Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn
-
Chương 32
Mộ Kỳ Hoàng vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của Mộ Thánh Huân, dưới dương quang không gắt lắm, cảm thấy hạnh phúc khó nói nên lời. Mộ Thánh Huân trong động tác vuốt ve mờ ám của Mộ Kỳ Hoàng mà tỉnh lại, một biểu tình mơ hồ chưa tỉnh hẳn trên khuôn mặt tuấn mỹ, khó có được mà đáng yêu đến cực điểm.
Mộ Thánh Huân nhìn nhìn mặt Mộ Kỳ Hoàng, dưới dương quang như vậy giống như Mộ Kỳ Hoàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dương quang không lớn, một cách miễn cưỡng, chiếu vào sàn nhà bằng gỗ. Tro bụi nho nhỏ lẳng lặng mà bay, như một cảnh ái tình mĩ lệ. Mộ Kỳ Hoàng nhớ tới nhiệm vụ mà những trưởng lão kia cấp cho Mộ Thánh Huân, liền khởi động bàn tay, “Huân nhi, cái nhiệm vụ kia không nên đi, thật sự là rất nguy hiểm.”
Mộ Thánh Huân nhìn thấy Mộ Kỳ Hoàng một biểu tình nghiêm túc, đáy lòng dâng lên một loại đặc thù cảm thụ, rất ngứa, rất ấm áp, mềm mại đến bất khả tư nghị (khó có thể tin). Nét mặt biểu lộ ra một mạt tươi cười, “Phụ hoàng lo lắng sao?” Mộ Kỳ Hoàng cũng nở nụ cười, “Huân nhi còn hỏi sao?”
Đúng vậy, cảm tình này đã không cần hỏi nữa rồi. Mộ Kỳ Hoàng yêu, là chính mình làm cho bản thân trở nên mềm mại, là Mộ Kỳ Hoàng. Hai người là như vậy, ăn ý đến nỗi không ai có thể chen vào.
Ngay cả … loại ăn ý này, có lẽ cũng không liên quan đến ái tình.
Mộ Thánh Huân lắc đầu, “Phụ hoàng, Huân nhi sẽ không gặp chuyện không may, phụ hoàng không cần lo lắng.” Mộ Kỳ Hoàng cầm lấy bàn tay thực mảnh khảnh của Mộ Thánh Huân, “Là bởi vì Huân nhi là Ma tộc sao?” Mộ Thánh Huân điểm điểm đầu, “Người của Ma tộc tuy rằng không có khả năng chống đỡ bản thân khỏi tử vong, nhưng là người của Ma tộc chỉ cần còn có một tia hồn phách, vẫn có thể sống lại.”
Mộ Kỳ Hoàng cau mày, trong lòng vẫn lo lắng như trước. Mộ Thánh Huân ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng trấn an, “Phụ hoàng không cần lo lắng a, phụ hoàng chỉ cần nhớ kĩ, nếu là Huân nhi xảy ra chuyện, trong thời điểm xảy ra chuyện không may phụ hoàng hãy thu thập một tia hồn phách của Huân nhi, Huân nhi sẽ không hội ly khai.”
Mộ Kỳ Hoàng che lại môi Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, đáp ứng phụ hoàng, vĩnh viễn … cùng không được tùy ý mà buông tha sinh mệnh chính mình! Cho dù … là vì phụ hoàng, được chứ?” Mộ Thánh Huân nhìn ánh mắt Mộ Kỳ Hoàng, thật sâu, ẩn vào đó là bóng dáng chính mình, khẽ cười, thật chân thành mà gật đầu.
Tiểu Lí tử đứng ở ngoài cửa, “Lão gia, thiếu gia, đã đến giờ tảo thiện (ăn sáng).” Vừa đúng lúc mà nhắc nhở.
Mộ Kỳ Hoàng ngồi dậy, đem Mộ Thánh Huân ôm đến, giúp Mộ Thánh Huân ăn mặc chỉnh tề. Mộ Thánh Huân buồn cười mà nhìn Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng, Huân nhi không phải tiểu hài tử.” Nhìn khuôn mặt còn thật sự nghiêm túc, Mộ Thánh Huân biết được tâm tình Mộ Kỳ Hoàng, không khỏi có chút hạnh phúc, lại có chút chua xót.
Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân xuống giường, bởi vì sự điên cuồng hôm qua mà thắt lưng Mộ Thánh Huân có chút yêu nhuyễn, ôm lấy cổ Mộ Kỳ Hoàng, cười cười được Mộ Kỳ Hoàng ôm xuống lầu.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, tiểu Lí tử sớm đã chuẩn bị tốt tảo thiện, hơn nữa toàn bộ đều dựa theo khẩu vị yêu thích của Mộ Thánh Huân. Tiểu Lí tử không hổ là một lão nhân trong cung, biết được vì Mộ Thánh Huân chuẩn bị mới là trọng yếu. Về phần hoàng thượng … chính là vì Mộ Thánh Huân mà xuống lâu.
Vài người ở bàn bên cạnh như là người giang hồ, trong đó có một nữ tử mang hắc sắc sa mạo (mũ ô sa, hình như là mũ của quan văn thời xưa đó??). Vài người đè thấp thanh âm, “Uy, các ngươi có biết chưa, gần đây nghe nói thủ hộ thần của Nam Tường quốc đã xuất thế rồi. Nam Tường quốc từ trên xuống dưới đều rất khẩn trương, sợ bị người đoạt đi.”
Một người khác nghi hoặc hỏi, “Thủ hộ thần của Nam Tường Quốc còn không biết sao? Như thế nào sợ bị người đoạt đi?” Người nói chuyện lúc này khinh xuy (nhẹ nhàng giễu cợt), “Chuyện này ngươi không biết, thủ hộ thần của Nam Tường quốc trên thực tế đều chình bọn họ (ở đây chỉ những người ở Nam Tường quốc) cũng không biết ở đâu, chỉ khi mỗi khi người kế thừa đầu thai chuyển kiếp, họ mới có thể tìm được khí tức. Chủ ý đánh nhau với thủ hộ thần đã có rất nhiều người đưa ra, thủ hộ thần của bọn họ nếu bị nhiều người khác cướp lấy … Hắc hắc, việc đó chắc sẽ rất thú vị!”
Mộ Thánh Huân và Mộ Kỳ Hoàng cùng nhau liếc mắt một cái, đây chính là một cơ hội khó có được để hoàn thành nhiệm vụ a!
Mộ Thánh Huân nhìn nhìn mặt Mộ Kỳ Hoàng, dưới dương quang như vậy giống như Mộ Kỳ Hoàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dương quang không lớn, một cách miễn cưỡng, chiếu vào sàn nhà bằng gỗ. Tro bụi nho nhỏ lẳng lặng mà bay, như một cảnh ái tình mĩ lệ. Mộ Kỳ Hoàng nhớ tới nhiệm vụ mà những trưởng lão kia cấp cho Mộ Thánh Huân, liền khởi động bàn tay, “Huân nhi, cái nhiệm vụ kia không nên đi, thật sự là rất nguy hiểm.”
Mộ Thánh Huân nhìn thấy Mộ Kỳ Hoàng một biểu tình nghiêm túc, đáy lòng dâng lên một loại đặc thù cảm thụ, rất ngứa, rất ấm áp, mềm mại đến bất khả tư nghị (khó có thể tin). Nét mặt biểu lộ ra một mạt tươi cười, “Phụ hoàng lo lắng sao?” Mộ Kỳ Hoàng cũng nở nụ cười, “Huân nhi còn hỏi sao?”
Đúng vậy, cảm tình này đã không cần hỏi nữa rồi. Mộ Kỳ Hoàng yêu, là chính mình làm cho bản thân trở nên mềm mại, là Mộ Kỳ Hoàng. Hai người là như vậy, ăn ý đến nỗi không ai có thể chen vào.
Ngay cả … loại ăn ý này, có lẽ cũng không liên quan đến ái tình.
Mộ Thánh Huân lắc đầu, “Phụ hoàng, Huân nhi sẽ không gặp chuyện không may, phụ hoàng không cần lo lắng.” Mộ Kỳ Hoàng cầm lấy bàn tay thực mảnh khảnh của Mộ Thánh Huân, “Là bởi vì Huân nhi là Ma tộc sao?” Mộ Thánh Huân điểm điểm đầu, “Người của Ma tộc tuy rằng không có khả năng chống đỡ bản thân khỏi tử vong, nhưng là người của Ma tộc chỉ cần còn có một tia hồn phách, vẫn có thể sống lại.”
Mộ Kỳ Hoàng cau mày, trong lòng vẫn lo lắng như trước. Mộ Thánh Huân ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng trấn an, “Phụ hoàng không cần lo lắng a, phụ hoàng chỉ cần nhớ kĩ, nếu là Huân nhi xảy ra chuyện, trong thời điểm xảy ra chuyện không may phụ hoàng hãy thu thập một tia hồn phách của Huân nhi, Huân nhi sẽ không hội ly khai.”
Mộ Kỳ Hoàng che lại môi Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, đáp ứng phụ hoàng, vĩnh viễn … cùng không được tùy ý mà buông tha sinh mệnh chính mình! Cho dù … là vì phụ hoàng, được chứ?” Mộ Thánh Huân nhìn ánh mắt Mộ Kỳ Hoàng, thật sâu, ẩn vào đó là bóng dáng chính mình, khẽ cười, thật chân thành mà gật đầu.
Tiểu Lí tử đứng ở ngoài cửa, “Lão gia, thiếu gia, đã đến giờ tảo thiện (ăn sáng).” Vừa đúng lúc mà nhắc nhở.
Mộ Kỳ Hoàng ngồi dậy, đem Mộ Thánh Huân ôm đến, giúp Mộ Thánh Huân ăn mặc chỉnh tề. Mộ Thánh Huân buồn cười mà nhìn Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng, Huân nhi không phải tiểu hài tử.” Nhìn khuôn mặt còn thật sự nghiêm túc, Mộ Thánh Huân biết được tâm tình Mộ Kỳ Hoàng, không khỏi có chút hạnh phúc, lại có chút chua xót.
Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân xuống giường, bởi vì sự điên cuồng hôm qua mà thắt lưng Mộ Thánh Huân có chút yêu nhuyễn, ôm lấy cổ Mộ Kỳ Hoàng, cười cười được Mộ Kỳ Hoàng ôm xuống lầu.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, tiểu Lí tử sớm đã chuẩn bị tốt tảo thiện, hơn nữa toàn bộ đều dựa theo khẩu vị yêu thích của Mộ Thánh Huân. Tiểu Lí tử không hổ là một lão nhân trong cung, biết được vì Mộ Thánh Huân chuẩn bị mới là trọng yếu. Về phần hoàng thượng … chính là vì Mộ Thánh Huân mà xuống lâu.
Vài người ở bàn bên cạnh như là người giang hồ, trong đó có một nữ tử mang hắc sắc sa mạo (mũ ô sa, hình như là mũ của quan văn thời xưa đó??). Vài người đè thấp thanh âm, “Uy, các ngươi có biết chưa, gần đây nghe nói thủ hộ thần của Nam Tường quốc đã xuất thế rồi. Nam Tường quốc từ trên xuống dưới đều rất khẩn trương, sợ bị người đoạt đi.”
Một người khác nghi hoặc hỏi, “Thủ hộ thần của Nam Tường Quốc còn không biết sao? Như thế nào sợ bị người đoạt đi?” Người nói chuyện lúc này khinh xuy (nhẹ nhàng giễu cợt), “Chuyện này ngươi không biết, thủ hộ thần của Nam Tường quốc trên thực tế đều chình bọn họ (ở đây chỉ những người ở Nam Tường quốc) cũng không biết ở đâu, chỉ khi mỗi khi người kế thừa đầu thai chuyển kiếp, họ mới có thể tìm được khí tức. Chủ ý đánh nhau với thủ hộ thần đã có rất nhiều người đưa ra, thủ hộ thần của bọn họ nếu bị nhiều người khác cướp lấy … Hắc hắc, việc đó chắc sẽ rất thú vị!”
Mộ Thánh Huân và Mộ Kỳ Hoàng cùng nhau liếc mắt một cái, đây chính là một cơ hội khó có được để hoàn thành nhiệm vụ a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook