Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ
-
Chương 2: Sở Tuyên
Sở Tuyên học y, tốt nghiệp tròn hai năm, vừa mới bắt đầu đã vào làm tại một bệnh viện ngay trung tâm thành phố.
Hắn đây nhất cùng nhị bạch*, bên người cũng tìm không ra mối quan hệ. Có thể vào làm tại bệnh viện trung tâm, toàn bộ là nhờ vào một vị giáo sư trong trường thu xếp cho hắn.
(*NHẤT CÙNG NHỊ BẠCH/一穷二白: Chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp. | Chỉ cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi.)
Phải nói rằng tiền lương của bệnh viện quả thật không tệ, ngoại trừ bình thường bận rộn một chút, các phúc lợi khác đều đầy đủ.
Những năm này cần cù tích góp, trên tay Sở Tuyên cũng có hơn ba mươi vạn gửi ngân hàng. Nửa năm trước được bà nội tài trợ, hắn tìm được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách tại phụ cận bệnh viện.
Nghe đâu là sự lựa chọn hàng đầu cho phòng cưới, Sở Tuyên hai mươi bảy tuổi cũng nên cân nhắc vấn đề kết hôn rồi.
Từ khi mua căn hộ, Sở Tuyên bắt đầu để ý nữ bác sĩ cùng nữ y tá, hắn nghĩ bác sĩ bận rộn như vậy, sự lựa chọn hàng đầu của một nửa khác vẫn là bác sĩ hay y tá ngay bên cạnh thì tương đối tốt hơn.
Nếu không thì tìm bạn gái khác ngành, bình thường ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có.
Gần đây Sở Tuyên cùng một nữ y tá tên là Lục Hiểu Đình khá thân thiết, nghe nói trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ xuất hiện một người đẹp, hắn cảm thấy Lục Hiểu Đình chính là người đẹp của hắn rồi. (*Tên bạn đình cũng chính là đình trong xinh đẹp 婷)
Bởi vì sống chung với Lục Hiểu Đình rất thoải mái dễ chịu, không có cảm giác bài xích.
Sở Tuyên cảm thấy tính cách của cô gái này không tệ, có thể yêu một người đàn ông EQ thấp thế này, đúng là không dễ.
“Bác sĩ Sở, tan ca rồi.” Buổi trưa tan ca, người con gái xinh đẹp động lòng người đi đến cửa sổ phòng Sở Tuyên, cho hắn một nụ cười ngọt ngào: “Này, cùng đi ăn cơm có được không?”
Sở Tuyên nhìn giờ, quả nhiên đã gần đến giờ tan ca, hắn thật xin lỗi nói: “Hôm nay e rằng không được, anh có hẹn.” EQ của hắn quả thật rất thấp, nhìn thấy vẻ mặt Lục Hiểu Đình lộ ra vẻ xoắn xuýt, cũng không giải thích đối tượng gặp mặt thật ra là cha mình.
“Vậy được rồi.” Cô gái miễn cưỡng cười cười, phất tay với hắn chào tạm biệt.
“Ừ, mình em đi ăn đi. Trưa mai anh mời em ăn.” Sở Tuyên nói như vậy, cũng không tính là hoàn toàn không có thuốc chữa.
Những lời này phối hợp với vẻ mặt giá trị*, rất nhanh đã khiến cho cô gái vui vẻ trở lại.
(*Nói chung là đẹp trai.)
Cô biết rõ, Sở Tuyên căn bản không có bạn gái, đối tượng mập mờ cũng chỉ có một mình mình mà thôi.
Sau khi Sở Tuyên cùng Lục Hiểu Đình chào tạm biệt, vội vàng thay áo blu trắng, đi về nhà hàng đã hẹn trước với cha Sở.
Là đi bộ, bời vì hắn không có tiền dư, tạm thời còn chưa mua được xe.
Bên trong nhà hàng, có mở điều hòa, cha Sở cùng Hoàng tổng rồi lại cảm thấy trời này thật nóng, ngồi ở chỗ này mà chả thấy mát tẹo nào.
Đã nói là Hoàng tổng tự mình đến gặp trước, nhưng không biết tin tức từ đâu ra, kinh động đến Hoắc lão gia tử. Hoắc lão gia tử năm nay vẫn long tinh hổ mãnh, vô thanh vô tức liền tới.
Ngược lại không lộ diện, ngồi cách một bàn.
Sở Tuyên đi đến ai cũng có thể nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên chính là cao gầy, tư thái phong lưu, bộ dạng xuất chúng, khó có được là ánh mắt chính khí (*正气), không giống như là người có tư tâm.
“Như thế nào?” Hoắc lão gia tử hỏi thăm người bên cạnh, cùng ông đi tới, là con trai cả Hoắc Vân Long, còn có đại sư Thành Lợi Minh.
Hoắc Vân Long không nói lời nào, y biết lão gia tử là đang hỏi Thành sư phụ.
Vị Thành sư phụ này ước chưng năm mươi tuổi, sắm vai đạo sĩ, mặc chính là áo bào trắng, dưới chân là đôi giày vải trắng đen xen kẽ.
Đạo cốt tiên phong* ngồi bên kia, nói: “Là người này.”
(*道骨仙风 Cốt cách dáng dấp của bậc tiên.)
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc lão gia tử cùng Hoắc Vân Long lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay về phía bên kia.
Hoàng tổng nhìn thấy, trong lòng nở một bụng hoa, thái độ đối với Sở Tuyên từ thân thiết đến vô vàn nhiệt tình, hận không thể quỳ xuống gọi hắn là cha, lại khiến cho Sở Tuyên vừa sợ lại vừa lúng túng: Ông chủ nhà này không có bệnh đi, cứ cầm tay không buông là tính làm gì đây?
“Cháu ngoan, không phải, Sở tiên sinh, ngồi xuống ngồi xuống!” Hoàng tổng nói liên hồi.
Sở Tuyên là người cứng nhắc*, đối phương nói hắn ngồi xuống, cho nên cũng không khách khí.
(*Nguyên văn (一根筋): chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình | ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.)
“Sở tiên sinh, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là quý nhân, con mắt này của tôi muốn rớt ra luôn rồi.” Hoàng tổng nhìn chằm chằm Sở Tuyên đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy chỗ này chỗ nọ đều tốt, quả nhiên là không cùng một dạng, chậc chậc, thường nói đồng nhân bất đồng mệnh (*cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác nhau.), rất có đạo lý: “Hôm nay mời Sở tiên sinh tới đây, là như thế này, cậu có biết Hoắc gia không?”
Sở Tuyên bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động giải trí, cũng không cập nhật tin tức về phương diện tài chính kinh tế, nhưng nói đến Hoắc gia hắn lại biết rõ.
Hắn liếc mắt nghĩ, có tiền nhất chính là cái nhà kia, đâu ra chuyện liên quan đến mình?
“Cậu là người ra đời vào ngày mùng một tháng giêng lúc không giờ không phút, bát tự này tương sinh với lão gia tử, lão gia tử cố ý muốn nhận thân với cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Hoàng tổng nhìn Sở Tuyên không chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ nắm chắc phần thắng.
Thầm nghĩ đây chính là Hoắc gia, biết bao người vội vàng nịnh bợ.
Sở Tuyên rồi lại một hơi từ chối: “Tôi đang êm đang đẹp, không lo ăn cũng không lo mặc, làm gì phải kết nghĩa với ông ta?” Bản thân là một tiểu thị dân*, kéo không nổi quan hệ với đàm người giàu có, cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống trên mây.
(*Tiểu thị dân (小市民) là từ dùng để chỉ những người thuộc tầng lớp không giàu có nhưng cũng không quá nghèo khó, nói nôm na thì đó là tầng lớp tiểu tư sản như ở VN mình gọi thời xưa. Nhưng từ “tiểu thị dân” ở TQ hiện tại thường được dùng để chỉ một loại tư tưởng và thái độ sống của một tầng lớp người lấy bản thân làm trụ cột, thường ích kỷ và bo bo giữ mình, tham cái lợi trước mắt, tính toán chi li, lòng ghen tị cao, tâm hư vinh lớn, thường đúng núi này trông núi nọ và hay tin tưởng vào những lời đồn đãi thất thiệt. Lăng Tiêu tự gọi mình là “tiểu thị dân” là bởi vì cái tật “hôi của” này cũng là một tập tính của tiểu thị dân.)
“Không phải a Sở Tuyên, đó là Hoắc lão gia tử, rốt cuộc con có biết đó là ai không?” Cha Sở sốt ruột thay cho hắn: “Biết rõ rồi hẵn trả lời, đừng hồ đồ nữa!”
“Rốt cuộc là ai hồ đồ?” Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Sở Tuyên, nhìn chăm chăm vào cha Sở.
Đây chính là người cha tốt của mình, vậy mà dẫn con trai ruột của mình đến nhận cha nuôi?
Cùng bán con cầu vinh khác nhau ở chỗ nào vậy?
“Không không, Sở tiên sinh, cậu hãy nghe tôi nói…”
“Không cần, nói cái gì tôi cũng không đồng ý, ông muốn tìm ai thì tìm người đó đi, tôi không được.” Sở Tuyên đứng lên, trà để trên bàn cũng không đụng đến một chút, cứ như vậy rời đi.
Hoắc lão gia tử bàn bên cạnh nói: “Là một đứa nhỏ quật cường.” Lại hỏi Thành sư phụ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Vân Long đưa mắt nhìn Sở Tuyên rời đi, mở miệng nói: “Làm sao bây giờ, người tìm hai mươi năm mới tìm được một người như vậy, cậu ta không chịu cũng không được, chỗ Thành sư phụ khẳng định có biện pháp, chẳng qua là vấn đề người nhẫn đến không nhẫn nổi nữa rồi.”
“Ài, nhưng đáng tiếc cậu ta không thích tài cũng không yêu quyền.” Đối với người như vậy chính là không có biện pháp, muốn đền bù tổn thất cũng không biết đền bù như thế nào: “Tôi không phải người lòng dạ độc ác, Thành sư phụ, ông xem thử có phương pháp nào lợi cả đôi bên, không nên hại tính mạng của cậu ta.”
“Cái này tôi không làm chủ được, hại hay không hại đến tính mạng của cậu ta cũng phải do Đại công tử định đoạt.” Thành sư phụ nhắc đến Đại công tử, cũng không phải chỉ Hoắc Vân Long.
“Ừ, cũng đúng.” Hoắc lão gia nói, nhớ tới đứa con trước của mình, bởi vì thân thể suy nhược, bát tự không tốt, lén lút nuôi hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn không thể sống sót.
“Lão gia tử, Hoắc tiên sinh, xin lỗi, việc này làm không xong.” Hoàng tổng dẫn theo cha Sở đến đây nhận lỗi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ bị trách tội.
Sở Tuyên biết rõ ông ta còn có trá, nhưng là không có cách nào phát tác, nghẹn trong bụng không xả ra được, vô cùng khó chịu.
Tan ca còn phải tìm Lục Hiểu ĐÌnh cùng nhau ăn cơm, lúc này lại ngâm nước nóng rồi.
Chờ sau khi Sở Tuyên tan ca, cha Sở liền đi theo Sở Tuyên đến căn hộ mới.
Thừa dịp Sở Tuyên không chú ý, năm sáu cọng tóc trên gối, một bộ đồ ngủ, đã bị cha Sở lấy đi.
Hơn nữa ông còn làm việc nhanh nhẹn, lập tức mang những thứ đó đến Hoắc gia.
Đêm hôm nay là đêm trăng tròn, trăng trên trời vừa tròn vừa lớn.
Sở Tuyên đứng trên ban công phơi quần áo, bỗng trước mặt thổi tới một luồng gió mát, nhẹ nhàng ôn nhu, lướt một vòng qua lưng hắn… nửa người trên không mặc áo, lập tức nổi lên một tầng da gà.
Trời thu còn chưa tới, gió này đã lạnh lẽo, cẩn thận nghĩ lại thì có chút khác thường.
Sở Tuyên phơi xong quần áo thì vào lại phòng, tìm một vòng không nhìn thấy áo ngủ của mình, hắn đứng bên trong, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Bác sĩ Sở, giải phẫu khẩn cấp, cậu mau tới giúp một chút!”
“Bác sĩ trực đâu?”
“Xảy ra vấn đề rồi, cậu mau tới đây!”
Từ căn hộ của Sở Tuyên đến bệnh viện, chỉ cần khoảng năm phút, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Sở Tuyên tìm tới bệnh viện này.
Là một ca tiểu phẫu, chỉ là tình huống tương đối khẩn cấp, có bác sĩ đến thì tốt rồi.
“Hôm nay là một ngày không may mắn a, bệnh viện đã nhận liên tiếp ba bệnh nhân tử vong rồi, ài.” Bác sĩ trực vừa xong một ca giải phẫu, trở về nói cho mọi người tin xấu này.
Sở Tuyên chuẩn bị rời đi, nghe vậy trong lòng cũng không thoải mái, đều nói bác sĩ quen nhìn sinh tử, hắn đi làm hai năm rồi một chút cũng chưa quen.
Bên ngoài là người lạnh lùng cứng rắn, kỳ thật Sở Tuyên mềm lòng đến mức khiến người ta không tin. Bình thường nhìn thấy ăn xin hoặc kẻ lang thang trên đường, mỗi lần đều cho tiền lẻ.
Mèo mèo chó chó ven đường, có thể cứu được liền cứu.
Nhưng nhớ rõ mùa đông năm trước cứu được một con chim, về sau con chim bất hạnh không sống nổi, Sở Tuyên thương tâm một hồi lâu.
“Mọi người, tôi đi trước,” Hắn cầm đồ của mình lên, một cái cà mên buổi chiều tan ca để quên, mang về rửa.
“Đi đường cẩn thận.”
Sau khi chào đồng nghiệp, Sở Tuyên ra cửa, lúc này chỉ còn kém hai phút nữa là đến 0 giờ.
Hắn đây nhất cùng nhị bạch*, bên người cũng tìm không ra mối quan hệ. Có thể vào làm tại bệnh viện trung tâm, toàn bộ là nhờ vào một vị giáo sư trong trường thu xếp cho hắn.
(*NHẤT CÙNG NHỊ BẠCH/一穷二白: Chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp. | Chỉ cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi.)
Phải nói rằng tiền lương của bệnh viện quả thật không tệ, ngoại trừ bình thường bận rộn một chút, các phúc lợi khác đều đầy đủ.
Những năm này cần cù tích góp, trên tay Sở Tuyên cũng có hơn ba mươi vạn gửi ngân hàng. Nửa năm trước được bà nội tài trợ, hắn tìm được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách tại phụ cận bệnh viện.
Nghe đâu là sự lựa chọn hàng đầu cho phòng cưới, Sở Tuyên hai mươi bảy tuổi cũng nên cân nhắc vấn đề kết hôn rồi.
Từ khi mua căn hộ, Sở Tuyên bắt đầu để ý nữ bác sĩ cùng nữ y tá, hắn nghĩ bác sĩ bận rộn như vậy, sự lựa chọn hàng đầu của một nửa khác vẫn là bác sĩ hay y tá ngay bên cạnh thì tương đối tốt hơn.
Nếu không thì tìm bạn gái khác ngành, bình thường ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có.
Gần đây Sở Tuyên cùng một nữ y tá tên là Lục Hiểu Đình khá thân thiết, nghe nói trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ xuất hiện một người đẹp, hắn cảm thấy Lục Hiểu Đình chính là người đẹp của hắn rồi. (*Tên bạn đình cũng chính là đình trong xinh đẹp 婷)
Bởi vì sống chung với Lục Hiểu Đình rất thoải mái dễ chịu, không có cảm giác bài xích.
Sở Tuyên cảm thấy tính cách của cô gái này không tệ, có thể yêu một người đàn ông EQ thấp thế này, đúng là không dễ.
“Bác sĩ Sở, tan ca rồi.” Buổi trưa tan ca, người con gái xinh đẹp động lòng người đi đến cửa sổ phòng Sở Tuyên, cho hắn một nụ cười ngọt ngào: “Này, cùng đi ăn cơm có được không?”
Sở Tuyên nhìn giờ, quả nhiên đã gần đến giờ tan ca, hắn thật xin lỗi nói: “Hôm nay e rằng không được, anh có hẹn.” EQ của hắn quả thật rất thấp, nhìn thấy vẻ mặt Lục Hiểu Đình lộ ra vẻ xoắn xuýt, cũng không giải thích đối tượng gặp mặt thật ra là cha mình.
“Vậy được rồi.” Cô gái miễn cưỡng cười cười, phất tay với hắn chào tạm biệt.
“Ừ, mình em đi ăn đi. Trưa mai anh mời em ăn.” Sở Tuyên nói như vậy, cũng không tính là hoàn toàn không có thuốc chữa.
Những lời này phối hợp với vẻ mặt giá trị*, rất nhanh đã khiến cho cô gái vui vẻ trở lại.
(*Nói chung là đẹp trai.)
Cô biết rõ, Sở Tuyên căn bản không có bạn gái, đối tượng mập mờ cũng chỉ có một mình mình mà thôi.
Sau khi Sở Tuyên cùng Lục Hiểu Đình chào tạm biệt, vội vàng thay áo blu trắng, đi về nhà hàng đã hẹn trước với cha Sở.
Là đi bộ, bời vì hắn không có tiền dư, tạm thời còn chưa mua được xe.
Bên trong nhà hàng, có mở điều hòa, cha Sở cùng Hoàng tổng rồi lại cảm thấy trời này thật nóng, ngồi ở chỗ này mà chả thấy mát tẹo nào.
Đã nói là Hoàng tổng tự mình đến gặp trước, nhưng không biết tin tức từ đâu ra, kinh động đến Hoắc lão gia tử. Hoắc lão gia tử năm nay vẫn long tinh hổ mãnh, vô thanh vô tức liền tới.
Ngược lại không lộ diện, ngồi cách một bàn.
Sở Tuyên đi đến ai cũng có thể nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên chính là cao gầy, tư thái phong lưu, bộ dạng xuất chúng, khó có được là ánh mắt chính khí (*正气), không giống như là người có tư tâm.
“Như thế nào?” Hoắc lão gia tử hỏi thăm người bên cạnh, cùng ông đi tới, là con trai cả Hoắc Vân Long, còn có đại sư Thành Lợi Minh.
Hoắc Vân Long không nói lời nào, y biết lão gia tử là đang hỏi Thành sư phụ.
Vị Thành sư phụ này ước chưng năm mươi tuổi, sắm vai đạo sĩ, mặc chính là áo bào trắng, dưới chân là đôi giày vải trắng đen xen kẽ.
Đạo cốt tiên phong* ngồi bên kia, nói: “Là người này.”
(*道骨仙风 Cốt cách dáng dấp của bậc tiên.)
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc lão gia tử cùng Hoắc Vân Long lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay về phía bên kia.
Hoàng tổng nhìn thấy, trong lòng nở một bụng hoa, thái độ đối với Sở Tuyên từ thân thiết đến vô vàn nhiệt tình, hận không thể quỳ xuống gọi hắn là cha, lại khiến cho Sở Tuyên vừa sợ lại vừa lúng túng: Ông chủ nhà này không có bệnh đi, cứ cầm tay không buông là tính làm gì đây?
“Cháu ngoan, không phải, Sở tiên sinh, ngồi xuống ngồi xuống!” Hoàng tổng nói liên hồi.
Sở Tuyên là người cứng nhắc*, đối phương nói hắn ngồi xuống, cho nên cũng không khách khí.
(*Nguyên văn (一根筋): chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình | ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.)
“Sở tiên sinh, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là quý nhân, con mắt này của tôi muốn rớt ra luôn rồi.” Hoàng tổng nhìn chằm chằm Sở Tuyên đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy chỗ này chỗ nọ đều tốt, quả nhiên là không cùng một dạng, chậc chậc, thường nói đồng nhân bất đồng mệnh (*cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác nhau.), rất có đạo lý: “Hôm nay mời Sở tiên sinh tới đây, là như thế này, cậu có biết Hoắc gia không?”
Sở Tuyên bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động giải trí, cũng không cập nhật tin tức về phương diện tài chính kinh tế, nhưng nói đến Hoắc gia hắn lại biết rõ.
Hắn liếc mắt nghĩ, có tiền nhất chính là cái nhà kia, đâu ra chuyện liên quan đến mình?
“Cậu là người ra đời vào ngày mùng một tháng giêng lúc không giờ không phút, bát tự này tương sinh với lão gia tử, lão gia tử cố ý muốn nhận thân với cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Hoàng tổng nhìn Sở Tuyên không chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ nắm chắc phần thắng.
Thầm nghĩ đây chính là Hoắc gia, biết bao người vội vàng nịnh bợ.
Sở Tuyên rồi lại một hơi từ chối: “Tôi đang êm đang đẹp, không lo ăn cũng không lo mặc, làm gì phải kết nghĩa với ông ta?” Bản thân là một tiểu thị dân*, kéo không nổi quan hệ với đàm người giàu có, cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống trên mây.
(*Tiểu thị dân (小市民) là từ dùng để chỉ những người thuộc tầng lớp không giàu có nhưng cũng không quá nghèo khó, nói nôm na thì đó là tầng lớp tiểu tư sản như ở VN mình gọi thời xưa. Nhưng từ “tiểu thị dân” ở TQ hiện tại thường được dùng để chỉ một loại tư tưởng và thái độ sống của một tầng lớp người lấy bản thân làm trụ cột, thường ích kỷ và bo bo giữ mình, tham cái lợi trước mắt, tính toán chi li, lòng ghen tị cao, tâm hư vinh lớn, thường đúng núi này trông núi nọ và hay tin tưởng vào những lời đồn đãi thất thiệt. Lăng Tiêu tự gọi mình là “tiểu thị dân” là bởi vì cái tật “hôi của” này cũng là một tập tính của tiểu thị dân.)
“Không phải a Sở Tuyên, đó là Hoắc lão gia tử, rốt cuộc con có biết đó là ai không?” Cha Sở sốt ruột thay cho hắn: “Biết rõ rồi hẵn trả lời, đừng hồ đồ nữa!”
“Rốt cuộc là ai hồ đồ?” Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Sở Tuyên, nhìn chăm chăm vào cha Sở.
Đây chính là người cha tốt của mình, vậy mà dẫn con trai ruột của mình đến nhận cha nuôi?
Cùng bán con cầu vinh khác nhau ở chỗ nào vậy?
“Không không, Sở tiên sinh, cậu hãy nghe tôi nói…”
“Không cần, nói cái gì tôi cũng không đồng ý, ông muốn tìm ai thì tìm người đó đi, tôi không được.” Sở Tuyên đứng lên, trà để trên bàn cũng không đụng đến một chút, cứ như vậy rời đi.
Hoắc lão gia tử bàn bên cạnh nói: “Là một đứa nhỏ quật cường.” Lại hỏi Thành sư phụ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Vân Long đưa mắt nhìn Sở Tuyên rời đi, mở miệng nói: “Làm sao bây giờ, người tìm hai mươi năm mới tìm được một người như vậy, cậu ta không chịu cũng không được, chỗ Thành sư phụ khẳng định có biện pháp, chẳng qua là vấn đề người nhẫn đến không nhẫn nổi nữa rồi.”
“Ài, nhưng đáng tiếc cậu ta không thích tài cũng không yêu quyền.” Đối với người như vậy chính là không có biện pháp, muốn đền bù tổn thất cũng không biết đền bù như thế nào: “Tôi không phải người lòng dạ độc ác, Thành sư phụ, ông xem thử có phương pháp nào lợi cả đôi bên, không nên hại tính mạng của cậu ta.”
“Cái này tôi không làm chủ được, hại hay không hại đến tính mạng của cậu ta cũng phải do Đại công tử định đoạt.” Thành sư phụ nhắc đến Đại công tử, cũng không phải chỉ Hoắc Vân Long.
“Ừ, cũng đúng.” Hoắc lão gia nói, nhớ tới đứa con trước của mình, bởi vì thân thể suy nhược, bát tự không tốt, lén lút nuôi hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn không thể sống sót.
“Lão gia tử, Hoắc tiên sinh, xin lỗi, việc này làm không xong.” Hoàng tổng dẫn theo cha Sở đến đây nhận lỗi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ bị trách tội.
Sở Tuyên biết rõ ông ta còn có trá, nhưng là không có cách nào phát tác, nghẹn trong bụng không xả ra được, vô cùng khó chịu.
Tan ca còn phải tìm Lục Hiểu ĐÌnh cùng nhau ăn cơm, lúc này lại ngâm nước nóng rồi.
Chờ sau khi Sở Tuyên tan ca, cha Sở liền đi theo Sở Tuyên đến căn hộ mới.
Thừa dịp Sở Tuyên không chú ý, năm sáu cọng tóc trên gối, một bộ đồ ngủ, đã bị cha Sở lấy đi.
Hơn nữa ông còn làm việc nhanh nhẹn, lập tức mang những thứ đó đến Hoắc gia.
Đêm hôm nay là đêm trăng tròn, trăng trên trời vừa tròn vừa lớn.
Sở Tuyên đứng trên ban công phơi quần áo, bỗng trước mặt thổi tới một luồng gió mát, nhẹ nhàng ôn nhu, lướt một vòng qua lưng hắn… nửa người trên không mặc áo, lập tức nổi lên một tầng da gà.
Trời thu còn chưa tới, gió này đã lạnh lẽo, cẩn thận nghĩ lại thì có chút khác thường.
Sở Tuyên phơi xong quần áo thì vào lại phòng, tìm một vòng không nhìn thấy áo ngủ của mình, hắn đứng bên trong, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Bác sĩ Sở, giải phẫu khẩn cấp, cậu mau tới giúp một chút!”
“Bác sĩ trực đâu?”
“Xảy ra vấn đề rồi, cậu mau tới đây!”
Từ căn hộ của Sở Tuyên đến bệnh viện, chỉ cần khoảng năm phút, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Sở Tuyên tìm tới bệnh viện này.
Là một ca tiểu phẫu, chỉ là tình huống tương đối khẩn cấp, có bác sĩ đến thì tốt rồi.
“Hôm nay là một ngày không may mắn a, bệnh viện đã nhận liên tiếp ba bệnh nhân tử vong rồi, ài.” Bác sĩ trực vừa xong một ca giải phẫu, trở về nói cho mọi người tin xấu này.
Sở Tuyên chuẩn bị rời đi, nghe vậy trong lòng cũng không thoải mái, đều nói bác sĩ quen nhìn sinh tử, hắn đi làm hai năm rồi một chút cũng chưa quen.
Bên ngoài là người lạnh lùng cứng rắn, kỳ thật Sở Tuyên mềm lòng đến mức khiến người ta không tin. Bình thường nhìn thấy ăn xin hoặc kẻ lang thang trên đường, mỗi lần đều cho tiền lẻ.
Mèo mèo chó chó ven đường, có thể cứu được liền cứu.
Nhưng nhớ rõ mùa đông năm trước cứu được một con chim, về sau con chim bất hạnh không sống nổi, Sở Tuyên thương tâm một hồi lâu.
“Mọi người, tôi đi trước,” Hắn cầm đồ của mình lên, một cái cà mên buổi chiều tan ca để quên, mang về rửa.
“Đi đường cẩn thận.”
Sau khi chào đồng nghiệp, Sở Tuyên ra cửa, lúc này chỉ còn kém hai phút nữa là đến 0 giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook