như thế nào, đột nhiên có một loại cảm giác kì dị. Hài tử này rất an tĩnh, không giống các hài tử khác như nhau khóc liên tục.
Dạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hiện tại chính mình phụ thân, rất là kì dị, chính là chẳng bao giờ từng có loại cảm giác này. Phụ thân…..sao? Nhìn hài tử này trong nháy mắt mê man hòa ưu buồn, còn có một chút đạm nhiên cùng không quan tâm, Mộ Kỳ Hoàng chỉ cảm thấy tâm phảng phất bị cái gì đâm một chút, rất muốn khiến hắn hài lòng, muốn cho hài tử này trở nên rộng rãi một ít.
Dường như bị ý nghĩ của chính mình dọa, Mộ Kỳ Hoàng nhẹ nhàng nở nụ cười, quả thực a, chính mình cũng không phải hoàn toàn vô tình ni, đối hài tử của chính mình, bản thân hội biến thành một người phụ thân bình thương a. Muốn hài tử của mình hài lòng, loại này tâm tình, khắp thiên hạ phụ thân đều có đi? Nhưng vì sao, bình thường cũng không có loại cảm giác này ni?
Cúi đầu nhìn bé trong lòng ngực, có thể, là tận mắt chứng kiến nguyên nhân cốt nhục của chính mình sinh ra a? Mặc kệ thế nào, hắn đều là cái kia lãnh huyết hoàng đế, nhu tình trong nháy mắt, cũng chỉ là nháy mắt mà thôi. Cười nhạo chế giễu bản thân nghĩ quá nhiều, Mộ Kỳ Hoàng mở miệng “Vậy kêu Mộ Thánh Huân đi.”
“Đa tạ hoàng thượng ban thưởng danh.” Đường Tố ý bảo bà vú đem tên này nhớ kĩ. Mộ Kỳ Hoàng gật đầu, “Tố phi hảo hảo dưỡng thân thể.” Liền mang hài tử giao cho bà vú. “Cung tống hoàng thượng.” Phía sau một mảnh tiếng động cung tiễn, Mộ Kỳ Hoàng không chút nào lưu luyến đi ra khỏi cung điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook