Bí Mật Tân Hôn
C38: Tự nó ngóc đầu lên

Thẩm Di có hơi bối rối.

Anh có muốn nghe thử bản thân đang nói gì không?

Lúc Chu Thuật Lẫm nói ra những lời này, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, giống như đang bàn chuyện công việc với cô vậy, cho nên không hề khiến người ta cảm thấy có liên quan chút gì đến chuyện tình cảm nam nữ.

Cô nhất thời có chút do dự.

Thấy khoảng cách cô vừa rút lui, anh thấp giọng nói: “Lại đây.”

Đọc được sự bối rối của cô, anh miễn cho cô phải suy nghĩ, giống như hạ bùa mê thuốc lú, cô chỉ cần nghe theo là được.

Mà anh chỉ ngồi im ở đó, giống như đang chờ cô đến mạo phạm.

Tuy rằng vừa nghe thì có chút bất ngờ, nhưng thật ra chỉ cần tiến thêm một bước là mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Thẩm Di kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, làm theo lời anh.

Hai người dường như không cùng một đẳng cấp, trong lúc đối phó cô phải dùng toàn bộ sự chú ý của bản thân, tâm trí đều bị anh chiếm đoạt, không còn cách nào để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Sau khi đến gần chỗ anh, anh lại nói tiếp: “Nhắm mắt lại.”

Thẩm Di: “…”

Cô c ắn môi dưới. Được rồi, anh ngại ngùng nên không cho người mở mắt mà sờ.

Nhưng nếu cô mở to mắt, nghiêm túc vừa nhìn vừa sờ, cảnh tượng này có vẻ không ổn cho lắm. Có thể cô cũng không ra tay được.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Thẩm Di nghe theo lời anh. Suy cho cùng cũng đang sờ cơ ngực của người ta, đương nhiên phải tuân theo quy tắc của người ta.

…..Thật ra thì chuyện này cũng không quá khó chấp nhận. Thời điểm lần đầu tiên được anh dẫn dắt hôn môi trong phòng bếp, cô đã nghĩ đến chuyện khác. Vừa bị hôn đến mức choáng váng, vừa muốn chạm vào những nơi khác. Mà lúc này, cô vô tình phát hiện ra khung cảnh trước mắt rất giống với cảnh tượng mà cô đã tưởng tượng trước kia.

Giống như một giấc mơ, luôn lén lút thực hiện.

Cô nhẹ nhàng li3m môi anh, vừa êm vừa mềm, đầu ngón tay cảm nhận được những đường vân trên áo của anh, có chút nóng bỏng.

Vừa rồi Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không nghĩ sẽ làm chuyện này với cô, mọi chuyện phát triển có hơi vượt quá dự kiến của anh.

Nụ hôn do anh chủ động sẽ khá mãnh liệt, cũng có phần gấp gáp. Giống như cơn lốc cuốn qua nhưng lại rất vui sướng. Giữa nam và nữ trong những lúc thế này không có quá nhiều sự kiên nhẫn, vẫn sẽ có d*c vọng sôi sục trong lồ ng ngực, muốn phá kén ra ngoài.

Để cô chủ động thì rất chậm chạp, còn thiếu sức lực. Bám lên người nửa chừng, dụ dỗ người ta đến mức chỉ hận không thể bị cô chủ động đánh chết.

Chu Thuật Lẫm dựa vào lưng ghế, tư thế có phần lười biếng, chậm rãi cau mày hít một hơi thật sâu.

Cô vừa hôn anh vừa cử động tay. Tuy rằng anh có thể cảm nhận được cô đã có chút kiềm chế, nhưng cũng giống như chuyện hôn môi với cô —— thà cô đừng kiềm chế còn hơn.

Anh thật sự có cảm giác như bản thân đang bị cô chơi đùa.


Cô ở phía trên còn anh thì ở phía dưới, không thể chống cự.

Cô càng lúc càng ép chặt anh hơn.

Cuối cùng, thời điểm hô hấp xuống đến mức thấp nhất, anh tóm lấy eo cô, ngăn cản.

Thẩm Di bị ngăn lại thì tạm thời dừng hành động. Lúc cô vừa dừng lại, trong xe cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh một cách vô cùng rõ ràng.

Ví dụ như hơi thở nặng nề của anh, còn có nhiệt độ nóng bỏng ở khắp nơi. Tất cả mọi thứ đều khiến tai cô nóng bừng.

Cô không nhìn vào mắt anh, nhưng dường như có thể cảm nhận được được sự nặng nề trong ánh mắt anh, ngay cả cô cũng cảm thấy áp lực trong lòng.

Bản thân cô không thể nhìn thấy cánh môi dính ánh nước trong suốt, căng mọng đỏ hồng của mình.

Nhưng anh thì nhìn thấy. Ánh mắt anh u ám dừng ở một chỗ.

Bản tính của sói khiến con cừu sinh ra bất an muốn trốn tránh.

Tính xâm lược trong mắt anh quá mạnh mẻ, cô có chút mất tự nhiên lùi lại. Nhưng cô đang ở trên người anh, bị bàn tay lớn của anh giữ chặt thắt lưng, làm sao có thể trốn đi đâu được?

Vừa rồi lúc hôn môi cô đã cảm thấy có chút không ổn, nhưng vì quá gấp gáp nên không có thời gian bận tâm. Bây giờ tầm nhìn đã rõ ràng, có thể nhìn rõ một số tình huống.

Tầm mắt của cô càng không biết nên đặt ở đâu.

Dưới tình huống thế này, người xấu hổ đương nhiên không chỉ có một mình cô.

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi biết em khó xử, vốn dĩ không muốn quấy rầy em những lúc thế này.”

Nhưng nó vẫn tự ngóc đầu lên.

Giọng nói anh khàn đặc, nhưng phong thái lúc nói chuyện vẫn giữ được phong độ quý ông lịch sự, nghiêm túc đứng đắn.

Mặt Thẩm Di đỏ bừng, trực tiếp chặn kín miệng anh lại, vì căng thẳng mà còn hơi dùng lực.

…Tốt nhất là đừng nói gì cả!

Chu Thuật Lẫm lặng lẽ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt u ám, nhưng cũng không phản kháng gì.

Cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh được, gương mặt cũng bất giác đỏ bừng. Sau khi chắc chắn anh sẽ không nói thêm gì nữa, cô mới lúng túng bỏ tay ra.

Cũng không thể chỉ đáp một câu “không sao đâu” với anh.

Vốn dĩ cô không hề nghĩ đến chuyện này. Cho dù có nghĩ đến thì bị anh nhắc nhở như vậy, mọi khổ sở cũng sẽ tan biến.


Răng cô nhẹ nhàng ma sát bên trong môi, trong xe quay trở lại không khí yên tĩnh.

Anh không nói gì nữa, bàn tay chỉ đặt lên gáy cô, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp, ngoài ra cũng không làm thêm hành động gì khác.

Nụ hôn tựa như một làn gió xuân ấm áp, giống như lời tán tỉnh, hoàn toàn không giống với phong cách trước đây của anh, như thể đang giải tỏa sự bức bối bên dưới cơ thể.

Thẩm Di cũng bị anh cọ đến mức nóng lên.

Có lẽ vì tâm không tĩnh nên trong lòng cũng trở nên khô khốc.

Anh làm như vô tình nắm lấy tay cô, không biết từ lúc nào tay cô đã bị dẫn đến nơi đó. Giống như bị đặt trên bếp nướng, cô không biết nhiệt độ chính xác là bao nhiêu, chỉ cảm thấy rất nóng.

Hình như anh muốn cô chạm vào nó.

Một tiếng nổ vang lên trong đầu, đầu óc cô trống rỗng.

Hàng mi đen run rẩy, tầm mắt bị chặn lại, mọi động tác đều do anh chỉ đạo.

Dường như thầy Chu đang muốn dạy cô một bài học mới.

……

Sau khi trải qua chiến trường súng thật đạn thật, được anh dẫn dắt trải nghiệm qua một lần, cô mới biết cái gọi là sự an ủi của cô trước đây “học sinh tiểu học” đến mức nào.

Sau khi trở về nhà, Chu Thuật Lẫm sắp xếp lại tài liệu đã nhắc đến khi nãy, sau đó gửi cho Thẩm Bách Văn.

Thẩm Di đứng bên cạnh anh xem, từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này, khó có thể tưởng tượng nổi Thẩm Hàm Cảnh có liên quan đến những thứ như vậy.

Mặc dù sự xuất hiện và quấy rối của Lạc Sa khiến cô bất ngờ, nhưng ngoài chuyện này ra thì cô cũng không mấy đau lòng, dù sao giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì. Nhưng Thẩm Hàm Cảnh thì khác, cô ta là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, bọn họ đã lớn lên cùng nhau. Thẩm Di không bao giờ tưởng tượng được rằng cô ta lại có liên quan đến chuyện này.

Rất khó tin, còn có vài phần khó hiểu. Bởi vì điều này hoàn toàn khác với ấn tượng của cô về cô ta.

Cô ta hận cô sao?

Nhưng rõ ràng là cô chưa từng hận cô ta.

Lúc còn bé, khi gặp Thẩm Hàm Cảnh, cô từng cảm thấy mới mẻ, từng hâm mộ, cũng từng khao khát. Nhưng tâm địa của trẻ con trong sáng, không hề nảy sinh cảm xúc chán ghét hay oán hận, trách đối phương vì đã cướp những thứ thuộc về mình.

Nhưng ai có ngờ được rằng đối phương lại ghét cô đến thế, bỏ ra nhiều tâm tư để phá hoại cuộc hôn nhân của cô.

Lúc bình thường, Thẩm Hàm Cảnh chưa từng để lộ ra chút manh mối nào. Nếu chuyện này không bị vạch trần, không ai trong số họ có thể nhìn thấu được con người của cô ta.


Vừa rồi Phù Lam còn kiếm cớ để che đậy khuyết điểm cho Thẩm Hàm Cảnh. Giống như những gì bà đã nói, nếu những chuyện này có là thật thì có lẽ Thẩm Hàm Cảnh cũng chỉ là nạn nhân bị Lạc Sa lợi dụng mà thôi.

Nhưng sau khi những tài liệu này được gửi đến thì không cần phải nói thêm gì nữa.

Cô lặng lẽ rũ mắt xuống, lại cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi anh: “Sao trong tay anh lại có thứ này?”

Chuyện này dường như chẳng có liên quan gì đến anh. Là do anh đã điều tra sau này, hay là do anh vô tình biết được?

Chu Thuật Lẫm khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ giơ tay lên xoa đầu cô. Anh từng nói với cô rằng anh không phải là người tốt. Ví dụ như trong chuyện này còn có sự nhúng tay của anh.

Chỉ là không biết lúc đó liệu cô có để những lời này của anh vào lòng không.

Xem ra chắc là không có.

“Thẩm Hàm Cảnh và Lạc Sa làm ầm lên như thế cũng có cái hay, dù sao sự thật đã rành rành ra đó, tốt hơn là để đến bây giờ em vẫn không hay biết gì.” Anh bình tĩnh bôi nhọ Chu Diệc Hành một chút.

Một người giả vờ tử tế, trước đây không giả vờ chẳng qua chỉ là ngụy trang tạm thời. Trên thực tế, anh đã sớm muốn loại bỏ đối phương.

Cái gọi là chính trực thẳng thắn rộng lượng thực ra cũng không có bao nhiêu.

Thẩm Di cảm thấy lời này của anh rất có lý. Nếu bọn họ không làm ầm lên, Lạc Sa sẽ không mang thai. Cho nên chuyện bọn họ xuất hiện vào ngày hôm đó có lẽ không phải chuyện xấu.

Cô chợt nghĩ đến chuyện gì đó, ngập ngùng mở miệng: “Nếu anh có, nhu cầu….”

Cô thật sự không thể quên được cảnh tượng vừa rồi, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, lo lắng đến mức hai má, vành tai và cổ cũng đỏ bừng.

Chu Diệc Hành cũng sẽ có nhu cầu, nhưng cô chỉ nghĩ đến anh. Hơn nữa hai người vốn dĩ là hợp tác, cô muốn nói cho anh biết rằng nếu anh muốn ra ngoài tìm người khác….

Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mắt, ngắt lời cô: “Thẩm Di, trước khi kết hôn tôi đã nói với em rồi, trong chuyện tình cảm tôi không có quá nhiều rắc rối. Nếu không phải như vậy, so sánh với Chu Diệc Hành thì tôi có gì làm ưu thế để em lựa chọn tôi?”

Ánh mắt anh điềm tĩnh và sâu thẳm giống hệt như con người anh. Khiến người ta cảm thấy câu nói này của mình nực cười biết bao.

Cô hơi choáng váng.

….Nhưng nếu như nghĩ kỹ lại thì ngoại trừ cái này ra, thật sự vẫn còn rất nhiều.

“Em cho rằng, thế nào là nắm chắc phần thắng?” Anh cúi xuống thì thầm vào tai cô, để lại một câu hỏi cho cô.

—— Trước khi kết hôn, khi anh nhắc đến câu nắm chắc phần thắng kia với cô, cô đã nghĩ thế nào?

Cô đột nhiên siết chặt đầu ngón tay.

Anh từng dùng những chữ này để thề trước mặt cô, nhưng lúc đó cô lại không nghĩ quá nhiều.

Đối với vấn đề cô đã hỏi, anh chỉ lơ đễnh trả lời: “Huống chi, nếu có nhu cầu thì tôi đã có vợ rồi mà.”

Thẩm Di chợt khựng lại.

Vợ là ai?


Ồ, hình như là cô.

—— Anh không có hứng thú với người bên ngoài. Nếu anh có nhu cầu, anh đã có cô.

Anh là đàn ông đã có gia đình, những chuyện thế này đương nhiên phải dựa vào vợ.

Nhưng mà, làm sao anh có thể dựa vào cô được? Cô đâu có đáng tin như vậy….

Hô hấp của cô đình trệ, mất cảnh giác trước đòn tấn công bất ngờ này. Cô rũ mắt xuống, lặng lẽ tìm gì đó để làm rồi bước sang một bên.

Thật sự rất khó để ở cùng anh mà không đỏ mặt.

……

Sau khi Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di rời đi, Thẩm Hàm Cảnh đứng ngồi không yên.

Cô ta không biết rốt cuộc trong tay Chu Thuật Lẫm có thứ gì, nếu lúc này nói thêm gì nữa, chỉ sợ sẽ trở thành ngụy biện, tự vả vào mặt mình. Dù có cố gắng thế nào thì dường như không thể làm gì hơn được.

Cô ta giống như đang chờ đợi một bản án tử hình, đếm ngược từng giây một. Về phần sẽ là phán quyết nào trong đủ loại phán quyết, còn phải chờ xem rốt cuộc thứ Chu Thuật Lẫm gửi đến là gì.

Trước đây cô ta còn tưởng rằng Thẩm Di ở bên cạnh Chu Diệc Hành đã là tốt lắm rồi, nhưng cô ta không ngờ rằng lại có một người như Chu Thuật Lẫm xuất hiện. Vừa rồi anh mạnh mẽ bảo vệ cô sau lưng, dáng vẻ đó thậm chí còn không cho phép cô bị người khác bắt nạt.

Móng tay của cô đã được cắt bỏ.

Mà vừa rồi người kia còn nói…. Đau lòng cho móng tay của Thẩm Di.

Cô ta muốn đi tìm Phù Lam, nhưng lúc này Phù Lam không rảnh để quan tâm đ ến cô ta, trong miệng bà cứ lẩm bẩm mãi một câu “chúng ta không nợ nần gì nhau”. Đây là câu vừa rồi Thẩm Di đã nói, bọn họ dường như cũng đã hiểu được điều gì đó, từ lúc đó đến giờ vẫn liên tục náo loạn.

Thẩm Di thật sự cho rằng có một số chuyện rất dễ dàng với cô ta. Nhưng cô không hề biết rằng có một số thứ đã được định sẵn là của cô, cho dù cô không làm gì cả, bởi vì huyết thống, bởi vì trời sinh đã là như vậy. Nhưng đối với cô ta thì không, cô ta muốn thứ gì là phải cố gắng tranh giành thì thứ đó mới là của cô ta.

Bao gồm cả nhà họ Thẩm, bao gồm cả bố mẹ. Chưa từng có ai dạy cô ta rằng không cần làm gì cả cũng sẽ có được mọi thứ.

Thẩm Di bị ám ảnh bởi tám năm kia, nhưng cũng chỉ là tám năm mà thôi.

Cô ta bất an nhìn Thẩm Bách Văn đi vào phòng làm việc.

Thẩm Hàm Cảnh cũng vô thức đứng lên, trên mặt đầy vẻ hoang mang.

Cô ta không ngờ rằng hôm nay Thẩm Di sẽ bùng nổ như vậy. Một khi cô đã muốn tranh giành, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.

Thẩm Bách Văn đọc từng chứng cứ một xong, sắc mặt nặng nề không dám nhìn. Tuy rằng có thể tưởng tượng ra được chuyện này có liên quan đến cô ta, nhưng lúc thật sự nhìn thấy những gì cô ta đã làm, ông vẫn không thể tin được.

Ông in nó ra rồi sải bước ra ngoài. Ông cố gắng kìm nén cơn giận của mình, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhịn được.

Thẩm Bách Văn ném xấp giấy tới trước mặt Phù Lam.

Không cần phải giải thích hay ngụy biện nữa.

Chỉ cần nhìn động tác này của ông, trong lòng Phù Lam cũng đã trở nên lạnh toát.

Thẩm Hàm Cảnh cắn chặt môi dưới, cô ta vẫn đứng đó, không dám nhiều lời, cũng quên cả ngồi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương