Edit: Điềm Điềm
***********************
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Sở Lệnh cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn rã ra, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng đứng lên, cùng Hàn Cố vội vàng dọn dẹp.

Tuy rằng không có đủ thời gian để xử lý sạch sẽ, nhưng miễn cưỡng cũng coi như là hủy thi diệt tích.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, trên núi ẩm ướt nặng nề, bên ngoài vẫn là một mảnh sương mù, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường viền núi xa xa.
Sở Lệnh xem thời gian không sai biệt lắm, cùng Hàn Cố thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Hàn Cố nghiêng đầu hôn cậu.

Động tác này quá mức tự nhiên, Sở Lệnh nhất thời không có phản ứng kịp, ngây người một hồi, mặt mới chậm rãi đỏ lên.

Cho dù thời điểm động tình có làm loạn ra sao, lúc bình thường Sở Lệnh vẫn sẽ có phản ứng của người bình thường.

Mà đây là lần đầu tiên, ngoại trừ trấn an tâm tình cùng quan hệ ra, vì hai người không có bất kỳ ký do gì khác để hôn môi.
Sở Lệnh bị hành vi của Hàn Cố làm cho choáng ngợp, vội vàng liếc hắn một cái, không dám nhìn, cũng không dám hỏi.
Trước khi ra khỏi cửa vì thời gian quá gấp gáp, Sở Lệnh chỉ kịp dùng thức ăn thừa tối hôm qua nặn thành cơm nắm làm bữa sáng cho hai người.

Lái xe đến vườn cây ăn quả còn hơn một tiếng đồng hồ, Sở Lệnh hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề ăn cơm trên xe, nhưng Hàn Cố lái xe không có nhiều tay để lấy đồ.

Cậu nhớ tới tối hôm qua hai người không có tiết chế như vậy, Hàn Cố có thể đã đói bụng, do dự một hồi, vẫn là đem cơm nắm đưa đến bên miệng người nọ.
Hàn Cố có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Lệnh một cái, sau đó không chút do dự cắn xuống, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm ăn xong.
Thời gian vừa kịp, lúc đến vườn cây ăn quả, mọi người cũng vừa mới đến.


Nơi này xa xôi, dân cư ít, hơn nữa người trẻ tuổi không nhiều lắm, cơ hồ không mời được người bên ngoài, bình thường người đến hỗ trợ đều là hàng xóm láng giềng cùng thân thích trong thôn, quen đến mức không thể quen hơn nữa.

Chỉ cần lúc thiếu người làm nói một tiếng, tính ra một ít tiền công, coi như là tương trợ lẫn nhau.

Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy, cho nên tình cảm của người dân trong thôn vẫn rất tốt.
Chắc là do ngày hôm qua Sở Lệnh đã bị hỏi qua các loại chuyện riêng tư, sáng nay ngược lại không có người vây quanh tám chuyện nữa.

Sau khi mọi người sửa sang lại trang bị xong, phân phối khu vực thu hoạch, bắt đầu bận rộn.
Sở Lệnh vốn không muốn cho Hàn Cố động thủ, để cho ông chủ lớn làm loại chuyện này nói thế nào cũng hơi lo lắng, nhưng Hàn Cố tuyệt không thèm để ý, hắn cũng đã từng nếm qua khổ sở.

Hai người mới được giao làm việc ở cùng một nơi.

Bọn họ tuy rằng tuổi trẻ, thân thể cường tráng, nhưng dù sao cũng không thuần thục, động tác ngược lại so ra kém những lão nhân lớn tuổi này.
Buổi trưa, bà Sở mang theo hộp cơm đến.

Thời tiết nóng bức, nơi này không có phòng che nắng trú mưa, một đám người liền trực tiếp ngồi dưới tàng cây vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn cơm.
Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, hai người lại tiếp tục làm việc.
Sở Lệnh đi tới một bên lấy nước, lúc cậu cởi mũ chống nắng xuống, cả khuôn mặt và cổ đều đã ướt đẫm mồ hôi, cậu lấy một nắm nước trực tiếp hắt lên mặt, giọt nước dọc theo cằm cong duyên dáng, lướt qua yết hầu, trực tiếp chui vào phía trong quần áo.

Hàn Cố đi ở phía sau nhìn thấy một màn này, không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động, trực tiếp nắm cằm cậu liền hôn xuống.
Đôi môi bị cắn mút tối hôm qua còn có chút sưng đỏ, đầu lưỡi Hàn Cố dọc theo đường môi nhẹ nhàng liếm qua, bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên ái muội.
Sở Lệnh sững sờ nhìn hai mắt Hàn Cố, nơi đó hình như có thứ gì đó cậu nhìn không thấu.

Hai người không có động tác tiến thêm một bước nữa, rất nhanh liền bị tiếng nói chuyện ở một bên cắt đứt.

Hàn Cố buông tay ra trước, lui một bước, sau đó như không có chuyện gì xảy ra rời đi.
Sở Lệnh sờ sờ môi mình, mặt lại đỏ lên.
Vào buổi tối, công việc kết thúc, ba người trở về nhà với nhau.

Sở Lệnh nhìn mẹ Sở thản nhiên đi lại trong phòng bếp cùng phòng tắm, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Đêm nay chỉ có ba người ăn cơm, ba Sở dự kiến phải đến sáng mai mới có thể trở về.
Trên bàn ăn là nơi tốt để trò chuyện với nhau, hơn nữa lúc này không có người ngoài, song phương lại khó có thể gặp mặt một lần, mẹ Sở cuối cùng mở miệng hỏi đến tột cùng lúc trước đã phát sinh chuyện gì.
Hàn Cố cùng Sở Lệnh liếc mắt nhìn nhau một cái, Hàn Cố nói: ” Là con…”
” Là con tự nguyện.” Lời của hắn còn chưa nói hết, liền bị Sở Lệnh trực tiếp cắt đứt.
Hàn Cố kinh ngạc nhìn Sở Lệnh.

Sở Lệnh vì không muốn Hàn Cố có thời gian xen vào, tiếp tục nói ra hết, không có bất kỳ giấu diếm nào.
Mẹ Sở vẫn trầm mặc nghe, bữa cơm tối này ăn ước chừng hai tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh bảo Hàn Cố đi tắm rửa trước, chính cậu lưu lại ở phòng bếp hỗ trợ.

Cậu biết mẹ Sở có chuyện muốn nói với mình.
Mẹ Sở đã nghe ra đại khái từ lời con trai mình nói vừa rồi, câu tự nguyện kia hơn phân nửa là không đúng, nhưng bà không có vạch trần.

Bà tuy rằng không có đọc sách, nhưng nhân tình thế thái hiểu được không ít, bà cho tới bây giờ cũng không cưỡng cầu Sở Lệnh nhất định phải làm như thế nào, chỉ cần cậu hiểu được mình đang làm cái gì là tốt rồi.


Thân là một Omega, trời sinh đã bị hạn chế rất nhiều, bà không đành lòng để Sở Lệnh lại bị quy tắc khác trói buộc.

Điều duy nhất bà để ý chỉ có ý nguyện của con trai mà thôi: ” Như vậy Lâm Hiên đâu? ”
Sở Lệnh không nói gì.

Cậu không có cách nào dễ dàng trả lời câu hỏi này như là trả lời với người khác, bởi vì mẹ Sở là một trong số ít người chứng kiến cậu và Lâm Hiên tự do yêu đương, từ đầu đến khi kết thúc đột ngột.

Cậu nghĩ rằng điều duy nhất cậu có thể trả lời là, ” Là con có lỗi với anh ấy.”
Mẹ Sở nhẹ nhàng lắc đầu, dường như là tiếc nuối, Lâm Hiên là một đứa trẻ không tồi, bà cũng từng hy vọng hai người có thể đi tới cuối cùng, nhưng đáng tiếc vô duyên.
Bà hỏi lại: ” Con có thể buông bỏ nó không?” ”
” Con đã buông xuống rồi.”
” Vậy là tốt rồi.” Sau khi mẹ Sở nói xong những lời này, cũng không nói nữa.
Loại thái độ này ngược lại làm Sở Lệnh cảm thấy kỳ quái, ” Mẹ không hỏi con chuyện của Hàn Cố sao? ”
Mẹ Sở cười nhìn con trai mình, bất đắc dĩ nói: ” Con đã che chở nó như vậy rồi, mẹ còn muốn hỏi cái gì đây.


Sở Lệnh tắm rửa xong, chỉ thấy Hàn Cố lục lọi trên giá sách của mình, những thứ đó đều là sách mua khi còn đi học, có tạp chí tiểu thuyết, truyện tranh, còn có một ít đồ vật nhỏ thời điểm đó phổ biến, hiện tại xem ra cũng đã không có giá trị gì, nhưng cậu luyến tiếc vứt bỏ, liền để một mực đến bây giờ.
Sở Lệnh tiến lên một bước, cười hỏi: ” Tìm cái gì đó? Thật không may, tôi không có thói quen viết nhật ký.”
Hàn Cố nghe Sở Lệnh nói xong hơi nở nụ cười, ” Chỉ là tùy tiện nhìn một chút thôi.


” Có tìm được cái gì thích không?”
Sở Lệnh vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Hàn Cố cư nhiên thật sự ừ một tiếng, chỉ vào một quyển sách nói: ” Tôi thích quyển này.


Sở Lệnh đọc một chút, đây đại khái là sách cũ năm sáu năm trước, lúc ấy tác giả này hình như còn rất nổi danh, viết phần lớn là sách nói về động lực.


Chẳng qua đỏ khoảng một năm, đột nhiên liền mai danh ẩn tích.

Cậu nhớ tới lúc này, Hàn Cố hình như vẫn còn ở độ tuổi dốc sức sự nghiệp, thích loại sách này cũng không có gì kỳ quái.

Mà mình không thật sự có hứng thú, chỉ là bởi vì lúc đó phổ biến mới mua.

Cậu đột nhiên lại nghĩ đến, lúc mình có vấn đề gì còn có thể tìm người nhà thương lượng, nhưng bên cạnh Hàn Cố ngay cả một người để tâm sự cũng không có.
Lúc này Hàn Cố đột nhiên hỏi: ” Lúc ăn cơm, vì cái gì em lại muốn nói như vậy? ”
Sở Lệnh thở dài một hơi, ” Cho dù bọn họ trách anh, sự việc cũng không thay đổi được.

Đó không phải là điều tôi muốn thấy.”
” Nhưng như vậy tôi thấy tự trách.”
” Anh nói sẽ bù đắp cho tôi mà.” Sở Lệnh dựa vào bên cửa, nhớ tới Hàn Cố vẫn luôn như vậy đơn độc đi tới, bất tri bất giác liền thốt ra: ” Tuy rằng tôi muốn không chỉ là bù đắp mà thôi…”
Hàn Cố đột nhiên giương mắt nhìn Sở Lệnh, ánh mắt kia giống như là xen lẫn tình cảm thập phần phức tạp.
Có lẽ chính ánh mắt như vậy, cổ vũ Sở Lệnh tiếp tục nói tiếp: ” Hàn Cố, nếu như anh nguyện ý, nơi này cũng sẽ là nhà của anh.


Ánh mắt Hàn Cố nhìn về phía Sở Lệnh dường như sáng hơn một chút, nhưng mà hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Sở Lệnh chậm chạp không đợi được câu đáp lại, nhưng cậu cũng không thèm để ý, cậu chỉ là cảm thấy mình nên cho hắn một hy vọng, vô luận đối phương có muốn hay không đều không sao cả.

Cậu cười cười, vốn muốn trực tiếp xoay người trở về phòng, nhưng đột nhiên nghĩ đến nụ hôn buổi sáng cùng buổi trưa kia, cảm thấy mình cũng nên làm cái gì đó.

Thế là cậu tiến lên vài bước, nhắm ngay môi Hàn Cố chủ động hôn lên, sau đó nói một câu: ” Chúc ngủ ngon.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương