Bí Mật Tân Hôn
-
C116: Bố mẹ trốn trong phòng làm gì vậy ạ hoàn toàn văn
Thẩm Di vẫn đang ở cữ nên hầu như em bé sẽ ít ở bên cạnh cô, nhưng nhóc con kia lại thích mẹ, vừa đến bên cô là bắt đầu dụi dụi, cọ cọ.
Mỗi lần vừa đến bên cô là không muốn đi, lúc nào cũng phải bị bế đi để mẹ nghỉ ngơi.
Giờ này chính là thời điểm cậu bé ngóng trông cô nhất.
Chu Thuật Lẫm nói xong, Thẩm Di: “?”
Lại bắt nạt con trai rồi phải không.
Sau khi bịa đặt tin đồn về con trai, người nào đó không hề áy náy.
Thời gian còn sớm, chưa đến chín giờ, nhưng anh đã khóa cửa, căn bản không cho con trai cơ hội vào nữa.
Chu Thuật Lẫm bước vào, đầy ý ám chỉ giúp cô ổn định chỗ nghỉ ngơi.
Thẩm Di còn chưa kịp lên tiếng, anh đã quỳ một gối ngồi trên giường, hôn cô.
Vì anh đột nhiên tấn công nên Thẩm Di theo bản năng ngửa ra sau, nhưng vẫn bị anh tóm được. Như một đóa sơn trà trong mưa, cuối cùng bị người ta hái mất.
Nhẹ nhàng chạm vào, dịu dàng m út mát, lưu luyến không thôi.
Có lẽ vì đến giờ vẫn chưa thấy mẹ nên cậu nhóc bên ngoài bắt đầu làm ầm lên, bảo mẫu thấy thời gian còn sớm, bèn thuận theo bế nó sang tìm cô.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, kèm theo tiếng hỏi của bảo mẫu: “Bà chủ đã nghỉ chưa?”
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Di vô thức căng thẳng.
Nhưng anh không hề sợ hãi, nhắm mắt tiếp tục hôn cô.
Phát ra âm thanh có chút xấu hổ.
Mặc dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có cảm giác đang bị người ta nhìn trộm.
Cùng với tiếng khóc đòi mẹ của đứa trẻ, Thẩm Di vốn dĩ có hơi căng thẳng chốc lát, sau đó nhớ ra anh đã khóa cửa, không cần lo lắng cửa sẽ đột ngột bị mở ra nữa, cô mới dám hơi an tâm.
…. Người đàn ông này quả thực đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Những ngón tay thon thả nắm chặt ga giường.
Bảo mẫu ở bên ngoài đợi một lúc, không thấy có tiếng đáp lại thì có chút do dự, nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, vừa dỗ vừa bế nó rời đi: “Ngoan nào bé cưng, mẹ cháu ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại sang tìm mẹ nhé?”
Người mẹ “đang ngủ” đỏ bừng cả hai má, trừng mắt nhìn thủ phạm.
Cô nhận ra người này đang ganh tị với con trai, dùng cả tâm cơ thủ đoạn ở đây cướp người.
Cô ngoảnh đầu, giọng nói vô thức mềm nhũn: “Hôm nay bé cưng chưa gặp được em.”
Chu Thuật Lẫm không để ý: “Gặp em làm gì? Anh gặp em là đủ rồi.”
Thẩm Di: “?”
Cô đưa tay véo anh một cái.
Chu Thuật Lẫm lười biếng tố cáo: “Thẩm Di, em thiên vị.”
Thẩm Di nhắm mắt lại: “Thằng nhóc mới mười ba ngày thôi, làm ơn đi.”
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng.
Thẩm Di thương lượng với anh: “Anh đặt tên cho con chưa?”
Chu Thuật Lẫm xoa xoa cô, chầm chậm nói: “Thời Chiêu.”
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô rất bình tĩnh: “Tạ Thời Chiêu.”
Ánh mắt Thẩm Di dao động.
——Tạ.
Anh trai họ Tạ của cô.
Về họ của đứa trẻ, cô không nhất định muốn con theo họ mình, anh lại càng không, họ “Chu” đối với anh căn bản không quan trọng.
Mà bây giờ anh lại nhắc đến họ này.
Thẩm Di đột nhiên có một cảm giác rất phù hợp.
Đúng vậy.
Đặt họ này cho con rất tốt.
Cô vẫn còn nhớ người dì họ Tạ dịu dàng như ngọc trong ký ức.
Lúc đó không nghĩ tới, sau này bà cũng trở thành mẹ của mình.
Họ này thật sự rất đẹp.
Chu Thuật Lẫm biết cô đã hiểu, cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhắc đến cái tên này: “Di Thời, có nghĩa là ‘tồn tại lâu dài’.”
Cô là Di, em bé là Thời.
“Triều, sáng sủa, mong con đường phía trước của con sáng sủa rực rỡ.”
Tản mạn như bài ca, sáng lạn rực rỡ.
“Thế nào?”
Thẩm Di thích cái tên này, “Tạ Thời Chiêu.”
Cậu bạn nhỏ của họ.
Đừng thấy anh thường ngày có vẻ không thích con trai mà nhầm, Thẩm Di biết, tất nhiên anh rất yêu con trai. Chỉ riêng cái tên này đã tràn đầy tình yêu thương và chào đón của người cha dành cho con trai.
Người đàn ông này chỉ là bề ngoài không biểu hiện ra thôi. Anh đối với cô không phải cũng thế sao? Lúc đầu cô làm sao nhìn ra được anh có tâm tư sâu sắc như vậy? Khi cô gặp anh, ngoài mặt anh luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, trong bóng tối lại nghĩ đến chuyện kéo cô vào lòng.
Bây giờ cô đã nhìn thấu anh, không còn dễ lừa như vậy nữa.
Cô chủ động nghênh đón anh, chạm vào anh, nhẹ nhàng nói: “Anh phải đối xử với con tốt một chút.”
Chu Thuật Lẫm: “Ví dụ như?”
“Đừng luôn đẩy con ra ngoài.”
Chu Thuật Lẫm còn chính trực hơn cô: “Chẳng lẽ cứ để thằng bé cướp vợ của anh sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ở khoảng cách gần, nhìn thấy sự ghen tuông công khai của anh, không nhịn được cười ngã vào lòng anh.
–
Tạ Thời Chiêu rất quấn mẹ, Chu Thuật Lẫm không cho quấn, lúc nào cũng bế vào lòng mình. Bình thường ở trước mặt cậu bé anh nghiêm túc là thế, nhưng ngày qua ngày ôm ấp dỗ dành, đứa trẻ gần như lớn lên trong lòng anh.
Cho nên lúc ở nhà sẽ hay nhìn thấy một cảnh tượng——anh vừa nghiêm mặt, vừa để mặc Tạ Thời Chiêu bò loạn trên người mình.
Cảm giác chênh lệch trước sau quá lớn, Lục Khởi mang theo đồ chơi đến chơi, lúc nào cũng nhìn thấy mà cười tít cả mắt.
Không ngờ, đến cuối cùng người trị được anh lại là con trai anh!
Sinh nhật ba tuổi của Tạ Thời Chiêu, Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt. Đợi đến khi tiệc tan, Chu Thuật Lẫm kéo Thẩm Di vào phòng nghỉ gần nhất, anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, trong lòng rung động, vòng tay ôm lấy cô kéo lại gần.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của đứa trẻ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi~”
Thẩm Di vừa bị anh kéo lại gần, nghe thấy tiếng động thì vô thức nghiêng đầu né tránh.
Chu Thuật Lẫm cố gắng kiềm chế hơi thở, nheo mắt lại, nhìn về phía cửa.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, mẹ mở cửa cho con được không ạ.”
Giọng nói của nhóc con Tạ Thời Chiêu liên tục vang lên.
Một nơi rộng lớn như vậy có rất nhiều phòng nghỉ, Chu Thuật Lẫm không biết làm thế nào mà nó lại mò đúng chỗ đến vậy. Anh hít sâu một hơi, có lẽ là do bọn họ trời sinh khắc nhau chăng?
Thẩm Di dựa vào vai anh, chuyện vừa rồi bị cắt ngang, không thể tiếp tục thân mật được nữa.
Anh cúi xuống cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, nhẹ nhàng m út mát, không chịu buông ra.
Hai cha con cứ như đang giằng co qua lại.
Một người muốn vào, một người không cho mở cửa. Một người muốn tìm cô, một người không chịu buông cô ra.
Thẩm Di đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo rồi đi mở cửa—— Dù sao cũng không thể để đứa trẻ nhìn thấy cảnh này được.
Chu Thuật Lẫm bị bỏ lại một mình đứng dựa vào bức tường phía sau, mím chặt môi.
Cậu nhóc Tiểu Triều vẫn đang ở bên ngoài buồn bã chờ đợi, đột nhiên nghe thấy cửa thực sự mở ra, đôi mắt đen láy giống hệt bố cậu lập tức sáng lên, lao vào người bên trong: “Mẹ ơi!”
Thẩm Di vừa bị anh trêu chọc đến mức chân mềm nhũn, lại bị cậu nhóc xông vào mạnh mẽ, không khỏi lùi về sau một bước nhỏ. Tạ Thời Chiêu ôm lấy eo cô, chôn đầu vào lòng cô cọ cọ, thấy mẹ như ý muốn thì vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: “Mẹ ơi, mẹ làm gì trong đó thế ạ, con tìm mẹ lâu lắm rồi.”
Mặt Chu Thuật Lẫm đen lại. Tìm rất lâu ư? Vậy tại sao không tiếp tục tìm khắp nơi đi? Trông cứ như muốn đập vỡ cánh cửa này vậy.
Tạ Thời Chiêu còn chưa nũng nịu đủ trong lòng mẹ thì đã thấy bố nghiêm mặt đi từ bên trong ra.
Cậu chớp mắt, thò đầu ra nhìn bố, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy bố mẹ ở bên nhau.
Trong trí nhớ của cậu thì bố luôn ở bên mẹ, dường như không có thời gian nào không ở bên nhau. Ngay cả lần này bố cũng bám chặt mẹ không buông.
Từ nhỏ Tạ Thời Chiêu đã rất thông minh, đương nhiên cũng nhìn thấu hết mọi thứ.
Thẩm Di thuận miệng nói: “Mẹ đang nghỉ ngơi bên trong.”
Chu Thuật Lẫm dựa vào bên cạnh, hơi nheo mắt nhìn cậu, tưởng đâu sau khi cậu gặp Thẩm Di xong là có thể tự giác rời đi.
Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu mặc một bộ vest trắng nhỏ, trông giống như một quý ông phiên bản thu nhỏ, không biết từ đâu lấy ra một bông hồng đưa trước mặt Thẩm Di.
Trước mắt Thẩm Di khẽ lóe lên, hơi bất ngờ.
Cậu bé này giống hệt bố mình, trước đây rất hay lấy hoa tặng cô.
Hôm nay Thẩm Di chúc mừng sinh nhật cậu, còn Tạ Thời Chiêu muốn cảm ơn mẹ vì đã vất vả sinh cậu ra. Cậu áp vào eo Thẩm Di: “Mẹ ơi, Chiêu Chiêu yêu mẹ.”
Cậu bé ngọt ngào này sắp làm tan chảy trái tim Thẩm Di rồi, cô hôn mạnh lên khuôn mặt phúng phính của con trai, “Mẹ cũng yêu Chiêu Chiêu.”
Cô ôm chặt tay con trai, cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ.
Nhìn thấy cô được dỗ dành mà vui vẻ, Chu Thuật Lẫm nhìn đi chỗ khác, đầu lưỡi đẩy vào răng.
Chậc.
Cũng không biết là ai dạy cho thằng nhóc này cách nịnh nọt giỏi như vậy. Lớn thêm chút nữa thì còn làm ra chuyện gì nữa đây?
Nhìn cảnh mẹ hiền con thảo bên cạnh, Chu Thuật Lẫm dường như cuối cùng cũng chịu đựng đến cực điểm, lên tiếng: “Ôm đủ chưa?”
Tạ Thời Chiêu đã quen với giọng điệu của bố mình rồi. Nhưng cậu bé cũng không sợ chút nào, thậm chí còn không hề kiêng nể, vẻ mặt hạnh phúc vẫn nằm trong vòng tay mẹ, trả lời: “Chưa ạ!”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu.
Người đáng lẽ phải ở trong vòng tay anh giờ đã bị cướp mất hoàn toàn, còn bị người đó dỗ dành đến mức trái tim hoàn toàn nghiêng về phía người đó.
Ánh mắt anh dần lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Không lâu sau, Thẩm Di có việc phải đi, chỉ còn lại hai bố con.
Tạ Thời Chiêu chỉnh lại nút thắt Windsor nhỏ của mình.
Còn người bố phiên bản lớn của cậu bé thì từ từ ngồi xổm trước mặt cậu bé, đỡ lấy một bên đầu gối, tầm mắt ngang bằng với cậu bé.
Tạ Thời Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc không biết anh muốn làm gì.
“Tạ Thời Chiêu.”
“Con hơi cản đường bố rồi đấy.”
Tạ Thời Chiêu: “…”
Ồ.
Cậu biết chứ.
Tiểu Ác Ma lém lỉnh cười toe toét: “Bố ơi, có phải bố ghen tị vì mẹ thích con như vậy không ạ?”
Chu Thuật Lẫm: “?”
Anh tức đến bật cười. Thằng nhóc này đang nói gì vậy? Anh ghen tị với nó á?
Là anh ôm cô về nhà, cưới cô về nhà, lúc cô mang thai còn chưa biết nó đang ở đâu. Anh ghen tị cái gì chứ?!
Chu Thuật Lẫm mặt căng ra, không mấy thiện cảm liếc nhìn cậu bé: “Sao con cứ thích giành vợ của bố vậy?”
Con không có à? Không thể đợi đến khi lớn rồi bám dính lấy vợ mình sao?
——Chu Thuật Lẫm kiềm chế lại, không nói hết phần sau với cậu nhóc ba tuổi này.
“Đó là mẹ của con mà bố, bố đừng giành mẹ của con.”
“Con đã hơn ba tuổi rồi, không còn là trẻ ba tuổi nữa, phải biết tự lập. Nếu các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo biết con bám mẹ như vậy sẽ cười con đấy.”
“……” Hôm nay vừa được ba tuổi mà đã không còn là trẻ ba tuổi nữa rồi sao? Hay là đợi qua mười hai giờ đêm rồi nói tiếp được không?
Đáng tiếc là anh lại đang lừa Tạ Thời Chiêu. Tạ Thời Chiêu dùng ánh mắt rất trẻ con nhìn bố, hoàn toàn không bị đe dọa.
Đừng nói đến đám trẻ trong trường mẫu giáo sẽ không cười cậu bé, cho dù có cười thì cậu cũng không quan tâm.
Tiểu Ác Ma đã chỉnh sửa lại nút thắt Windsor, từ đầu đến chân không có một chút lộn xộn nào, lại là một cậu ấm nho nhã như ngọc. Chắc chắn mẹ cậu thích nhất là dáng vẻ đẹp trai ngời ngời này của cậu!
Tạ Thời Chiêu lại chuẩn bị chạy đi tìm mẹ, gân xanh trên trán Chu Thuật Lẫm giật giật, nắm lấy góc áo cậu bé kéo lại.
——Vừa rồi ôm vậy là đủ rồi, vợ anh được dỗ dành bám dính thế cũng đủ rồi, đã đến lúc phải trả lại cho anh.
Khi Thẩm Di trở lại, tình hình chiến tranh của hai bố con vẫn chưa lắng xuống. Nhưng có lẽ hôm nay cậu bé thực sự mệt mỏi, hiện tại đã ngủ ngon lành trong vòng tay của bố.
Giống như hai đội quân tạm thời ngừng chiến, đội trưởng của một bên đã ngủ trước.
Cảnh tượng này thật buồn cười, Thẩm Di nhìn mà cong cả mắt.
Mặc dù thích giành mẹ với bố, hàng ngày hai người trông có vẻ rất không ưa nhau, nhưng cậu bé lại vô cùng tin tưởng và dựa dẫm vào bố. Trong lòng cậu bé, người quan trọng nhất là mẹ, và tất nhiên là bố nữa, cậu bé không nói ra nhưng Thẩm Di đều biết.
Hơn nữa, cô biết Chu Thuật Lẫm cũng biết.
Thẩm Di ra hiệu cho Chu Thuật Lẫm đưa cậu nhóc về phòng ngủ, khi anh đứng dậy, Tạ Thời Chiêu vẫn vô thức nắm lấy cổ áo bố, miệng lẩm bẩm trong mơ: “Không được, mẹ là của con.”
Vì hành động của con trai, Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, cúi đầu nhìn con, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, sau đó mới tiếp tục bước đi.
Ngủ như vậy rồi mà vẫn còn mẹ là của con.
Thẩm Di xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai. Lúc đầu cô còn tưởng là khi cậu nhóc còn trong bụng mà không ưa bố chỉ là vô tình, nào ngờ, đó chỉ mới là khởi đầu cho cuộc chiến giữa hai bố con.
Từ khi cậu bé còn nhỏ đến khi lớn lên, thực sự ngày nào cũng giành giật mẹ với bố.
–
Có lẽ vì thường xuyên ở bên bố nên quan niệm của cậu bé cũng chịu ảnh hưởng của bố. Mặc dù thích quấn lấy mẹ, nhưng hàng ngày cậu bé lại là người rất biết chăm sóc mẹ, chứ không cần mẹ chăm sóc mình.
Nhìn cậu bé mới chỉ ba tuổi thế thôi, nhưng khả năng tự lập của cậu bé đã rất mạnh.
Thêm vào đó, cậu bé học mọi thứ rất nhanh, không cần người lớn phải lo lắng điều gì, Thẩm Di từng thấy nuôi cậu con trai này quá nhàn.
Khi đi mua sắm một mình với mẹ, Tạ Thời Chiêu tự đeo chiếc giỏ nhỏ đựng đồ, tay còn lại thì nắm lấy tay mẹ, đi trước đi sau. Đôi chân ngắn cố sức bước về phía trước, ngẩng đầu nói chuyện không ngừng với mẹ.
Thẩm Di rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Bên cạnh có một bé gái nhỏ đi qua.
Thẩm Di cũng không để ý, cho đến khi phát hiện ra tiếng líu lo của cậu bé đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ánh mắt của cậu bé đang dõi theo cô bé kia.
Cô cười khẽ hỏi: “Sao thế con?”
Cô bé và mẹ đã đi xa, Tạ Thời Chiêu mới thôi không nhìn nữa, ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ ơi, hình như bố thích con gái hơn đúng không ạ?”
Thẩm Di còn tưởng là Chu Thuật Lẫm khiến cậu bé cảm thấy anh không thích cậu bé, trong lòng thoáng căng thẳng: “Sao con lại hỏi như vậy?”
Tạ Thời Chiêu suy nghĩ một lúc, “Lúc mẹ mang thai con, có phải lúc nào bố cũng nghĩ là con gái không ạ?”
Thẩm Di xoa mặt con, nghiêm túc cân nhắc rồi trả lời: “Đúng vậy, bé cưng, nhưng lúc đó bố không biết giới tính của con. Dù là con trai hay con gái thì bố mẹ đều mong đợi và yêu thương như nhau.”
Cô lo lắng trong lòng con sẽ để lại khúc mắc này, rất kiên nhẫn bổ sung: “Bố rất thích con, chỉ là bố ít thể hiện với con thôi. Có lần bố thể hiện, chẳng phải Chiêu Chiêu đã nói là ‘sến sẩm quá đi, bố thật là sến sẩm’ mà đúng không? Con xem, bố thường xuyên ở bên con, dìu dắt con học tập và lớn lên, con thường xuyên dựa vào bố ngủ ngon lành, phải không?”
Tạ Thời Chiêu gật đầu có vẻ hiểu mà không hiểu, nhưng vẫn nói: “Nhưng con cảm thấy bố rất muốn có con gái, mẹ ơi, khi em gái nhỏ nhà cô Chung đến nhà chúng ta chơi, con cảm thấy bố rất thích em ấy, bố chưa từng cười dịu dàng với con như vậy.”
Lương Văn Thức đã học được bài học của họ, thực hiện tốt biện pháp tránh thai và sống hạnh phúc trong hai năm sau khi kết hôn, cho đến khi Chung Du sinh một cô con gái vào năm ngoái.
Không chỉ thế giới hai người kéo dài mà còn sinh được con gái, Chu Thuật Lẫm có an ủi mình thế nào thì trong lòng cũng không thể cân bằng, lúc đó cứ ngẩn người rất lâu, nghi ngờ cuộc đời.
Đường theo đuổi vợ của Lương Văn Thức rất gian nan, từ nhỏ theo đuổi đến lớn, cuối cùng mới cưới được. Nhưng sau khi cưới, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cho nên rất đắc ý.
Cô con gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, vô tình đáp ứng được mọi mong đợi của Chu Thuật Lẫm về con gái. Sau khi nghi ngờ cuộc đời, chỉ vừa liếc nhìn là anh đã không nhịn được mà yêu thương.
Hai gia đình thân thiết, thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau, hiện tại Tiểu Nam Nam còn nhỏ nhưng đã rất thân thiết với anh.
E là Chu Thuật Lẫm chỉ vô thức nở một nụ cười rất cưng chiều, vì vậy Thẩm Di không cần phải suy nghĩ xem câu nói này của Chiêu Chiêu là thật hay giả.
Cô ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng giải thích: “À thì, do em gái nhỏ hơn con, rồi… còn đáng yêu nữa, bố cũng yêu thương em ấy như yêu thương con vậy. Chiêu Chiêu cũng rất thích em gái mà đúng không?”
Chiêu Chiêu không phải là một đứa trẻ dễ dỗ dành, cậu mở to đôi mắt đen láy trong veo nhìn mẹ: “Mẹ, nếu bố thích như vậy, mẹ hãy sinh thêm cho bố một em gái nữa đi.”
Thẩm Di ngẩn người; “Hả?”
Kịch bản tiếp theo không phải là ghen tuông, không vui, sau đó cô và Chu Thuật Lẫm sẽ tự kiểm điểm, sửa đổi sao?
Chiêu Chiêu thuận lợi đưa ra mục đích của mình, lắc đầu lắc cổ vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ xem bố thích lắm, mẹ nỡ lòng nào không đáp ứng bố ạ?”
Thẩm Di: “…”
Nhóc thối, rốt cuộc con đứng về phía nào vậy? Lần sau có thể nói rõ ràng trước khi bắt đầu được không?
Vừa rồi cô đã nghĩ đi nghĩ lại về sự khác biệt giữa cách anh đối xử với cậu và với Nam Nam, suy nghĩ xem có thực sự quá rõ ràng và quá đáng không, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ nói chuyện nghiêm túc với chồng về chủ đề này. Không ngờ thằng bé này quay đầu lại muốn cô sinh thêm một đứa em gái.
Vừa rồi lo lắng đều là thừa, Thẩm Di nhếch môi cười, tiếp tục chọn đồ ăn vặt, bỏ một hộp khoai tây chiên vào giỏ nhỏ của mình.
Thấy mẹ bắt đầu không nói nữa, Chiêu Chiêu thè lưỡi, kéo áo mẹ nài nỉ: “Mẹ, Chiêu Chiêu cũng muốn có em gái.”
Cuối cùng thì cậu nhóc cũng thành thật nói ra.
Hóa ra vừa rồi trải thảm nhiều như vậy, khiến cô lo lắng như vậy, thì ra là chính cậu cũng muốn có em gái.
Thẩm Di cong môi, rất thích trêu cậu con trai của mình: “Mẹ nỡ lòng nào không đáp ứng hai bố con chứ.”
Chiêu Chiêu không bị từ chối, bẻ ngón tay thương lượng với mẹ: “Mẹ, Chiêu Chiêu đã lớn rồi, có thể giúp em gái pha sữa, thay tã, tắm rửa, đưa em đi chơi, mọi việc không cần bố mẹ nữa —— Mẹ, được không ạ?”
Cậu nhóc lém lỉnh này nhìn người lớn chăm sóc em gái như thế nào đều ghi nhớ hết.
Cậu quấn lấy Thẩm Di cả ngày, coi sự từ chối của Thẩm Di như không có gì.
Thẩm Di dường như đã phát hiện ra, cậu nhóc này theo phái lạc quan.
Mua sắm xong, hai mẹ con đến tập đoàn Chu thị, cậu như một quả cầu lửa lao về phía bố.
Chu Thuật Lẫm đón cậu rất thành thạo, vừa bình tĩnh mở cuộc họp trực tuyến với nước ngoài, vừa ôm con trai vào lòng.
Chiêu Chiêu rất quen thuộc với cảnh tượng này, biết bố đang bận làm việc, cũng biết không được làm phiền, nên chỉ nằm im thò đầu quan sát cuộc họp. Nếu cúi đầu nhìn cậu, sẽ thấy đứa trẻ này còn nghe rất chăm chú cuộc họp của người lớn.
Mười phút sau, cuộc họp kết thúc.
Sau khi tắt video, cậu bé mới có động tĩnh, ngẩng đầu nói chuyện với bố: “Bố ơi, tại sao chú kia không chọn phương án một ạ?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cậu, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên.
Trên thực tế, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà nói ra câu này đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Bởi vì phương án một xét về lợi nhuận hay khả năng thực hiện thành công thì đúng là tốt hơn phương án ba mà người kia lựa chọn.
Tổng cộng có bảy phương án, Chiêu Chiêu lại chỉ nêu ra phương án một, sao có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được?
Chu Thuật Lẫm chỉ giải thích cho cậu những ẩn ý sâu xa hơn trong đó.
Nhìn bề ngoài thì phương án một có vẻ tốt hơn, nhưng kết hợp với điều kiện thực tế của người lựa chọn thì không khó hiểu khi anh ấy đưa ra lựa chọn phương án ba, vì đối với anh ấy, phương án ba có lẽ có thể mượn sức để tiến lên, nhân cơ hội lật ngược tình thế, lợi nhuận lên gấp nhiều lần. Chu Thuật Lẫm cũng không ngại mạo hiểm. Thu hoạch và rủi ro luôn song hành, rủi ro này anh có thể gánh vác được.
Tạ Thời Chiêu như nghe hiểu được, gật đầu như thật.
Chu Thuật Lẫm rất kiên nhẫn giải thích rõ ràng, dạy dỗ cậu bé. Làm những điều mà cha mình chưa từng làm, trở thành người dẫn đường trên con đường tiến bước của con trai, điều mà anh từng mong muốn trở thành.
Đợi đến khi thắc mắc của cậu được giải đáp xong, Chu Thuật Lẫm mới bế cậu bé đứng dậy, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Vẻ mặt Tạ Thời Chiêu không thay đổi, nói: “Mẹ đang nghĩ đến việc sinh cho Chiêu Chiêu một em gái ạ!”
Chu Thuật Lẫm: “……?” Với tư cách là một bên nhất định phải có mặt trong quá trình ‘tạo’ em gái, tại sao anh lại không biết?
Hơn nữa, anh và Thẩm Di chưa từng bàn bạc chuyện sinh đứa thứ hai. Sao lại muốn sinh một cô em gái?
Tạ Thời Chiêu cố gắng đưa bố vào hố của mình: “Bố, lẽ nào bố không muốn có em gái ạ?”
Cậu bé có vẻ rất tự tin, nào ngờ, Chu Thuật Lẫm chẳng nghĩ ngợi gì đã nói: “Không muốn.”
——Vất vả lắm mới nuôi lớn được thằng nhóc này, một bóng đèn thôi anh cũng thấy đủ sáng rồi.
Lần này Tạ Thời Chiêu thấy khó hiểu: “…Hả?”
….
- HOÀN TOÀN VĂN-
Mỗi lần vừa đến bên cô là không muốn đi, lúc nào cũng phải bị bế đi để mẹ nghỉ ngơi.
Giờ này chính là thời điểm cậu bé ngóng trông cô nhất.
Chu Thuật Lẫm nói xong, Thẩm Di: “?”
Lại bắt nạt con trai rồi phải không.
Sau khi bịa đặt tin đồn về con trai, người nào đó không hề áy náy.
Thời gian còn sớm, chưa đến chín giờ, nhưng anh đã khóa cửa, căn bản không cho con trai cơ hội vào nữa.
Chu Thuật Lẫm bước vào, đầy ý ám chỉ giúp cô ổn định chỗ nghỉ ngơi.
Thẩm Di còn chưa kịp lên tiếng, anh đã quỳ một gối ngồi trên giường, hôn cô.
Vì anh đột nhiên tấn công nên Thẩm Di theo bản năng ngửa ra sau, nhưng vẫn bị anh tóm được. Như một đóa sơn trà trong mưa, cuối cùng bị người ta hái mất.
Nhẹ nhàng chạm vào, dịu dàng m út mát, lưu luyến không thôi.
Có lẽ vì đến giờ vẫn chưa thấy mẹ nên cậu nhóc bên ngoài bắt đầu làm ầm lên, bảo mẫu thấy thời gian còn sớm, bèn thuận theo bế nó sang tìm cô.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, kèm theo tiếng hỏi của bảo mẫu: “Bà chủ đã nghỉ chưa?”
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Di vô thức căng thẳng.
Nhưng anh không hề sợ hãi, nhắm mắt tiếp tục hôn cô.
Phát ra âm thanh có chút xấu hổ.
Mặc dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có cảm giác đang bị người ta nhìn trộm.
Cùng với tiếng khóc đòi mẹ của đứa trẻ, Thẩm Di vốn dĩ có hơi căng thẳng chốc lát, sau đó nhớ ra anh đã khóa cửa, không cần lo lắng cửa sẽ đột ngột bị mở ra nữa, cô mới dám hơi an tâm.
…. Người đàn ông này quả thực đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Những ngón tay thon thả nắm chặt ga giường.
Bảo mẫu ở bên ngoài đợi một lúc, không thấy có tiếng đáp lại thì có chút do dự, nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, vừa dỗ vừa bế nó rời đi: “Ngoan nào bé cưng, mẹ cháu ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại sang tìm mẹ nhé?”
Người mẹ “đang ngủ” đỏ bừng cả hai má, trừng mắt nhìn thủ phạm.
Cô nhận ra người này đang ganh tị với con trai, dùng cả tâm cơ thủ đoạn ở đây cướp người.
Cô ngoảnh đầu, giọng nói vô thức mềm nhũn: “Hôm nay bé cưng chưa gặp được em.”
Chu Thuật Lẫm không để ý: “Gặp em làm gì? Anh gặp em là đủ rồi.”
Thẩm Di: “?”
Cô đưa tay véo anh một cái.
Chu Thuật Lẫm lười biếng tố cáo: “Thẩm Di, em thiên vị.”
Thẩm Di nhắm mắt lại: “Thằng nhóc mới mười ba ngày thôi, làm ơn đi.”
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng.
Thẩm Di thương lượng với anh: “Anh đặt tên cho con chưa?”
Chu Thuật Lẫm xoa xoa cô, chầm chậm nói: “Thời Chiêu.”
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô rất bình tĩnh: “Tạ Thời Chiêu.”
Ánh mắt Thẩm Di dao động.
——Tạ.
Anh trai họ Tạ của cô.
Về họ của đứa trẻ, cô không nhất định muốn con theo họ mình, anh lại càng không, họ “Chu” đối với anh căn bản không quan trọng.
Mà bây giờ anh lại nhắc đến họ này.
Thẩm Di đột nhiên có một cảm giác rất phù hợp.
Đúng vậy.
Đặt họ này cho con rất tốt.
Cô vẫn còn nhớ người dì họ Tạ dịu dàng như ngọc trong ký ức.
Lúc đó không nghĩ tới, sau này bà cũng trở thành mẹ của mình.
Họ này thật sự rất đẹp.
Chu Thuật Lẫm biết cô đã hiểu, cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhắc đến cái tên này: “Di Thời, có nghĩa là ‘tồn tại lâu dài’.”
Cô là Di, em bé là Thời.
“Triều, sáng sủa, mong con đường phía trước của con sáng sủa rực rỡ.”
Tản mạn như bài ca, sáng lạn rực rỡ.
“Thế nào?”
Thẩm Di thích cái tên này, “Tạ Thời Chiêu.”
Cậu bạn nhỏ của họ.
Đừng thấy anh thường ngày có vẻ không thích con trai mà nhầm, Thẩm Di biết, tất nhiên anh rất yêu con trai. Chỉ riêng cái tên này đã tràn đầy tình yêu thương và chào đón của người cha dành cho con trai.
Người đàn ông này chỉ là bề ngoài không biểu hiện ra thôi. Anh đối với cô không phải cũng thế sao? Lúc đầu cô làm sao nhìn ra được anh có tâm tư sâu sắc như vậy? Khi cô gặp anh, ngoài mặt anh luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, trong bóng tối lại nghĩ đến chuyện kéo cô vào lòng.
Bây giờ cô đã nhìn thấu anh, không còn dễ lừa như vậy nữa.
Cô chủ động nghênh đón anh, chạm vào anh, nhẹ nhàng nói: “Anh phải đối xử với con tốt một chút.”
Chu Thuật Lẫm: “Ví dụ như?”
“Đừng luôn đẩy con ra ngoài.”
Chu Thuật Lẫm còn chính trực hơn cô: “Chẳng lẽ cứ để thằng bé cướp vợ của anh sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ở khoảng cách gần, nhìn thấy sự ghen tuông công khai của anh, không nhịn được cười ngã vào lòng anh.
–
Tạ Thời Chiêu rất quấn mẹ, Chu Thuật Lẫm không cho quấn, lúc nào cũng bế vào lòng mình. Bình thường ở trước mặt cậu bé anh nghiêm túc là thế, nhưng ngày qua ngày ôm ấp dỗ dành, đứa trẻ gần như lớn lên trong lòng anh.
Cho nên lúc ở nhà sẽ hay nhìn thấy một cảnh tượng——anh vừa nghiêm mặt, vừa để mặc Tạ Thời Chiêu bò loạn trên người mình.
Cảm giác chênh lệch trước sau quá lớn, Lục Khởi mang theo đồ chơi đến chơi, lúc nào cũng nhìn thấy mà cười tít cả mắt.
Không ngờ, đến cuối cùng người trị được anh lại là con trai anh!
Sinh nhật ba tuổi của Tạ Thời Chiêu, Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt. Đợi đến khi tiệc tan, Chu Thuật Lẫm kéo Thẩm Di vào phòng nghỉ gần nhất, anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, trong lòng rung động, vòng tay ôm lấy cô kéo lại gần.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của đứa trẻ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi~”
Thẩm Di vừa bị anh kéo lại gần, nghe thấy tiếng động thì vô thức nghiêng đầu né tránh.
Chu Thuật Lẫm cố gắng kiềm chế hơi thở, nheo mắt lại, nhìn về phía cửa.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, mẹ mở cửa cho con được không ạ.”
Giọng nói của nhóc con Tạ Thời Chiêu liên tục vang lên.
Một nơi rộng lớn như vậy có rất nhiều phòng nghỉ, Chu Thuật Lẫm không biết làm thế nào mà nó lại mò đúng chỗ đến vậy. Anh hít sâu một hơi, có lẽ là do bọn họ trời sinh khắc nhau chăng?
Thẩm Di dựa vào vai anh, chuyện vừa rồi bị cắt ngang, không thể tiếp tục thân mật được nữa.
Anh cúi xuống cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, nhẹ nhàng m út mát, không chịu buông ra.
Hai cha con cứ như đang giằng co qua lại.
Một người muốn vào, một người không cho mở cửa. Một người muốn tìm cô, một người không chịu buông cô ra.
Thẩm Di đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo rồi đi mở cửa—— Dù sao cũng không thể để đứa trẻ nhìn thấy cảnh này được.
Chu Thuật Lẫm bị bỏ lại một mình đứng dựa vào bức tường phía sau, mím chặt môi.
Cậu nhóc Tiểu Triều vẫn đang ở bên ngoài buồn bã chờ đợi, đột nhiên nghe thấy cửa thực sự mở ra, đôi mắt đen láy giống hệt bố cậu lập tức sáng lên, lao vào người bên trong: “Mẹ ơi!”
Thẩm Di vừa bị anh trêu chọc đến mức chân mềm nhũn, lại bị cậu nhóc xông vào mạnh mẽ, không khỏi lùi về sau một bước nhỏ. Tạ Thời Chiêu ôm lấy eo cô, chôn đầu vào lòng cô cọ cọ, thấy mẹ như ý muốn thì vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: “Mẹ ơi, mẹ làm gì trong đó thế ạ, con tìm mẹ lâu lắm rồi.”
Mặt Chu Thuật Lẫm đen lại. Tìm rất lâu ư? Vậy tại sao không tiếp tục tìm khắp nơi đi? Trông cứ như muốn đập vỡ cánh cửa này vậy.
Tạ Thời Chiêu còn chưa nũng nịu đủ trong lòng mẹ thì đã thấy bố nghiêm mặt đi từ bên trong ra.
Cậu chớp mắt, thò đầu ra nhìn bố, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy bố mẹ ở bên nhau.
Trong trí nhớ của cậu thì bố luôn ở bên mẹ, dường như không có thời gian nào không ở bên nhau. Ngay cả lần này bố cũng bám chặt mẹ không buông.
Từ nhỏ Tạ Thời Chiêu đã rất thông minh, đương nhiên cũng nhìn thấu hết mọi thứ.
Thẩm Di thuận miệng nói: “Mẹ đang nghỉ ngơi bên trong.”
Chu Thuật Lẫm dựa vào bên cạnh, hơi nheo mắt nhìn cậu, tưởng đâu sau khi cậu gặp Thẩm Di xong là có thể tự giác rời đi.
Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu mặc một bộ vest trắng nhỏ, trông giống như một quý ông phiên bản thu nhỏ, không biết từ đâu lấy ra một bông hồng đưa trước mặt Thẩm Di.
Trước mắt Thẩm Di khẽ lóe lên, hơi bất ngờ.
Cậu bé này giống hệt bố mình, trước đây rất hay lấy hoa tặng cô.
Hôm nay Thẩm Di chúc mừng sinh nhật cậu, còn Tạ Thời Chiêu muốn cảm ơn mẹ vì đã vất vả sinh cậu ra. Cậu áp vào eo Thẩm Di: “Mẹ ơi, Chiêu Chiêu yêu mẹ.”
Cậu bé ngọt ngào này sắp làm tan chảy trái tim Thẩm Di rồi, cô hôn mạnh lên khuôn mặt phúng phính của con trai, “Mẹ cũng yêu Chiêu Chiêu.”
Cô ôm chặt tay con trai, cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ.
Nhìn thấy cô được dỗ dành mà vui vẻ, Chu Thuật Lẫm nhìn đi chỗ khác, đầu lưỡi đẩy vào răng.
Chậc.
Cũng không biết là ai dạy cho thằng nhóc này cách nịnh nọt giỏi như vậy. Lớn thêm chút nữa thì còn làm ra chuyện gì nữa đây?
Nhìn cảnh mẹ hiền con thảo bên cạnh, Chu Thuật Lẫm dường như cuối cùng cũng chịu đựng đến cực điểm, lên tiếng: “Ôm đủ chưa?”
Tạ Thời Chiêu đã quen với giọng điệu của bố mình rồi. Nhưng cậu bé cũng không sợ chút nào, thậm chí còn không hề kiêng nể, vẻ mặt hạnh phúc vẫn nằm trong vòng tay mẹ, trả lời: “Chưa ạ!”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu.
Người đáng lẽ phải ở trong vòng tay anh giờ đã bị cướp mất hoàn toàn, còn bị người đó dỗ dành đến mức trái tim hoàn toàn nghiêng về phía người đó.
Ánh mắt anh dần lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Không lâu sau, Thẩm Di có việc phải đi, chỉ còn lại hai bố con.
Tạ Thời Chiêu chỉnh lại nút thắt Windsor nhỏ của mình.
Còn người bố phiên bản lớn của cậu bé thì từ từ ngồi xổm trước mặt cậu bé, đỡ lấy một bên đầu gối, tầm mắt ngang bằng với cậu bé.
Tạ Thời Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc không biết anh muốn làm gì.
“Tạ Thời Chiêu.”
“Con hơi cản đường bố rồi đấy.”
Tạ Thời Chiêu: “…”
Ồ.
Cậu biết chứ.
Tiểu Ác Ma lém lỉnh cười toe toét: “Bố ơi, có phải bố ghen tị vì mẹ thích con như vậy không ạ?”
Chu Thuật Lẫm: “?”
Anh tức đến bật cười. Thằng nhóc này đang nói gì vậy? Anh ghen tị với nó á?
Là anh ôm cô về nhà, cưới cô về nhà, lúc cô mang thai còn chưa biết nó đang ở đâu. Anh ghen tị cái gì chứ?!
Chu Thuật Lẫm mặt căng ra, không mấy thiện cảm liếc nhìn cậu bé: “Sao con cứ thích giành vợ của bố vậy?”
Con không có à? Không thể đợi đến khi lớn rồi bám dính lấy vợ mình sao?
——Chu Thuật Lẫm kiềm chế lại, không nói hết phần sau với cậu nhóc ba tuổi này.
“Đó là mẹ của con mà bố, bố đừng giành mẹ của con.”
“Con đã hơn ba tuổi rồi, không còn là trẻ ba tuổi nữa, phải biết tự lập. Nếu các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo biết con bám mẹ như vậy sẽ cười con đấy.”
“……” Hôm nay vừa được ba tuổi mà đã không còn là trẻ ba tuổi nữa rồi sao? Hay là đợi qua mười hai giờ đêm rồi nói tiếp được không?
Đáng tiếc là anh lại đang lừa Tạ Thời Chiêu. Tạ Thời Chiêu dùng ánh mắt rất trẻ con nhìn bố, hoàn toàn không bị đe dọa.
Đừng nói đến đám trẻ trong trường mẫu giáo sẽ không cười cậu bé, cho dù có cười thì cậu cũng không quan tâm.
Tiểu Ác Ma đã chỉnh sửa lại nút thắt Windsor, từ đầu đến chân không có một chút lộn xộn nào, lại là một cậu ấm nho nhã như ngọc. Chắc chắn mẹ cậu thích nhất là dáng vẻ đẹp trai ngời ngời này của cậu!
Tạ Thời Chiêu lại chuẩn bị chạy đi tìm mẹ, gân xanh trên trán Chu Thuật Lẫm giật giật, nắm lấy góc áo cậu bé kéo lại.
——Vừa rồi ôm vậy là đủ rồi, vợ anh được dỗ dành bám dính thế cũng đủ rồi, đã đến lúc phải trả lại cho anh.
Khi Thẩm Di trở lại, tình hình chiến tranh của hai bố con vẫn chưa lắng xuống. Nhưng có lẽ hôm nay cậu bé thực sự mệt mỏi, hiện tại đã ngủ ngon lành trong vòng tay của bố.
Giống như hai đội quân tạm thời ngừng chiến, đội trưởng của một bên đã ngủ trước.
Cảnh tượng này thật buồn cười, Thẩm Di nhìn mà cong cả mắt.
Mặc dù thích giành mẹ với bố, hàng ngày hai người trông có vẻ rất không ưa nhau, nhưng cậu bé lại vô cùng tin tưởng và dựa dẫm vào bố. Trong lòng cậu bé, người quan trọng nhất là mẹ, và tất nhiên là bố nữa, cậu bé không nói ra nhưng Thẩm Di đều biết.
Hơn nữa, cô biết Chu Thuật Lẫm cũng biết.
Thẩm Di ra hiệu cho Chu Thuật Lẫm đưa cậu nhóc về phòng ngủ, khi anh đứng dậy, Tạ Thời Chiêu vẫn vô thức nắm lấy cổ áo bố, miệng lẩm bẩm trong mơ: “Không được, mẹ là của con.”
Vì hành động của con trai, Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, cúi đầu nhìn con, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, sau đó mới tiếp tục bước đi.
Ngủ như vậy rồi mà vẫn còn mẹ là của con.
Thẩm Di xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai. Lúc đầu cô còn tưởng là khi cậu nhóc còn trong bụng mà không ưa bố chỉ là vô tình, nào ngờ, đó chỉ mới là khởi đầu cho cuộc chiến giữa hai bố con.
Từ khi cậu bé còn nhỏ đến khi lớn lên, thực sự ngày nào cũng giành giật mẹ với bố.
–
Có lẽ vì thường xuyên ở bên bố nên quan niệm của cậu bé cũng chịu ảnh hưởng của bố. Mặc dù thích quấn lấy mẹ, nhưng hàng ngày cậu bé lại là người rất biết chăm sóc mẹ, chứ không cần mẹ chăm sóc mình.
Nhìn cậu bé mới chỉ ba tuổi thế thôi, nhưng khả năng tự lập của cậu bé đã rất mạnh.
Thêm vào đó, cậu bé học mọi thứ rất nhanh, không cần người lớn phải lo lắng điều gì, Thẩm Di từng thấy nuôi cậu con trai này quá nhàn.
Khi đi mua sắm một mình với mẹ, Tạ Thời Chiêu tự đeo chiếc giỏ nhỏ đựng đồ, tay còn lại thì nắm lấy tay mẹ, đi trước đi sau. Đôi chân ngắn cố sức bước về phía trước, ngẩng đầu nói chuyện không ngừng với mẹ.
Thẩm Di rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Bên cạnh có một bé gái nhỏ đi qua.
Thẩm Di cũng không để ý, cho đến khi phát hiện ra tiếng líu lo của cậu bé đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ánh mắt của cậu bé đang dõi theo cô bé kia.
Cô cười khẽ hỏi: “Sao thế con?”
Cô bé và mẹ đã đi xa, Tạ Thời Chiêu mới thôi không nhìn nữa, ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ ơi, hình như bố thích con gái hơn đúng không ạ?”
Thẩm Di còn tưởng là Chu Thuật Lẫm khiến cậu bé cảm thấy anh không thích cậu bé, trong lòng thoáng căng thẳng: “Sao con lại hỏi như vậy?”
Tạ Thời Chiêu suy nghĩ một lúc, “Lúc mẹ mang thai con, có phải lúc nào bố cũng nghĩ là con gái không ạ?”
Thẩm Di xoa mặt con, nghiêm túc cân nhắc rồi trả lời: “Đúng vậy, bé cưng, nhưng lúc đó bố không biết giới tính của con. Dù là con trai hay con gái thì bố mẹ đều mong đợi và yêu thương như nhau.”
Cô lo lắng trong lòng con sẽ để lại khúc mắc này, rất kiên nhẫn bổ sung: “Bố rất thích con, chỉ là bố ít thể hiện với con thôi. Có lần bố thể hiện, chẳng phải Chiêu Chiêu đã nói là ‘sến sẩm quá đi, bố thật là sến sẩm’ mà đúng không? Con xem, bố thường xuyên ở bên con, dìu dắt con học tập và lớn lên, con thường xuyên dựa vào bố ngủ ngon lành, phải không?”
Tạ Thời Chiêu gật đầu có vẻ hiểu mà không hiểu, nhưng vẫn nói: “Nhưng con cảm thấy bố rất muốn có con gái, mẹ ơi, khi em gái nhỏ nhà cô Chung đến nhà chúng ta chơi, con cảm thấy bố rất thích em ấy, bố chưa từng cười dịu dàng với con như vậy.”
Lương Văn Thức đã học được bài học của họ, thực hiện tốt biện pháp tránh thai và sống hạnh phúc trong hai năm sau khi kết hôn, cho đến khi Chung Du sinh một cô con gái vào năm ngoái.
Không chỉ thế giới hai người kéo dài mà còn sinh được con gái, Chu Thuật Lẫm có an ủi mình thế nào thì trong lòng cũng không thể cân bằng, lúc đó cứ ngẩn người rất lâu, nghi ngờ cuộc đời.
Đường theo đuổi vợ của Lương Văn Thức rất gian nan, từ nhỏ theo đuổi đến lớn, cuối cùng mới cưới được. Nhưng sau khi cưới, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cho nên rất đắc ý.
Cô con gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, vô tình đáp ứng được mọi mong đợi của Chu Thuật Lẫm về con gái. Sau khi nghi ngờ cuộc đời, chỉ vừa liếc nhìn là anh đã không nhịn được mà yêu thương.
Hai gia đình thân thiết, thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau, hiện tại Tiểu Nam Nam còn nhỏ nhưng đã rất thân thiết với anh.
E là Chu Thuật Lẫm chỉ vô thức nở một nụ cười rất cưng chiều, vì vậy Thẩm Di không cần phải suy nghĩ xem câu nói này của Chiêu Chiêu là thật hay giả.
Cô ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng giải thích: “À thì, do em gái nhỏ hơn con, rồi… còn đáng yêu nữa, bố cũng yêu thương em ấy như yêu thương con vậy. Chiêu Chiêu cũng rất thích em gái mà đúng không?”
Chiêu Chiêu không phải là một đứa trẻ dễ dỗ dành, cậu mở to đôi mắt đen láy trong veo nhìn mẹ: “Mẹ, nếu bố thích như vậy, mẹ hãy sinh thêm cho bố một em gái nữa đi.”
Thẩm Di ngẩn người; “Hả?”
Kịch bản tiếp theo không phải là ghen tuông, không vui, sau đó cô và Chu Thuật Lẫm sẽ tự kiểm điểm, sửa đổi sao?
Chiêu Chiêu thuận lợi đưa ra mục đích của mình, lắc đầu lắc cổ vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ xem bố thích lắm, mẹ nỡ lòng nào không đáp ứng bố ạ?”
Thẩm Di: “…”
Nhóc thối, rốt cuộc con đứng về phía nào vậy? Lần sau có thể nói rõ ràng trước khi bắt đầu được không?
Vừa rồi cô đã nghĩ đi nghĩ lại về sự khác biệt giữa cách anh đối xử với cậu và với Nam Nam, suy nghĩ xem có thực sự quá rõ ràng và quá đáng không, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ nói chuyện nghiêm túc với chồng về chủ đề này. Không ngờ thằng bé này quay đầu lại muốn cô sinh thêm một đứa em gái.
Vừa rồi lo lắng đều là thừa, Thẩm Di nhếch môi cười, tiếp tục chọn đồ ăn vặt, bỏ một hộp khoai tây chiên vào giỏ nhỏ của mình.
Thấy mẹ bắt đầu không nói nữa, Chiêu Chiêu thè lưỡi, kéo áo mẹ nài nỉ: “Mẹ, Chiêu Chiêu cũng muốn có em gái.”
Cuối cùng thì cậu nhóc cũng thành thật nói ra.
Hóa ra vừa rồi trải thảm nhiều như vậy, khiến cô lo lắng như vậy, thì ra là chính cậu cũng muốn có em gái.
Thẩm Di cong môi, rất thích trêu cậu con trai của mình: “Mẹ nỡ lòng nào không đáp ứng hai bố con chứ.”
Chiêu Chiêu không bị từ chối, bẻ ngón tay thương lượng với mẹ: “Mẹ, Chiêu Chiêu đã lớn rồi, có thể giúp em gái pha sữa, thay tã, tắm rửa, đưa em đi chơi, mọi việc không cần bố mẹ nữa —— Mẹ, được không ạ?”
Cậu nhóc lém lỉnh này nhìn người lớn chăm sóc em gái như thế nào đều ghi nhớ hết.
Cậu quấn lấy Thẩm Di cả ngày, coi sự từ chối của Thẩm Di như không có gì.
Thẩm Di dường như đã phát hiện ra, cậu nhóc này theo phái lạc quan.
Mua sắm xong, hai mẹ con đến tập đoàn Chu thị, cậu như một quả cầu lửa lao về phía bố.
Chu Thuật Lẫm đón cậu rất thành thạo, vừa bình tĩnh mở cuộc họp trực tuyến với nước ngoài, vừa ôm con trai vào lòng.
Chiêu Chiêu rất quen thuộc với cảnh tượng này, biết bố đang bận làm việc, cũng biết không được làm phiền, nên chỉ nằm im thò đầu quan sát cuộc họp. Nếu cúi đầu nhìn cậu, sẽ thấy đứa trẻ này còn nghe rất chăm chú cuộc họp của người lớn.
Mười phút sau, cuộc họp kết thúc.
Sau khi tắt video, cậu bé mới có động tĩnh, ngẩng đầu nói chuyện với bố: “Bố ơi, tại sao chú kia không chọn phương án một ạ?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cậu, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên.
Trên thực tế, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà nói ra câu này đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Bởi vì phương án một xét về lợi nhuận hay khả năng thực hiện thành công thì đúng là tốt hơn phương án ba mà người kia lựa chọn.
Tổng cộng có bảy phương án, Chiêu Chiêu lại chỉ nêu ra phương án một, sao có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được?
Chu Thuật Lẫm chỉ giải thích cho cậu những ẩn ý sâu xa hơn trong đó.
Nhìn bề ngoài thì phương án một có vẻ tốt hơn, nhưng kết hợp với điều kiện thực tế của người lựa chọn thì không khó hiểu khi anh ấy đưa ra lựa chọn phương án ba, vì đối với anh ấy, phương án ba có lẽ có thể mượn sức để tiến lên, nhân cơ hội lật ngược tình thế, lợi nhuận lên gấp nhiều lần. Chu Thuật Lẫm cũng không ngại mạo hiểm. Thu hoạch và rủi ro luôn song hành, rủi ro này anh có thể gánh vác được.
Tạ Thời Chiêu như nghe hiểu được, gật đầu như thật.
Chu Thuật Lẫm rất kiên nhẫn giải thích rõ ràng, dạy dỗ cậu bé. Làm những điều mà cha mình chưa từng làm, trở thành người dẫn đường trên con đường tiến bước của con trai, điều mà anh từng mong muốn trở thành.
Đợi đến khi thắc mắc của cậu được giải đáp xong, Chu Thuật Lẫm mới bế cậu bé đứng dậy, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Vẻ mặt Tạ Thời Chiêu không thay đổi, nói: “Mẹ đang nghĩ đến việc sinh cho Chiêu Chiêu một em gái ạ!”
Chu Thuật Lẫm: “……?” Với tư cách là một bên nhất định phải có mặt trong quá trình ‘tạo’ em gái, tại sao anh lại không biết?
Hơn nữa, anh và Thẩm Di chưa từng bàn bạc chuyện sinh đứa thứ hai. Sao lại muốn sinh một cô em gái?
Tạ Thời Chiêu cố gắng đưa bố vào hố của mình: “Bố, lẽ nào bố không muốn có em gái ạ?”
Cậu bé có vẻ rất tự tin, nào ngờ, Chu Thuật Lẫm chẳng nghĩ ngợi gì đã nói: “Không muốn.”
——Vất vả lắm mới nuôi lớn được thằng nhóc này, một bóng đèn thôi anh cũng thấy đủ sáng rồi.
Lần này Tạ Thời Chiêu thấy khó hiểu: “…Hả?”
….
- HOÀN TOÀN VĂN-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook