Bí Mật Thức Tỉnh
-
Chương 79-2
Editor: Mẹ Bầu
Lê Lạc xuất viện, Lâm Hi Âm lại nhập viện rồi.
Lâm Giai Khởi ngồi ở trong phòng bệnh lên mạng, nhìn tài liệu đen bị phơi bày ở trên mạng. Cô có cảm giác giống như mình khi mặc váy đẹp đi ra ngoài liền bị tạt nước bẩn lên vậy.
Trên mạng nói mẹ cô là con gái nuôi của nhà họ Lâm. Cũng bởi vì là con gái nuôi, cho nên mới có chuyện không cứu bà ngoại bị tai nạn xe cộ... Cái bình luận phỏng đoán đầy ác ý này, làm Lâm Giai Khởi cực kỳ khó chịu lại càng khó có thể chấp nhận. Càng không có biện pháp đối mặt với sự thực là mẹ của mình không phải là con ruột, nhưng mà ảnh chụp trên mạng, Lê Lạc thực sự càng giống ông ngoại và bà ngoại đã qua đời
Cho tới nay, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Lâm Giai Khởi đều luôn lấy họ Lâm làm vinh dự. Lâm thị Nhật Hóa đã từng là một truyền kỳ về làm đẹp. Hoa Nhan lại càng là loại sản phẩm dưỡng da kinh điển nổi tiếng của thành phố Lan này. Chỉ cần nhắc tới Lâm thị, Lâm Giai Khởi đều luôn thấy kiêu ngạo mà ưu việt, bởi vì cô mang họ Lâm, cô cũng có cổ phần công ty Lâm thị. Hàng năm cô cũng được hưởng thụ việc chia hoa hồng của Lâm thị. Càng quan trọng hơn, Lâm Giai Khởi cô là một tiểu thư con nhà thế gia, không phải là cái loại giống như tùy tiện đi lên của nhà giàu mới nổi.
Chim sẻ và công chúa. Lâm Giai Khởi tình nguyện mình là một cô công chúa nghèo túng, cũng không cần biến thành loại chim sẻ vẫn bay đầy trời kia. Trên mạng bình luận đủ loại, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn càng nhiều hơn là vây quanh để xem kịch vui, Lâm Giai Khởi căm tức nhưng lại không có cách nào. Cô nhớ tới hành vi vừa kiêu ngạo lại vừa đáng giận của Lê Lạc, càng nghĩ Lâm Giai Khởi lại càng hận! Cho dù Lê Lạc thực sự là dì nhỏ của cô thì thế nào chứ. Bà ta ôm mục đích muốn làm tổn hại đến Lâm Giai Khởi cô cùng mẹ thì không có gì sai sao?
Càng là nghĩ đến Lê Lạc cố ý phá hư chuyện của mình cùng Thương Ngôn, làm cho Thương Ngôn hiểu lầm đối với mình, Lâm Giai Khởi lại càng cảm thấy uất ức lẫn khó chịu... Rốt cục, Thương Ngôn đã biết Lê Lạc là một người phụ nữ xấu xa rồi!
Lâm Giai Khởi ra bên ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Thương Ngôn. Bên tai Lâm Giai Khởi truyền đến một câu nói trầm trầm của Thương Ngôn: "Giai Khởi à?" Lâm Giai Khởi lập tức hỏng mất, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn liền gào khóc lên. Vừa khóc, Lâm Giai Khởi vừa nói: "Thương Ngôn, em đang ở bệnh viện, hu hu hu... Mẹ em sắp bị Lê Lạc hại chết ròi."
Thương Ngôn ở đầu bên kia không biết nói cái gì, chỉ trầm mặc.
Lâm Giai Khởi rơi lệ cúp điện thoại di động.
Phía trước, đột nhiên có một người đàn ông kỳ kỳ quái quái, không biết từ đâu xuất hiện ra. Ông ta mặc chiếc áo jacket cao bồi màu đen thui, mái tóc nhuộm. Lâm Giai Khởi ngẩng đầu lên, có chút sợ. Người đàn ông kia lập tức hếch khuôn mặt tươi cười lên hỏi cô: "Xin chào xin chào, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn xin hỏi người ở trong phòng bệnh này chính là Lâm Hi Âm phải không?"
Ngay cả tiếng phổ thông cũng đều không thạo.
Lâm Giai Khởi đột nhiên có dự cảm không tốt. Cô nhìn người đàn ông kia đang nhếch nhếch miệng, hơi cười nói: "Ta là em trai của mẹ cháu. Cháu chính là con gái của Hi Âm phải không? Vậy cháu chính là cháu gái bên ngoại của ta rồi!"
Đối mặt với người đàn ông đang bày ra cái vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng, Lâm Giai Khởi chỉ có kinh hãi lẫn hoảng sợ. Cho tới nay, Lâm Giai Khởi vẫn luôn nghĩ cậu của mình phải giống như là Tạ Uẩn Ninh, chứ nào có như thế này...
Sự thật, Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là người cậu tốt đẹp gì, liên tục cắt hai cú điện thoại của Thương Ngôn. Thời điểm Thương Ngôn đón nghe điện thoại Lâm Giai Khởi, chính là đang xuất phát đi đến nhà ở của cậu nhỏ. Anh đội mũ đi xe đạp đến nhà cậu nhỏ. Thương Ngôn đứng ở dưới lầu nơi ở của cậu nhỏ, ngửa ngửa đầu lên nhìn. Rõ ràng trên tầng lầu thứ hai mươi sáu có ánh sáng đèn lóe lên, thế nhưng cậu nhỏ lại cúp điện thoại anh. Vì sao vậy nhỉ?
Thôi, chỉ cần Lê Lạc không có việc gì là tốt rồi. Thương Ngôn cưỡi xe đạp đi đến cửa Bắc của trường Lan Đại, lại đi đến nhà hàng mà Tiểu Thụ làm công, nhưng không có thấy Tiểu Thụ. Anh gọi một phần mì nước thanh cua, muốn nói lại thôi, rồi lại nghĩ còn muốn hỏi ông chủ.
Chủ quán chủ động nói cho Thương Ngôn biết: "Sắp đến lễ mừng năm mới nên Tiểu Thụ đã về nhà rồi."
Thương Ngôn cười cười: "Cám ơn ông chủ."
"Thế nào, đang theo đuổi Tiểu Thụ sao?" Ông chủ quán hỏi Thương Ngôn vẻ như trêu ghẹo.
Thương Ngôn lập tức nóng mặt, lắc đầu: "Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."
Ông chủ quán cũng chỉ nói một câu: "Tiểu Thụ là một đứa bé ngoan, ai cưới được con bé ấy liền có phúc phần."
Thương Ngôn đồng ý gật gật đầu. Không biết vì sao, Tiểu Thụ lại khiến cho anh lại nhớ đến mẹ của mình. Cậu nhỏ nói mẹ anh như là đóa hoa sơn trà ở trong nhà ấm vậy. Phải là loại cây nhỏ như vậy thụ mới chính là hoa sơn trà sinh trưởng ở trong núi.
Thời điểm Thương Ngôn cúi đầu ăn mỳ, ông chủ quán nhàm chán liền tìm anh để hàn huyên một hồi. Ông ta nói cho anh biết hiện tại các cô gái trẻ tuổi giống như Tiểu Thụ, vừa biết chuyện vừa hiền lành như vậy có rất ít. Muốn tìm bạn gái thì phải tìm một người giống như Tiểu Thụ mới tốt. Thương Ngôn uống một ngụm nước mì nóng hầm hập, không biết thế nào phát biểu quan điểm của mình như thế nào.
Anh cảm thấy, một cô gái giống như Tiểu Thụ kia, phải tìm một người đàn ông chân chính mới hiểu được quý trọng. Bằng không tựa như ba anh cùng mẹ anh chẳng hạn. Chẳng lẽ mẹ anh không đủ tốt hay sao? Thương Ngôn đột nhiên đưa ra một giả thiết có thể nhất, nếu như năm đó người mà ba anh cưới thật sự chính là dì Thanh Gia kia, thì liệu sẽ còn có một cô gái trẻ tuổi khác xuất hiện nữa hay không?
Thôi! Thương Ngôn lại lắc lắc đầu, anh không đồng ý thay Lê Lạc vào dì Thanh Gia.. Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút thật có lỗi. Giai Khởi lúc đó hoài nghi đối với Lê Lạc cũng không hề sai...
Đêm khuya nặng nề. Mọi chuyện sau khi chấm dứt, toàn bộ ánh sáng đèn trên tầng lầu số hai mươi sáu đều đã tắt ngóm. Lê Lạc ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, không nói gì. Cô im lặng ôm lấy Tạ Uẩn Ninh. Giữa hai người chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở lẫn tiếng tim đập của nhau.
Đồng dạng, Lê Lạc không buồn ngủ. Cô biết Tạ Uẩn Ninh cũng không hề ngủ.
"Lê Lạc, chứng cứ của em bây giờ có khả năng vẫn không thể hoàn toàn lên án Lâm Hi Âm được." Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói.
"Đúng vậy." Lê Lạc đáp lại Tạ Uẩn Ninh. Hóa ra, thời điểm anh trầm mặc vừa mới rồi, là Tạ Uẩn Ninh ở thay cô suy nghĩ về vấn đề này sao? Lê Lạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, ăn ngay nói thật: "Cho nên, em căn bản không có ý định khởi tố chuyện dĩ vãng của Lâm Hi Âm."
Căn bản không có ý định? Tạ Uẩn Ninh có một chút kinh ngạc.
Lê Lạc chớp chớp ánh mắt.
Cô không muốn khởi tố chuyện dĩ vãng của Lâm Hi Âm, bởi vì căn bản không có biện pháp nào để khởi tố. Không chỉ có chứng cớ hoàn toàn không dầy đủ, mà cô càng không muốn lấy danh nghĩa là người từng đã bị hại đứng lên trên pháp viện. Cho nên mục tiêu cuối cùng của cô cũng không phải là đưa Lâm Hi Âm cho trọng tài pháp viện. Pháp luật chỉ có thể định nghĩa một người có phạm tội hay không, không thể phán xử lương tâm của một người.
"Trong tay em có chứng cớ khác của Lâm Hi Âm." Lê Lạc nói với Tạ Uẩn Ninh, "Đồng dạng làm cho chị ta ngồi mấy năm tù, hơn nữa Phương Tâm cũng sắp bị phá sản rồi. Chờ đến khi em lấy lại được Cổ phần công ty Lâm thị, Lâm Hi Âm còn thiếu của me rất nhiều, rất nhiều tiền. Đến lúc đó, tâm tình của em không tốt, cũng phải đi ép phải trả nợ, tâm tình em có tốt, cũng có thể đi ép phải trả nợ."
Lê Lạc nói xong, liền cười cười. Đêm nay cô chính cô tình nhân bé nhỏ của Tạ Uẩn Ninh, thật sự là đã nói đến móc trái tim ra, cái gì cũng nói, hơn nữa còn nói đến cùng. Đương nhiên là có câu nói, cô cũng chỉ là nói đùa một chút.
Đồng dạng, Tạ Uẩn Ninh cũng không muốn Lê Lạc luôn luôn dây dưa không xong cùng với Lâm Hi Âm. Tạ Uẩn Ninh đột nhiên hỏi: "Vậy em có muốn tôi giúp em hay không?"
"Giúp em cái gì kia?"
"Cùng nhau ép bà ta trả nợ ấy." Tạ Uẩn Ninh nói theo lời nói của Lê Lạc. Đương nhiên, anh còn có thể giúp cô điều tra chuyện cũ.
À! Lê Lạc đưa tay vẽ nửa vòng ở trước ngực của Tạ Uẩn Ninh: "... Vậy thày muốn hồi báo thế nào?" Hồi báo giống như đêm nay sao.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, nói không có gì gọi tỏ vẻ: "Vậy còn phải xem tâm tình của em thế nào."
Lê Lạc: "... !"
Mặc kệ sau này có như thế nào, giờ khắc này, tâm tình của Lê Lạc đang tốt lắm! Tốt đến mức cô nghĩ lại được Tạ Uẩn Ninh sủng hạnh một lần nữa. Tiếp sau đó, cô lại được Tạ Uẩn Ninh sủng hạnh một lần nữa rồi.
...
Đột nhiên, đến cùng có cần anh hỗ trợ nữa hay không, Lê Lạc vẫn là không cho Tạ Uẩn Ninh đáp án.
Ngày hôm sau, chính là đêm trừ tịch. Sau đêm trừ tịch, chính là đến sinh nhật của Lê Lạc, cũng chính là từ trong tư liệu mới biết được sinh nhật của Lê Lạc, là sinh nhật thức tỉnh. Thời điểm Ben son hẹn gặp mặt Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh và Ben son cũng giống nhau, liền nhận được chúc phúc năm mới của Lê Lạc gửi cho trước thời gian.
Đột nhiên, con người cô lại bay đến một chỗ khác ở Thái Bình Dương.
Là do lời nguyền rủa sao? Sau khi hai người chấm dứt thân mật, anh liền đều bị Lê Lạc quăng đi một lần.
Lê Lạc xuất viện, Lâm Hi Âm lại nhập viện rồi.
Lâm Giai Khởi ngồi ở trong phòng bệnh lên mạng, nhìn tài liệu đen bị phơi bày ở trên mạng. Cô có cảm giác giống như mình khi mặc váy đẹp đi ra ngoài liền bị tạt nước bẩn lên vậy.
Trên mạng nói mẹ cô là con gái nuôi của nhà họ Lâm. Cũng bởi vì là con gái nuôi, cho nên mới có chuyện không cứu bà ngoại bị tai nạn xe cộ... Cái bình luận phỏng đoán đầy ác ý này, làm Lâm Giai Khởi cực kỳ khó chịu lại càng khó có thể chấp nhận. Càng không có biện pháp đối mặt với sự thực là mẹ của mình không phải là con ruột, nhưng mà ảnh chụp trên mạng, Lê Lạc thực sự càng giống ông ngoại và bà ngoại đã qua đời
Cho tới nay, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Lâm Giai Khởi đều luôn lấy họ Lâm làm vinh dự. Lâm thị Nhật Hóa đã từng là một truyền kỳ về làm đẹp. Hoa Nhan lại càng là loại sản phẩm dưỡng da kinh điển nổi tiếng của thành phố Lan này. Chỉ cần nhắc tới Lâm thị, Lâm Giai Khởi đều luôn thấy kiêu ngạo mà ưu việt, bởi vì cô mang họ Lâm, cô cũng có cổ phần công ty Lâm thị. Hàng năm cô cũng được hưởng thụ việc chia hoa hồng của Lâm thị. Càng quan trọng hơn, Lâm Giai Khởi cô là một tiểu thư con nhà thế gia, không phải là cái loại giống như tùy tiện đi lên của nhà giàu mới nổi.
Chim sẻ và công chúa. Lâm Giai Khởi tình nguyện mình là một cô công chúa nghèo túng, cũng không cần biến thành loại chim sẻ vẫn bay đầy trời kia. Trên mạng bình luận đủ loại, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn càng nhiều hơn là vây quanh để xem kịch vui, Lâm Giai Khởi căm tức nhưng lại không có cách nào. Cô nhớ tới hành vi vừa kiêu ngạo lại vừa đáng giận của Lê Lạc, càng nghĩ Lâm Giai Khởi lại càng hận! Cho dù Lê Lạc thực sự là dì nhỏ của cô thì thế nào chứ. Bà ta ôm mục đích muốn làm tổn hại đến Lâm Giai Khởi cô cùng mẹ thì không có gì sai sao?
Càng là nghĩ đến Lê Lạc cố ý phá hư chuyện của mình cùng Thương Ngôn, làm cho Thương Ngôn hiểu lầm đối với mình, Lâm Giai Khởi lại càng cảm thấy uất ức lẫn khó chịu... Rốt cục, Thương Ngôn đã biết Lê Lạc là một người phụ nữ xấu xa rồi!
Lâm Giai Khởi ra bên ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Thương Ngôn. Bên tai Lâm Giai Khởi truyền đến một câu nói trầm trầm của Thương Ngôn: "Giai Khởi à?" Lâm Giai Khởi lập tức hỏng mất, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn liền gào khóc lên. Vừa khóc, Lâm Giai Khởi vừa nói: "Thương Ngôn, em đang ở bệnh viện, hu hu hu... Mẹ em sắp bị Lê Lạc hại chết ròi."
Thương Ngôn ở đầu bên kia không biết nói cái gì, chỉ trầm mặc.
Lâm Giai Khởi rơi lệ cúp điện thoại di động.
Phía trước, đột nhiên có một người đàn ông kỳ kỳ quái quái, không biết từ đâu xuất hiện ra. Ông ta mặc chiếc áo jacket cao bồi màu đen thui, mái tóc nhuộm. Lâm Giai Khởi ngẩng đầu lên, có chút sợ. Người đàn ông kia lập tức hếch khuôn mặt tươi cười lên hỏi cô: "Xin chào xin chào, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn xin hỏi người ở trong phòng bệnh này chính là Lâm Hi Âm phải không?"
Ngay cả tiếng phổ thông cũng đều không thạo.
Lâm Giai Khởi đột nhiên có dự cảm không tốt. Cô nhìn người đàn ông kia đang nhếch nhếch miệng, hơi cười nói: "Ta là em trai của mẹ cháu. Cháu chính là con gái của Hi Âm phải không? Vậy cháu chính là cháu gái bên ngoại của ta rồi!"
Đối mặt với người đàn ông đang bày ra cái vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng, Lâm Giai Khởi chỉ có kinh hãi lẫn hoảng sợ. Cho tới nay, Lâm Giai Khởi vẫn luôn nghĩ cậu của mình phải giống như là Tạ Uẩn Ninh, chứ nào có như thế này...
Sự thật, Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là người cậu tốt đẹp gì, liên tục cắt hai cú điện thoại của Thương Ngôn. Thời điểm Thương Ngôn đón nghe điện thoại Lâm Giai Khởi, chính là đang xuất phát đi đến nhà ở của cậu nhỏ. Anh đội mũ đi xe đạp đến nhà cậu nhỏ. Thương Ngôn đứng ở dưới lầu nơi ở của cậu nhỏ, ngửa ngửa đầu lên nhìn. Rõ ràng trên tầng lầu thứ hai mươi sáu có ánh sáng đèn lóe lên, thế nhưng cậu nhỏ lại cúp điện thoại anh. Vì sao vậy nhỉ?
Thôi, chỉ cần Lê Lạc không có việc gì là tốt rồi. Thương Ngôn cưỡi xe đạp đi đến cửa Bắc của trường Lan Đại, lại đi đến nhà hàng mà Tiểu Thụ làm công, nhưng không có thấy Tiểu Thụ. Anh gọi một phần mì nước thanh cua, muốn nói lại thôi, rồi lại nghĩ còn muốn hỏi ông chủ.
Chủ quán chủ động nói cho Thương Ngôn biết: "Sắp đến lễ mừng năm mới nên Tiểu Thụ đã về nhà rồi."
Thương Ngôn cười cười: "Cám ơn ông chủ."
"Thế nào, đang theo đuổi Tiểu Thụ sao?" Ông chủ quán hỏi Thương Ngôn vẻ như trêu ghẹo.
Thương Ngôn lập tức nóng mặt, lắc đầu: "Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."
Ông chủ quán cũng chỉ nói một câu: "Tiểu Thụ là một đứa bé ngoan, ai cưới được con bé ấy liền có phúc phần."
Thương Ngôn đồng ý gật gật đầu. Không biết vì sao, Tiểu Thụ lại khiến cho anh lại nhớ đến mẹ của mình. Cậu nhỏ nói mẹ anh như là đóa hoa sơn trà ở trong nhà ấm vậy. Phải là loại cây nhỏ như vậy thụ mới chính là hoa sơn trà sinh trưởng ở trong núi.
Thời điểm Thương Ngôn cúi đầu ăn mỳ, ông chủ quán nhàm chán liền tìm anh để hàn huyên một hồi. Ông ta nói cho anh biết hiện tại các cô gái trẻ tuổi giống như Tiểu Thụ, vừa biết chuyện vừa hiền lành như vậy có rất ít. Muốn tìm bạn gái thì phải tìm một người giống như Tiểu Thụ mới tốt. Thương Ngôn uống một ngụm nước mì nóng hầm hập, không biết thế nào phát biểu quan điểm của mình như thế nào.
Anh cảm thấy, một cô gái giống như Tiểu Thụ kia, phải tìm một người đàn ông chân chính mới hiểu được quý trọng. Bằng không tựa như ba anh cùng mẹ anh chẳng hạn. Chẳng lẽ mẹ anh không đủ tốt hay sao? Thương Ngôn đột nhiên đưa ra một giả thiết có thể nhất, nếu như năm đó người mà ba anh cưới thật sự chính là dì Thanh Gia kia, thì liệu sẽ còn có một cô gái trẻ tuổi khác xuất hiện nữa hay không?
Thôi! Thương Ngôn lại lắc lắc đầu, anh không đồng ý thay Lê Lạc vào dì Thanh Gia.. Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút thật có lỗi. Giai Khởi lúc đó hoài nghi đối với Lê Lạc cũng không hề sai...
Đêm khuya nặng nề. Mọi chuyện sau khi chấm dứt, toàn bộ ánh sáng đèn trên tầng lầu số hai mươi sáu đều đã tắt ngóm. Lê Lạc ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, không nói gì. Cô im lặng ôm lấy Tạ Uẩn Ninh. Giữa hai người chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở lẫn tiếng tim đập của nhau.
Đồng dạng, Lê Lạc không buồn ngủ. Cô biết Tạ Uẩn Ninh cũng không hề ngủ.
"Lê Lạc, chứng cứ của em bây giờ có khả năng vẫn không thể hoàn toàn lên án Lâm Hi Âm được." Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói.
"Đúng vậy." Lê Lạc đáp lại Tạ Uẩn Ninh. Hóa ra, thời điểm anh trầm mặc vừa mới rồi, là Tạ Uẩn Ninh ở thay cô suy nghĩ về vấn đề này sao? Lê Lạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, ăn ngay nói thật: "Cho nên, em căn bản không có ý định khởi tố chuyện dĩ vãng của Lâm Hi Âm."
Căn bản không có ý định? Tạ Uẩn Ninh có một chút kinh ngạc.
Lê Lạc chớp chớp ánh mắt.
Cô không muốn khởi tố chuyện dĩ vãng của Lâm Hi Âm, bởi vì căn bản không có biện pháp nào để khởi tố. Không chỉ có chứng cớ hoàn toàn không dầy đủ, mà cô càng không muốn lấy danh nghĩa là người từng đã bị hại đứng lên trên pháp viện. Cho nên mục tiêu cuối cùng của cô cũng không phải là đưa Lâm Hi Âm cho trọng tài pháp viện. Pháp luật chỉ có thể định nghĩa một người có phạm tội hay không, không thể phán xử lương tâm của một người.
"Trong tay em có chứng cớ khác của Lâm Hi Âm." Lê Lạc nói với Tạ Uẩn Ninh, "Đồng dạng làm cho chị ta ngồi mấy năm tù, hơn nữa Phương Tâm cũng sắp bị phá sản rồi. Chờ đến khi em lấy lại được Cổ phần công ty Lâm thị, Lâm Hi Âm còn thiếu của me rất nhiều, rất nhiều tiền. Đến lúc đó, tâm tình của em không tốt, cũng phải đi ép phải trả nợ, tâm tình em có tốt, cũng có thể đi ép phải trả nợ."
Lê Lạc nói xong, liền cười cười. Đêm nay cô chính cô tình nhân bé nhỏ của Tạ Uẩn Ninh, thật sự là đã nói đến móc trái tim ra, cái gì cũng nói, hơn nữa còn nói đến cùng. Đương nhiên là có câu nói, cô cũng chỉ là nói đùa một chút.
Đồng dạng, Tạ Uẩn Ninh cũng không muốn Lê Lạc luôn luôn dây dưa không xong cùng với Lâm Hi Âm. Tạ Uẩn Ninh đột nhiên hỏi: "Vậy em có muốn tôi giúp em hay không?"
"Giúp em cái gì kia?"
"Cùng nhau ép bà ta trả nợ ấy." Tạ Uẩn Ninh nói theo lời nói của Lê Lạc. Đương nhiên, anh còn có thể giúp cô điều tra chuyện cũ.
À! Lê Lạc đưa tay vẽ nửa vòng ở trước ngực của Tạ Uẩn Ninh: "... Vậy thày muốn hồi báo thế nào?" Hồi báo giống như đêm nay sao.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, nói không có gì gọi tỏ vẻ: "Vậy còn phải xem tâm tình của em thế nào."
Lê Lạc: "... !"
Mặc kệ sau này có như thế nào, giờ khắc này, tâm tình của Lê Lạc đang tốt lắm! Tốt đến mức cô nghĩ lại được Tạ Uẩn Ninh sủng hạnh một lần nữa. Tiếp sau đó, cô lại được Tạ Uẩn Ninh sủng hạnh một lần nữa rồi.
...
Đột nhiên, đến cùng có cần anh hỗ trợ nữa hay không, Lê Lạc vẫn là không cho Tạ Uẩn Ninh đáp án.
Ngày hôm sau, chính là đêm trừ tịch. Sau đêm trừ tịch, chính là đến sinh nhật của Lê Lạc, cũng chính là từ trong tư liệu mới biết được sinh nhật của Lê Lạc, là sinh nhật thức tỉnh. Thời điểm Ben son hẹn gặp mặt Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh và Ben son cũng giống nhau, liền nhận được chúc phúc năm mới của Lê Lạc gửi cho trước thời gian.
Đột nhiên, con người cô lại bay đến một chỗ khác ở Thái Bình Dương.
Là do lời nguyền rủa sao? Sau khi hai người chấm dứt thân mật, anh liền đều bị Lê Lạc quăng đi một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook