“Cô ấy thực sự đã nói như vậy ư?” Đáy mắt Harry ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Thùy Anh này thật đúng là khiến người ta hết lần này tới lần khác kinh ngạc mà."

Trần Minh Quân vốn đang bực mình chuyện đấy, thấy thằng bạn mình dùng ánh mắt đó mà mơ tưởng tới cô ta là bao nhiêu máu nóng trên nười cứ phải gọi là lên tới đỉnh điểm.

“Ánh mắt thế là ý gì chứ???” Hắn trừng mắt.

“Thì Thùy Anh này chính là nhân tài ẩn thân chứ sao…” Harry nói. Anh ta ngàn vạn lần không thể ngờ được Thùy Anh lại thông minh như vậy. Đến phút cuối cùng, cả hai người họ đều tin chắc cô ta thua, nào ngờ...

“Có gì mà nhân với chả tài chứ? Dẹp, đừng có nhắc tới cô ta nữa.” Hắn quát.

“Rồi, rồi…” Harry vội lái sang chủ đề khác: “Mày sắp đi Thái Lan hả?”

Trần Minh Quân gật đầu: “Mày đi với tao còn phiên dịch.”

Harry trề môi: “Mày chém tiếng anh kém gì người bản xứ nữa mà cần phiên dịch? Tao bận rồi, không đi đâu.”

Hắn quay ra trừng mắt với Harry lần hai.

“==’ Bận thật. Thề !” Harry thanh minh: “Nhưng nếu mày cần gấp thì tao biết một người đấy.”

“Ai?”

“Thư kí Nhung,”

“Dẹp đi. Nam, nữ đi công tác xa dễ dính tin đồn lắm !”

"Vậy tao thuê người cho nhé? Đàn ông, ok?"

"Người lạ không được, tao không quen."

"Vậy cử một người trong công ty thì sao?"

"Không được, bọn họ lại bàn tán rằng thiên vị này nọ... Mà đã thế lọt vào tai THùy Anh, cô ta lại chế thành tao gay lọ thích đàn ông thì chết à??"

"Thế mày muốn người thế nào???" Harry cáu.

"Là một người đáng tin cậy, thông minh,... Thôi thì đàn ông, đàn bà gì cũng được. Biết nấu ăn, cái người mà thích hợp để làm trợ lý ấy..." Hắn giảng giải.

Harry gãi gãi đầu suy nghĩ rồi à một tiếng: “Thùy Anh thì sao?” Càng nghe Trần Minh Quân đưa ra tiêu chuẩn, hắn càng thấy giống Thùy Anh một cách kì lạ.

“Cô ta biết Tiếng Anh à?”

“Không những biết mà còn siêu giỏi. Thế nào?”

"Cô ta á? Ờ thì... cũng không tệ.”

“==’ Không nam nữ tin đồn nữa à?”

“…” Trần Minh Quân trừng mắt lần ba.

“Rồi, rồi… Không thắc mắc nữa…” Harry co rúm người lại. Rồi bĩu môi một cái.

Gớm mà chết, thích má ấy còn giả vờ. Đây tạo điều kiện cho bên nhau trong long lại chả mừng quá ấy chứ ! Làm bộ làm tịch quài ! Harry nghĩ thầm, tủm tỉm cười gian.

***

Phương Anh xuống khỏi xe taxi cách nhà một đoạn. Cô trả tiền rồi bước từng bước một về phía nhà. Chợt, cô thấy xa xa có bóng người rất quen đang đứng trước cổng nhà, đi đi lại lại.

Ơ ! Kia… kia chẳng phải là Thùy Anh sao? Ừ nhỉ, hôm nay là cô ta vào Sài Gòn rồi.

Cô ta đến đây làm gì chứ?? Muốn tự nộp mình???

Phương Anh nghĩ chắc hẳn là đúng rồi, xem ra nhỏ này biết điều phết. Côhùng dũng bước tới, vỗ bốp phát vào vai Thùy Anh: “Này !”

Cô ta giật bắn người, xoay lại đằng sau nhìn chằm chằm vào cô, người run run: “Ơ… Là… là cô à??”

Phương Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đi theo tôi, chúng ta còn nhiều việc để nói đấy.”



Thùy Anh nhã nhặn khuấy ly nước cam trước mặt cho tan hết đường, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm: “Lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại, thật là ngon…”

Phương Anh bực tức đập bàn: “Bây giờ không phải lúc uống nước đâu !”

Cô ta chớp chớp mắt nhìn cô: “Thế cô không gọi đồ à? Cần tôi gọi hộ không?” Lại còn cười yểu điệu.

“Tôi đã nói bây giờ không phải lúc uống nước rồi cơ mà !” Phương Anh trừng mắt.

“Sao thế được, tôi lặn lội đường xa tới đây, giờ đang khát quá trời…” Thùy Anh thư thái uống thêm ngụm nữa.

“Chúng ta cần nói chuyện…”

“Stop.” Thùy Anh chặn lời cô: “Nếu cô không để tôi uống nước yên ổn thì tôi sẽ không nói chuyện gì đâu.”

Phương Anh gần như tức điên, nhưng lại chẳng thể làm gì khác, ngậm ngùi nói: “Cô uống nước đi…”

Thùy ANh gật đầu thỏa mãn rồi tự mình ôm khư khư cốc nước, chậm rãi uống.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cô ta mới chịu buông cốc nước trong tay xuống, đưa tay vuốt cổ, cảm thán nói: “Đã quá…”

“ giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ?” Phương Anh gằn từng tiếng.

“Ok.” Thùy Anh vắt chéo hai chân.

“Một tháng qua chắc cô sống sướng lắm nhỉ?” Phương Anh hỏi. Trông bộ dạng cô ta nhàn nhạ dễ sợ luôn !

“Thế một tháng qua cô sống không sướng à?” Thùy Anh hỏi lại.

“Tôi…” Cô bỗng chột dạ, cổ họng như cứng lại.

Nhìn điệu bộ của cô, Thùy Anh cũng đoán ra phần nào: “Chắc là không mấy vui vẻ nhỉ? Huyền Nhung bắt nạt cô phải không? Hay là bà Mỹ?”

“Không phải. Họ thuê giúp việc rồi, tôi không phải làm việc nữa.” Phương Anh gãi gãi đầu.

“Thật ư? Trời đất, cô thật là tuyệt đó Phương Anh à.” Thùy Anh mở to mắt, cô ta nhổm cả người dậy: “Trong suốt 15 năm qua, họ chưa bao giờ thuê giúp việc, mà luôn bắt tôi phải làm giúp việc cho họ. Được lắm !” Cô ta giơ ngón cái về phía cô.

“Thật tình… Mà khoan, ai cho cô đi thi Vua đầu bếp????" Phương Anh chợt nhớ ra.

"Tôi thích thì thi thôi !"

"Nhưng đây là cơ thể của tôi... Mà bỏ đi, dù sao thì cũng có thể rút được khi chúng ta đổi lại xác. ấy mà tại sao hôm nay cô lại về đây?” Cô tò mò hỏi.

“Tại sao tôi lại không được về?’

“Bớt hỏi mấy câu xoáy lại như thế đi. Trả lời tôi !” Cô trừng mắt.

Thùy Anh bật cười rồi nói: “Thì về thăm nhà cũ.”

“Nhà cũ? Đó là nhà của cô, của cô đấy chứ không phải cũ hay mới gì. Cô cuối cùng cũng về rồi, chúng ta nên tráo đổi lại đi thôi !” Phương Anh khẩn khoản nói.

“Cô thực sự muốn thế sao?” Thùy Anh đan hai bàn tay lại, nghiêm túc nhìn cô.

“P… Phải.” Phương Anh có chút lắp bắp.

“Nhưng tôi không muốn.” Thùy Anh lắc đầu.

“Đây không phải việc muốn hay không muốn. Mà là đưa mọi thứ đúng với vị trí ban đầu cảu nó thôi ! Chúng ta thế này là đang làm trái với đạo lý tự nhiên đấy. Một tháng qua, cuộc sống của tôi, của cô đã bị đảo lộn quá nhiều rồi, nó không còn đi vào đúng quỹ đạo của nõ nữa, cô hiểu không hả?” Phương Anh gần như hét lên.

“Cô hãy trở về đi Thùy Anh ạ. Hãy quay về làm chính cô đi. Sống trong một cái xác của người lạ, một người cô không biết là ai, cũng chẳng biết quá khứ của người đó ra sao... cô không thấy bất tiện sao hả?” Phương Anh nói thêm, với một tia hy vọng lay chuyển được ngồi đối diện.

Nào ngờ, Thùy Anh chỉ lắc đầu, nói: “Không hề.”

Phương Anh á khẩu, đứng hình mất vài giây.

“Cô không hiểu, Phương Anh ạ…” Thùy Anh chăm chú nhìn cô: “Một tháng qua, đã có quá nhiều việc xảy ra. Bây giờ không còn là vấn đề mọi thứ đã đi xa tới đâu nữa. Cô nhìn xem, chúng ta đang dần về lại quỹ đạo đấy tôi, đang dần dần hào hợp với mọi thứ đấy thôi… Tuy rằng không giống với điểm xuất phát ban đầu nữa, nhưng cả cô, và tôi đều đang sống rất tốt đấy thôi !

Tôi không biết suốt một tháng qua cô sống trong xác tôi có xảy ra việc gì không, còn tôi thì có đấy. Tôi có bạn bè, có bạn trai, được tham gia chương trình yêu thích và thực hiện được ước mơ của mình… Điều mà tôi chỉ có thể đủ tự tin làm được khi không còn là THùy Anh nữa, khi không còn bất kì bóng ma kí ức nào nữa. Tôi đã biến cô thành người khác rồi.

Nếu bây giờ hai ta đổi lại, thì cô, có tự tin sẽ đưa những thứ ấy về lại đúng quỹ đạo không? Hãy chỉ khiến nó rối tung lên?

Nhìn lại cô đi, Phương Anh. Một con người nổi loạn như cô, đừng nói với tôi suốt một tháng qua cô sống rất yên bình. Cô đã gây ra chuyện gì đó? Cô đã biến tôi thành con người khác phải không?”

Bị nói trúng tim đen, mặt cô xám nghoét lại. Thùy Anh nói đúng, cô đã gây chuyện, đã biến cô ta thành người khác. Cô còn nợ người ta 100 triệu chưa trả, sống chết đổi lại xác bây giờ có phải rất quá đáng không?

Phương Anh ôm đầu: “Tôi sẽ giải quyết hết rồi chúng ta sẽ đổi lại sau…” Cô sẽ giải quyết món nợ này, và rồi sẽ đổi lại xác sau cũng không muộn.

“Cô nên chấp nhận…”

“Chúng ta sẽ đổi lại xác.” Phương Anh cắt ngang lời Thùy Anh. Cô thở dốc.

“Được rồi. Chúng ta có thể suy nghĩ lại…” Thùy Anh mỉm cười.

Cô thở hắt rồi mới bình tĩnh ngẩng đầu dậy. Cô vuốt vuốt lại tóc, mỉm cười: “Cô đã yêu ai hả?”

“Đặng Quang Tuấn, chắc cô biết phải không? Anh ấy rất nổi tiếng mà.”

“Đặng Quang Tuấn?” Đó chẳng phải là anh chàng MC đẹp trai dẫn chương trình “Vua đầu bếp” đó sao??

“Làm thế nào cô có thể cua được anh ta?... Bằng… bằng ‘tôi’ được?” Phương Anh không tin nổi hỏi lại.

“Đừng tự ti về mình thế Phương Anh, cô nhìn tôi đi, hãy nhìn tôi đi này…” Thùy Anh an ủi cô.

Phương Anh nhìn chằm chằm vào Thùy Anh. Da 'cô' hình như trắng hơn, tóc cũng được cắt lại, nhuộm màu nâu khói thời thượng. Mặt láng mịn, không chút mụn, đôi môi phớt hồng… Đúng là xinh đẹp hơn hẳn.

“Cô có nụ cười hết sức dễ thương đó chứ. Số đo ba vòng không tệ, mỗi tội vòng hai hơi vĩ đại quá, nhưng đừng lo, tôi ăn uống điều độ lắm nên giờ thon gọn rồi… Haha.” Thùy Anh cười thật tươi.

“Cảm ơn cô…” Phương Anh ái ngại cúi đầu.

“ Cô hình như khiến 'tôi'… mập lên?” Thùy Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nọng dưới d=cằm, chúng dày hơn.

“Ax @@ Xin lỗi, tôi có thói quen ăn vặt nhiều.”

“Không sao đâu.” Thùy Anh xua tay: “Dù gì đó cũng là cơ thể của cô rồ..”

“Đừng nói vậy.” Phương Anh tức giận đáp lại: "Tôi xin lỗi và mấy ngày này tôi sẽ cố gắng trả lại cho cô thân hình như ban đầu."

“… Cô có thể nghĩ lại mà. Về việc đổi xác ấy...”

“Không thể. Cô mới là người cần nghĩ lại.”

Thùy Anh nhìn cô, mi mắt khẽ hạ xuống: “Được rồi, chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa.”

“Ừm.” Phương Anh thở hắt ra.

“Mai là giỗ mẹ tôi, bố tôi sẽ về đấy, cô hãy cẩn thận.” Thùy Anh nói.

“Thật sao? Sao không ai trong nhà nói chuyện ấy với tôi nhỉ?” Phương Anh kinh ngạc.

"Cô mong ai sẽ nhắc nhở cô chuyện đó vậy? Bà Thiên Mỹ? Hay Huyền Nhung?" Thùy Anh cười mỉa mai.

Phương Anh à lên một tiếng, cô thật ngây thơ quá mà. Đời nào họ lại nhắc cô ngày giỗ của mẹ Thùy Anh chứ !

“Nhưng mà, tại sao mẹ cô lại chết?” Cô tò mò hỏi.

“Là bị giết.” Thùy Anh buồn bã nhắc lại chuyện cũ, căm phẫn nói.

Phương Anh kinh ngạc trước câu trả lời của cô ta: “Bị giết? Ai giết vậy?”

“Đừng hỏi nữa…” Thùy Anh cau mày nhìn cô, mắt đã sớm đỏ hoe.

“Tôi xin lỗi !” Phương Anh vội vã cúi đầu, nửa chữ cũng không dám hỏi nữa.

Nói thế chứ cô vẫn tò mò chết đi được. Cô về nhà, lên phòng, mở ngăn kéo ra. Trong đó có một tấm ảnh cũ: chụp Thùy ANh và bố mẹ cô ta. Cũ lắm rồi !

Phương Anh nhìn kĩ mặt mẹ Thùy Anh. Xinh đẹp và khí chất ngời ngời, cô có cảm tưởng như người này hình như là một ngôi sao, rất nổi tiếng và rất quen nữa. Là ai? Là ai nhỉ?

Cô thử lên google, gõ: “13-12-2000” 13 tháng 12 là ngày mai, còn năm 2000 là cô lấy 2015 trừ đi mười lăm năm để ra ngày tháng bà ấy mất. Nếu bà ấy nổi tiếng, nhất định sẽ lên báo. Mà chưa cần nói nổi hay không, bị giết là kiểu gì cũng sẽ lên báo rồi. Không biết có hay không đây ta??

Nào ngờ, lại có thật.

“Vụ thảm sát ở Los Angeles (Mỹ ), người đẹp Quỳnh Trâm bị giết hại trong đêm.” Cái tít giật gân ngay đầu tiên làm cô chú ý.

Quỳnh Trâm?

Phương Anh vội vàng ấn vào đọc.

Ngay khi vừa loát xong, hình ảnh mẹ Thùy Anh đập ngay vào mắt cô, phía dưới ảnh còn có dòng chữ nhỏ “Đại minh tinh Quỳnh Trâm” . Phương Anh choáng váng thật sự.

Đại… đại minh tinh? O_O

Cô di xuống tiếp. Đọc từng chữ:

“Sáng hôm nay, tầm 1h sáng ngày 13 tháng 12. Trên đại lộ vvv thuộc xxx, LA ( Mỹ ), đại minh tinh- người đẹp sáng giá của điện ảnh Việt Nam đã bị giết hại dã man khi đang đi du lịch với chồng con.

Tại thời điểm xảy ra vụ việc, theo nhân chứng ( một người hót rác trong đêm ) kể lại thì Trâm đang dẫn cô con gái qua đường về khách sạn thì bất ngờ từ đằng xa có hai chiếc xe máy lao đến. Đó là hai chiếc xe moto phân phối lớn đi với tốc độ vô cùng nhanh. Người điều khiển xe đều mặc đồ đen đội mũ bảo hiểm nên không thể nhìn rõ mặt.

Tất nhiên là tại LA thì những thứ như vậy người dân đã nhìn thấy không ít, đến mức nữ minh tinh cũng hoàn toàn không chút cảnh giác, vẫn tiếp tục băng qua đường.

Ai ngờ, khi thấy hai chiếc xe đã tới gần và hoàn toàn không có ý định nhường đường cho hai mẹ con cô, nữ diễn viên đã thúc dục con mình đi nhanh hơn để tránh xảy ra tai nạn nhưng không kịp. Cô đã đẩy cô con gái 14 tuổi lên vỉa hè, bản thân vì cơn đau bất ngờ ập tới đã chạy không kịp nên đã bị hại chết. ( Sau khi khám nghiệm tử thi, các bác sĩ ra kết luận cho cơn đau ấy chính là do trụy tim )

Nhưng không phải chết vì bị đâm, mà là bị xé thành hai mảnh đau đớn tới chết. Sự việc đã xảy ra như thế nào?

Nhân chứng nói rằng, khi sắp tới gần nữ minh tinh thì hai chiếc xe không đi song song nữa mà cái thứ hai có đi thụt lùi về sau. Cả hai tiến tới và người trên chiếc xe đầu tiên không đâm thẳng mà quẹo sang tráii, đưa tay túm lấy đuôi tóc nữ diễn viên, rồi tiến tới ghì chặt lấy cổ. Xe thứ hai đến ngay sau ấy, người trên xe đã túm lấy chân nữ diễn viên và bất ngờ quay xe lại.

Cả hai chiếc xe đồng thời phóng đi ngược chiều nhau với tốc độ đạt đỉnh điểm, đến nỗi mặt đường còn bốc lên tia lửa, bụi khói mịt mù. Nữ diễn viên bị kéo dãn tới đứt lìa cổ và than, máu bắn lên cao và xa tựa như pháo hoa đỏ chói giữa làn khói xe mịt mùng... Không cả kịp hét lên một tiếng thì cổ họng đã đứt làm đôi…

...

Hình ảnh cái chết thảm thương đấy đã được một camera trên cây đèn giao thông gần đó ghi lại. Nhiều người sau khi xem xong đoạn băng đã cho rằng cái chết của Quỳnh TRâm giống hệt như một loại án tử hình ngày xưa... Cách thức giết người dã man như vậy liệu phải chăng có liên quan mật thiết tới một băng nhóm nào đó tại LA?

...”

“Cạch.” Phương Anh làm rơi điện thoại xuống đất, sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt.

p/s: Suy nghĩ rất nhiều cuối cùng là để cho bả chết như vậy =^= Hơ hơ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương