Nếu như Hoắc lão gia đã biết nơi đây, sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục tinh thần, đến lúc đó vừa hỏi liền biết Sở Tuyên sinh bệnh là giả, bởi vậy không thể ở lâu trong bệnh viện.

Sở Tuyên nghĩ muốn dẫn Hoắc Vân Thâm về Sở gia, nhưng dường như cũng không tốt lắm.

Hoắc lão gia cùng Sở lão gia biết nhau, đến lúc đó Hoắc lão gia đến bắt người, bản thân cũng không dễ xử lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm chỉ có thể giấu đến chặt chẽ.

“Đi, về thành, tìm con phố nào an tĩnh chút để đặt chân.” Sở Tuyên suy nghĩ kỹ càng, nói với Hoắc Vân Thâm: “Hiện tại tôi không có biện pháp dẫn cậu về nhà, hơn nữa về nhà cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Chỉ có thể trước tiên sắp xếp cậu ở một nơi khác… cậu đồng ý không?”

Hắn sợ Hoắc Vân Thâm không chấp nhận, Hoắc Vân Thâm rồi lại không ngần ngại: “Làm như vậy rất thỏa đáng.” Thân phận của mình, theo Sở Tuyên về nhà, đương nhiên là không thể nào, y biết rõ.

“Ừm.” Sở Tuyên vỗ vỗ mu bàn tay y: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ mau chóng mượn cớ dời ra ngoài chăm sóc cậu.”

Hoắc Vân Thâm nghe vậy, trái tim nhảy lên một cái, ánh mắt lại dời đến bàn tay giao nhau của cả hai, y không biết Sở Tuyên làm vậy là có ý gì?

Nếu như chỉ là bác sĩ chăm sóc cho người bệnh, cũng hơi bị quá mức rồi.

“Thân thể cậu hiện tại cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?” Sở Tuyên đối diện y, cẩn thận quan sát.

“Rất tốt?” Ngoại trừ cổ họng còn chút khàn khàn, Hoắc Vân Thâm thoạt nhìn không có gì đáng ngại. Hiện tại tựa ở đầu giường, vẻ mặt bình thản, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

Ngoại trừ tình huống đặc biệt sẽ lộ ra chút cảm xúc, Sở Tuyên thấy y vốn là như thế, giống như một lão già lớn tuổi đã trải qua phong sương.

Hắn cũng không có gì để nói: “Vậy là tốt rồi.” Cúi đầu suy nghĩ một chút, hắn phân phó tiểu ca lái xe: “Như vậy phải đi làm thủ tục xuất viện đi, nhanh chóng rời khỏi đây.”

Sau đó nhìn về phía Hoắc Vân Thâm: “Chúng ta vào thành, tìm phòng ở đi.”

Đến trưa, làm xong thủ tục xuất viện, bọn họ cùng nhau trở về thành. Thẳng đến khi đến chỗ môi giới nhà cửa, Sở Tuyên và Hoắc Vân Thâm cùng nhau lựa chọn, nhìn trúng một căn phòng độc lập ở tầng hai.

Thoạt nhìn đã có ba mươi năm lịch sử, nhưng bên trong có thể lắp đặt lại, ở có lẽ cũng thoải mái.

Tiền thuê nhưng lại mắc một chút, cái này là nguyên do Hoắc Vân Thâm do dự. Nhưng y cũng không nói thẳng, chỉ lộ ra vẻ mặt do dự.

Y là một người ốm yếu, tuy rằng người nhà có tiền, nhưng đối với y quả thật không có bất kỳ quan hệ. Hiện tại rời khỏi nhà, trên người không có một xu.

Hoắc Vân Thâm có đôi khi cũng không dám tưởng tượng, nếu Sở Tuyên đột nhiên thay đổi, không còn nhiệt tình nữa, bản thân như thế nào sống tiếp?

Sở Tuyên đối với lo lắng của y hoàn toàn không biết gì cả, hắn ở đây tràn đầy phấn khởi mà nhìn căn phòng, thấy được sân thượng cùng hướng mặt trời mọc liền nói: “Nơi này được, về sau mua cho cậu cái ghế dựa đặt ở chỗ này, cho cậu phơi nắng.”

Hoắc Vân Thâm nhìn sân thượng, thật không sai, nhưng còn lâu mới chói mắt như thanh niên ngọc thụ lâm phong kia.

Hắn như ánh mặt trời đột ngột xuất hiện, như bầu trời bao phủ cả một người.

“Cậu mệt chưa? Có thể cùng tôi đi mua đồ dùng cho cậu không?” Sở Tuyên lo lắng thân thể của y chịu không được, liền do dự nói: “Nếu không cậu đợi ở đây đi, tôi theo tiểu Lý đến bách hóa mua đồ.”

“Không sao.” Hoắc Vân Thâm nhìn căn phòng trống rỗng, lập tức lắc đầu, y không muốn một mình đợi ở chỗ này.

“Vậy cùng đi.” Sở Tuyên cảm thấy, cùng lắm thì để Hoắc Vân Thâm chờ trên xe: “Đi, tôi dìu cậu xuống lầu.”

Dọc đường đi, Hoắc Vân Thâm buông lỏng thân thể của mình, an tâm dựa vào vị bác sĩ cao lớn vững chãi bên cạnh.

Y lớn đến chừng này, chưa từng ỷ lại bất luận người nào, hiện tại đã biết ỷ lại là có tư vị gì.

Tại cửa hàng bách hóa, Sở Tuyên cẩn thận lựa chọn từng món một, mua đồ dùng hàng ngày cho Hoắc Vân Thâm, ngoại trừ lựa chọn theo sở thích của mình, đôi khi còn hỏi ý kiến Hoắc Vân Thâm một chút, nếu như y thật sự không thích, vậy thì quên đi.

Cũng may Hoắc Vân Thâm là loại người dễ phục vụ, không có tật xấu bắt bẻ nhiều như vậy, chỉ cần là Sở Tuyên chọn trúng, y đều gật đầu nói được.

Càng như vậy, Sở Tuyên càng đau lòng y.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, về sau an tâm ở lại căn phòng kia, tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài cùng cậu.”

“Ừm.”

Trên đường về nhà, Sở Tuyên lại để tiểu Lý đến tiệm thuốc, mua thuốc cùng ấm sắc cho Hoắc Vân Thâm.

Trở về lại để tiểu Lý thu dọn đồ đạc, mình thì đi sắc thuốc.

Ba người bận rộn đến trưa, cuối cùng cũng dọn dẹp căn phòng thành chỗ người có thể ở được.

Sở Tuyên hết bận liền cầm chìa khóa lên, nói với Hoắc Vân Thâm đang ngồi trên ghế: “Cậu đợi ở đây, tôi đi mua đồ ăn.”

Bận rộn đến trưa, hắn cũng mệt mỏi cực kỳ, không muốn nấu cơm.

Cùng tiểu Lý đi xuống lầu, tiểu Lý tràn ngập chờ mong nói: “Thiếu gia, khi nào chúng ta về nhà?”

Sở Tuyên nói: “Anh quay về ăn cơm đi, tôi không về. Lão gia hỏi tới, anh cứ nói tôi đi kết giao với mấy người bạn, ngày mai trở về dùng cơm với ông ấy.”

“Được rồi.” Tiểu Lý lộ vẻ khó xử, gần đây thiếu gia một mực không về nhà, mình về không ít lần bị phu nhân nhắc tới.

“Ừ, hôm nay anh vất vả rồi.” Sở Tuyên vỗ vỗ vai tiểu Lý, cười nói.

Sau đó ở cửa ra vào liền mỗi người một ngả, hắn ra đường lớn, đến một nhà hàng đóng gói đồ ăn mang về. Chỉ có hai người ăn, hai món rau một món mặn, một tô canh.

Sau khi trở về, sắc trời chậm rãi biến đen, hắn mở đèn lớn trong phòng khách, phát hiện có hai bóng bị hư.

“Ngày mai phải cho người đến sửa.”

Hoắc Vân Thâm lần đầu tiên ở trong một căn phòng kiểu Tây Âu thế này, nhìn đèn thủy tinh mới lạ trên trần, rồi lại không muốn ra vẻ mình là đồ nhà quê, liền không nói lời nào.

Rốt cuộc chuyển mắt đến trên trên người Sở Tuyên, thấy hắn về, những lo nghĩ vẩn vơ vừa rồi đột nhiên biến mất, hô hấp cũng thông thuận.

“Tới dùng cơm đi.”

Phục vụ cơm nước cho hai người xong xuôi, bầu trời bên ngoài đã đen hẳn rồi.

“Tiểu Lý đâu?” Hoắc Vân Thâm nhìn nhìn, lái xe của Sở Tuyên không có ở đây.

“À, tôi để anh ấy về nhà rồi.” Sở Tuyên nói, thu dọn những thứ bỏ đi trên bàn.

“Vậy sao anh quay lại.” Hoắc Vân Thâm nghi hoặc nói.

“Hả? Cậu muốn tôi về bây giờ?” Sở Tuyên nói: “Cậu vừa tới đây, tối đầu tiên tôi thế nào yên tâm để cậu lại một mình?”

Hoắc Vân Thâm sững sờ tại chỗ, miệng mở to, sau đó lại nhếch lên.

Lúc này Sở Tuyên nói: “Chẳng lẽ cậu không hy vọng tôi ở cùng cậu?”

Hoắc Vân Thâm vội nói: “Dĩ nhiên không phải.” Y ấp úng, chẳng qua là cảm thấy Sở Tuyên vì mình mà không về nhà, có chút không ổn.

Không chừng trong lòng Sở lão gia Sở phu nhân, mình đã trở thành hồ ly tinh rồi.

Nghĩ đến đó, Hoắc Vân Thâm hạ mắt cúi đầu, giấu cả khuôn mặt, chỉ chừa lại cái cằm.

“Đừng nghĩ nhiều, tôi lấy quần áo cho cậu, cậu đi tắm đi.” Sở Tuyên đứng dậy tìm mấy thứ mình mua về, kỳ thật phải giặt qua rồi mới mặc là tốt nhất, nhưng hết cách rồi, Hoắc Vân Thâm một chút hành lý cũng không có, những thứ ở Hoắc trạch hẳn là bị thiêu rụi rồi.

Hôm nay từ bách hóa mua được, đều là quần áo hiện đại, không có trường sam Hoắc Vân Thâm thường mặc.

Nói thật, hiện tại trong thời đại này, ngoại trừ gia đình truyền thống, bình thường cũng không có người mặc quần áo kiểu xưa.

Cho dù là thế gia* có chút lớn, cũng đều chạy theo trào lưu, đã sớm bỏ trường sam mã quái, âu phục cũng mặc vài chục năm rồi.

(* Nhà nhiều đời làm quan. Cũng chỉ dòng họ hiển quý.)

Chỉ có điêu, Hoắc Vân Thâm mặc trường sam quả thật đẹp mắt, càng làm tăng thêm ngũ quan thanh lệ của y, có chút ý vị câu nhân, không thể diễn tả bằng lời.

Càng nghĩ càng xa, Sở Tuyên vội lắc đầu một cái, khôi phục ý nghĩ đứng đắn, xả nước tắm cho người bệnh kia.

Hiện tại là mùa hè, người người đều mặc mỏng manh. Hoắc Vân Thâm tắm xong mặc một bộ đồ ngủ, cũng là thật mỏng, có hai nút áo chưa cài, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, ngay cả bả vai cũng như ẩn như hiện.

“Cẩn thận đừng để bị lạnh.” Sở Tuyên nhìn thấy, lập tức đưa tay giúp y cài.

Trong lúc đó da thịt hai người chạm nhau, Hoắc Vân Thâm đưa mắt thăm dò vẻ mặt Sở Tuyên, phát hiện vẻ mặt hắn thành thật, hơn nữa nhìn không chớp mắt.

Liền cúi đầu xuống, vào phòng.

Thời gian không còn sớm nữa, chỉ dọn được một phòng ngủ. Đêm nay Sở Tuyên ở lại, chỉ có thể chen chúc cùng Hoắc Vân Thâm.

Nhưng mà giường khá lớn, hai người ngủ cũng còn dư.

Nghe động tĩnh người nọ nằm xuống sau lưng, trái tim Hoắc Vân Thâm không thể bình tĩnh mà đập loạn, da trên người có loại phát nhiệt không được tự nhiên. Không quá kịch liệt, nhưng kéo dài, khiến người ta không cách nào bình tĩnh.

Y không biết vì sao mình lại như vậy, cũng không bài xích, ngược lại cảm thấy có loại cảm giác vui vẻ mơ hồ.

“Cậu ngủ chưa?” Sở Tuyên nằm xuống, thời điểm đưa tay tắt đèn giường hỏi một câu.

“Vẫn chưa.” Sau một lúc lâu, Hoắc Vân Thâm bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp, vốn là rất khó nghe, nhưng Sở Tuyên rồi lại không cảm thấy vậy, cười nói: “Tôi tắt đèn rồi.”

Sau khi căn phòng chìm vào bóng tối, giác quan có chút phóng đại cực hạn, khiến cho đêm này càng thêm mộng ảo mê người.

Nhưng cho dù thế nào, có nhiều thứ chỉ có thể tồn tại trong lòng, mà không thể nói ra làm trò cười cho người ta.

Ngày hôm sau ăn sáng cùng Hoắc Vân Thâm xong, cho uống thuốc, Sở Tuyên trở về Sở gia. Trưa cũng không đến, nhưng hắn gọi điện đến nhà hàng, để nhân viên đưa đồ ăn đến dưới lầu của Hoắc Vân Thâm, không đến mức lo lắng y không ăn cơm.

Trong phòng cũng có trang bị điện thoại, chỉ cần đóng phí là có thể sử dụng.

Sở Tuyên không bên cạnh Hoắc Vân Thâm, đương nhiên phải chuẩn bị điện thoại cho tốt.

Thời điểm điện thoại reo lên, là hơn ba giờ chiều, Hoắc Vân Thâm đang ngồi trong phòng ngẩn người, không có việc gì làm.

Nhận được điện thoại y cảm thấy vô cùng mới lạ, thử cầm lên áp vào tai, lại nghe được giọng Sở Tuyên, ánh mắt y thoáng cái linh động, trên người cũng có nhân khí: “Bác sĩ?”

“Cậu nha, như thế nào còn gọi tôi là bác sĩ.” Sở Tuyên buồn cười nói: “Gọi tên của tôi đi, kêu bác sĩ lộ vẻ xa cách.”

“Sở Tuyên.” Hoắc Vân Thâm gọi xong, mình ở bên này lại không được tự nhiên.

“A, Vân Thâm, ăn cơm trưa chưa?” Đã muốn gọi điện thoại từ sớm, nhưng hiện tại mới đi xã giao xong, cũng không có biện pháp.

“Rồi, anh ăn chưa?” Hoắc Vân Thâm hỏi.

“Rồi, nhớ đến cậu, nhưng hôm nay không thể qua đó.”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm lập tức tối xuống, miệng nói: “Không sao, anh cứ ở nhà thêm mấy ngày.” Đây là điều phải a, bởi vì đó là nhà, là người thân của Sở Tuyên.

“Để cậu một mình ở đó, tôi cảm thấy không nỡ. Tối tôi bảo tiểu Lý qua chỗ cậu, ngày mai tôi sẽ qua đó nhìn cậu.” Sở Tuyên.

“Không cần như vậy đâu.” Hoắc Vân Thâm từ chối.

“Nhưng mà tôi lo lắng.” Sở Tuyên nhìn thấy có người đến, liền nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi cúp máy đây, buổi tối lại gọi cho cậu, cậu phải tự chăm sóc mình cho tốt, có gì cần liền xuống lầu nhìn xem, nhưng đừng để quá mệt.”

Hôm trước lúc rời đi, Sở Tuyên để lại chút tiền mặt cho Hoắc Vân Thâm, cho y sử dụng hàng ngày.

Điện thoại cứ như vậy bị ngắt, Hoắc Vân Thâm nhìn vào ống nghe không có động tĩnh, thẫn thờ một hồi lâu…. nhưng lại không giống như chỉ là thuần túy ngẩn người như trước đây, hiện trong lòng y có tâm sự, luôn nghĩ đến một người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương