Bí Mật Thức Tỉnh
-
Chương 63
Editor: Mẹ Bầu
Thời điểm Lê Lạc khởi động lại máy, phát hiện ra lượng điện của điện thoại di động còn không đủ dùng. Cô rời đi về phía trước sân bay, đi đến trạm cấp tốc nạp điện ở lối ra của đại sảnh, để nạp điện cấp tốc cho điện thoại di động của mình. Phía trước cô, đủ các sắc mặt lữ khách đi qua.
Bên tai Lê Lạc, nhân viên công tác hàng không thông báo tin tức các chuyến bay sắp hạ cánh bằng hai loại ngôn ngữ, tiếng Anh và tiếng Trung.
Điện thoại di động hơi rung lên, trên màn hình điện thoại biểu hiện lên một dãy số điện thoại xa lạ, là số điện thoại ở trong nước nhưng có mã số quốc tế. Sau khi Lê Lạc đón nghe thì mới biết được, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đây là mã số điện thoại riêng của Thương Vũ.
Càng ngoài ý muốn của Lê Lạc, Thương Vũ đã ở trong sân bay quốc tế Kennedy, thành phố Newyork, nước Mĩ.
"Chú Thương..." Lê Lạc hơi ngẩng đầu lên, thật khéo thời điểm này lại nghe được giọng nói của Thương Vũ. Quả nhiên, Thương Vũ đang đứng ở phía trước tầm mắt của cô, một thân tây trang thoải mái, ánh mắt hơi híp lại, giống như ý cười luôn luôn xao động.
Lê Lạc trực tiếp cúp điện thoại di động, không muốn lãng phí một chút điện.
Đồng thời, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô cũng không hề đi lên phía trước nhiều hơn một bước; lấy lại dây sạc điện thoại từ trên ổ điện xuống, bỏ vào trong túi. Lại ngẩng đầu lên, Thương Vũ đã đi tới trước mặt cô, mở miệng nói: "Không thể không nói, tôi và cô, Lê Lạc à, thật sự là có vài phần duyên phận, thật sự là ở đâu cũng có thể gặp gỡ được nhau."
Lê Lạc cong môi lên, trực tiếp hỏi: "Chú Thương cũng vừa vặn bay chuyến bay này hay sao?"
Ý tứ rất rõ ràng, đã không cùng bay trên một chuyến bay vừa hạ cánh, lấy ở đâu ra duyên phận.
"À..." Thương Vũ cười cười, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên gương mặt của Lê Lạc ở đối diện, không nhanh không chậm trả lời, "Tôi bay chuyến bay sớm hơn so với cô một chuyến bay. @MeBau*[email protected]@ Bởi vì người đến đón máy bay đã nhớ sai tin tức giờ bay của chuyến bay, nên tôi vẫn luôn luôn chờ ở quán cà phê trên lầu hai."
Đúng như vậy. Thương Vũ vừa từ quán cà phê trên lầu hai đi xuống dưới. Thời điểm xuống máy bay, Thương Vũ ngoài ý muốn biết được là Lê Lạc bay trên chuyến bay sẽ hạ cánh kế tiếp, nên không để ý đã chờ ở trong này lâu thêm mấy giờ.
Nghe Thương Vũ giải thích, Lê Lạc nở nụ cười, ném ra một câu: "Chú Thương, chú đúng thật là xui xẻo."
"Vốn dĩ tôi cũng vậy, cũng cho là như vậy, còn rất tức giận nữa." Thương Vũ nói, khẩu khí còn làm ra một bộ bất đắc dĩ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Không nghĩ tới lại đụng được người quen, nên cũng không thấy xui xẻo chỗ nào."
Lê Lạc: "..." Thương Vũ từng đã xưng hô với cô là cố nhân (người quen cũ), cô bây giờ lại là người quen. Không biết ở trong lòng ông, cố nhân và người quen có phải đã cùng một người rồi hay không.
Lê Lạc chỉ cười không nói, tốt nhất là dùng phương thức làm bộ làm tịch. Lê Lạc chính là không nghĩ muốn đáp lại những lời nói kia của Thương Vũ. Cô nhếch miệng lên cười, đứng ở trước mặt Thương Vũ, rồi sau đó, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Quả thực đã sắp đến giờ ăn cơm rồi." Thương Vũ chủ động đưa ra lời mời nói, "Đã gặp nhau, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, như thế nào?"
"Thật xin lỗi." Lê Lạc trực tiếp cự tuyệt, lấy lỗi của chuyến bay ra làm lý do, để nói trả lời với Thương Vũ, "Người tới đón máy bay của cháu thật đúng giờ, cũng không có tính sai chuyến bay - -" Nói xong, cô giơ giơ điện thoại di động đang cầm trong tay lên, mở miệng nói lần nữa: "Vừa mới rồi anh ta đã gọi điện thoại cho cháu rồi, người còn đang ở bên ngoài chờ cháu."
Thương Vũ chỉ có thể cười, vẻ mặt để lộ ra hai phần tiếc nuối.
"Vậy cháu đi trước đây, chú Thương, hẹn gặp lại." Lê Lạc mỉm cười chào từ biệt, xách lên chiếc túi lớn của bản thân. Lần này cô tới nước Mĩ không có hành lý gì, mang theo tùy thân chỉ có một cái túi vải bạt màu đen.
Chiếc túi to rộng lùng thùng, bên trong có thể chất được không ít các thứ.
"Hẹn gặp lại." Thương Vũ cũng nói lời chào từ biệt, rồi sau đó còn bỏ thêm một câu, "Có thời gian lại hẹn gặp."
Lê Lạc gật đầu: "Được ạ."
Newyork là nơi có khí hậu á nhiệt đới ướt át, mùa hạ nóng bức nhiều mưa, mùa đông mát mẻ khô ráo. Ánh mặt trời tựa hồ vĩnh viễn cực kỳ phơi người. Lê Lạc bọc người trong một chiếc khăn quàng cổ màu đen, mang lên trên mắt cặp kính mát, đi nhanh ra khỏi sân bay.
Một gương mặt tinh xảo tuổi trẻ bày ra trước mặt lóe lên một thần thái sáng láng khó có thể hình dung.
Người hẹn đón lúc trước đã đợi sẵn ở bên ngoài. Lê Lạc mở cửa xe. Lúc lên xe, không biết có phải là vừa khéo hay không, người đến đón máy bay của Thương Vũ đồng thời cũng chờ ở bên cạnh. Thương Vũ mỉm cười bắt tay cùng với người đến đón máy bay, nghiêng đầu sang nhìn nhìn Lê Lạc; thời điểm mở cửa xe, ông lại cười cười đối với cô, tựa hồ như trêu tức cô lúc ở sân bay đã nói dối.
Không phải nói có người đến đón máy bay hay sao? Tại sao lại là xe ta xi?
Lê Lạc không nói gì, chỉ nhún nhún vai, ngẩng đầu lên cho Thương Vũ một nụ cười tươi sáng. Không sai, cô chính là qua loa tắc trách như vậy. Không hề lưu lại dư thừa, Lê Lạc trực tiếp bước lên chiếc xe ta xi đã hẹn trước.
Dựa thân mình về sau, Lê Lạc lại dùng tiếng Anh báo lại một lần địa chỉ mà cô muốn đi, cho dù trong di động hẹn trước đã đưa vào địa chỉ. Người da đen trao đổi lại cùng với cô, Lê Lạc mỉm cười đáp lại hai câu, lấy ra điện thoại di động.
Cô rõ ràng đã nhắn tin cho Tạ Uẩn Ninh rồi, vì sao anh chưa nhắn tin trở lại cho cô nhỉ? Ngay đến cả một từ "Ừ" thôi, cũng không có...
Trong di động, Benson đã gửi đến cho cô một tin nhắn, hỏi cô đã tới chưa. Lê Lạc không muốn đánh chữ, trực tiếp dùng từ giọng nói để hồi đáp lại cho Benson. Lần này cô về nước Mỹ thời gian rất gấp, công việc lại nhiều, hẳn là không có thời gian chạm mặt cùng với Benson.
Vốn dĩ Benson nói muốn tới đón cô, nhưng Lê Lạc đã cự tuyệt. Cô và anh là ở hai phương hướng, không cần thiết phải để cho anh đi một chuyến. Lần trước Benson đến thành phố Lan, cô cũng không có đến đón máy bay của anh.
Là bạn cũ với nhau mà, không cần phải rất khách khí như vậy.
Benson nói với cô, công việc ở nước Mĩ quốc đã thu xếp xong rồi. Lê Lạc tiếp tục nhắn tin bằng giọng nói: "Gần đây thật sự nghèo quá rồi, chờ tôi trở thành bà chủ rồi, sẽ mời anh ăn một bữa siêu cấp lớn nhé."
Benson cũng không có cự tuyệt đối với sự hào phóng của cô, cũng nhắn lại cho cô hai chữ: "Xin đợi."
Lê Lạc không có dùng nhiều di động. Lúc màn hình tối xuống cũng là lúc cô nhìn thấy hình ảnh bán thân của Tạ Uẩn Ninh một chút. Anh vẫn như trước không hề có nhắn tin lại cho cô. Hừ, tin nhắn trong điện thoại di động vẫn trắng trơn. Thời điểm khởi động máy, cô phát hiện lượng điện của điện thoại di động không đủ. Phản ứng đầu tiên của cô là sợ Tạ Uẩn Ninh không liên hệ được với bản thân mình. Cho nên mới tìm mau chóng tìm đến trạm nạp điện cấp tốc cho điện thoại di động.
...
Xử lý tốt mọi chuyện ở bên Newyork xong, Lê Lạc lại bay đến Washington Seattle, đến chỗ ở của bác sĩ Lê. Cô đến một căn hộ dịch vụ gần bờ biển Seattle lúc hai giờ đêm, giờ Hoa Kỳ. Một mình nằm trên chiếc giường lớn ở nhà trọ, cho dù tinh lực thật sự dư thừa, nhưng Lê Lạc vẫn thấy mệt rã rời. Cô nằm ở giường lớn, không muốn nhúc nhích.
Chiếc điện thoại di động được bày đặt ở bên cạnh, cũng đồng dạng yên tĩnh, từ từ tối lại. Không thể nén nhịn được, Lê Lạc vẫn lại cầm lấy điện thoại di động, nói một câu với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em đã đến rồi."
Thời điểm Lê Lạc khởi động lại máy, phát hiện ra lượng điện của điện thoại di động còn không đủ dùng. Cô rời đi về phía trước sân bay, đi đến trạm cấp tốc nạp điện ở lối ra của đại sảnh, để nạp điện cấp tốc cho điện thoại di động của mình. Phía trước cô, đủ các sắc mặt lữ khách đi qua.
Bên tai Lê Lạc, nhân viên công tác hàng không thông báo tin tức các chuyến bay sắp hạ cánh bằng hai loại ngôn ngữ, tiếng Anh và tiếng Trung.
Điện thoại di động hơi rung lên, trên màn hình điện thoại biểu hiện lên một dãy số điện thoại xa lạ, là số điện thoại ở trong nước nhưng có mã số quốc tế. Sau khi Lê Lạc đón nghe thì mới biết được, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đây là mã số điện thoại riêng của Thương Vũ.
Càng ngoài ý muốn của Lê Lạc, Thương Vũ đã ở trong sân bay quốc tế Kennedy, thành phố Newyork, nước Mĩ.
"Chú Thương..." Lê Lạc hơi ngẩng đầu lên, thật khéo thời điểm này lại nghe được giọng nói của Thương Vũ. Quả nhiên, Thương Vũ đang đứng ở phía trước tầm mắt của cô, một thân tây trang thoải mái, ánh mắt hơi híp lại, giống như ý cười luôn luôn xao động.
Lê Lạc trực tiếp cúp điện thoại di động, không muốn lãng phí một chút điện.
Đồng thời, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô cũng không hề đi lên phía trước nhiều hơn một bước; lấy lại dây sạc điện thoại từ trên ổ điện xuống, bỏ vào trong túi. Lại ngẩng đầu lên, Thương Vũ đã đi tới trước mặt cô, mở miệng nói: "Không thể không nói, tôi và cô, Lê Lạc à, thật sự là có vài phần duyên phận, thật sự là ở đâu cũng có thể gặp gỡ được nhau."
Lê Lạc cong môi lên, trực tiếp hỏi: "Chú Thương cũng vừa vặn bay chuyến bay này hay sao?"
Ý tứ rất rõ ràng, đã không cùng bay trên một chuyến bay vừa hạ cánh, lấy ở đâu ra duyên phận.
"À..." Thương Vũ cười cười, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên gương mặt của Lê Lạc ở đối diện, không nhanh không chậm trả lời, "Tôi bay chuyến bay sớm hơn so với cô một chuyến bay. @MeBau*[email protected]@ Bởi vì người đến đón máy bay đã nhớ sai tin tức giờ bay của chuyến bay, nên tôi vẫn luôn luôn chờ ở quán cà phê trên lầu hai."
Đúng như vậy. Thương Vũ vừa từ quán cà phê trên lầu hai đi xuống dưới. Thời điểm xuống máy bay, Thương Vũ ngoài ý muốn biết được là Lê Lạc bay trên chuyến bay sẽ hạ cánh kế tiếp, nên không để ý đã chờ ở trong này lâu thêm mấy giờ.
Nghe Thương Vũ giải thích, Lê Lạc nở nụ cười, ném ra một câu: "Chú Thương, chú đúng thật là xui xẻo."
"Vốn dĩ tôi cũng vậy, cũng cho là như vậy, còn rất tức giận nữa." Thương Vũ nói, khẩu khí còn làm ra một bộ bất đắc dĩ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Không nghĩ tới lại đụng được người quen, nên cũng không thấy xui xẻo chỗ nào."
Lê Lạc: "..." Thương Vũ từng đã xưng hô với cô là cố nhân (người quen cũ), cô bây giờ lại là người quen. Không biết ở trong lòng ông, cố nhân và người quen có phải đã cùng một người rồi hay không.
Lê Lạc chỉ cười không nói, tốt nhất là dùng phương thức làm bộ làm tịch. Lê Lạc chính là không nghĩ muốn đáp lại những lời nói kia của Thương Vũ. Cô nhếch miệng lên cười, đứng ở trước mặt Thương Vũ, rồi sau đó, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Quả thực đã sắp đến giờ ăn cơm rồi." Thương Vũ chủ động đưa ra lời mời nói, "Đã gặp nhau, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, như thế nào?"
"Thật xin lỗi." Lê Lạc trực tiếp cự tuyệt, lấy lỗi của chuyến bay ra làm lý do, để nói trả lời với Thương Vũ, "Người tới đón máy bay của cháu thật đúng giờ, cũng không có tính sai chuyến bay - -" Nói xong, cô giơ giơ điện thoại di động đang cầm trong tay lên, mở miệng nói lần nữa: "Vừa mới rồi anh ta đã gọi điện thoại cho cháu rồi, người còn đang ở bên ngoài chờ cháu."
Thương Vũ chỉ có thể cười, vẻ mặt để lộ ra hai phần tiếc nuối.
"Vậy cháu đi trước đây, chú Thương, hẹn gặp lại." Lê Lạc mỉm cười chào từ biệt, xách lên chiếc túi lớn của bản thân. Lần này cô tới nước Mĩ không có hành lý gì, mang theo tùy thân chỉ có một cái túi vải bạt màu đen.
Chiếc túi to rộng lùng thùng, bên trong có thể chất được không ít các thứ.
"Hẹn gặp lại." Thương Vũ cũng nói lời chào từ biệt, rồi sau đó còn bỏ thêm một câu, "Có thời gian lại hẹn gặp."
Lê Lạc gật đầu: "Được ạ."
Newyork là nơi có khí hậu á nhiệt đới ướt át, mùa hạ nóng bức nhiều mưa, mùa đông mát mẻ khô ráo. Ánh mặt trời tựa hồ vĩnh viễn cực kỳ phơi người. Lê Lạc bọc người trong một chiếc khăn quàng cổ màu đen, mang lên trên mắt cặp kính mát, đi nhanh ra khỏi sân bay.
Một gương mặt tinh xảo tuổi trẻ bày ra trước mặt lóe lên một thần thái sáng láng khó có thể hình dung.
Người hẹn đón lúc trước đã đợi sẵn ở bên ngoài. Lê Lạc mở cửa xe. Lúc lên xe, không biết có phải là vừa khéo hay không, người đến đón máy bay của Thương Vũ đồng thời cũng chờ ở bên cạnh. Thương Vũ mỉm cười bắt tay cùng với người đến đón máy bay, nghiêng đầu sang nhìn nhìn Lê Lạc; thời điểm mở cửa xe, ông lại cười cười đối với cô, tựa hồ như trêu tức cô lúc ở sân bay đã nói dối.
Không phải nói có người đến đón máy bay hay sao? Tại sao lại là xe ta xi?
Lê Lạc không nói gì, chỉ nhún nhún vai, ngẩng đầu lên cho Thương Vũ một nụ cười tươi sáng. Không sai, cô chính là qua loa tắc trách như vậy. Không hề lưu lại dư thừa, Lê Lạc trực tiếp bước lên chiếc xe ta xi đã hẹn trước.
Dựa thân mình về sau, Lê Lạc lại dùng tiếng Anh báo lại một lần địa chỉ mà cô muốn đi, cho dù trong di động hẹn trước đã đưa vào địa chỉ. Người da đen trao đổi lại cùng với cô, Lê Lạc mỉm cười đáp lại hai câu, lấy ra điện thoại di động.
Cô rõ ràng đã nhắn tin cho Tạ Uẩn Ninh rồi, vì sao anh chưa nhắn tin trở lại cho cô nhỉ? Ngay đến cả một từ "Ừ" thôi, cũng không có...
Trong di động, Benson đã gửi đến cho cô một tin nhắn, hỏi cô đã tới chưa. Lê Lạc không muốn đánh chữ, trực tiếp dùng từ giọng nói để hồi đáp lại cho Benson. Lần này cô về nước Mỹ thời gian rất gấp, công việc lại nhiều, hẳn là không có thời gian chạm mặt cùng với Benson.
Vốn dĩ Benson nói muốn tới đón cô, nhưng Lê Lạc đã cự tuyệt. Cô và anh là ở hai phương hướng, không cần thiết phải để cho anh đi một chuyến. Lần trước Benson đến thành phố Lan, cô cũng không có đến đón máy bay của anh.
Là bạn cũ với nhau mà, không cần phải rất khách khí như vậy.
Benson nói với cô, công việc ở nước Mĩ quốc đã thu xếp xong rồi. Lê Lạc tiếp tục nhắn tin bằng giọng nói: "Gần đây thật sự nghèo quá rồi, chờ tôi trở thành bà chủ rồi, sẽ mời anh ăn một bữa siêu cấp lớn nhé."
Benson cũng không có cự tuyệt đối với sự hào phóng của cô, cũng nhắn lại cho cô hai chữ: "Xin đợi."
Lê Lạc không có dùng nhiều di động. Lúc màn hình tối xuống cũng là lúc cô nhìn thấy hình ảnh bán thân của Tạ Uẩn Ninh một chút. Anh vẫn như trước không hề có nhắn tin lại cho cô. Hừ, tin nhắn trong điện thoại di động vẫn trắng trơn. Thời điểm khởi động máy, cô phát hiện lượng điện của điện thoại di động không đủ. Phản ứng đầu tiên của cô là sợ Tạ Uẩn Ninh không liên hệ được với bản thân mình. Cho nên mới tìm mau chóng tìm đến trạm nạp điện cấp tốc cho điện thoại di động.
...
Xử lý tốt mọi chuyện ở bên Newyork xong, Lê Lạc lại bay đến Washington Seattle, đến chỗ ở của bác sĩ Lê. Cô đến một căn hộ dịch vụ gần bờ biển Seattle lúc hai giờ đêm, giờ Hoa Kỳ. Một mình nằm trên chiếc giường lớn ở nhà trọ, cho dù tinh lực thật sự dư thừa, nhưng Lê Lạc vẫn thấy mệt rã rời. Cô nằm ở giường lớn, không muốn nhúc nhích.
Chiếc điện thoại di động được bày đặt ở bên cạnh, cũng đồng dạng yên tĩnh, từ từ tối lại. Không thể nén nhịn được, Lê Lạc vẫn lại cầm lấy điện thoại di động, nói một câu với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em đã đến rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook