Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ
-
Chương 84
Bàn chân mẫn cảm bị nắm trong tay, lại ngâm trong nước ấm, toàn bộ giác quan của Hoắc Vân Thâm đều tập trung vào hai chân, nhất thời, cũng không nghĩ ra lời gì để chất vấn.
Hơn nữa bằng quan hệ giữa hai người mà nói, bản thân tựa như một ngoại thất* được nuôi bên ngoài, không thể để người khác biết. Nếu là phụ nữ còn dễ nói, bị Sở gia phát hiện nhiều lắm thì là cắt đứt liên lạc, nhưng mình lại là đàn ông, cũng không biết Sở gia sẽ như thế nào.
(*Phụ nữ chưa cưới hỏi chính thức nhưng sinh với người ta hoạt như vợ chồng.)
Có đôi khi nghĩ tới những thứ này, Hoắc Vân Thâm cảm thấy lòng nặng trĩu.
Hạnh phúc của Y và Sở Tuyên, là hạnh phúc trộm được.
“Em đừng buồn.” Sở Tuyên là người sâu sắc, như thế nào không biết những áp lực cùng bất an trong lòng người này. Nhưng hắn hiện tại là cánh không có gió, rất nhiều chuyện cần phải từ từ mà đến.
Hắn không muốn buông tay Hoắc Vân Thâm, nhà bên kia cũng phải xử lý cho tốt, cần phải có cả một quá trình.
“Anh nói rồi, sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, mặc kệ phát sinh chuyện gì.” Sở Tuyên đối xử ôn nhu với y, trong nửa tháng này, đã làm đến độ nhuần nhuyễn.
“Em tin anh.” Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Hoắc Vân Thâm vẫn một lời này.
“Ừ, thân thể em gần đây tốt hơn nhiều rồi, anh rất mừng.” Từ lần trước cùng Hoắc Vân Thâm da thịt gần gũi, về sau Sở Tuyên tận lực khắc chế, không chân chính chạm đến y.
Buổi tối cùng nhau ngủ, nhiều lắm thì ôm ôm hôn hôn, ngay cả sờ cũng không dám phóng túng.
Có đôi khi thấy hắn nhịn thật vất vả, Hoắc Vân Thâm cũng tự động tuột áo cởi đai lưng, muốn cùng với hắn, nhưng hắn lại từ chối.
“Vì một người có thể nhịn được dục vọng, mới thật sự là yêu, anh thích em không phải vì thích lên giường với em.” Sở Tuyên nói, tổng là muốn khiến Hoắc Vân Thâm thay đổi nhận thức về đàn ông.
Hắn thật sự rất tốt.
Tốt đến mức có đôi khi lại khiến Hoắc Vân Thâm thấp thỏm lo âu, bản thân thật sự đáng giá được Sở Tuyên đối xử ôn nhu như vậy sao?
“Đêm nay bên ngoài rất náo nhiệt, em cùng anh ra ngoài một chút?” Sở Tuyên đưa tay xỏ giày cho y, nhìn ra bên ngoài, hình như hôm nay có người về hưu tổ chức hội đèn lồng.
“Có thể chứ?” Sau khi vào thành, Hoắc Vân Thâm vẫn ru rú trong phòng, không dám lộ diện. Y sợ bị Hoắc gia tìm được, cũng sợ bị người nhà Sở gia nhìn thấy.
“Không có chuyện gì đâu, tin anh.” Sở Tuyên vỗ vỗ tay y, lập tức đi vào phòng lấu khẩu trang cùng mũ.
Mặc thêm cho Hoắc Vân Thâm cái áo khoác mỏng, bọn họ liền ra cửa.
Lần đầu tiên cùng Sở Tuyên tay trong tay xuất hiện trước đám người, Hoắc Vân Thâm rất vui. Y nhìn bên đường người người qua lại, hoa đăng xinh đẹp, bên trong khẩu trang nở nụ cười.
Hai tay vẫn một mực ôm lấy cánh tay Sở Tuyên, ôm đến vô cùng chặt.
Sở Tuyên bảo hộ y, vì y đẩy ra đám người chen chúc, cho y cảm giác an toàn vô tận.
“Nhìn xem, đèn lồng con thỏ kia có đẹp không?” Sở Tuyên nói xong, móc tiền muốn mua.
Vỏ đèn vẫn còn trống, Hoắc Vân Thâm trong lòng ngứa ngáy, cũng gật gật đầu, sau đó tìm chủ quầy muốn bút lông, tự mình viết hai câu.
“Thì ra em còn có chiêu này, thật sự là tài tử.” Sở Tuyên nhìn thấy, cười đến hết sức vui vẻ: “Là anh sơ suất, bữa khác mua cho em một bộ văn phòng tứ bảo, để em viết thêm nhiều nữa, sau đó anh sẽ xem nó như trân tàng*.”
(*đồ trân quý hiếm thấy đáng để cất đi giữ lại.)
Hoắc Vân Thâm bị nói đến ngượng ngùng, viết xong liền hạ bút, nói: “Chút tài mọn, so với mọi người còn kém xa, đừng nói đến hai chữ trân tàng.”
“Mặc kệ, cái gì mà mọi người hay không mọi người, anh đều không nhận, anh chỉ nhận chữ em viết.” Sở Tuyên xách đèn lồng thỏ kia, nói: “Em viết chính là trân tàng.”
“Anh cái miệng này…” Chìm đắm trong mật ngọt, đôi khi thực không thể tin được, hắn không phải là hoa hoa công tử.
“Cái miệng này của anh, chỉ hướng về em.” Sở Tuyên đưa đèn lồng cho y cầm, trên mặt tràn đầy ôn nhu, dưới ánh đèn, hắn anh tuấn bức người, rước không ít ánh mắt vụng trộm của mấy cô gái.
Hắn là con nhà thế gia danh môn chân chính, dĩ nhiên là đối tượng để ý của nữ giới.
Trái tim Hoắc Vân Thâm ngâm trong dấm chua, thoáng cái chua lòm, bèn nói lẫy: “Không bằng cưới vợ, như vậy sẽ không có người khác làm khó dễ anh.”
Tránh khỏi tình thế khó xử, bị cô nương toàn thành nhớ thương.
“Chuyện này… em nói không phải không có lý.” Sở Tuyên rõ ràng cẩn thận suy tính, cái này nhưng lại thọc trúng tổ ong vò vẽ, chân lập tức bị dẫm một cái, đau đến vô cùng kinh ngạc, Hoắc Vân Thâm luôn luôn yên tĩnh lạnh lùng, lại có thể bị kích thích đạp người?
“Anh nghiêm túc?” Hoắc Vân Thâm lạnh mặt, bàn tay nắm chặt tay cầm của hoa đăng, đốt ngón tay trắng bệch.
“Ở đây nhiều người ầm ỹ, về nhà lại nói tỉ mỉ với em?” Sở Tuyên sợ y hiểu lầm, vội vàng trấn an y: “Em yên tâm, không phải như em nghĩ, yên tâm yên tâm.”
Không biết trong hồ lô Sở Tuyên bán thuốc gì, Hoắc Vân Thâm mang theo tâm sự nặng nề cùng hắn trở về phòng.
Vừa vào cửa, hai mắt Sở Tuyên phát sáng kéo tay y: “Em gả cho anh được không?”
Hoắc Vân Thâm sững sờ, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát, trực tiếp hung hăng rút tay ra: “Nhanh nói chuyện chính đi, ít giả ngớ ngẩn để lừa em.”
“Ai? Cái này còn không phải chuyện chính? Anh muốn cưới em, cùng người trong nhà nói muốn cưới em.” Nhìn thấy Hoắc Vân Thâm sắp nổi bão, hiện ra vẻ tức giận, Sở Tuyên nói một hơi: “Là như vậy, em tạm thời giả thành nữ được không? Chờ đến khi cưới xong, anh dẫn em đến chỗ khác phát triển. Hiện tại cha mẹ còn trẻ, chờ thêm tám năm mười năm nữa, anh lại dẫn em về. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, xem chúng ta ở cùng nhau gần mười năm, cha mẹ sẽ không tàn nhẫn chia rẽ chúng ta như vậy.”
“…” Kinh ngạc nhìn hắn, Hoắc Vân Thâm không thể tin được, bản kế hoạch cho tương lai này, thật sự có thể thực hiện sao?
“Hay là, em không muốn rời khỏi đây? Không muốn đến nơi khác phát triển?” Sở Tuyên cảm thấy lo sợ, sợ Hoắc Vân Thâm không muốn.
“Không, có thể đi nơi khác.” Chỗ này không có gì tốt để lưu luyến, Hoắc Vân Thâm mím môi thầm nghĩ, chỉ cần Sở Tuyên nguyện ý, đi nơi nào cũng được.
Tưởng tượng, bọn họ tại nơi khác ở một chỗ mười năm, mười năm sống yên ổn không có những sóng gió… sợ là quá mức tươi đẹp.
“Vậy được, tối nay anh sẽ chuẩn bị thật tốt, sáng mai về nhà nói cho cha mẹ.” Sở Tuyên vỗ đầu, lẩm bẩm: “Kế hoạch phải hoàn hảo, không được sai sót.”
Hoắc Vân Thâm thấy hắn như vậy, chủ động dựa sát vào, trong lòng như say.
“Em yên tâm, yên tâm, có anh ở đây.” Sở Tuyên ôm y, trên ghế sopha dính lấy nhau, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa lo lắng.
Sáng hôm sau, hai người trong bầu không khí khẩn trương ăn sáng xong, Sở Tuyên liền rời khỏi.
Lúc hắn rời đi, Hoắc Vân Thâm từng giây từng phút đều cảm thấy khó khăn.
Chỉ có điều sau hai tiếng, Sở Tuyên gọi điện đến nói cho y biết, đã nói với cha mẹ. Hai vị trưởng bối không chút bất mãn, còn đề nghị muốn gặp mặt.
“Anh nói em không cha không mẹ, xuất thân bần cùng, ừ, làm người cổ hủ, là một người cẩn thận đoan chính… em xem, có phải rất giống em hay không?”
“…” Hoắc Vân Thâm tưởng tượng một chút cô gái trong miệng Sở Tuyên, vậy đơn giản chính là không thú vị a…
“Cha mẹ anh rất dễ gần, đều là người hòa ái, em không cần sợ.” Sở Tuyên cười nói: “Chờ anh, cơm trưa xong anh sẽ trở lại, dẫn em đi mua quần áo trang sức.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Hoắc Vân Thâm nói, chậm rãi cúp điện thoại.
Tiểu thư cổ hủ, ăn mặc rất đoan trang bảo thủ. Mặc lên người một cái váy dài, che hết chân, chỉ thấy hai mũi chân.
Tay áo cũng là tay dài, tóc dài chưa cắt, vừa vặn vén ra sau tai, xỏ hai khuyên tai bằng ngọc trai, cứ như vậy mà về nhà.
Hoắc Vân Thâm tuổi không lớn lắm, đường nét khuôn mặt vốn là nhu hòa thanh lệ, chỉ trang điểm chút xíu cũng rất giống rồi.
Sở Tuyên kéo y xuống xe, mang theo chút khẩn trương dẫn y vào nhà.
Cả người toát lên phong thái của người trí thức, còn có khí chất đoan chính, ánh mắt nghiêm cẩn (*trang nghiêm kính trọng), vợ chồng Sở gia vừa nhìn liền không phản đối.
Đây là đứa trẻ tốt, không phải loại người không đứng đắn.
“Cha, mẹ, đây là Vân Vân.” Sở Tuyên giới thiệu cha mẹ mình, lại hướng cha mẹ giới thiệu Hoắc Vân Thâm, hắn nhờ người làm cho Hoắc Vân Thâm một hộ khẩu mới, hiện tại còn chưa xong.
“Chú Sở, dì Sở.” Hoắc Vân Thâm kỳ thật khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là thong dong bình tĩnh, chỉ lộ ra ánh mắt ngượng ngùng.
“Được rồi được rồi, ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.” Vợ chồng Sở là người ôn hòa, lúc trước Sở Tuyên nói Hoắc Vân Thâm không quá tin tưởng, hiện tại y vô cùng may mắn, đó là sự thật.
“Cảm ơn dì Sở.” Sau khi y ngồi xuống, Sở phu nhân tự tay tót cho y ly trà, còn đưa trái cây cắt sẵn đến trước mặt y.c
“Mẹ, việc này là của con, mẹ cứ ngồi đó.” Sở Tuyên cướp việc, tương đối tích cực.c
Bộ dạng vui vẻ của hắn, lại khiến vợ chồng Sở gia cảm khái, đứa nhỏ lớn rồi, là nên cưới vợ a. Nếu không thật sự thích, như thế nào sẽ vui vẻ như vậy?c
Vợ chồng gìa liếc mắt nhìn nhau, vừa vui mừng lại vừa xúc động.c
Sau đó cũng không gặng hỏi Hoắc Vân Thâm cái gì, những thứ này Sở Tuyên nên tự mình biết. Nếu như hắn không ngại, vợ chồng Sở gia cũng không can thiệp nhiều.c
Từ nhỏ đã sống độc lập bên ngoài, nếu như hắn không có năng lực, sẽ không có hắn ngày nay.c
“Mẹ, con muốn sớm kết hôn với em ấy.” Sau khi gặp mặt, Sở Tuyên về nhà nói với Sở phu nhân.c
“Gấp như vậy?” Sở phu nhân đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nói thật đi, có phải đã cùng con gái người ta da thịt gần gũi rồi đi?” Chẳng lẽ có rồi, mới vội vã như vậy?c
“Không có không có, tuyệt đối không có.” Sở Tuyên cười hắc hắc: “Nhưng kết hôn là được rồi.”c
“Phì!” Sở phu nhân cười mắng một tiếng, thì ra chính là đánh chủ ý này: “Vậy con cũng phải hỏi con gái người ta có nguyện ý hay không.”c
Vừa nhìn là một người không dễ thân cận, nhưng nhìn ra được, hai đứa trẻ này là thật sự thích nhau, mắt nhìn liền thấy, không lừa được người.c
“Em ấy nguyện ý, cho dù không muốn, con cũng có thể thuyết phục em ấy, tuổi tác chênh lệch cũng không nhiều.” Sở Tuyên nói, đối phương so với mình nhỏ hơn một tuổi.c
Thời đại này mà nói, quả thật không nhỏ.c
Sở phu nhân vẫn chờ bồng cháu, ngẫm lại thấy cũng được, lòng khẽ động, nói: “Vậy con hỏi một chút, nếu như nhà người ta đồng ý, chuyện cưới xin để mẹ thu xếp.”c
“Vâng, em ấy cũng không có người thân, trong nhà chỉ có mấy người làm, nói vậy nhưng đám cưới này cũng không được quá hời hợt. Quá trình nào có thể lược bớt để tiết kiệm thì cứ lược bớt.”c
Sở phu nhân lại nói: “Vậy sao được, cho dù nhà người ta không có cha mẹ, cũng không thể bạc đãi a. Quá trình là phải có, không thể tiết kiệm.”
Thiếu gia Sở gia bọn họ kết hôn, vậy khẳng định phải tổ chức thật lớn.
Hơn nữa bằng quan hệ giữa hai người mà nói, bản thân tựa như một ngoại thất* được nuôi bên ngoài, không thể để người khác biết. Nếu là phụ nữ còn dễ nói, bị Sở gia phát hiện nhiều lắm thì là cắt đứt liên lạc, nhưng mình lại là đàn ông, cũng không biết Sở gia sẽ như thế nào.
(*Phụ nữ chưa cưới hỏi chính thức nhưng sinh với người ta hoạt như vợ chồng.)
Có đôi khi nghĩ tới những thứ này, Hoắc Vân Thâm cảm thấy lòng nặng trĩu.
Hạnh phúc của Y và Sở Tuyên, là hạnh phúc trộm được.
“Em đừng buồn.” Sở Tuyên là người sâu sắc, như thế nào không biết những áp lực cùng bất an trong lòng người này. Nhưng hắn hiện tại là cánh không có gió, rất nhiều chuyện cần phải từ từ mà đến.
Hắn không muốn buông tay Hoắc Vân Thâm, nhà bên kia cũng phải xử lý cho tốt, cần phải có cả một quá trình.
“Anh nói rồi, sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, mặc kệ phát sinh chuyện gì.” Sở Tuyên đối xử ôn nhu với y, trong nửa tháng này, đã làm đến độ nhuần nhuyễn.
“Em tin anh.” Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Hoắc Vân Thâm vẫn một lời này.
“Ừ, thân thể em gần đây tốt hơn nhiều rồi, anh rất mừng.” Từ lần trước cùng Hoắc Vân Thâm da thịt gần gũi, về sau Sở Tuyên tận lực khắc chế, không chân chính chạm đến y.
Buổi tối cùng nhau ngủ, nhiều lắm thì ôm ôm hôn hôn, ngay cả sờ cũng không dám phóng túng.
Có đôi khi thấy hắn nhịn thật vất vả, Hoắc Vân Thâm cũng tự động tuột áo cởi đai lưng, muốn cùng với hắn, nhưng hắn lại từ chối.
“Vì một người có thể nhịn được dục vọng, mới thật sự là yêu, anh thích em không phải vì thích lên giường với em.” Sở Tuyên nói, tổng là muốn khiến Hoắc Vân Thâm thay đổi nhận thức về đàn ông.
Hắn thật sự rất tốt.
Tốt đến mức có đôi khi lại khiến Hoắc Vân Thâm thấp thỏm lo âu, bản thân thật sự đáng giá được Sở Tuyên đối xử ôn nhu như vậy sao?
“Đêm nay bên ngoài rất náo nhiệt, em cùng anh ra ngoài một chút?” Sở Tuyên đưa tay xỏ giày cho y, nhìn ra bên ngoài, hình như hôm nay có người về hưu tổ chức hội đèn lồng.
“Có thể chứ?” Sau khi vào thành, Hoắc Vân Thâm vẫn ru rú trong phòng, không dám lộ diện. Y sợ bị Hoắc gia tìm được, cũng sợ bị người nhà Sở gia nhìn thấy.
“Không có chuyện gì đâu, tin anh.” Sở Tuyên vỗ vỗ tay y, lập tức đi vào phòng lấu khẩu trang cùng mũ.
Mặc thêm cho Hoắc Vân Thâm cái áo khoác mỏng, bọn họ liền ra cửa.
Lần đầu tiên cùng Sở Tuyên tay trong tay xuất hiện trước đám người, Hoắc Vân Thâm rất vui. Y nhìn bên đường người người qua lại, hoa đăng xinh đẹp, bên trong khẩu trang nở nụ cười.
Hai tay vẫn một mực ôm lấy cánh tay Sở Tuyên, ôm đến vô cùng chặt.
Sở Tuyên bảo hộ y, vì y đẩy ra đám người chen chúc, cho y cảm giác an toàn vô tận.
“Nhìn xem, đèn lồng con thỏ kia có đẹp không?” Sở Tuyên nói xong, móc tiền muốn mua.
Vỏ đèn vẫn còn trống, Hoắc Vân Thâm trong lòng ngứa ngáy, cũng gật gật đầu, sau đó tìm chủ quầy muốn bút lông, tự mình viết hai câu.
“Thì ra em còn có chiêu này, thật sự là tài tử.” Sở Tuyên nhìn thấy, cười đến hết sức vui vẻ: “Là anh sơ suất, bữa khác mua cho em một bộ văn phòng tứ bảo, để em viết thêm nhiều nữa, sau đó anh sẽ xem nó như trân tàng*.”
(*đồ trân quý hiếm thấy đáng để cất đi giữ lại.)
Hoắc Vân Thâm bị nói đến ngượng ngùng, viết xong liền hạ bút, nói: “Chút tài mọn, so với mọi người còn kém xa, đừng nói đến hai chữ trân tàng.”
“Mặc kệ, cái gì mà mọi người hay không mọi người, anh đều không nhận, anh chỉ nhận chữ em viết.” Sở Tuyên xách đèn lồng thỏ kia, nói: “Em viết chính là trân tàng.”
“Anh cái miệng này…” Chìm đắm trong mật ngọt, đôi khi thực không thể tin được, hắn không phải là hoa hoa công tử.
“Cái miệng này của anh, chỉ hướng về em.” Sở Tuyên đưa đèn lồng cho y cầm, trên mặt tràn đầy ôn nhu, dưới ánh đèn, hắn anh tuấn bức người, rước không ít ánh mắt vụng trộm của mấy cô gái.
Hắn là con nhà thế gia danh môn chân chính, dĩ nhiên là đối tượng để ý của nữ giới.
Trái tim Hoắc Vân Thâm ngâm trong dấm chua, thoáng cái chua lòm, bèn nói lẫy: “Không bằng cưới vợ, như vậy sẽ không có người khác làm khó dễ anh.”
Tránh khỏi tình thế khó xử, bị cô nương toàn thành nhớ thương.
“Chuyện này… em nói không phải không có lý.” Sở Tuyên rõ ràng cẩn thận suy tính, cái này nhưng lại thọc trúng tổ ong vò vẽ, chân lập tức bị dẫm một cái, đau đến vô cùng kinh ngạc, Hoắc Vân Thâm luôn luôn yên tĩnh lạnh lùng, lại có thể bị kích thích đạp người?
“Anh nghiêm túc?” Hoắc Vân Thâm lạnh mặt, bàn tay nắm chặt tay cầm của hoa đăng, đốt ngón tay trắng bệch.
“Ở đây nhiều người ầm ỹ, về nhà lại nói tỉ mỉ với em?” Sở Tuyên sợ y hiểu lầm, vội vàng trấn an y: “Em yên tâm, không phải như em nghĩ, yên tâm yên tâm.”
Không biết trong hồ lô Sở Tuyên bán thuốc gì, Hoắc Vân Thâm mang theo tâm sự nặng nề cùng hắn trở về phòng.
Vừa vào cửa, hai mắt Sở Tuyên phát sáng kéo tay y: “Em gả cho anh được không?”
Hoắc Vân Thâm sững sờ, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát, trực tiếp hung hăng rút tay ra: “Nhanh nói chuyện chính đi, ít giả ngớ ngẩn để lừa em.”
“Ai? Cái này còn không phải chuyện chính? Anh muốn cưới em, cùng người trong nhà nói muốn cưới em.” Nhìn thấy Hoắc Vân Thâm sắp nổi bão, hiện ra vẻ tức giận, Sở Tuyên nói một hơi: “Là như vậy, em tạm thời giả thành nữ được không? Chờ đến khi cưới xong, anh dẫn em đến chỗ khác phát triển. Hiện tại cha mẹ còn trẻ, chờ thêm tám năm mười năm nữa, anh lại dẫn em về. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, xem chúng ta ở cùng nhau gần mười năm, cha mẹ sẽ không tàn nhẫn chia rẽ chúng ta như vậy.”
“…” Kinh ngạc nhìn hắn, Hoắc Vân Thâm không thể tin được, bản kế hoạch cho tương lai này, thật sự có thể thực hiện sao?
“Hay là, em không muốn rời khỏi đây? Không muốn đến nơi khác phát triển?” Sở Tuyên cảm thấy lo sợ, sợ Hoắc Vân Thâm không muốn.
“Không, có thể đi nơi khác.” Chỗ này không có gì tốt để lưu luyến, Hoắc Vân Thâm mím môi thầm nghĩ, chỉ cần Sở Tuyên nguyện ý, đi nơi nào cũng được.
Tưởng tượng, bọn họ tại nơi khác ở một chỗ mười năm, mười năm sống yên ổn không có những sóng gió… sợ là quá mức tươi đẹp.
“Vậy được, tối nay anh sẽ chuẩn bị thật tốt, sáng mai về nhà nói cho cha mẹ.” Sở Tuyên vỗ đầu, lẩm bẩm: “Kế hoạch phải hoàn hảo, không được sai sót.”
Hoắc Vân Thâm thấy hắn như vậy, chủ động dựa sát vào, trong lòng như say.
“Em yên tâm, yên tâm, có anh ở đây.” Sở Tuyên ôm y, trên ghế sopha dính lấy nhau, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa lo lắng.
Sáng hôm sau, hai người trong bầu không khí khẩn trương ăn sáng xong, Sở Tuyên liền rời khỏi.
Lúc hắn rời đi, Hoắc Vân Thâm từng giây từng phút đều cảm thấy khó khăn.
Chỉ có điều sau hai tiếng, Sở Tuyên gọi điện đến nói cho y biết, đã nói với cha mẹ. Hai vị trưởng bối không chút bất mãn, còn đề nghị muốn gặp mặt.
“Anh nói em không cha không mẹ, xuất thân bần cùng, ừ, làm người cổ hủ, là một người cẩn thận đoan chính… em xem, có phải rất giống em hay không?”
“…” Hoắc Vân Thâm tưởng tượng một chút cô gái trong miệng Sở Tuyên, vậy đơn giản chính là không thú vị a…
“Cha mẹ anh rất dễ gần, đều là người hòa ái, em không cần sợ.” Sở Tuyên cười nói: “Chờ anh, cơm trưa xong anh sẽ trở lại, dẫn em đi mua quần áo trang sức.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Hoắc Vân Thâm nói, chậm rãi cúp điện thoại.
Tiểu thư cổ hủ, ăn mặc rất đoan trang bảo thủ. Mặc lên người một cái váy dài, che hết chân, chỉ thấy hai mũi chân.
Tay áo cũng là tay dài, tóc dài chưa cắt, vừa vặn vén ra sau tai, xỏ hai khuyên tai bằng ngọc trai, cứ như vậy mà về nhà.
Hoắc Vân Thâm tuổi không lớn lắm, đường nét khuôn mặt vốn là nhu hòa thanh lệ, chỉ trang điểm chút xíu cũng rất giống rồi.
Sở Tuyên kéo y xuống xe, mang theo chút khẩn trương dẫn y vào nhà.
Cả người toát lên phong thái của người trí thức, còn có khí chất đoan chính, ánh mắt nghiêm cẩn (*trang nghiêm kính trọng), vợ chồng Sở gia vừa nhìn liền không phản đối.
Đây là đứa trẻ tốt, không phải loại người không đứng đắn.
“Cha, mẹ, đây là Vân Vân.” Sở Tuyên giới thiệu cha mẹ mình, lại hướng cha mẹ giới thiệu Hoắc Vân Thâm, hắn nhờ người làm cho Hoắc Vân Thâm một hộ khẩu mới, hiện tại còn chưa xong.
“Chú Sở, dì Sở.” Hoắc Vân Thâm kỳ thật khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là thong dong bình tĩnh, chỉ lộ ra ánh mắt ngượng ngùng.
“Được rồi được rồi, ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.” Vợ chồng Sở là người ôn hòa, lúc trước Sở Tuyên nói Hoắc Vân Thâm không quá tin tưởng, hiện tại y vô cùng may mắn, đó là sự thật.
“Cảm ơn dì Sở.” Sau khi y ngồi xuống, Sở phu nhân tự tay tót cho y ly trà, còn đưa trái cây cắt sẵn đến trước mặt y.c
“Mẹ, việc này là của con, mẹ cứ ngồi đó.” Sở Tuyên cướp việc, tương đối tích cực.c
Bộ dạng vui vẻ của hắn, lại khiến vợ chồng Sở gia cảm khái, đứa nhỏ lớn rồi, là nên cưới vợ a. Nếu không thật sự thích, như thế nào sẽ vui vẻ như vậy?c
Vợ chồng gìa liếc mắt nhìn nhau, vừa vui mừng lại vừa xúc động.c
Sau đó cũng không gặng hỏi Hoắc Vân Thâm cái gì, những thứ này Sở Tuyên nên tự mình biết. Nếu như hắn không ngại, vợ chồng Sở gia cũng không can thiệp nhiều.c
Từ nhỏ đã sống độc lập bên ngoài, nếu như hắn không có năng lực, sẽ không có hắn ngày nay.c
“Mẹ, con muốn sớm kết hôn với em ấy.” Sau khi gặp mặt, Sở Tuyên về nhà nói với Sở phu nhân.c
“Gấp như vậy?” Sở phu nhân đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nói thật đi, có phải đã cùng con gái người ta da thịt gần gũi rồi đi?” Chẳng lẽ có rồi, mới vội vã như vậy?c
“Không có không có, tuyệt đối không có.” Sở Tuyên cười hắc hắc: “Nhưng kết hôn là được rồi.”c
“Phì!” Sở phu nhân cười mắng một tiếng, thì ra chính là đánh chủ ý này: “Vậy con cũng phải hỏi con gái người ta có nguyện ý hay không.”c
Vừa nhìn là một người không dễ thân cận, nhưng nhìn ra được, hai đứa trẻ này là thật sự thích nhau, mắt nhìn liền thấy, không lừa được người.c
“Em ấy nguyện ý, cho dù không muốn, con cũng có thể thuyết phục em ấy, tuổi tác chênh lệch cũng không nhiều.” Sở Tuyên nói, đối phương so với mình nhỏ hơn một tuổi.c
Thời đại này mà nói, quả thật không nhỏ.c
Sở phu nhân vẫn chờ bồng cháu, ngẫm lại thấy cũng được, lòng khẽ động, nói: “Vậy con hỏi một chút, nếu như nhà người ta đồng ý, chuyện cưới xin để mẹ thu xếp.”c
“Vâng, em ấy cũng không có người thân, trong nhà chỉ có mấy người làm, nói vậy nhưng đám cưới này cũng không được quá hời hợt. Quá trình nào có thể lược bớt để tiết kiệm thì cứ lược bớt.”c
Sở phu nhân lại nói: “Vậy sao được, cho dù nhà người ta không có cha mẹ, cũng không thể bạc đãi a. Quá trình là phải có, không thể tiết kiệm.”
Thiếu gia Sở gia bọn họ kết hôn, vậy khẳng định phải tổ chức thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook