Bí Mật Tân Hôn
-
C76: Chương 76
Cơn mưa dữ dội ngày hôm qua đã tạnh, ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào, rơi xuống làn da trắng lạnh của người đứng trước cửa sổ sát đất.
Chu Thuật Lẫm vừa ra khỏi phòng tắm đã nhận được cuộc gọi từ Lục Khởi.
Anh khoác hờ áo ngủ màu đen lên người, cổ áo lỏng lẻo hơi mở rộng, trên đó còn thấy được dấu vết móng tay.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh mang theo chút uể oải.
Bây giờ chỉ có bạn bè thân thiết mới gọi được vào số điện thoại cá nhân của anh, còn những chuyện khác thì anh hoàn toàn phớt lờ không để ý tới. Bất chấp những phản ứng và ý kiến bên ngoài như thế nào, anh đã rời khỏi vị trí quản lý cốt lõi của Chu thị.
Khó có được một kỳ nghỉ dài hạn.
Lục Khởi vừa nghe thấy giọng anh thì đôi mắt khẽ híp lại, cứ cảm thấy tối qua người này đã làm chuyện tốt lành gì đó. Anh ta cực kỳ mất bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian này anh thoải mái quá nhỉ.”
Giọng nói mệt nhọc của sếp Lục mang theo vẻ chua chát.
Có thể nhìn bạn bè giỏi giang hơn mình, nhưng không thể nhìn bạn bè nhàn rỗi hơn mình.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi, không chút kiềm chế thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên tôi buông thả và phóng túng như thế.”
Nếu không phải không đúng lúc và Thẩm Di cũng không cho phép, anh đã muốn theo cô vào núi rồi.
Lần này thực sự là một tiếng thở dài sau khi buông thả. Ví dụ như hút xong một điếu thuốc thở ra làn khói trắng, uống xong một ly rượu ngon khẽ nhăn mặt lại.
Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày tháng tốt đẹp của anh cũng sắp kết thúc rồi đấy.”
Chu thị càng lúc càng hỗn loạn, bên phía nước ngoài xảy ra vấn đề liên tục hai lần. Bộ phận xảy ra vấn đề đều là tài nguyên trước đây Chu Thuật Lẫm quản lý trực tiếp, bây giờ anh rút lui, người ta cũng không phục tùng nữa. Còn bên phía Bắc Thành, những dự án trọng điểm mà trước đây anh từng tiếp quản sau khi anh rút lui chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục, nhưng tình hình vốn dĩ đang thuận lợi cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, ví dụ như có mấy khoản vốn khổng lồ đã bị ngân hàng nhà họ Minh từ chối cho vay tiếp.
Giống như anh đã nói, những năm qua anh cũng không phải chỉ được cái danh ảo.
Tùy tiện ném xuống một vấn đề là những nhân viên phía dưới không biết phải chạy thêm bao nhiêu công việc, đi tìm đường khác.
Lúc Chu Thuật Lẫm còn giữ chức, tình hình của công ty rất yên bình, bây giờ trở nên hỗn loạn như vậy, nhân viên phía dưới cũng có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Thái độ của Chu Phục Niên dường như cũng có thay đổi. Khác với suy nghĩ ban đầu của bọn họ là có một số việc có thể gọi Chu Diệc Hành đi làm, đồng thời chuyển giao quyền lực cho anh ta, nhưng hiện tại ông ấy không hề sốt ruột giao phó nhiệm vụ mà gần như là tự mình làm hết mọi chuyện.
Trong tập đoàn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, chưa kể có rất nhiều việc đối với ông ấy còn khá xa lạ, trên cơ bản phải nghe cấp dưới trình bày giải thích mới hiểu được. Kết quả là, từ khi Chu Thuật Lẫm rút lui, ông ấy chưa được ngơi nghỉ một ngày nào.
Mặc dù trước đây Chu Diệc Hành và Chu Thuật Lẫm đấu đá rất dữ dội, nhưng một khi Chu Thuật Lẫm đã buông tay thì anh ta cũng không thể nào tiếp nhận nổi được.
Mà Chu Thuật Lẫm cũng không quan tâm, chỉ yên tâm dưỡng thương. Giống như anh vừa nói —— lần đầu tiên buông thả và phóng túng như thế.
Chỉ là, Lục Khởi đoán rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ tìm tới anh.
Chu Thuật Lẫm có thể sẽ không gặp, nhưng có khả năng bọn họ cũng nhất quyết muốn gặp anh. Lúc không chống đỡ được rắc rối nữa, cho dù là lên trời hay xuống đất thì bọn họ cũng sẽ tìm cách gặp được anh!
Sau khi đấu đá hết mình, Chu Thuật Lẫm ra nước cờ ‘rút lui’. Bọn họ trở tay không kịp, anh bèn mượn tình thế ‘lấy lùi làm tiến’.
Đây chính là chiêu bài của Chu Thuật Lẫm.
Anh dường như vẫn muốn, hoặc có lẽ là anh thật sự không muốn nữa. Mà một khi đã không muốn quan tâm đ ến nữa, ‘người đi chân đất không sợ người đi giày’, vậy thì người sợ hãi ngược lại là phe đối thủ.
Lục Khởi thoạt đầu vẫn chưa hiểu, nhưng đột nhiên được người ta chỉ điểm, anh ta lập tức bừng tỉnh. Khoảnh khắc đó anh ta cảm giác mình giống như kẻ ngốc —— đáng ra anh ta không nên tin những lời nói dối trá của tên khốn này!
Anh buông tay, nhưng Chu thị cũng không thể rời khỏi anh!
Chu Thuật Lẫm hiện tại không quan tâm Chu thị tốt hay xấu, anh chỉ rũ mắt nhìn lịch trình mà Lục Khởi gửi tới trước đó. Ánh mặt trời chiếu xuống, tư thái của anh vừa nhàn nhã vừa lười biếng.
Sau lần lấy cảnh này, việc quay phim cuối cùng cũng kết thúc. Mà sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Di đương nhiên cũng không cần đi công tác nữa.
Cho đến bây giờ khi nghĩ lại chuyến công tác kéo dài ba ngày ở cùng một thành phố kia, anh vẫn còn tức giận đến mức bật cười.
Ánh mắt của anh cuối cùng cũng rơi vào thời gian kết thúc lần lấy cảnh này, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp, thờ ơ nói: “Cậu nói xem, tôi đầu tư nhiều tiền như vậy thì có nên đi thăm ban một lần không?”
Lục Khởi: “…?”
“Tôi bảo anh đầu tư là để anh kiếm tiền, không phải để anh yêu đương.” Lục Khởi cực kỳ không vui bĩu môi.
Trước đây Chu Thuật Lẫm là một cỗ máy kiếm tiền vô cảm, vừa vung tay đã kiếm được hàng trăm triệu bỏ túi. Bây giờ thì hay rồi, đụng vào yêu đương là đầu óc mụ mị ngay!
Chu Thuật Lẫm phớt lờ giọng nói vừa nghe thấy bên tai.
Thẩm Di từng nói với anh là lần này phải vào núi lấy cảnh, trong núi không được tiện lắm, tín hiệu cũng không tốt, lúc có lúc không, không tiện liên lạc, đến lúc đó có liên lạc được hay không còn tùy duyên. Nói cách khác, lần này cô thậm chí không thể liên lạc được với bất cứ ai.
Tốt lắm.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, anh lạnh nhạt nói: “Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
Huyệt thái dương của Lục Khởi đập thình thịch, nhắc nhở tên yêu đương mù quáng này: “Đang trong thời điểm thu lưới quan trọng, anh không được đến đó!”
“Tôi không có đi, gửi ít đồ thôi.”
“….À.” Lục Khởi vô cảm nói, “Đồ yêu đương mù quáng.”
“Chuẩn bị đồ đi, tôi bảo người đưa qua đó cho.”
….
Địa điểm quay phim lần này nằm sâu trong núi, phong cảnh rất tuyệt vời, tương xứng với địa hình nguy hiểm.
Đoàn làm phim đã chuẩn bị trước, toàn bộ đoàn sẽ cùng vào núi sắp xếp bố trí.
Trước khi vào núi mất liên lạc, Thẩm Di gọi điện thoại cho Chu Thuật Lẫm.
Cô nhìn dãy núi nguy nga khó dò phía trước, ngồi xổm trên mặt đất, tay kia cầm một nhánh cây vô thức vẽ lung tung.
Phần đùi trong vẫn còn hơi đau nhức, lúc ngồi xổm xuống càng trở nên rõ ràng, ngay cả phần lưng dưới của cô cũng nhức đến nỗi động tác hơi cứng đờ.
Nhưng cô không thể đổ hết tội lỗi lên người nào đó, bởi vì chính cô cũng ‘xách thùng dầu đổ vào lửa’.
Cô cũng không ngờ là tiếng gọi kia lại k1ch thích anh đến vậy. Đến cuối cùng, đừng nói là gọi anh Tiểu Tạ, cổ họng cô đã khàn đến mức không nói được, khóc lóc rất đáng thương, mơ hồ nhớ rõ mình còn cào vào ngực anh.
Có chút sảng khoái, có chút vui vẻ.
Cô lên xuống máy bay đều có báo cáo —— đây là yêu cầu của anh.
Vừa nhận điện thoại là Chu Thuật Lẫm đã hỏi: “Em sắp vào núi rồi à?”
Thẩm Di khẽ đáp lại một tiếng.
Cô có mang theo miếng ngọc kia, không biết là anh có phát hiện không.
Giọng của Chu Thuật Lẫm hơi trầm xuống: “Lên giường xong là bỏ chạy, ai dạy em như thế, hửm?”
Hai gò má Thẩm Di ửng đỏ, cố gắng giải thích: “Đều là công việc mà.”
Anh bình tĩnh nói: “Ừ, lần trước thêm có năm anh trai vào Wechat à.”
“Khụ khụ khụ.” Thẩm Di bị anh làm ho sặc sụa.
“Sau đó có hai người đang tìm em nữa, nhưng bị anh từ chối rồi.” Chu Thuật Lẫm chầm chậm nói.
Thẩm Di đỏ mặt.
Giọng điệu của Chu Thuật Lẫm không hề bối rối, anh cũng không so đo với cô, chỉ nói: “Nhớ là phải nhớ anh đấy.”
Thẩm Di vốn đang áy náy nên vô cùng ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Bây giờ đã thấy nhớ anh rồi.”
Chu Thuật Lẫm cong môi.
“Lần sau gặp lại phải nhớ kỹ lời em nói.”
Nụ cười của cô chợt tắt, trái tim cũng vô thức thắt lại. Nhưng sau đó nghĩ lại, anh không có khả năng xuất hiện ở đây được, “lần sau gặp mặt” vẫn là một điều khá xa vời, thế nên cô cũng thấy yên tâm hơn.
Những người khác cũng gần như đã gọi điện thoại xong, Thẩm Di cũng không thể nói thêm gì nữa.
Chút thời gian cuối cùng, Chu Thuật Lẫm khàn giọng nói: “Tối hôm qua anh vẫn chưa nghe thấy em nói.”
Trong microphone còn lẫn tiếng gió, hai giây sau mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại của cô: “Em yêu anh.”
Sau đó cúp máy.
Thẩm Di vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên phát hiện vừa rồi mình đã vô tình viết tên anh trên mặt đất.
Đôi mắt trong suốt hơi lóe lên, sau một lúc ngẩn ngơ, cô vội vàng lau sạch mặt đất rồi chạy tới tập hợp với mọi người.
Giống như đang che giấu một bí mật của riêng mình vậy.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng.
Thẩm Di mở ra nhìn thoáng qua, tầm mắt đột nhiên khựng lại.
——Anh gửi tới một tấm ảnh của cô.
Không phải là một bức ảnh bình thường mà là một bức ảnh cũ.
Bối cảnh là ở cổng trường đại học của cô, cho nên cô có thể nhận ra cô trong tấm ảnh này có lẽ đang học năm ba đại học.
Bức ảnh chụp lại cảnh cô vô tình ngoái đầu nhìn lại.
Hình ảnh được bắt nét rất chuẩn, nhưng cô không hề phát giác ra.
Bảy năm trước ——
Cô cầm lấy điện thoại, trong lòng chợt run lên, gần như ngay lập tức muốn gửi tin nhắn cho anh, thế nhưng tín hiệu đã bị cắt đứt.
Không gửi tin nhắn đi được mà cũng không thể nhận được tin nhắn.
Càng sốt ruột thì lại càng trùng hợp.
Thẩm Di thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Tín hiệu ở đây còn tệ hơn dự đoán.
Lời cô muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không khỏi siết chặt nắm tay.
Chỉ có thể nói rằng anh rất biết cách tính toán thời gian.
Thẩm Di lưu tấm ảnh kia lại, bỗng nhiên cảm thấy lần này cô đi quá gấp, có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp nói với anh.
Nghĩ đến lời dặn dò vừa rồi của anh, Thẩm Di rũ mắt xuống.
Chu Thuật Lẫm thật sự rất giỏi.
Chỉ là bây giờ dù có nhớ anh thế nào cũng không thể làm gì được.
Chu Thuật Lẫm vừa ra khỏi phòng tắm đã nhận được cuộc gọi từ Lục Khởi.
Anh khoác hờ áo ngủ màu đen lên người, cổ áo lỏng lẻo hơi mở rộng, trên đó còn thấy được dấu vết móng tay.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh mang theo chút uể oải.
Bây giờ chỉ có bạn bè thân thiết mới gọi được vào số điện thoại cá nhân của anh, còn những chuyện khác thì anh hoàn toàn phớt lờ không để ý tới. Bất chấp những phản ứng và ý kiến bên ngoài như thế nào, anh đã rời khỏi vị trí quản lý cốt lõi của Chu thị.
Khó có được một kỳ nghỉ dài hạn.
Lục Khởi vừa nghe thấy giọng anh thì đôi mắt khẽ híp lại, cứ cảm thấy tối qua người này đã làm chuyện tốt lành gì đó. Anh ta cực kỳ mất bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian này anh thoải mái quá nhỉ.”
Giọng nói mệt nhọc của sếp Lục mang theo vẻ chua chát.
Có thể nhìn bạn bè giỏi giang hơn mình, nhưng không thể nhìn bạn bè nhàn rỗi hơn mình.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi, không chút kiềm chế thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên tôi buông thả và phóng túng như thế.”
Nếu không phải không đúng lúc và Thẩm Di cũng không cho phép, anh đã muốn theo cô vào núi rồi.
Lần này thực sự là một tiếng thở dài sau khi buông thả. Ví dụ như hút xong một điếu thuốc thở ra làn khói trắng, uống xong một ly rượu ngon khẽ nhăn mặt lại.
Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày tháng tốt đẹp của anh cũng sắp kết thúc rồi đấy.”
Chu thị càng lúc càng hỗn loạn, bên phía nước ngoài xảy ra vấn đề liên tục hai lần. Bộ phận xảy ra vấn đề đều là tài nguyên trước đây Chu Thuật Lẫm quản lý trực tiếp, bây giờ anh rút lui, người ta cũng không phục tùng nữa. Còn bên phía Bắc Thành, những dự án trọng điểm mà trước đây anh từng tiếp quản sau khi anh rút lui chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục, nhưng tình hình vốn dĩ đang thuận lợi cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, ví dụ như có mấy khoản vốn khổng lồ đã bị ngân hàng nhà họ Minh từ chối cho vay tiếp.
Giống như anh đã nói, những năm qua anh cũng không phải chỉ được cái danh ảo.
Tùy tiện ném xuống một vấn đề là những nhân viên phía dưới không biết phải chạy thêm bao nhiêu công việc, đi tìm đường khác.
Lúc Chu Thuật Lẫm còn giữ chức, tình hình của công ty rất yên bình, bây giờ trở nên hỗn loạn như vậy, nhân viên phía dưới cũng có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Thái độ của Chu Phục Niên dường như cũng có thay đổi. Khác với suy nghĩ ban đầu của bọn họ là có một số việc có thể gọi Chu Diệc Hành đi làm, đồng thời chuyển giao quyền lực cho anh ta, nhưng hiện tại ông ấy không hề sốt ruột giao phó nhiệm vụ mà gần như là tự mình làm hết mọi chuyện.
Trong tập đoàn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, chưa kể có rất nhiều việc đối với ông ấy còn khá xa lạ, trên cơ bản phải nghe cấp dưới trình bày giải thích mới hiểu được. Kết quả là, từ khi Chu Thuật Lẫm rút lui, ông ấy chưa được ngơi nghỉ một ngày nào.
Mặc dù trước đây Chu Diệc Hành và Chu Thuật Lẫm đấu đá rất dữ dội, nhưng một khi Chu Thuật Lẫm đã buông tay thì anh ta cũng không thể nào tiếp nhận nổi được.
Mà Chu Thuật Lẫm cũng không quan tâm, chỉ yên tâm dưỡng thương. Giống như anh vừa nói —— lần đầu tiên buông thả và phóng túng như thế.
Chỉ là, Lục Khởi đoán rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ tìm tới anh.
Chu Thuật Lẫm có thể sẽ không gặp, nhưng có khả năng bọn họ cũng nhất quyết muốn gặp anh. Lúc không chống đỡ được rắc rối nữa, cho dù là lên trời hay xuống đất thì bọn họ cũng sẽ tìm cách gặp được anh!
Sau khi đấu đá hết mình, Chu Thuật Lẫm ra nước cờ ‘rút lui’. Bọn họ trở tay không kịp, anh bèn mượn tình thế ‘lấy lùi làm tiến’.
Đây chính là chiêu bài của Chu Thuật Lẫm.
Anh dường như vẫn muốn, hoặc có lẽ là anh thật sự không muốn nữa. Mà một khi đã không muốn quan tâm đ ến nữa, ‘người đi chân đất không sợ người đi giày’, vậy thì người sợ hãi ngược lại là phe đối thủ.
Lục Khởi thoạt đầu vẫn chưa hiểu, nhưng đột nhiên được người ta chỉ điểm, anh ta lập tức bừng tỉnh. Khoảnh khắc đó anh ta cảm giác mình giống như kẻ ngốc —— đáng ra anh ta không nên tin những lời nói dối trá của tên khốn này!
Anh buông tay, nhưng Chu thị cũng không thể rời khỏi anh!
Chu Thuật Lẫm hiện tại không quan tâm Chu thị tốt hay xấu, anh chỉ rũ mắt nhìn lịch trình mà Lục Khởi gửi tới trước đó. Ánh mặt trời chiếu xuống, tư thái của anh vừa nhàn nhã vừa lười biếng.
Sau lần lấy cảnh này, việc quay phim cuối cùng cũng kết thúc. Mà sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Di đương nhiên cũng không cần đi công tác nữa.
Cho đến bây giờ khi nghĩ lại chuyến công tác kéo dài ba ngày ở cùng một thành phố kia, anh vẫn còn tức giận đến mức bật cười.
Ánh mắt của anh cuối cùng cũng rơi vào thời gian kết thúc lần lấy cảnh này, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp, thờ ơ nói: “Cậu nói xem, tôi đầu tư nhiều tiền như vậy thì có nên đi thăm ban một lần không?”
Lục Khởi: “…?”
“Tôi bảo anh đầu tư là để anh kiếm tiền, không phải để anh yêu đương.” Lục Khởi cực kỳ không vui bĩu môi.
Trước đây Chu Thuật Lẫm là một cỗ máy kiếm tiền vô cảm, vừa vung tay đã kiếm được hàng trăm triệu bỏ túi. Bây giờ thì hay rồi, đụng vào yêu đương là đầu óc mụ mị ngay!
Chu Thuật Lẫm phớt lờ giọng nói vừa nghe thấy bên tai.
Thẩm Di từng nói với anh là lần này phải vào núi lấy cảnh, trong núi không được tiện lắm, tín hiệu cũng không tốt, lúc có lúc không, không tiện liên lạc, đến lúc đó có liên lạc được hay không còn tùy duyên. Nói cách khác, lần này cô thậm chí không thể liên lạc được với bất cứ ai.
Tốt lắm.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, anh lạnh nhạt nói: “Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
Huyệt thái dương của Lục Khởi đập thình thịch, nhắc nhở tên yêu đương mù quáng này: “Đang trong thời điểm thu lưới quan trọng, anh không được đến đó!”
“Tôi không có đi, gửi ít đồ thôi.”
“….À.” Lục Khởi vô cảm nói, “Đồ yêu đương mù quáng.”
“Chuẩn bị đồ đi, tôi bảo người đưa qua đó cho.”
….
Địa điểm quay phim lần này nằm sâu trong núi, phong cảnh rất tuyệt vời, tương xứng với địa hình nguy hiểm.
Đoàn làm phim đã chuẩn bị trước, toàn bộ đoàn sẽ cùng vào núi sắp xếp bố trí.
Trước khi vào núi mất liên lạc, Thẩm Di gọi điện thoại cho Chu Thuật Lẫm.
Cô nhìn dãy núi nguy nga khó dò phía trước, ngồi xổm trên mặt đất, tay kia cầm một nhánh cây vô thức vẽ lung tung.
Phần đùi trong vẫn còn hơi đau nhức, lúc ngồi xổm xuống càng trở nên rõ ràng, ngay cả phần lưng dưới của cô cũng nhức đến nỗi động tác hơi cứng đờ.
Nhưng cô không thể đổ hết tội lỗi lên người nào đó, bởi vì chính cô cũng ‘xách thùng dầu đổ vào lửa’.
Cô cũng không ngờ là tiếng gọi kia lại k1ch thích anh đến vậy. Đến cuối cùng, đừng nói là gọi anh Tiểu Tạ, cổ họng cô đã khàn đến mức không nói được, khóc lóc rất đáng thương, mơ hồ nhớ rõ mình còn cào vào ngực anh.
Có chút sảng khoái, có chút vui vẻ.
Cô lên xuống máy bay đều có báo cáo —— đây là yêu cầu của anh.
Vừa nhận điện thoại là Chu Thuật Lẫm đã hỏi: “Em sắp vào núi rồi à?”
Thẩm Di khẽ đáp lại một tiếng.
Cô có mang theo miếng ngọc kia, không biết là anh có phát hiện không.
Giọng của Chu Thuật Lẫm hơi trầm xuống: “Lên giường xong là bỏ chạy, ai dạy em như thế, hửm?”
Hai gò má Thẩm Di ửng đỏ, cố gắng giải thích: “Đều là công việc mà.”
Anh bình tĩnh nói: “Ừ, lần trước thêm có năm anh trai vào Wechat à.”
“Khụ khụ khụ.” Thẩm Di bị anh làm ho sặc sụa.
“Sau đó có hai người đang tìm em nữa, nhưng bị anh từ chối rồi.” Chu Thuật Lẫm chầm chậm nói.
Thẩm Di đỏ mặt.
Giọng điệu của Chu Thuật Lẫm không hề bối rối, anh cũng không so đo với cô, chỉ nói: “Nhớ là phải nhớ anh đấy.”
Thẩm Di vốn đang áy náy nên vô cùng ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Bây giờ đã thấy nhớ anh rồi.”
Chu Thuật Lẫm cong môi.
“Lần sau gặp lại phải nhớ kỹ lời em nói.”
Nụ cười của cô chợt tắt, trái tim cũng vô thức thắt lại. Nhưng sau đó nghĩ lại, anh không có khả năng xuất hiện ở đây được, “lần sau gặp mặt” vẫn là một điều khá xa vời, thế nên cô cũng thấy yên tâm hơn.
Những người khác cũng gần như đã gọi điện thoại xong, Thẩm Di cũng không thể nói thêm gì nữa.
Chút thời gian cuối cùng, Chu Thuật Lẫm khàn giọng nói: “Tối hôm qua anh vẫn chưa nghe thấy em nói.”
Trong microphone còn lẫn tiếng gió, hai giây sau mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại của cô: “Em yêu anh.”
Sau đó cúp máy.
Thẩm Di vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên phát hiện vừa rồi mình đã vô tình viết tên anh trên mặt đất.
Đôi mắt trong suốt hơi lóe lên, sau một lúc ngẩn ngơ, cô vội vàng lau sạch mặt đất rồi chạy tới tập hợp với mọi người.
Giống như đang che giấu một bí mật của riêng mình vậy.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng.
Thẩm Di mở ra nhìn thoáng qua, tầm mắt đột nhiên khựng lại.
——Anh gửi tới một tấm ảnh của cô.
Không phải là một bức ảnh bình thường mà là một bức ảnh cũ.
Bối cảnh là ở cổng trường đại học của cô, cho nên cô có thể nhận ra cô trong tấm ảnh này có lẽ đang học năm ba đại học.
Bức ảnh chụp lại cảnh cô vô tình ngoái đầu nhìn lại.
Hình ảnh được bắt nét rất chuẩn, nhưng cô không hề phát giác ra.
Bảy năm trước ——
Cô cầm lấy điện thoại, trong lòng chợt run lên, gần như ngay lập tức muốn gửi tin nhắn cho anh, thế nhưng tín hiệu đã bị cắt đứt.
Không gửi tin nhắn đi được mà cũng không thể nhận được tin nhắn.
Càng sốt ruột thì lại càng trùng hợp.
Thẩm Di thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Tín hiệu ở đây còn tệ hơn dự đoán.
Lời cô muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không khỏi siết chặt nắm tay.
Chỉ có thể nói rằng anh rất biết cách tính toán thời gian.
Thẩm Di lưu tấm ảnh kia lại, bỗng nhiên cảm thấy lần này cô đi quá gấp, có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp nói với anh.
Nghĩ đến lời dặn dò vừa rồi của anh, Thẩm Di rũ mắt xuống.
Chu Thuật Lẫm thật sự rất giỏi.
Chỉ là bây giờ dù có nhớ anh thế nào cũng không thể làm gì được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook