Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ
-
Chương 10: Minh ước
Đại viện Hoắc gia cửa son* đóng kín, Sở Tuyên cùng Từ đạo sĩ làm sao đi vào cũng là một vấn đề. Nghĩ cả buổi, liền nghĩ ra biện pháp trèo tường.
(*Thời xưa, vương hầu quý tộc đều sơn nhà màu đỏ. Sau chỉ nhà phú quý là “chu môn”)
Sở Tuyên nói: “Nếu không chúng ta trèo tường đi?” Hắn nói xong liền vòng quanh chân tường, muốn tìm xem có chỗ chân tường nào tương đối thấp hay không.
Hắn mới đi vài bước, Từ đạo sĩ liền nhìn thấy cổng lớn sơn màu đỏ thẫm, vậy mà từ từ mở ra một khe nhỏ.
Trong lòng chấn động, ngược lại rất nhanh tỉnh táo lại, Từ đạo sĩ gọi Sở Tuyên: “Sở Tuyên, tôi thấy không cần tìm nữa.”
Sở Tuyên nhìn theo ngón tay của Từ đạo sĩ, quay người thì thấy cánh cổng kia mở ra một khe nhỏ, sắc mặt cũng không tốt hơn ai, lập tức thì thào: “Y biết rõ là tôi tới, tôi biết ngay y sẽ không bỏ qua tôi.”
Từ đạo sĩ vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Không sao, nếu có thể nói được, mạng của cậu liền an toàn. Tóm lại cậu ở đây, mới là sự lựa chọn tốt nhất, tôi có cách thuyết phục y.”
Nếu như lệ quỷ này chịu nghe lời, cũng không cần giết Sở Tuyên.
“Ừ, anh Từ, cảm ơn anh.” Sở Tuyên thở ra một hơi, nhấc bước đi thẳng về phía trước.
Đẩy ra cổng lớn đỏ thẫm, gió thu lạnh lẽo, cuốn theo lá rụng đầy đất. Hai bên sân vốn trồng một hàng ngô đồng (梧桐树), vừa đến thu lá ngô đồng liền khô héo.
Không khí lạnh lẽo quen thuộc lại bao quanh người, Sở Tuyên đứa mắt nhìn Từ đạo sĩ đang loay hoay, giơ ngón tay chỉ về một phía, nuốt nước miếng nói: “Đi theo, chúng ta đi theo y.”
Từ đạo sĩ lần nữa khiếp sợ, chắc là lệ quỷ kia đã xuất hiện, nhưng thân là đệ tử Huyền Thuật, mình vậy mà không phát giác gì.
Trong lòng lộp bộp, chỉ sợ lệ quỷ này không đơn giản.
Sở Tuyên đi theo hơi lạnh thấu xương này, đi qua hành lang gấp khúc của Đông Uyển (*vườn phía đông), lọt vào một vườn hoa nhỏ, lại đến một hàng khóa viện* yên tĩnh. (*khóa viện跨院: là hai cái viện nhỏ ở hai bên chính viện.)
Cách bài trí bên này cũng đơn sơ, chỉ nhìn thấy mặt đất trải đá xanh, trên đặt một bàn đá, mấy ụ đá, ngay cả cây cỏ cũng không có. Ngược lại với nội viện khác có cây cối xum xuê, lá rụng đầy đất.
“Chính là nơi này?” Từ đạo sĩ nhìn la bàn, bước tám bước về phía trước.
Sở Tuyên theo phía sau, nhìn Từ đạo sĩ đẩy ra hai cánh cửa gỗ khắc hoa, chế tác tinh xảo. Cũng vào lúc này, Thành sư phụ ở Hoắc gia tại thành Bắc, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, vội vàng bỏ công việc trong tay, ra ngoài tìm Hoắc lão gia tử.
“Không được, có người tiến vào viện tử của Đại công tử.”
Người Hoắc gia nghe thấy vậy, ngay lập tức giục roi thúc ngực* tới đại viện Hoắc gia tại Tây Kiều.
(*Nguyên văn: khoái mã gia tiên 快马加鞭 ngựa đã nhanh lại càng quất roi cho nhanh thêm, sự việc cấp bách.)
Sở Tuyên bên này mở cửa cùng Từ đạo sĩ, dùng đèn pin chiếu sáng quan tài trong phòng: “Quả nhiên là nơi này.” Từ đạo sĩ đi qua thắp nến, lại để cho Sở Tuyên tới đây cùng thắp nhang, miệng lẩm bẩm: “Vị đại gia Hoắc gia này, có gì thất lễ xin đừng trách, tiểu sinh nhận sự ủy thác của người, đến đây quấy rầy, mong ngài ra đây* nói chuyện.”
(*Nguyên văn là 借一步 một loại kính ngữ, mong người ra chỗ yên tĩnh không người để nói chuyện, nói về những chuyện k muốn để người khác biết.)
Ngược lại Sở Tuyên không nói một lời, hắn muốn nói chuyện với quỷ căn bản không cần phải làm thế này, nhưng ngẫm lại đối phương tốt xấu gì cũng là người sắp năm mươi tuổi, cũng coi như là bề trên của mình, cho y nén nhang cũng không có gì đáng trách, liền đi qua.
“Cậu xuất hiện đi, tôi biết cậu ở đây.” Sở Tuyên cảm thấy y vẫn luôn nhìn mình, nhìn mình thắp hương, nhìn mình dò xét căn phòng này, còn có quan tài trong phòng.
Vừa dứt lời, cửa phòng chậm rãi đóng lại, bên trong vẫn là lạnh lẽo.
Sở Tuyên đã quá quen với loại lạnh lẽo này, hắn lập tức biết rõ thứ kia đã nhích tới gần mình, lại không đụng hắn, chỉ lướt qua người. Đi đến bàn thờ khói hương lượn lờ, ánh nến lập tức chập chờn muốn tắt.
“Không được dập lửa, có chuyện muốn nói với cậu.” Sở Tuyên sốt ruột, quát y, móc ra bút cùng sổ từ trong ngực đặt lên bàn thờ: “Hoắc Vân Thâm.” Hắn gọi tên của y: “Tôi với cậu không thù không oán, hôm nay dẫn anh Từ đến tìm cậu, cũng không phải vì đối phó với cậu, cậu không cần khẩn trương, cũng không nên thương tổn anh Từ.”
Dứt lời liền nhìn Từ đạo sĩ, kế tiếp nên nói thế nào?
“Hoắc gia, tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề đi*?” Từ đạo sĩ vẫn luôn quan sát, đại viện này của Hoắc gia, vị trí bày linh đường, bên trong có chuyện mờ ám, anh nói ra những lời đã định trước trong lòng: “Vị trí ngôi mộ này rất tốt không sai, người chết đặt ở chỗ này, chính là phù hộ dòng tộc, phúc vận lâu dài. Nếu cậu là người sống sống ở nơi này, hiệu quả tức thì ngược lại. Tôi đoán Hoắc gia cậu đến nay không thể rời khỏi trần gian, có một phần là do người làm. Tuy nhiên ba mươi năm trôi qua thật nhanh, cậu đã đến tình trạng kiệt sức. Cậu muốn duy trì linh hồn không muốn tiêu tan, chỉ có thể tìm một người nam sinh ra vào lúc không giờ không phút tháng giêng năm đầu tiên, hút tinh khí này, cắn máu thịt này, giúp cậu tăng thêm một tầng, sống mãi mãi.”
(*Nguyên văn là 开门见山 khai môi kiến sơn: mở cửa thấy núi: dùng để chỉ việc nói thẳng, không nói vòng vo tam quốc.)
Anh thở dài yếu ớt: “Cậu nguyện ý làm cô hồn dã quỷ vì gia tộc, tôi vốn không nên bình luận, nhưng mà Hoắc gia, thiệt ác tất có báo (ứng), Sở tiên sinh cũng chỉ là một người lương thiện, cậu hại hắn vĩnh viễn không hưởng được phúc khí như vậy, chẳng bằng làm một giao dịch, hai bên thỏa đáng mới tốt.”
Lúc trước Sở Tuyên cũng không hỏi rõ, nghe vậy thì bất an hỏi: “Anh Từ, tôi phải làm giao dịch gì với y?”
Từ đạo sĩ sở dĩ không nói với hắn, chính là sợ hắn bị đả kích, nhưng mà đây là biện pháp duy nhất có thể cứu mạng, nếu không cuối cùng sẽ có một ngày Sở Tuyên vẫn là đột tử đầu đường, không ai có thể cứu.
“Hoắc gia, nếu cậu chỉ đơn giản là muốn linh hồn không tiêu tan, giống như trước kia, hai ngày mỗi tháng bồi bổ một lần liền thỏa mãn yêu cầu của cậu, nếu như vậy liền không cần gây thêm sát nghiệt.” Vì phòng ngừa vạn nhất, Từ đạo sĩ nghĩ ra biện pháp này, nói: “Không bằng cậu cùng Sở tiên sinh kết minh ước, Sở tiên sinh vì cậu cung cấp đầy đủ dương khí, cậu lại bảo vệ an toàn cho Sở tiên sinh, đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên, cớ sao không làm?”
Nghĩ tới nghĩ lui cứ như vậy là tốt nhất, bên cạnh Sở Tuyên có lệ quỷ đi theo, sẽ không sợ những lệ quỷ khác trêu chọc. Phải phòng chính là lệ quỷ Hoắc gia này ăn quỵt, cho nên phải kết minh ước, một khi Sở Tuyên chết, đối phương cũng hồn phi phách tan.
Cho Sở Tuyên một kim bài miễn tử cùng bùa hộ mệnh, như vậy rất tốt.
Đương nhiên lệ quỷ kia sẽ không đồng ý đơn giản như vậy, Từ đạo sĩ chuẩn bị uốn ba tấc lưỡi*, chiến đấu với y suốt đêm, ắt phải thuyết phục được y!
(*Nguyên văn là 三寸不烂之舌 tam thốn bất lạn chi thiệt: Dùng tài ăn nói của mình để thuyết phục người khác, hướng người khác suy nghĩ và hành động theo ý mình.)
Sau khi Sở Tuyên hiểu rõ ý tứ của Từ đạo sĩ, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc đỏ, nói tới nói lui vẫn phải như vậy, căn bản vẫn không thoát khỏi con quỷ này.
Cũng may hắn là người thấy rõ thế cục, bản thân gặp phải mệnh này là trời đã định trước, muốn sống phải trả chút đại giới. (*代价 giá đắt)
Vì vậy hắn liền nói đỡ cho Từ đạo sĩ: “Nói nhiều như vậy, cậu có nghe thấy không? Nghe thấy liền cho tôi câu trả lời.” Trong lòng hắn cũng có chủ ý, nghĩ đến con quỷ kia sợ uy hiếp, liền nói: “Dù sao tôi cũng là người quyết định, cậu hoặc là đồng ý minh ước không thể hại tôi, hoặc là ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm chết, cũng trở thành lệ quỷ đến báo thù cậu.”
Lời nói đủ ngoan độc, Từ đạo sĩ lập tức nhìn Sở Tuyên với cặp mắt khác xưa.
Anh căn bản không biết, tối hôm qua những tư liệu kia chính là do Sở Tuyên dùng cái chết mà bức ra.
Tiếp xúc với thứ này đã nhiều năm, chưa từng nghe thấy có người dùng cái chết để bức quỷ đi vào khuôn khổ, khụ khụ khụ, đây là lần đầu tiên Từ đạo sĩ mở rộng tầm mắt.
Bút bi vẫn luôn nằm im, dưới ánh nến yếu ớt bắt đầu di chuyển.
Y viết xuống một hàng chữ lại khiến cho Từ đạo sĩ cùng Sở Tuyên vừa nhìn liền biến sắc, bởi vì chỗ đó viết: “Minh ước có thể kết, Tần Tấn chi hảo*.”
(*秦晋之好 thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.)
Khóe miệng Từ đạo sĩ giật giật, khó mà tin được, vẻ mặt cổ quái nhìn Sở Tuyên: “…”
Sắc mặt Sở Tuyên dĩ nhiên so với anh càng khó coi hơn, muốn nói chút gì đó lại không dám nói, hắn sợ mình mở miệng sẽ mắng người, vừa mắng sẽ làm mọi chuyện tan tành, vì vậy lén lút đá bàn thờ, giận dữ.
“Cậu nghĩ thế nào?” Từ đạo sĩ vẫn là hỏi hắn.
Theo lý thuyết lệ quỷ này chịu nhả ra là chuyện tốt, dù sao đều là ước định, hẹn nước nào mà chả giống nhau.
“…” Sở Tuyên không nói lời nào, trừng mắt nhìn vách quan tài nghẹn một hồi mới nói ra một câu: “Cậu đừng làm nhục người quá mức, lúc đầu tôi không nhận cha của cậu làm cha nuôi, hiện tại cũng sẽ không dán mặt lên.”
Nói xong đá quan tài một cái, sau đó tỏ ý giận đùng đùng muốn bỏ đi.
“Ai ai ai!” Từ đạo sĩ lo lắng, đây là không muốn sống nữa sao?
“Anh Từ, cứ mặc y vài ngày lại đến nói, cùng lắm thì tôi thật sự tìm chết.” Sở Tuyên nổi giận, biểu hiện quật cường.
Từ đạo sĩ nghĩ phải khuyên hắn một chút, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới động tĩnh, lập tức kéo Sở Tuyên nói: “Hỏng rồi, hình như có người đến, chúng ta tránh một chút.”
Sở Tuyên nghe vậy cũng bị dọa sợ, hai người vội vàng đi về linh đường, thổi tắt nến nhổ nhang, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, trốn vào sương phòng* bên cạnh.
(*厢房: các phòng ốc ở hai bên phía trước chính phòng.)
Thành sư phụ vội vội vàng vàng đi vào tiểu viện, đẩy cửa linh đường, ngửi thấy mùi nhang, lập tức nói với người phía sau: “Lão gia tử, có ngươi đến đây, hơn nữa vừa đi không lâu.”
“Ông xác định bọn họ đã đi?” Lão gia tử đưa tay sờ ngọn nến, vẫn còn nóng, sáp nến cũng chưa bị lạnh.
“Lục soát một chút.” Hoác Vân Long phía sau lập tức kiểm tra khắp phòng.
Đêm nay người tới nơi nay chính là ba người bọn họ, chia nhau tra tìm bốn phía trong phòng, không tìm được người: “Qua bên cạnh nhìn thử xem.”
Bắt đầu tìm kiếm sương phòng hai bên linh đường.
Hoắc lão gia tử thoáng chốc liền đẩy ra cửa sương phòng Từ đạo sĩ cùng Sở Tuyên trốn, đi thẳng đến trước tủ gỗ bọn họ trốn, mở ra cửa tủ.
Sở Tuyên cùng Từ đạo sĩ ngừng thở, trợn tròn mắt, thầm nghĩ xong đời, đụng đến Hoắc gia khẳng định toàn thây trở ra là không thể nào.
Lại không nghĩ rằng Hoắc lão gia tử làm như không thấy bọn họ, chỉ kiểm tra một lúc, liền đóng cửa lại, đi tìm những nơi khác.
Bên trong tủ hai người lẳng lặng hô hấp, vốn là ngốc tại chỗ, xảy ra chuyện gì vậy?
Ngược lại là Sở Tuyên hiểu ra trước, hừ lạnh một cái nói: “Là y.”
Ngoại trừ con quỷ kia, ai có năng lực lớn như vậy.
Từ đạo sĩ bừng tỉnh đại ngộ, cũng đúng, nơi này là địa bàn của Hoắc Vân Thâm, y muốn dấu người cũng là một chuyện hết sức dễ dàng.
Nhưng mà, tại sao đối phương lại phải giúp bọn họ?
Liên tưởng đến bốn chữ Tần Tấn chi hảo kia, sắc mặt Từ đạo sĩ lại là một trận cổ quái.
Lại qua khoảng mười phút, cửa tủ mở ra lần nữa, bên ngoài rồi lại không một bóng người.
Từ đạo sĩ cười nói: “Xem ra bọn họ đã đi rồi, Sở lão đệ, tôi thấy cậu cũng đừng tức giận, minh ước gì đó kỳ thật không quan trọng, mấu chốt là phải thu được lợi ích cho mình.” Khuyên nhủ hắn: “Nghĩ lại đi, nếu y chịu bảo vệ cậu, cậu có thể an an ổn ổn qua một đời. Mặc dù các phương diện khác có thể có khó khăn, nhưng mà chết tử tế không bằng còn sống, không phải sao?”
Sở Tuyên cũng bình tĩnh lại, ngẫm cúng thấy có đạo lý, mệnh khổ không thể oán ai, nếu như mình không cố sức mà sống tốt, vậy chỉ có thể tự tử.
Sắc mặt lộ vẻ khó chịu liếc nhìn ra ngoài, rốt cuộc chui ra.
Đó là một sương phòng, vốn là một phòng đọc sách, trong phòng phần lớn là vật trang trí cùng tranh ảnh.
Bên trong còn có một bộ bàn bát tiên (八仙桌椅), trong đó có một cái ghế dần dịch ra.
Từ đạo sĩ đẩy đẩy Sở Tuyên nói: “Đi đi, nói chuyện cho tốt.”
Sở Tuyên lại lúng túng đi tới, không được tự nhiên mà không chịu ngồi lên cái ghế đã được kéo ra, mà là tự mình kéo ra một cái ghế khác.
Hắn ‘bộp’ một cái đem sổ cùng bút, đặt xuống bàn, lấy khí thế ra đàm phán, nghiến răng nói cho y nghe yêu cầu mình: “Như thế này xem được không, tôi không đến Hoắc gia của cậu, cậu muốn Tần Tấn chi hảo quái quỷ gì đó, đến nhà của tôi.”
Trong lòng Từ đạo sĩ hơi động, cảm thấy đó cũng là một biện pháp. Đến lúc đó Sở Tuyên mang bài vị của Hoắc Vân Thâm nghênh đón vào cửa, thời điểm kết minh hôn anh ở bên này làm phép, vụng trộm thêm minh ước kia vào, Sở Tuyên cả đời liền không cần lo.
Vấn đề là quỷ kia có chịu đồng ý hay không?
Hai người vội vàng nhìn sổ, đợi một lúc lâu, phía trên hiện ra một chữ, Được.
(*Thời xưa, vương hầu quý tộc đều sơn nhà màu đỏ. Sau chỉ nhà phú quý là “chu môn”)
Sở Tuyên nói: “Nếu không chúng ta trèo tường đi?” Hắn nói xong liền vòng quanh chân tường, muốn tìm xem có chỗ chân tường nào tương đối thấp hay không.
Hắn mới đi vài bước, Từ đạo sĩ liền nhìn thấy cổng lớn sơn màu đỏ thẫm, vậy mà từ từ mở ra một khe nhỏ.
Trong lòng chấn động, ngược lại rất nhanh tỉnh táo lại, Từ đạo sĩ gọi Sở Tuyên: “Sở Tuyên, tôi thấy không cần tìm nữa.”
Sở Tuyên nhìn theo ngón tay của Từ đạo sĩ, quay người thì thấy cánh cổng kia mở ra một khe nhỏ, sắc mặt cũng không tốt hơn ai, lập tức thì thào: “Y biết rõ là tôi tới, tôi biết ngay y sẽ không bỏ qua tôi.”
Từ đạo sĩ vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Không sao, nếu có thể nói được, mạng của cậu liền an toàn. Tóm lại cậu ở đây, mới là sự lựa chọn tốt nhất, tôi có cách thuyết phục y.”
Nếu như lệ quỷ này chịu nghe lời, cũng không cần giết Sở Tuyên.
“Ừ, anh Từ, cảm ơn anh.” Sở Tuyên thở ra một hơi, nhấc bước đi thẳng về phía trước.
Đẩy ra cổng lớn đỏ thẫm, gió thu lạnh lẽo, cuốn theo lá rụng đầy đất. Hai bên sân vốn trồng một hàng ngô đồng (梧桐树), vừa đến thu lá ngô đồng liền khô héo.
Không khí lạnh lẽo quen thuộc lại bao quanh người, Sở Tuyên đứa mắt nhìn Từ đạo sĩ đang loay hoay, giơ ngón tay chỉ về một phía, nuốt nước miếng nói: “Đi theo, chúng ta đi theo y.”
Từ đạo sĩ lần nữa khiếp sợ, chắc là lệ quỷ kia đã xuất hiện, nhưng thân là đệ tử Huyền Thuật, mình vậy mà không phát giác gì.
Trong lòng lộp bộp, chỉ sợ lệ quỷ này không đơn giản.
Sở Tuyên đi theo hơi lạnh thấu xương này, đi qua hành lang gấp khúc của Đông Uyển (*vườn phía đông), lọt vào một vườn hoa nhỏ, lại đến một hàng khóa viện* yên tĩnh. (*khóa viện跨院: là hai cái viện nhỏ ở hai bên chính viện.)
Cách bài trí bên này cũng đơn sơ, chỉ nhìn thấy mặt đất trải đá xanh, trên đặt một bàn đá, mấy ụ đá, ngay cả cây cỏ cũng không có. Ngược lại với nội viện khác có cây cối xum xuê, lá rụng đầy đất.
“Chính là nơi này?” Từ đạo sĩ nhìn la bàn, bước tám bước về phía trước.
Sở Tuyên theo phía sau, nhìn Từ đạo sĩ đẩy ra hai cánh cửa gỗ khắc hoa, chế tác tinh xảo. Cũng vào lúc này, Thành sư phụ ở Hoắc gia tại thành Bắc, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, vội vàng bỏ công việc trong tay, ra ngoài tìm Hoắc lão gia tử.
“Không được, có người tiến vào viện tử của Đại công tử.”
Người Hoắc gia nghe thấy vậy, ngay lập tức giục roi thúc ngực* tới đại viện Hoắc gia tại Tây Kiều.
(*Nguyên văn: khoái mã gia tiên 快马加鞭 ngựa đã nhanh lại càng quất roi cho nhanh thêm, sự việc cấp bách.)
Sở Tuyên bên này mở cửa cùng Từ đạo sĩ, dùng đèn pin chiếu sáng quan tài trong phòng: “Quả nhiên là nơi này.” Từ đạo sĩ đi qua thắp nến, lại để cho Sở Tuyên tới đây cùng thắp nhang, miệng lẩm bẩm: “Vị đại gia Hoắc gia này, có gì thất lễ xin đừng trách, tiểu sinh nhận sự ủy thác của người, đến đây quấy rầy, mong ngài ra đây* nói chuyện.”
(*Nguyên văn là 借一步 một loại kính ngữ, mong người ra chỗ yên tĩnh không người để nói chuyện, nói về những chuyện k muốn để người khác biết.)
Ngược lại Sở Tuyên không nói một lời, hắn muốn nói chuyện với quỷ căn bản không cần phải làm thế này, nhưng ngẫm lại đối phương tốt xấu gì cũng là người sắp năm mươi tuổi, cũng coi như là bề trên của mình, cho y nén nhang cũng không có gì đáng trách, liền đi qua.
“Cậu xuất hiện đi, tôi biết cậu ở đây.” Sở Tuyên cảm thấy y vẫn luôn nhìn mình, nhìn mình thắp hương, nhìn mình dò xét căn phòng này, còn có quan tài trong phòng.
Vừa dứt lời, cửa phòng chậm rãi đóng lại, bên trong vẫn là lạnh lẽo.
Sở Tuyên đã quá quen với loại lạnh lẽo này, hắn lập tức biết rõ thứ kia đã nhích tới gần mình, lại không đụng hắn, chỉ lướt qua người. Đi đến bàn thờ khói hương lượn lờ, ánh nến lập tức chập chờn muốn tắt.
“Không được dập lửa, có chuyện muốn nói với cậu.” Sở Tuyên sốt ruột, quát y, móc ra bút cùng sổ từ trong ngực đặt lên bàn thờ: “Hoắc Vân Thâm.” Hắn gọi tên của y: “Tôi với cậu không thù không oán, hôm nay dẫn anh Từ đến tìm cậu, cũng không phải vì đối phó với cậu, cậu không cần khẩn trương, cũng không nên thương tổn anh Từ.”
Dứt lời liền nhìn Từ đạo sĩ, kế tiếp nên nói thế nào?
“Hoắc gia, tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề đi*?” Từ đạo sĩ vẫn luôn quan sát, đại viện này của Hoắc gia, vị trí bày linh đường, bên trong có chuyện mờ ám, anh nói ra những lời đã định trước trong lòng: “Vị trí ngôi mộ này rất tốt không sai, người chết đặt ở chỗ này, chính là phù hộ dòng tộc, phúc vận lâu dài. Nếu cậu là người sống sống ở nơi này, hiệu quả tức thì ngược lại. Tôi đoán Hoắc gia cậu đến nay không thể rời khỏi trần gian, có một phần là do người làm. Tuy nhiên ba mươi năm trôi qua thật nhanh, cậu đã đến tình trạng kiệt sức. Cậu muốn duy trì linh hồn không muốn tiêu tan, chỉ có thể tìm một người nam sinh ra vào lúc không giờ không phút tháng giêng năm đầu tiên, hút tinh khí này, cắn máu thịt này, giúp cậu tăng thêm một tầng, sống mãi mãi.”
(*Nguyên văn là 开门见山 khai môi kiến sơn: mở cửa thấy núi: dùng để chỉ việc nói thẳng, không nói vòng vo tam quốc.)
Anh thở dài yếu ớt: “Cậu nguyện ý làm cô hồn dã quỷ vì gia tộc, tôi vốn không nên bình luận, nhưng mà Hoắc gia, thiệt ác tất có báo (ứng), Sở tiên sinh cũng chỉ là một người lương thiện, cậu hại hắn vĩnh viễn không hưởng được phúc khí như vậy, chẳng bằng làm một giao dịch, hai bên thỏa đáng mới tốt.”
Lúc trước Sở Tuyên cũng không hỏi rõ, nghe vậy thì bất an hỏi: “Anh Từ, tôi phải làm giao dịch gì với y?”
Từ đạo sĩ sở dĩ không nói với hắn, chính là sợ hắn bị đả kích, nhưng mà đây là biện pháp duy nhất có thể cứu mạng, nếu không cuối cùng sẽ có một ngày Sở Tuyên vẫn là đột tử đầu đường, không ai có thể cứu.
“Hoắc gia, nếu cậu chỉ đơn giản là muốn linh hồn không tiêu tan, giống như trước kia, hai ngày mỗi tháng bồi bổ một lần liền thỏa mãn yêu cầu của cậu, nếu như vậy liền không cần gây thêm sát nghiệt.” Vì phòng ngừa vạn nhất, Từ đạo sĩ nghĩ ra biện pháp này, nói: “Không bằng cậu cùng Sở tiên sinh kết minh ước, Sở tiên sinh vì cậu cung cấp đầy đủ dương khí, cậu lại bảo vệ an toàn cho Sở tiên sinh, đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên, cớ sao không làm?”
Nghĩ tới nghĩ lui cứ như vậy là tốt nhất, bên cạnh Sở Tuyên có lệ quỷ đi theo, sẽ không sợ những lệ quỷ khác trêu chọc. Phải phòng chính là lệ quỷ Hoắc gia này ăn quỵt, cho nên phải kết minh ước, một khi Sở Tuyên chết, đối phương cũng hồn phi phách tan.
Cho Sở Tuyên một kim bài miễn tử cùng bùa hộ mệnh, như vậy rất tốt.
Đương nhiên lệ quỷ kia sẽ không đồng ý đơn giản như vậy, Từ đạo sĩ chuẩn bị uốn ba tấc lưỡi*, chiến đấu với y suốt đêm, ắt phải thuyết phục được y!
(*Nguyên văn là 三寸不烂之舌 tam thốn bất lạn chi thiệt: Dùng tài ăn nói của mình để thuyết phục người khác, hướng người khác suy nghĩ và hành động theo ý mình.)
Sau khi Sở Tuyên hiểu rõ ý tứ của Từ đạo sĩ, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc đỏ, nói tới nói lui vẫn phải như vậy, căn bản vẫn không thoát khỏi con quỷ này.
Cũng may hắn là người thấy rõ thế cục, bản thân gặp phải mệnh này là trời đã định trước, muốn sống phải trả chút đại giới. (*代价 giá đắt)
Vì vậy hắn liền nói đỡ cho Từ đạo sĩ: “Nói nhiều như vậy, cậu có nghe thấy không? Nghe thấy liền cho tôi câu trả lời.” Trong lòng hắn cũng có chủ ý, nghĩ đến con quỷ kia sợ uy hiếp, liền nói: “Dù sao tôi cũng là người quyết định, cậu hoặc là đồng ý minh ước không thể hại tôi, hoặc là ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm chết, cũng trở thành lệ quỷ đến báo thù cậu.”
Lời nói đủ ngoan độc, Từ đạo sĩ lập tức nhìn Sở Tuyên với cặp mắt khác xưa.
Anh căn bản không biết, tối hôm qua những tư liệu kia chính là do Sở Tuyên dùng cái chết mà bức ra.
Tiếp xúc với thứ này đã nhiều năm, chưa từng nghe thấy có người dùng cái chết để bức quỷ đi vào khuôn khổ, khụ khụ khụ, đây là lần đầu tiên Từ đạo sĩ mở rộng tầm mắt.
Bút bi vẫn luôn nằm im, dưới ánh nến yếu ớt bắt đầu di chuyển.
Y viết xuống một hàng chữ lại khiến cho Từ đạo sĩ cùng Sở Tuyên vừa nhìn liền biến sắc, bởi vì chỗ đó viết: “Minh ước có thể kết, Tần Tấn chi hảo*.”
(*秦晋之好 thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.)
Khóe miệng Từ đạo sĩ giật giật, khó mà tin được, vẻ mặt cổ quái nhìn Sở Tuyên: “…”
Sắc mặt Sở Tuyên dĩ nhiên so với anh càng khó coi hơn, muốn nói chút gì đó lại không dám nói, hắn sợ mình mở miệng sẽ mắng người, vừa mắng sẽ làm mọi chuyện tan tành, vì vậy lén lút đá bàn thờ, giận dữ.
“Cậu nghĩ thế nào?” Từ đạo sĩ vẫn là hỏi hắn.
Theo lý thuyết lệ quỷ này chịu nhả ra là chuyện tốt, dù sao đều là ước định, hẹn nước nào mà chả giống nhau.
“…” Sở Tuyên không nói lời nào, trừng mắt nhìn vách quan tài nghẹn một hồi mới nói ra một câu: “Cậu đừng làm nhục người quá mức, lúc đầu tôi không nhận cha của cậu làm cha nuôi, hiện tại cũng sẽ không dán mặt lên.”
Nói xong đá quan tài một cái, sau đó tỏ ý giận đùng đùng muốn bỏ đi.
“Ai ai ai!” Từ đạo sĩ lo lắng, đây là không muốn sống nữa sao?
“Anh Từ, cứ mặc y vài ngày lại đến nói, cùng lắm thì tôi thật sự tìm chết.” Sở Tuyên nổi giận, biểu hiện quật cường.
Từ đạo sĩ nghĩ phải khuyên hắn một chút, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới động tĩnh, lập tức kéo Sở Tuyên nói: “Hỏng rồi, hình như có người đến, chúng ta tránh một chút.”
Sở Tuyên nghe vậy cũng bị dọa sợ, hai người vội vàng đi về linh đường, thổi tắt nến nhổ nhang, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, trốn vào sương phòng* bên cạnh.
(*厢房: các phòng ốc ở hai bên phía trước chính phòng.)
Thành sư phụ vội vội vàng vàng đi vào tiểu viện, đẩy cửa linh đường, ngửi thấy mùi nhang, lập tức nói với người phía sau: “Lão gia tử, có ngươi đến đây, hơn nữa vừa đi không lâu.”
“Ông xác định bọn họ đã đi?” Lão gia tử đưa tay sờ ngọn nến, vẫn còn nóng, sáp nến cũng chưa bị lạnh.
“Lục soát một chút.” Hoác Vân Long phía sau lập tức kiểm tra khắp phòng.
Đêm nay người tới nơi nay chính là ba người bọn họ, chia nhau tra tìm bốn phía trong phòng, không tìm được người: “Qua bên cạnh nhìn thử xem.”
Bắt đầu tìm kiếm sương phòng hai bên linh đường.
Hoắc lão gia tử thoáng chốc liền đẩy ra cửa sương phòng Từ đạo sĩ cùng Sở Tuyên trốn, đi thẳng đến trước tủ gỗ bọn họ trốn, mở ra cửa tủ.
Sở Tuyên cùng Từ đạo sĩ ngừng thở, trợn tròn mắt, thầm nghĩ xong đời, đụng đến Hoắc gia khẳng định toàn thây trở ra là không thể nào.
Lại không nghĩ rằng Hoắc lão gia tử làm như không thấy bọn họ, chỉ kiểm tra một lúc, liền đóng cửa lại, đi tìm những nơi khác.
Bên trong tủ hai người lẳng lặng hô hấp, vốn là ngốc tại chỗ, xảy ra chuyện gì vậy?
Ngược lại là Sở Tuyên hiểu ra trước, hừ lạnh một cái nói: “Là y.”
Ngoại trừ con quỷ kia, ai có năng lực lớn như vậy.
Từ đạo sĩ bừng tỉnh đại ngộ, cũng đúng, nơi này là địa bàn của Hoắc Vân Thâm, y muốn dấu người cũng là một chuyện hết sức dễ dàng.
Nhưng mà, tại sao đối phương lại phải giúp bọn họ?
Liên tưởng đến bốn chữ Tần Tấn chi hảo kia, sắc mặt Từ đạo sĩ lại là một trận cổ quái.
Lại qua khoảng mười phút, cửa tủ mở ra lần nữa, bên ngoài rồi lại không một bóng người.
Từ đạo sĩ cười nói: “Xem ra bọn họ đã đi rồi, Sở lão đệ, tôi thấy cậu cũng đừng tức giận, minh ước gì đó kỳ thật không quan trọng, mấu chốt là phải thu được lợi ích cho mình.” Khuyên nhủ hắn: “Nghĩ lại đi, nếu y chịu bảo vệ cậu, cậu có thể an an ổn ổn qua một đời. Mặc dù các phương diện khác có thể có khó khăn, nhưng mà chết tử tế không bằng còn sống, không phải sao?”
Sở Tuyên cũng bình tĩnh lại, ngẫm cúng thấy có đạo lý, mệnh khổ không thể oán ai, nếu như mình không cố sức mà sống tốt, vậy chỉ có thể tự tử.
Sắc mặt lộ vẻ khó chịu liếc nhìn ra ngoài, rốt cuộc chui ra.
Đó là một sương phòng, vốn là một phòng đọc sách, trong phòng phần lớn là vật trang trí cùng tranh ảnh.
Bên trong còn có một bộ bàn bát tiên (八仙桌椅), trong đó có một cái ghế dần dịch ra.
Từ đạo sĩ đẩy đẩy Sở Tuyên nói: “Đi đi, nói chuyện cho tốt.”
Sở Tuyên lại lúng túng đi tới, không được tự nhiên mà không chịu ngồi lên cái ghế đã được kéo ra, mà là tự mình kéo ra một cái ghế khác.
Hắn ‘bộp’ một cái đem sổ cùng bút, đặt xuống bàn, lấy khí thế ra đàm phán, nghiến răng nói cho y nghe yêu cầu mình: “Như thế này xem được không, tôi không đến Hoắc gia của cậu, cậu muốn Tần Tấn chi hảo quái quỷ gì đó, đến nhà của tôi.”
Trong lòng Từ đạo sĩ hơi động, cảm thấy đó cũng là một biện pháp. Đến lúc đó Sở Tuyên mang bài vị của Hoắc Vân Thâm nghênh đón vào cửa, thời điểm kết minh hôn anh ở bên này làm phép, vụng trộm thêm minh ước kia vào, Sở Tuyên cả đời liền không cần lo.
Vấn đề là quỷ kia có chịu đồng ý hay không?
Hai người vội vàng nhìn sổ, đợi một lúc lâu, phía trên hiện ra một chữ, Được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook