Bí Mật Thức Tỉnh
-
Chương 87-2
"Lê Lạc không hề trả lời, bởi vì Thương Vũ đã nói ra những lời cực kỳ chân thực, thật sự cực kỳ chính xác.
Thương Vũ kéo kéo môi. Hai mươi lăm năm, một lần nữa ông đã ngược dòng một khoảng thời gian của đời người. Thương Vũ nghĩ tới bản thân lúc tuổi còn trẻ đầy ý chí, khí phách hăng hái, cùng đắc chí vừa lòng đối với người con gái mà mình yêu thích.
Lúc đó, ông đã tự tin nên bị phạm phải sai lầm, gián tiếp liên lụy đến vợ chồng nhà họ Lâm. Trừ những chuyện này ra, trong hồi ức của ông đa phần chính là tình cảm mênh mông mãnh liệt cùng cảm tình phong phú. Những thứ tình cảm này thật sự chỉ khi còn là một thanh niên tuổi trẻ thì mới có được.
Lê Lạc cũng kéo kéo môi, khuôn mặt bình tĩnh.
Thương Vũ nói lại chuyện cũ, về sau này, thông qua các tầng lớp buôn bán lâu năm đưa tin, Lê Lạc cũng đã hiểu biết được ít nhiều. Nhưng so với những điều mà chính miệng Thương Vũ nói cho cô biết, thì có điều bất đồng. Về chuyện thu mua Lâm thị, mánh khóe của Thương Vũ thuộc về thủ đoạn, loại trừ năm đó Thương Vũ lợi dụng Lâm Hi Âm cung cấp phần tài liệu kia, thì cũng có thể tính là thủ đoạn buôn bán bình thường.
Về phần tài liệu mà Lâm Hi Âm đã đưa cho Thương Vũ kia... Chính là phương pháp điều chế sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan.
"Thanh Gia, về phần tài liệu phương pháp điều chế sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan mà Lâm Hi Âm đã đưa cho tôi, tôi thực sự chưa bao giờ dùng nó để làm lợi thế cho việc thu mua Lâm thị. Về sau này, khi tập đoàn AC trở thành đại cổ đông của Lâm thị, tôi đã bỏ qua thị phần chiếm hữu thị trường lúc trước của Hoa Nhan. Điều này không phải là vì để cho sản phẩm của tập đoàn AC chiếm lĩnh thị trường. Mà phần lớn chính vì tôi cảm thấy thẹn với cha mẹ của em, không muốn dùng phương pháp điều chế sản xuất sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan kia."
Ghế lô yên tĩnh, giống như là ánh mắt của Thương Vũ cũng đang yên tĩnh nhìn Lê Lạc vậy. Ngoài cửa, Tạ Uẩn Ninh dựa người vào tường. Trên gương mặt anh tuấn của anh, đồng dạng cũng là sự là yên tĩnh phi thường. Ánh sáng đèn nơi hành lang cũng lặng yên bao phủ quanh anh trong vòng ánh sáng rực rỡ một mảnh. Tạ Uẩn Ninh im hơi lặng tiếng nghe tiếng nói chuyện bên trong với nhau.
Thương Vũ kể lại một đoạn chuyện cũ, Tạ Uẩn Ninh chưa từng tham dự vào một lần nào. Trong lòng Tạ Uẩn Ninh có đến hơn hai phần bất đắc dĩ. Bởi vì anh tình cảm của anh và Lê Lạc được thành lập ở giai đoạn phía trên của chuyện cũ này. Lê Lạc là không hạnh phúc, lại là vận may của anh.
Lê Lạc nhất thời không nói năng gì. Nếu như Thương Vũ nói đúng sự thật, thì cô thừa nhận bản thân mình đã có chút hiểu lầm đối với Thương Vũ. Trong sự hiểu lầm của cô, còn có sự liên quan đến chuyện cha mẹ cô ngoài ý muốn đã bị qua đời.
"Về chuyện tai nạn xe cộ của cha mẹ em..." Thương Vũ nhìn Lê Lạc, bàn tay của ông thoáng có chút run rẩy, áp bàn tay vào tim. Thương Vũ nói tiếp, "Sau khi sự cố xảy ra, tôi đã từng cẩn thận điều tra chuyện này. Vụ tai nạn xe cộ đó thật sự là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Vụ va chạm xe vào nhau, người lái xe của chiếc xe tải kia phải gánh vác phần trách nhiệm nhất định, đã nói với tôi rằng, cha của em lúc đó bị gặp chuyện không may là bởi vì ông ấy đang nghe điện thoại. Cho nên cha của em đã không kịp đánh tay lái tránh đi. Lúc đó vì em đã bị bệnh, nên tôi đã không có nói cho em biết."
Cú điện thoại gọi lúc đó, có liên quan cùng lúc với cú điện thoại kia của Lâm Hi Âm sao? Lê Lạc chống tay lên che vào cái trán, hàng lông mi chớp chớp mấy lần, phảng phất như bị hạt cát bay vào vậy.
Hồi nhỏ, cô ham chơi trong mắt thường thường hạt cát bay vào. Mẹ cô nói cho cô biết, có chút hạt cát không có biện pháp để thổi ra được, chỉ có thể để nó nằm ở trong mắt, khi đã quen rồi thì nó liền tiêu tán.
Bởi vì sớm muộn gì hạt cát kia đều sẽ chạy ra ngoài cùng một khối với nước mắt; giống như là sự bi thương.
Sự rời đi của cha mẹ năm đó, chính là hạt cát nằm ở trong mắt của cô, không có biện pháp nào để thổi ra ngoài được. Lê Lạc luôn luôn không ôm hi vọng chắc chắn là cái hạt cát kia sẽ có một ngày bị trôi ra ngoài. Thẳng đến gần đây, cái hạt cát kia đã chẳng phải là đã làm thương tổn đến mắt rồi sao.
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, nó thật sự sẽ biến mất. Bởi vì trong mắt của cô, đã có nhiều thêm một người, đã làm cho cô lúc nào cũng phải chú ý.
"Đây là chuyện mà anh đã đặc biệt nhắn tin để cho tôi đi tới đây, chỉ vì muốn nói cho tôi biết sự tình hay sao?" Lê Lạc mở miệng hỏi, không biết vì sao, cô cảm thấy đêm nay Thương Vũ có chút kỳ quái, khí tràng bức người, bộ dáng lại ôn hòa hơn so với bình thường.
Thương Vũ không có đáp lại. So sánh với hiểu lầm hết thảy đều là do mình gây nên, ông càng không muốn để cho Lê Lạc biết Tử Nguyệt ở phía sau phòng bao ghế lô này. Khiến cho Lê Lạc lại phải nhìn thấy Chương Tử Nguyệt, đối mặt với cô ta, bản thân sẽ bị bực bội không sao chịu nổi.
Đương nhiên, nếu Tử Nguyệt không ở nơi này, hoặc là bên ngoài không có người chờ. Thương Vũ còn có thể hỏi Lê Lạc một vấn đề nữa, một vấn đề đã quấy nhiễu ông suốt nửa đời người. Nhưng mà, đáp án bất kể là thế nào, vẫn là không thể. Ý nghĩa ở đâu đây? Trước mắt là Lê Lạc, trong mộng là Thanh Gia, chấp niệm tam thu hoa quế của ông, cho tới bây giờ đều là bất đồng.
Thương Vũ cam chịu, tương đương với thừa nhận. Lê Lạc không tiếp tục nói chuyện nữa, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy được từ bên trong chiếc bình phong của ghế lô, Chương Tử Nguyệt đi ra tới. Cô ta mặc trên người một bộ váy áo màu đỏ, chải một kiểu tóc vô cùng xinh đẹp, tay phải nắm chặt một bình rượu.
Lặng yên không một tiếng động đi đến phía đối diện. Lê Lạc quét hai mắt nhìn đến bình rượu mà Chương Tử Nguyệt cầm trong tay.
Bình rượu mà Chương Tử Nguyệt lấy cầm trên tay kia, nhưng bên trong đó lại cũng không phải là rượu, mà là... "A xít sunfuric" đậm đặc, mà cô ta đã chuẩn bị cho Lê Lạc. Gần đây, vì trên mạng đã làm cho sáng tỏ Lê Lạc chính là Lâm Thanh Gia. Chương Tử Nguyệt mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa của việc Thương Vũ lấy cái tên “Tam thu quế tử” kia để đặt cho quán bar. Chương Tử Nguyệt mau chóng liền sắp bị phát điên lên rồi, bị khổ sở đến điên rồi. Không bằng biết chuyện người mà Thương Vũ yêu là Lê Lạc, nhưng lại coi mình như là thế thân, thì chuyện này cô ta lại càng khó chấp nhận hơn.
"Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia, hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa..." (*) Thật sự là những từ đẹp đẽ nhất! Chương Tử Nguyệt vốn cho rằng những từ ngữ đó là thuộc về mình, hóa ra lại chỉ là một chuyện chê cười. Quán bar bị đập phá, mộng của Chương Tử Nguyệt bị vỡ nát! Sau khi biết được chân tướng của sự tình, trái tim của Chương Tử Nguyệt lập tức vỡ tan!
(*) Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia, hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa: Dịch nghĩa: Bướm bay trùng điệp trên đỉnh núi xanh, có quế cay 3 năm, sen thơm 10 dặm. Câu thơ này miêu tả cảnh đẹp, đồng thời cũng miêu tả vẻ đẹp đằm thắm, kín đáo của người con gái.
"Saint, anh đã nói cho cô ta biết nhiều như vậy... Vậy anh hãy nói với em, vì sao anh lại yêu thích em chứ!" Chương Tử Nguyệt quay đầu lại nhìn Thương Vũ, hỏi Thương Vũ. Đến nửa câu đừng sau giọng nói của cô ta đã phát run.
Sắc mặt của Thương Vũ có một vẻ bình tĩnh khó coi. Ông không đáp lại lời nói của Chương Tử Nguyệt, Thương Vũ trước nói với Lê Lạc: "Không có chuyện gì khác nữa rồi, em đi trước đi."
"Không cho đi!" Chương Tử Nguyệt chợt mở miệng, giọng nói kinh người: "Thật khó khăn lắm, em mới có thể mời mọi người tới đây được, tại sao có thể nói đi là đã đi luôn như vậy?"
Thương Vũ kéo kéo môi. Hai mươi lăm năm, một lần nữa ông đã ngược dòng một khoảng thời gian của đời người. Thương Vũ nghĩ tới bản thân lúc tuổi còn trẻ đầy ý chí, khí phách hăng hái, cùng đắc chí vừa lòng đối với người con gái mà mình yêu thích.
Lúc đó, ông đã tự tin nên bị phạm phải sai lầm, gián tiếp liên lụy đến vợ chồng nhà họ Lâm. Trừ những chuyện này ra, trong hồi ức của ông đa phần chính là tình cảm mênh mông mãnh liệt cùng cảm tình phong phú. Những thứ tình cảm này thật sự chỉ khi còn là một thanh niên tuổi trẻ thì mới có được.
Lê Lạc cũng kéo kéo môi, khuôn mặt bình tĩnh.
Thương Vũ nói lại chuyện cũ, về sau này, thông qua các tầng lớp buôn bán lâu năm đưa tin, Lê Lạc cũng đã hiểu biết được ít nhiều. Nhưng so với những điều mà chính miệng Thương Vũ nói cho cô biết, thì có điều bất đồng. Về chuyện thu mua Lâm thị, mánh khóe của Thương Vũ thuộc về thủ đoạn, loại trừ năm đó Thương Vũ lợi dụng Lâm Hi Âm cung cấp phần tài liệu kia, thì cũng có thể tính là thủ đoạn buôn bán bình thường.
Về phần tài liệu mà Lâm Hi Âm đã đưa cho Thương Vũ kia... Chính là phương pháp điều chế sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan.
"Thanh Gia, về phần tài liệu phương pháp điều chế sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan mà Lâm Hi Âm đã đưa cho tôi, tôi thực sự chưa bao giờ dùng nó để làm lợi thế cho việc thu mua Lâm thị. Về sau này, khi tập đoàn AC trở thành đại cổ đông của Lâm thị, tôi đã bỏ qua thị phần chiếm hữu thị trường lúc trước của Hoa Nhan. Điều này không phải là vì để cho sản phẩm của tập đoàn AC chiếm lĩnh thị trường. Mà phần lớn chính vì tôi cảm thấy thẹn với cha mẹ của em, không muốn dùng phương pháp điều chế sản xuất sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan kia."
Ghế lô yên tĩnh, giống như là ánh mắt của Thương Vũ cũng đang yên tĩnh nhìn Lê Lạc vậy. Ngoài cửa, Tạ Uẩn Ninh dựa người vào tường. Trên gương mặt anh tuấn của anh, đồng dạng cũng là sự là yên tĩnh phi thường. Ánh sáng đèn nơi hành lang cũng lặng yên bao phủ quanh anh trong vòng ánh sáng rực rỡ một mảnh. Tạ Uẩn Ninh im hơi lặng tiếng nghe tiếng nói chuyện bên trong với nhau.
Thương Vũ kể lại một đoạn chuyện cũ, Tạ Uẩn Ninh chưa từng tham dự vào một lần nào. Trong lòng Tạ Uẩn Ninh có đến hơn hai phần bất đắc dĩ. Bởi vì anh tình cảm của anh và Lê Lạc được thành lập ở giai đoạn phía trên của chuyện cũ này. Lê Lạc là không hạnh phúc, lại là vận may của anh.
Lê Lạc nhất thời không nói năng gì. Nếu như Thương Vũ nói đúng sự thật, thì cô thừa nhận bản thân mình đã có chút hiểu lầm đối với Thương Vũ. Trong sự hiểu lầm của cô, còn có sự liên quan đến chuyện cha mẹ cô ngoài ý muốn đã bị qua đời.
"Về chuyện tai nạn xe cộ của cha mẹ em..." Thương Vũ nhìn Lê Lạc, bàn tay của ông thoáng có chút run rẩy, áp bàn tay vào tim. Thương Vũ nói tiếp, "Sau khi sự cố xảy ra, tôi đã từng cẩn thận điều tra chuyện này. Vụ tai nạn xe cộ đó thật sự là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Vụ va chạm xe vào nhau, người lái xe của chiếc xe tải kia phải gánh vác phần trách nhiệm nhất định, đã nói với tôi rằng, cha của em lúc đó bị gặp chuyện không may là bởi vì ông ấy đang nghe điện thoại. Cho nên cha của em đã không kịp đánh tay lái tránh đi. Lúc đó vì em đã bị bệnh, nên tôi đã không có nói cho em biết."
Cú điện thoại gọi lúc đó, có liên quan cùng lúc với cú điện thoại kia của Lâm Hi Âm sao? Lê Lạc chống tay lên che vào cái trán, hàng lông mi chớp chớp mấy lần, phảng phất như bị hạt cát bay vào vậy.
Hồi nhỏ, cô ham chơi trong mắt thường thường hạt cát bay vào. Mẹ cô nói cho cô biết, có chút hạt cát không có biện pháp để thổi ra được, chỉ có thể để nó nằm ở trong mắt, khi đã quen rồi thì nó liền tiêu tán.
Bởi vì sớm muộn gì hạt cát kia đều sẽ chạy ra ngoài cùng một khối với nước mắt; giống như là sự bi thương.
Sự rời đi của cha mẹ năm đó, chính là hạt cát nằm ở trong mắt của cô, không có biện pháp nào để thổi ra ngoài được. Lê Lạc luôn luôn không ôm hi vọng chắc chắn là cái hạt cát kia sẽ có một ngày bị trôi ra ngoài. Thẳng đến gần đây, cái hạt cát kia đã chẳng phải là đã làm thương tổn đến mắt rồi sao.
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, nó thật sự sẽ biến mất. Bởi vì trong mắt của cô, đã có nhiều thêm một người, đã làm cho cô lúc nào cũng phải chú ý.
"Đây là chuyện mà anh đã đặc biệt nhắn tin để cho tôi đi tới đây, chỉ vì muốn nói cho tôi biết sự tình hay sao?" Lê Lạc mở miệng hỏi, không biết vì sao, cô cảm thấy đêm nay Thương Vũ có chút kỳ quái, khí tràng bức người, bộ dáng lại ôn hòa hơn so với bình thường.
Thương Vũ không có đáp lại. So sánh với hiểu lầm hết thảy đều là do mình gây nên, ông càng không muốn để cho Lê Lạc biết Tử Nguyệt ở phía sau phòng bao ghế lô này. Khiến cho Lê Lạc lại phải nhìn thấy Chương Tử Nguyệt, đối mặt với cô ta, bản thân sẽ bị bực bội không sao chịu nổi.
Đương nhiên, nếu Tử Nguyệt không ở nơi này, hoặc là bên ngoài không có người chờ. Thương Vũ còn có thể hỏi Lê Lạc một vấn đề nữa, một vấn đề đã quấy nhiễu ông suốt nửa đời người. Nhưng mà, đáp án bất kể là thế nào, vẫn là không thể. Ý nghĩa ở đâu đây? Trước mắt là Lê Lạc, trong mộng là Thanh Gia, chấp niệm tam thu hoa quế của ông, cho tới bây giờ đều là bất đồng.
Thương Vũ cam chịu, tương đương với thừa nhận. Lê Lạc không tiếp tục nói chuyện nữa, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy được từ bên trong chiếc bình phong của ghế lô, Chương Tử Nguyệt đi ra tới. Cô ta mặc trên người một bộ váy áo màu đỏ, chải một kiểu tóc vô cùng xinh đẹp, tay phải nắm chặt một bình rượu.
Lặng yên không một tiếng động đi đến phía đối diện. Lê Lạc quét hai mắt nhìn đến bình rượu mà Chương Tử Nguyệt cầm trong tay.
Bình rượu mà Chương Tử Nguyệt lấy cầm trên tay kia, nhưng bên trong đó lại cũng không phải là rượu, mà là... "A xít sunfuric" đậm đặc, mà cô ta đã chuẩn bị cho Lê Lạc. Gần đây, vì trên mạng đã làm cho sáng tỏ Lê Lạc chính là Lâm Thanh Gia. Chương Tử Nguyệt mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa của việc Thương Vũ lấy cái tên “Tam thu quế tử” kia để đặt cho quán bar. Chương Tử Nguyệt mau chóng liền sắp bị phát điên lên rồi, bị khổ sở đến điên rồi. Không bằng biết chuyện người mà Thương Vũ yêu là Lê Lạc, nhưng lại coi mình như là thế thân, thì chuyện này cô ta lại càng khó chấp nhận hơn.
"Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia, hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa..." (*) Thật sự là những từ đẹp đẽ nhất! Chương Tử Nguyệt vốn cho rằng những từ ngữ đó là thuộc về mình, hóa ra lại chỉ là một chuyện chê cười. Quán bar bị đập phá, mộng của Chương Tử Nguyệt bị vỡ nát! Sau khi biết được chân tướng của sự tình, trái tim của Chương Tử Nguyệt lập tức vỡ tan!
(*) Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia, hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa: Dịch nghĩa: Bướm bay trùng điệp trên đỉnh núi xanh, có quế cay 3 năm, sen thơm 10 dặm. Câu thơ này miêu tả cảnh đẹp, đồng thời cũng miêu tả vẻ đẹp đằm thắm, kín đáo của người con gái.
"Saint, anh đã nói cho cô ta biết nhiều như vậy... Vậy anh hãy nói với em, vì sao anh lại yêu thích em chứ!" Chương Tử Nguyệt quay đầu lại nhìn Thương Vũ, hỏi Thương Vũ. Đến nửa câu đừng sau giọng nói của cô ta đã phát run.
Sắc mặt của Thương Vũ có một vẻ bình tĩnh khó coi. Ông không đáp lại lời nói của Chương Tử Nguyệt, Thương Vũ trước nói với Lê Lạc: "Không có chuyện gì khác nữa rồi, em đi trước đi."
"Không cho đi!" Chương Tử Nguyệt chợt mở miệng, giọng nói kinh người: "Thật khó khăn lắm, em mới có thể mời mọi người tới đây được, tại sao có thể nói đi là đã đi luôn như vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook