Đầu Tạ Phồn Hoa đau như muốn nứt ra, Tạ mẫu đành hời hợt an ủi chồng: “Cuối cùng thì con trai chúng ta cũng tìm được người con gái nó yêu, ông không thể vui vẻ một chút sao?”

Tạ Phồn Hoa hếch mắt lên, sau đó trực tiếp quay đầu đi, không thèm nói chuyện.

Tính tình hai cha con nhà này đúng là giống nhau như đúc. Uẩn Ninh tự nhiên lại thích một cô gái nhỏ, người làm mẹ là Ôn Tiểu San cũng rất kinh ngạc, chỉ là nhìn thái độ của con trai tối nay thì chắc chắn là thật rồi.

Tạ Tịnh Di và Thương Vũ ngồi xuống ghế salon đối diện. Dì Lý bưng trà tới rót cho hai người, Tạ mẫu hơi ngẩng đầu, nói với dì Lý: “Lấy máy đo huyết áp của cục trưởng Tạ tới đây, tôi muốn đo huyết áp cho ông ấy.”

Dì Lý đặt bình trà xuống: “Vâng...” Trong đầu oán thầm một tiếng: Chung quy là tức con trai thôi mà, không phải sao?

Thái độ của mẹ rõ ràng là ra vẻ. Tạ Uẩn Ninh không còn lời gì để nói, cầm bình trà lên rót trà cho mọi người, sau đó vững vàng đặt xuống, tiếp tục dựa vào ghế sa lon.

Sở dĩ anh nói ra chuyện này sớm như vậy là bởi vì anh hiểu rõ, cửa của Tạ gia không dễ vào. Sinh ra trong một gia đình có liên quan đến cả chính trị lẫn kinh doanh, anh có một người cha cẩn trọng đến từng câu nói, còn có một người mẹ mạnh mẽ vang dội, một người nắm quyền cao chức trọng nhiều năm trong Bộ Giáo Dục, một người nắm quyền điều hành cả một doanh nghiệp. Mặc dù hai người họ vẫn luôn thúc dục chuyện hôn sự của anh nhưng cũng đòi hỏi rất cao về điều kiện của con dâu. Đầu tiên là phẩm hạnh của con dâu, thứ hai là gia đình con dâu. Anh biết rõ phẩm hạnh và gia đình của Lê Lạc, cho nên tối nay anh mới nói là anh theo đuổi cô. Thứ nhất có thể giảm bớt phiền phức cho tương lai, thứ hai anh quả thật muốn nói rõ trước mặt mọi người Lê Lạc sẽ trở thành người của anh, vì thế anh sẽ che chở, bảo vệ cô.

Chỉ là anh cũng không ngờ cha anh lại phản ứng gay gắt như vậy.

Tạ Tịnh Di cũng bắt đầu khuyên nhủ: “Cha, cha hiểu lầm Uẩn Ninh rồi. Lê tiểu thư căn bản cũng không thể tính là sinh viên của Uẩn Ninh... Uẩn Ninh là nghiên cứu viên chứ không phải là giáo sư, chỉ là cho một đứa bé đi theo học tập mà thôi, hai người căn bản không phải là thầy trò.”

Đương nhiên là ông biết quan hệ giữa con trai mình và nữ sinh kia là như thế nào rồi, ông giận đến mức này chỉ là vì quan hệ thầy trò sao? Tạ Phồn Hoa hừ lạnh. Ông không phải là người cổ hủ, càng không phải là loại người bảo thủ, cố chấp, chỉ là lời nói của Tạ Uẩn Ninh vừa rồi có thể chấp nhận nổi sao? Ông biết năm nay Uẩn Ninh dẫn theo hai đứa bé, một đứa là Thương Ngôn, một đứa là một nữ sinh Vương giáo sư tự mình giao cho Uẩn Ninh, kết quả anh không dẫn theo làm nghiên cứu cho tốt, lại còn vừa ý! Lại còn theo đuổi nữ sinh đó! Có thể chấp nhận sao? Trước đây ông giới thiệu cho anh biết bao nhiêu người phụ nữ phẩm hạnh tốt, tuổi tác phù hợp, tất cả anh đều không thích, lại còn chê người ta ngây thơ... Cho nên, cái cô gái mới hơn hai mươi đó không ngây thơ sao? Còn có thể khiến Tạ Uẩn Ninh nhìn bằng cặp mắt khác?

Tất cả đều là nói bậy, một đầu ngón chân của Tạ Phồn Hoa cũng không tin.

Tạ Uẩn Ninh tiếp tục ngồi, bất đắc dĩ nháy mắt.

Đối diện, Thương Vũ cũng ngồi ngay ngắn, nghe Tịnh Di khuyên bố vợ, sau đó cầm một tách trà lên, nhấp một ngụm. Tạ gia có dòng dõi thư hương (dòng dõi Nho học), lại còn là hào môn vọng tộc (giàu sang, quyền thế). Sinh ra trong một gia đình như vậy, thế nhưng tính tình của vợ anh không giống bố vợ, cũng không giống mẹ vợ.

Trái ngược với Tạ Uẩn Ninh, tính tình di truyền từ cha, cách làm việc lại cực kỳ giống mẹ. Khoan thai đặt ly trà xuống, Thương Vũ cũng khuyên đôi câu: “Cha, ánh mắt của Uẩn Ninh rất tinh tường, cô gái mà cậu ấy nhìn trúng đương nhiên sẽ không kém cỏi. Thật ra thì con cũng đã gặp cô gái kia vài lần, quả thực là một đứa bé thông minh, ưu tú hiếm có.”

Mở miệng một tiếng đứa bé hai tiếng đứa bé, Tạ Uẩn Ninh đúng là phải cảm ơn Thương Vũ rồi. Lười nhác, Tạ Uẩn Ninh nâng đầu, quay sang hướng khác.

“Cho nên, hai đứa đều đã gặp rồi?” Quả nhiên, chân mày Tạ Phồn Hoa càng nhíu chặt hơn, nhìn con gái và con rể hỏi: “Chỉ có người cha này đến bây giờ mới biết?”

Bên cạnh, Tạ mẫu nắm lấy tay chồng, nói: “Yên tâm, tôi cũng giống ông, đều chưa gặp cô bé đó.”

“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi, chúng con gặp vị Lê tiểu thư kia là vì có nguyên nhân khác.” Tạ Tịnh Di cười cười, sau đó tranh thủ nhắc đến chuyện đính hôn của Thương Ngôn và Giai Khởi: “Cha mẹ, nếu như hai người muốn gặp vị Lê tiểu thư kia một lần... Vậy thì có thể bảo Thương Ngôn mời cô ấy tới bữa tiệc đính hôn là được.”

Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng quay lại chủ đề bữa tiệc đính hôn, Tạ Phồn Hoa cũng bình tĩnh lại. Suy nghĩ một chút, nếu quả thật là một đứa bé tốt, vậy thì cũng không phải là không thể. Nói một cách công bằng thì Uẩn Ninh và đứa bé kia cũng không thể tính là thầy trò... Lạnh lùng liếc nhìn Tạ Uẩn Ninh ngồi bên cạnh, Tạ Phồn Hoa lạnh giọng hỏi: “Hôn sự của tiểu Ngôn và Giai Khởi, anh có ý kiến gì không?”

Tạ Phồn Hoa vẫn chủ động nhún nhường con trai.

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Uẩn Ninh luôn khiến ông cảm thấy yên tâm và kiêu ngạo, khó khăn lắm con trai mới động lòng với một cô gái, Tạ Phồn Hoa tức giận thì tức giận, nhưng cũng không muốn tổn hại tới tình cảm cha con.

“Làm cậu, anh cũng cho ý kiến đi.” Tạ Phồn Hoa mở miệng lần nữa: “Được rồi, nói một chút về ý tưởng của anh xem.”

Ah. Tạ Uẩn Ninh nắm chặt tay, có một số chuyện anh vốn không muốn nói, nhưng cha lại hỏi ý kiến của anh. Là cậu của Thương Ngôn, Tạ Uẩn Ninh lấy tư thái của trưởng bối mở miệng: “Chuyện đính hôn của Thương Ngôn và Giai Khởi năm nay, ý kiến của con là —— không đồng ý.”

Tạ Phồn Hoa: “...”

Không chỉ Tạ Phồn Hoa, mọi người trong Tạ gia và cả Thương Vũ đều yên lặng trong chốc lát, nhất là Tạ Tịnh Di, cô lúng túng nhìn em trai mình, hỏi: “Uẩn Ninh, tại sao cậu lại không đồng ý?

Tạ Uẩn Ninh chậm rãi mở miệng: “Thứ nhất em cảm thấy chuyện này hơi sớm, Thương Ngôn và Giai Khởi đều đang còn là sinh viên, thứ hai em cảm thấy Giai Khởi còn quá nhỏ...” Lời này quá mất mặt, Tạ Uẩn Ninh đổi giọng, nói tiếp: “Làm trưởng bối, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của Thương Ngôn, hiện tại Thương Ngôn vẫn chưa trưởng thành, chúng ta nên chờ Thương Ngôn trưởng thành thêm một chút, không cần phải gấp gáp thay nó chọn người để kết hôn.”

Lời nói này, Tạ Uẩn Ninh đã vượt quá bổn phận rồi, người làm cha là Thương Vũ cũng không nói nhiều đến vậy. Chẳng qua ý kiến của anh chính là như vậy.

Cái này, tại sao lại là chọn người để kết hôn?

Tạ Tịnh Di mỉm cười, chuyện đính hôn này cũng là do Thương Ngôn chính miệng nói với cô, Tạ Tịnh Di sợ em trai mình hiểu lầm chuyện gì đó, cô nói: “Uẩn Ninh, cậu cũng biết mà, Thương Ngôn và Giai Khởi là thanh mai trúc mã, tình cảm giữa chúng cũng không phải bình thường. Chuyện đính hôn này cũng là do chính Thương Ngôn nói với chị.”

Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn là thanh mai trúc mã, chuyện này không sai, Tạ Uẩn Ninh mím môi, nghiêm túc mở miệng: “Chị, chị không cảm thấy Thương Ngôn còn quá nhỏ sao? Giai Khởi lại càng nhỏ.”

Tạ Phồn Hoa cười lạnh, nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: “Không phải anh cũng thích một “tiểu cô nương” sao?”

Tạ Uẩn Ninh không còn lời nào để nói.

Buổi tối, Thương Ngôn lại tìm đến nhà cậu tá túc, anh từng ngủ trên ghế sa lon của cậu mấy lần, không ngờ lại ngủ rất ngon.

“Ghế sa lon này có thể tặng luôn cho cháu, trực tiếp mang đi đi.” Tạ Uẩn Ninh ném chăn qua, tức giận nói.

Đương nhiên Thương Ngôn hiểu cậu đang muốn đuổi người, nhiều năm qua anh đã sớm hiểu rõ tính tình của cậu rồi. Đắp chăn nằm trên ghế sa lon, Thương Ngôn thở dài một tiếng.

“Thật sự muốn đính hôn?” Tạ Uẩn Ninh đứng đối diện Thương Ngôn, cất tiếng hỏi.

“Ừ.” Thương Ngôn gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Cậu, những ngày qua cháu đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cháu cũng nhận ra cháu đối với Lê Lạc thật sự chỉ là mới lạ, giống như trước đây cậu từng nói với cháu vậy.”

Rất tốt. Tạ Uẩn Ninh nhìn Thương Ngôn, giọng nói cũng nhẹ hơn: “... Sao lại nghĩ thông suốt được như vậy?”

Thương Ngôn hậm hực cười: “Ngày hôm qua đột nhiên cháu nghĩ, nếu như Lê Lạc và Giai Khởi cùng rơi xuống nước, cháu sẽ cứu ai trước? Cháu nghĩ người cháu cứu trước nhất định là Giai Khởi.”

Tạ Uẩn Ninh: “...”

“Cho nên cháu cũng đã hiểu tình cảm của mình với Giai Khởi?” Tạ Uẩn Ninh hỏi.

Đúng, Thương Ngôn nghĩ mình đã hiểu rõ. Nam nữ ở gần nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, giống như cha và mẹ, cũng giống như anh và Giai Khởi. Anh không thể vì tình cảm thay đổi mà vứt bỏ Giai Khởi được. Huống chi tất cả mọi người đều hy vọng anh và Giai Khởi đính hôn, anh không thể bởi vì nhất thời cảm thấy mới lạ mà hoài nghi tình cảm của mình có vấn đề. Thật xấu hổ, nhưng Thương Ngôn muốn nhận được sự tán thành từ cậu, anh hỏi: “Cậu, có đúng hay không?”

Tạ Uẩn Ninh không trả lời, anh không phải là bậc thầy về tình cảm. Lạc đề một chút, Tạ Uẩn Ninh trả lời Thương Ngôn một câu: “Chuyện rơi xuống nước đó, Lê Lạc không cần cháu cứu.” Bởi vì nếu như cô rơi xuống nước, anh sẽ xuống nước cứu cô.

Tạ Uẩn Ninh quay người đi, đi thẳng đến phòng ngủ. Nằm trên giường, Tạ Uẩn Ninh cầm điện thoại di động lên nhìn, một ngày không liên lạc, thế nào ngay đến cả một tin nhắn cũng không có?

Hắc hắc. Thứ hai, Lê Lạc đi tới viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài, nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang đậu xe phía trước, bỗng dưng nhớ tới quan hệ giữa anh và cô. Ánh mắt ngập tràn ý cười, cô đi về phía Tạ Uẩn Ninh, định ân cần chào hỏi với tư cách bạn gái.

Trong xe, Thương Ngôn bước xuống trước.

Lê Lạc đi tới. Tạ Uẩn Ninh ngồi ở ghế lái, tắt máy, xa xa nhìn thấy Lê Lạc đang chạy tới, tâm trạng khá tốt, bước xuống xe, sau đó anh nói với Lê Lạc: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lê Lạc ngọt ngào nháy mắt, giống như đang dùng ánh mắt gửi đến Tạ Uẩn Ninh một icon trái tim. Tạ Uẩn Ninh cũng nháy mắt, không chút xao động, anh nói với Thương Ngôn: “Cháu đi mua hai phần đồ ăn sáng đi...”

Ngừng lại một chút, quay đầu hỏi Lê Lạc: “Em đã ăn chưa?”

Lê Lạc gật đầu: “Em ăn rồi.”

Vậy thì hai phần là đủ rồi, *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don* bởi vì sáng nay anh và Thương Ngôn chưa ăn, Tạ Uẩn Ninh tiếp tục sai Thương Ngôn làm chân chạy vặt. Thương Ngôn rất không tình nguyện gật đầu: “Vâng.”

Tạ Uẩn Ninh ném chứng minh thư nhân dân cho Thương Ngôn: “Dùng thẻ của cậu.”

Ở viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài, chứng minh thư nhân dân ngoại trừ việc dùng để phân biệt thân phận thì còn có thể dùng để quẹt thẻ ở nhà ăn. Tạ Uẩn Ninh đưa CMND cho Thương Ngôn, sau đó cùng Lê Lạc đi tới phòng nghiên cứu, sau đó quang minh chính đại ngồi ở chỗ của Thương Ngôn với lý do chờ đồ ăn sáng và Thẻ CMND.

“Tối hôm qua em ngủ ngon không?” Tạ Uẩn Ninh hỏi người trước mặt, anh ngồi xuống ghế, cánh tay đặt trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Lê Lạc.

Không tệ, dù chỉ được mấy tiếng, Lê Lạc hài lòng gật đầu, cô cũng hỏi: “Còn giáo sư thì sao?”

“Tôi cũng vậy, không tệ.” Tạ Uẩn Ninh trả lời, suy nghĩ một chút: “Tôi đã tìm được phòng cho em, có thời gian thì chúng ta cùng đi xem một chút.”

“Cám ơn giáo sư.” Lê Lạc cười, dừng lại một chút, cô nói: “Nếu như phòng tốt, có lẽ em sẽ mua luôn, vốn em cũng định sẽ mua nhà.”

“Ừ.” Trước đây Tạ Uẩn Ninh cũng đồng ý với ý tưởng mua nhà của Lê Lạc, nhưng anh không nghĩ Lê Lạc nên mua nhà ở chỗ anh, anh đã mua một căn, vì thế cô cũng không cần phải mua nữa.”Chuyện mua nhà tạm thời coi như xong.” Tạ Uẩn Ninh không muốn nói một cách trực tiếp: “Ở chỗ tôi phòng ốc cũng không tốt lắm. Nếu như em thật sự muốn mua nhà, lần sau tôi sẽ giúp em tìm một chỗ khác —— để xem có loại biệt thự sân vườn như em muốn không.”

Ah. Ở thành phố Lan mà có phòng ốc không tốt sao? Lê Lạc thở dài một tiếng, chống cằm nhìn Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh đứng lên đi trước, trước khi rời đi anh nói với Lê Lạc: “Khi nào Thương Ngôn quay lại, em nói nó mang đồ ăn sáng và Thẻ CMND lên cho tôi nhé.”

Lê Lạc: “Ukm...” Cho nên, chờ bữa ăn sáng và Thẻ CMND đều là lấy cớ, thế thôi.

Trong phòng ăn, Thương Ngôn nhận được điện thoại của mẹ. Tay trái anh cầm hai túi đồ ăn sáng, tay phải cầm điện thoại di động đặt ở bên tai.

Trong điện thoại di động, mẹ nói với anh: “... Tiểu Ngôn, con nhớ mời Lê Lạc tham gia bữa tiệc đính hôn của con nhé, ông ngoại và bà ngoại muốn gặp mặt Lê tiểu thư.”

Thương Ngôn rất buồn bực:“Sao ông ngoại và bà ngoại lại muốn gặp mặt Lê Lạc ạ?”

Trong điện thoại di động, mẹ anh tỏ ra rất kinh ngạc: “Cậu con thích Lê tiểu thư mà, con không biết sao?”

Cái gì, cậu thích Lê Lạc? Bên tai Thương Ngôn vang ong ong, trong đầu anh chỉ còn mấy tiếng cậu thích Lê Lạc. Anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ nói: “... Mẹ, có khi nào chỉ là hiểu nhầm không?”

Đáp án đương nhiên là không phải, mẹ anh dịu dàng nói: “Tối hôm qua chính miệng cậu con nói vậy, làm sao có thể nhầm được. Đúng rồi, nếu cậu con còn chưa có nói với con, vậy thì con cứ coi như không biết, đừng có khiến Lê tiểu thư lúng túng, lại làm hỏng nhân duyên của cậu con.”

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Thương Ngôn phức tạp giống như cầm cháo mồng 8 tháng chạp trong tay (*), mùi gì cũng có. Hít một hơi, Thương Ngôn vẫn trả lời một tiếng: “... Con biết rồi.”

(*) Vào ngày mồng tám tháng chạp ở Trung Quốc, người ta thường ăn cháo mồng tám tháng chạp. Cháo mồng 8 tháng chạp được nấu từ gạo nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... Loại cháo này bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

——

Thương Ngôn mang đồ ăn sáng đến phòng làm việc của Tạ Uẩn Ninh trên lầu ba, nhưng sau khi đưa đồ ăn xong lại không rời đi. Tạ Uẩn Ninh ngẩng đầu, cất tiếng hỏi: “Muốn hỏi chuyện gì thì hỏi luôn đi.”

“Cậu, cậu thật sự thích Lê Lạc sao?” Thương Ngôn hỏi thẳng, suốt dọc đường từ nhà ăn tới đây anh đã suy nghĩ về chuyện này, thế nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận.

“Mẹ cháu gọi điện thoại cho cháu sao?” Tạ Uẩn Ninh hỏi lại, anh đoán rất chính xác.

“Vâng, mẹ cháu muốn cháu mời Lê Lạc tham gia bữa tiệc đính hôn.” Thương Ngôn cúi đầu, còn nói anh không nên phá hỏng nhân duyên của cậu, nhưng mà anh đã phá hỏng rồi. Thương Ngôn ngoảnh đầu đi, mở miệng xin lỗi: “Lần trước cháu đã nói với Lê Lạc, cậu không thích phụ nữ dưới hai tám tuổi.”

“Cậu biết.” Tạ Uẩn Ninh không để tâm, tỏ ra khoan dung nói: “Cậu đã nói rõ với Lê Lạc rồi.”

Khuôn mặt Thương Ngôn đỏ bừng lên: “Cậu đã nói hết với Lê Lạc rồi ư?”

Tạ Uẩn Ninh nhìn Thương Ngôn như nhìn một đứa trẻ: “Yên tâm, cậu không nói với Lê Lạc là cháu nói với cậu.”

Tâm trạng Thương Ngôn càng rồi loạn hơn, lúng túng nói: “Cậu...”

Tạ Uẩn Ninh biết Thương Ngôn đang lo chuyện gì, anh chậm rãi nói: “Cậu và Lê Lạc vẫn chưa chính thức ở chung, vì thế cháu vẫn cứ coi Lê Lạc là bạn là được, không cần xem cô ấy là mợ của mình.”

Thương Ngôn: “...” Anh không ngờ cậu anh lại có thể tự nhiên nói ra những lời này như vậy, chẳng lẽ cậu anh không cảm thấy chuyện này quá đột ngột sao?

Đương nhiên là có hơi đột ngột, anh không chỉ phải thay đổi cách đối xử với Lê Lạc từ đối xử với sinh viên trở thành đối xử với bạn gái, còn phải thay đổi hình mẫu bạn gái lý tưởng của mình thành hình ảnh của Lê Lạc, chuyện này sẽ cần một khoảng thời gian. Chỉ là chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện anh đang nói với Thương Ngôn, những lời cần nói vẫn phải nói trước. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Lê Lạc chắc chắn sẽ trở thành mợ của Thương Ngôn.

Nhưng cô gái mình từng thầm thương trộm nhớ nay lại trở thành mợ, Thương Ngôn khó mà tiếp nhận được. Không cam lòng, cuối cùng Thương Ngôn hỏi cậu: “Cậu, cậu nghiêm túc chứ?”

Tạ Uẩn Ninh nhìn Thương Ngôn, mặc dù sự thật rất tàn nhẫn, anh vẫn nói: “Trước nay cậu chưa từng quan tâm đến chuyện hôn nhân, cháu cảm thấy hiện tại cậu nghiêm túc hay là nói đùa?”

Thương Ngôn xuống lầu.

Trong phòng nghiên cứu, Lê Lạc đang tưới hoa cho hai chậu cây. Thương Ngôn đẩy cửa bước vào, Lê Lạc quay đầu mỉm cười nhìn anh, cất tiếng chào: “Trở lại rồi à.”

Nụ cười nhẹ nhàng điểm trên gương mặt.

Tại sao, tại sao tất cả mọi người đều có thể tỏ ra tự nhiên như vậy, chỉ có một mình anh rối rắm trong những suy nghĩ hỗn loạn? Thương Ngôn âm thầm hít một hơi, nghĩ đến việc Lê Lạc sẽ trở thành mợ của anh, quả thực là vô cùng chua xót. Nhưng bên trong cảm giác chua xót lại có một chút thoải mái.

Vừa rồi lúc xuống lầu, anh vẫn cãi lại cậu một câu: “Dù thế nào đi chăng nữa cháu cũng không gọi nổi Lê Lạc là mợ.”

Tạ Uẩn Ninh: “Cậu có bắt cháu phải gọi cô ấy là mợ từ bây giờ đâu.”

Nghĩa là sau này vẫn phải gọi đúng không? Thương Ngôn đau đầu, xoa trán.

Đối diện, “mợ” của anh quan tâm hỏi: “Thương Ngôn, anh cảm thấy không khỏe à?”

Thương Ngôn vội vàng lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lê Lạc, anh lại nói: “Không có gì, chỉ là chuẩn bị đính hôn nên có chút khẩn trương.”

...

Bởi vì danh tiếng của Tạ gia và tập đoàn AC nên bữa tiệc đính hôn của Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi lập tức trở thành tiêu điểm trên diễn đàn Lan Đại. Không chỉ diễn đàn Lan Đại, mà rất nhiều diễn đàn, trang tin bát quái khác cũng nhiệt tình thảo luận về vấn đề này, đồng thời có không ít trang web đã bắt đầu quảng cáo cho sản phẩm Lin"love của Lâm Hi Âm. Trong những bài đăng đó có không ít bài là do Lâm Hi Âm mua tin, cũng có một số là Lê Lạc thay Lâm Hi Âm mua. Bao gồm cả những bài viết khen Lâm Giai Khởi, cái gì mà hoa khôi Lan Đại, rồi lại còn người yêu thanh mai trúc mã.

Lâm Hi Âm muốn khoác lên người con gái mình hình ảnh của một thiên kim danh viện (tiểu thư con nhà danh giá) chân chính, vậy thì Lê Lạc cũng sẽ giúp Lâm Hi Âm một tay.

Mấy ngày nay, số lượng người theo dõi của cô đã tăng lên thành mấy trăm ngàn, tâm trạng Lâm Giai Khởi cũng tốt lên rất nhiều, mặc dù bạn cùng phòng liên tục nịnh nọt, tâng bốc cô, cô vẫn giả vờ tỏ ra phiền muộn: “... Thật ra thì mình cũng không muốn đính hôn sớm như vậy.”

“Đương nhiên là chúng tớ biết rồi.” Các bạn cùng phòng hùa theo nói: “Nhưng Thương Ngôn nhà cậu gấp gáp lắm rồi, có một cô bạn gái thanh mai trúc mã xinh đẹp như vậy, đương nhiên là muốn cưới về nhà càng sớm càng tốt rồi.”

“Đáng ghét, đừng trêu chọc mình như thế.” Lâm Giai Khởi trả lời bạn cùng phòng, liếc nhìn điện thoại di động, sau đó nói: “Mình ra ngoài ăn cùng Thương Ngôn đây.”

Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn hẹn nhau ở Cửa Bắc Lan Đại, đây thường là nơi đông người qua lại nhất, Lâm Giai Khởi thích nắm tay Thương Ngôn đi đi lại lại quanh đây. Xa xa, cô nhìn thấy Thương Ngôn đang đứng đợi ở phía trước, đang định đi lên thì thấy Thương Ngôn đang nhìn về chỗ khác.

Thương Ngôn nhìn thấy Tiểu Thụ!

Thời tiết càng ngày càng lạnh, trời tối càng lúc càng nhanh. Trong khoảng thời gian như một cái nháy mắt, bóng đêm đã phủ xuống thành phố, cũng trong khoảng thời gian như một cái nháy mắt, Tiểu Thụ đã biến mất rồi, biến mất trong màn đêm náo nhiệt, ồn ã.

Đúng là Tiểu Thụ đã tới Lan Đại. Cô không nhịn được nên mới tới đây để ngắm nhìn dáng vẻ của Lan Đại một chút. Kết quả lại bắt gặp bạn trai của Lâm Giai Khởi, cô vội vã chạy tới ra cổng Lan Đại, nấp ở phía sau cột đèn đường, cả người vừa đứng thẳng vừa khẩn trương.

Cô tới thành phố Lan đã hai ngày rồi, Lê Lạc đã sắp xếp chỗ ở giúp cô, lại sợ cô cảm thấy nhàm chán nên đã mang cho cô rất nhiều sách, để cho cô xem qua trước, còn làm cả thẻ thư viện cho cô. Thấy Lê Lạc thoải mái như vậy, cô hỏi Lê Lạc: “Nếu như em gặp phải phải Lâm Giai Khởi thì làm thế nào?”

Lê Lạc cười, nói với cô: “Tiểu Thụ, là Lâm Giai Khởi nợ em, không phải em nợ Lâm Giai Khởi. Cho nên dù có bắt gặp thì cũng đâu có sao?”

Đúng vậy, cho nên cô đang sợ cái gì? Tiểu Thụ cúi đầu, có phải một người chịu cảnh yếu thế quá lâu liền mất đi tư thái hay không?

Trong cái không khí lạnh lẽo của mùa đông, đèn đường tuy mờ nhưng ấm áp. Trong tầm mắt của cô, Lâm Giai Khởi nắm tay người bạn trai thanh mai trúc mã anh tuấn của mình tới nhà hàng đối diện.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

Tiểu Thụ cầm điện thoại di động, nhận cuộc gọi từ Lê Lạc, trong điện thoại Lê Lạc vui vẻ hỏi cô: “Hi, Tiểu Thụ, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?”

“Chị Lê Lạc, lỡ chúng ta đi chung rồi bị phát hiện thì làm thế nào?” Tiểu Thụ thấp thỏm, lo lắng nói: “Em sẽ làm chị bị lộ.”

Trong điện thoại, Lê Lạc bật cười, nhắc nhở cô: “Tiểu Thụ, chúng ta là bạn cơ mà! Không phải là chúng ta đã quen nhau vào lần đi dã ngoại đó sao?”

Bên ngoài nhà hàng, Thương Ngôn nói với Lâm Giai Khởi: “... Anh vừa nhìn thấy một người rất giống Tiểu Thụ.”

“Tiểu Thụ là ai vậy?” Lâm Giai Khởi hạ tầm mắt, cô đã không còn nhớ rõ Tiểu Thụ là ai.

Thương Ngôn không nói tiếp chuyện này nữa: “Chúng ta vào đi thôi.”

Thật ra thì Lâm Giai Khởi cũng không quên, cô chỉ không muốn nhắc đến Tiểu Thụ. Là do Tiểu Thụ đáng thương, cũng là do số phận Tiểu Thụ không tốt.

Đúng vậy, là số phận không tốt, trách ai được?

Trước bữa tiệc đính hôn của hai nhà Thương, Lâm, Lê Lạc đi tới salon tóc mà Giai Khởi từng dẫn cô đến. Tóc cô đã dài thêm không ít, cuối cùng cũng có thể đổi kiểu tóc rồi. Không ngờ, lúc đến đây lại còn bắt gặp Lâm Hi Âm.

Đúng là một người rất chăm chút nhan sắc, ngày mai con gái đính hôn vậy mà tối nay còn có thể bớt chút thời gian để tới đây uốn tóc. Lê Lạc đi thẳng tới chỗ Lâm Hi Âm. Lê Lạc mặc áo khoác và quần jean bó sát, chân đi ủng ngắn.

Thấy sau lưng xuất hiện một người. Trong gương, Lâm Hi Âm ngẩng đầu lên.

“Hi, Dì Lâm, thật là trùng hợp.” Lê Lạc đặt tay ở phía sau ghế, khẽ nghiêng người, nhìn những chiếc kẹp trên đầu Lâm Hi Âm nói: “Tâm trạng dì Lâm cũng không tệ nhỉ, dì muốn làm kiểu tóc gì vậy?”

Chỉ có hai người, Lâm Hi Âm không muốn để ý tới Lê Lạc, nhưng không nhịn được, vênh váo nói: “Ngày mai Giai Khởi và Thương Ngôn đính hôn rồi, bằng hữu thân thích cả hai nhà rất đông, cho nên tôi mới tới làm tóc, Lê tiểu thư có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến nha, Dì Lâm thật biết nói đùa.” Lê Lạc soi gương, dí dỏm híp mắt lại nói: “Vì ngày mai phải tham gia bữa tiệc đính hôn của Thương Ngôn cho nên cháu cũng tới đây cắt tóc.”

Ý khiêu khích trong lời nói của Lê Lạc, Lâm Hi Âm nghe mà không hiểu thì không phải là người hơn Lê Lạc 20 tuổi. Tỏ vẻ khinh thường, Lâm Hi Âm lạnh lùng mở miệng: “Lê tiểu thư, tôi biết cô không có cha mẹ dạy dỗ, nhưng vẫn cố mà tích chút đức đi, tu tâm dưỡng tính đi, Giai Khởi và Thương Ngôn đã muốn đặt cưới rồi.”

“Đúng, Dì Lâm dạy phải.” Sau khi nghe Lâm Hi Âm nói, Lê Lạc không cảm thấy buồn, cô vui vẻ nói: “Cho nên lần trước khi Dì Lâm ngài nói cháu không nên mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, cháu đã buông tha Thương Ngôn rồi.”

Lâm Hi Âm tỏ vẻ khinh thường, cô không tin.

Quả nhiên, Lê Lạc mím môi, nói tiếp: “Cho nên cháu liền đổi sang theo đuổi Tạ Uẩn Ninh, oh, chính là cậu của Thương Ngôn.”

Trong gương, Lâm Hi Âm không nhịn được mà bật cười: “Lê tiểu thư, tôi không biết là cô ngây thơ hay là cố ý ra vẻ với tôi, chẳng qua tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu: dù là Thương Ngôn, hay là Tạ công tử, gia đình bọn họ đều rất coi trọng gia thế nhà gái, không phải chỉ nhìn gương mặt là được đâu.”

“Oa, thật sao?” Lê Lạc nháy mắt, mỉm cười rạng rỡ hỏi: “Dì Lâm đang khen cháu xinh đẹp sao?”

Lâm Hi Âm không chịu nổi, nói với chủ salon ở phía sau: “Giúp tôi đổi chỗ.”

Cùng lúc đó, Tạ Uẩn Ninh sau khi đỗ xe xong đã đi lên tìm cô, Lê Lạc vui vẻ, hưng phấn vẫy tay: “Ninh Ninh, em ở đây.”

Ninh Ninh? Lâm Hi Âm quay đầu lại.

Trước cửa salon tóc cao cấp, Tạ Uẩn Ninh mặc áo khoác đen, đứng bên cạnh nữ nhân viên phục vụ, đi thẳng đến bên Lê Lạc.

(Hết chương 35)

P/s: Có ai thích bố mẹ Tạ như mị không:)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương