127

“Này, thật ra Sài Gòn cũng có nhiều nơi kín đáo lắm, không cần phải chạy xe tới tận đó để làm điều mờ ám đâu mà.” Harry vừa nói vừa khúc khích cười: “Xăng mà không hết thì chắc hai người vượt biên giới luôn ấy nhỉ?”

“Không phải mà.” Phương Anh bực tức kêu lên.

“Còn chối à? Trai chưa vợ, gái chưa chồng ở cùng với nhau tại một nơi đồng hoang heo hút người giữ trời đêm tối lúc 1 giờ sáng thì còn có thể làm gì khác đây…” Harry nói, ánh mắt nhìn cô thập phần gian xảo, kiểu “tôi biết cả mà.”

“Anh hiểu nhầm rồi. Tôi, và anh ta đến đó chỉ vì… tôi lạc đường thôi ! À không không, tại anh ta ngủ say quá nên tôi không tiện hỏi đường. Ax @@ Ý tôi là… là anh ta bị ốm coi bộ khá nặng, không lái xe được nên tôi chỉ tốt bụng giúp đỡ thôi ! … Cũng không phải tôi có ý gì với anh ta cả, là anh ta nhờ tôi đưa về mà… Là anh ta… Chính là anh ta…” Cô càng cố giải thích, lời nói càng lộn xộn.

Harry không nói gì, chỉ cười cười, như có như không. Nụ cười đểu ấy làm Phương Anh muốn lộn ruột cả lên: “Này!!! Tôi đã bảo tôi chỉ đưa anh ta về nhà thôi mà!!!”

Harry gật gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, biết rồi…” Lại cười một cách rất chi là gian.

“Biết cái gì mà biết. Anh dõ dàng là không tin tôi !!! Tôi đã nói là tôi chỉ đưa anh ta về thôi !” Cô hét lên, nảy tưng tưng trên ghế đệm.

Trần Minh Quân buồn bực xoay người, ném cái gối vào đầu cô rồi nói: “Im lặng đi.” Xong xuôi thì lại quay ra ngủ tiếp. Cô nắm lấy cái gối, ném lại vào người hắn: “Tại anh hết đấy còn chửi tôi im. Ngủ cái gì mà ngủ, anh dậy cho tôi, dậy giải thích chút đi chứ !!!!”

Harry ngồi bên cạnh, khúc khích thành tiếng, còn phẩy phẩy tay với cô: “Thôi, cậu ta mệt rồi, cô nói nhỏ thôi !” Lại còn cố tình nhấn mạnh chữ "mệt" nữa mới ghê !

“Nhỏ cái con khỉ !” Cô bực mình. Dù thế thì sau đó thì vẫn đành im lặng, dù sao thì hắn cũng mới hạ sốt.

“Cô biết lái xe không?” Harry bất ngờ quay sang hỏi cô.

“bIẾT."

“Lái giúp tôi đi, tôi cũng muốn ngủ một chút, mắt díp hết cả rồi.” Anh ta vừa nói, vừa ngáp một cái dài.

PhươnG Anh thấy có gì đó không ổn, vội vã lay lay hai vai Harry: “Này, này, tập trung vào phía trước kìa, hết đoạn cao tốc này rồi tôi đổi chỗ cho… Này, tỉnh, tỉnh…” Chết tiệt, anh ta trông như sắp phê đến nới rồi… Hic!

….

Nửa tiếng sau, Phương Anh gọi hai người đó dậy, bàn giao xe rồi thong thả bước vào nhà. Harry có phần tỉnh ngủ hơn hẳn. Anh ta gãi gãi đầu, nhìn ngang nhìn dọc, rồi ngu ngơ hỏi cô: “Cô sống ở đây à?”

“Ừm.” Dù đã nói tạm biệt, và cô gần như sắp mở cửa tới nơi rồi, Phương Anh vẫn đành phải quay lại, nghiến răng trả lời: “Anh thấy lạ lắm à?”

Harry thật thà gật đầu, rồi chỉ chỉ vào căn nhà, giọng ể oải: “Đây là nhà thư kí Nhung mà.”

“Nhà của tôi.” Phương Anh trên danh nghĩa Thùy Anh, cười ngọt ngào đính chính lại.

“Sao lại nhà của cô, cô chỉ là kẻ đến ở nhờ thôi mà…” Harry chẹp chẹp miệng, đã tỉnh hơn ban đầu rất nhiều. Anh ta nhớ không nhầm thì cô là người hầu của Huyền Nhung mà.

“Căn nhà này đứng tên bố tôi, tức là NÓ LÀ NHÀ CỦA TÔI.”

“Hơ… ý cô là gì? Cô không phải người hầu sao??”

“Không phải, tuyệt đối không !” Phương Anh cười trừ, rồi dứt khoát mở cửa bước vào nhà.

“Ơ…” Harry ngẩn ra nhìn theo cô. Anh ta xoa xoa đầu, rồi quay ra lay lay người Trần Minh QUân, hỏi: “Ê, không phải Thùy Anh là người hầu của Huyền Nhung à??”

“Sao tôi biết được.” Hắn xoay người, mày khẽ nhăn lại.

“Nhưng cô ấy nói nhà của Huyền Nhung là nhà của cô ấy, là sao trời???”

“Đã bảo là không biết mà. Tò mò thì đi tự tìm hiểu đi.” Hắn buồn bực nói.

Harry thôi không làm phiền nữa. Tập trung lái xe đưa hắn về nhà. Harry nghĩ, có lẽ cần phải cho người đi điều tra mới được.

***

Sáng hôm sau, Phương Anh mặc đồng phục nhân viên, đứng trước cửa phòng 507 gọi điện cho Harry: “Hey, cho tôi gợi ý cuối cùng đi.”

“Cô thực sự nghĩ không ra?” Harry đáp lại, giọng có vẻ rất ngạc nhiên.

“Không.” Cô lắc đầu, cười hì hì.

Tiếng thở dài truyền từ đầu dây bên kia sang, Harry nhẹ nhàng nói: “Vị khách đó ở phòng 507.”

“Ồ, ok !” Cô gật đầu rồi cúp máy.

“Tút…tút…”

Phương Anh xoay xoay điện thoại trong tay, người dựa vào tường, mắt hơi nhắm lại. Một hồi lâu sau, cô mới đứng thẳng dậy, bình tĩnh gõ cửa phòng 507.

Bà Jayevi vừa mới ngủ dậy, còn đang mải đánh răng, ngẩn ra không hiểu ai đến sớm thế nhỉ? Bà vội súc miệng sạch sẽ rồi chạy ra mở cửa: “Who’s That?” [ Ai vậy? ] Bà ló đầu ra.

“It’s me, Phuong Anh.” [ Là cháu, Phương Anh đây ạ. ] Cô đáp lại, nở nụ cười thật tươi.

“Oh, Why you come to here so early? Come here.” [ Oh, ngọn gió nào đưa cháu tới đây sớm vậy? Vào đây nào. ] Bà hồ hởi kéo tay cô vào trong.

Bà Jayevi nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi bất ngờ thốt lên: “You are employees of this hotel, aren’t you?” [ Cháu là nhân viên của khách sạn này hả?? ]

“Yes, that right, madam.” [Đúng rồi ạ, thưa bà. ] Cô mỉm cười.

“Great.” [ Qúy hóa quá !] Bà Jayevi cười tươi rồi ấn cô ngồi xuống ghế sofa: “Wait me a minute !” [Đợi ta chút nhé !]

“Ok.” Cô gật đầu.

Nói rồi, bà Jayevi trở lại phòng tắm, tiếp tục hoàn thành nốt việc vệ sinh cá nhân. Một lát sau bà bước ra, hỏi cô có muốn ăn bánh cho bữa sáng không? Phương Anh lắc đầu từ chối, cô đã ăn từ lúc 6 giờ rưỡi rồi. Bà Jayevi cười rồi bảo cô ngồi đó, bà ấy đi lấy để cả hai ăn thêm, dù sao thì bà ấy cũng vừa ngủ dậy, mà ăn một mình thì cũng không hay. Phương Anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Bà Jayevi loay hoay trong bếp một hồi rồi đem ra một cái bánh gato socola còn gần một nửa, tự cắt cho cả hai mỗi người một miếng, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Today is the birthday of your husband, right?” [ Hôm nay là sinh nhật chồng của bà phải không ạ?] Phương Anh đưa một thìa bánh vào miệng, mấp máy hỏi.

“Yes ! How did you know?” [ Phải ! Làm thế nào mà cháu biết được thế? ] Bà Jayevi ngạc nhiên.

“I saw it on your blog, madam.” [ Cháu đã thấy nó trên trang blog của bà ạ. ]

Bà Jayevi gật gật đầu rồi hỏi cô: “How do you feel about this cake?” [ Cháu thấy cái bánh này thế nào? ]

“I felt it was delicious.” [ Cháu thấy nó rất ngon ạ. ] cô đáp.

“Well ! I want to make a similar cake for my husband, have not I?” [Ừm. Ta có nên làm lại một cái tương tự cho ông ấy không nhỉ? ]

“okay! But I think you should redecorate nicer. And why do not you try to do a three-tiered cake, right?” [Được thôi ! Nhưng cháu nghĩ bà nên trang trí lại cho đẹp. Và sao bà không thử làm một chiếc bánh ba tầng nhỉ? ]

“Good idea !” [ý kiến hay đấy. ] Bà Jayevi gật gật đầu phấn khởi: “but we are missing ingredients… Are you free today?” [ Nhưng chúng ta đang thiếu nguyên liệu… Hôm nay cháu có rảnh không? ]

“Yes, I am.” [ Có ạ. ]

“Great ! Can you stay here with me all day to help me prepare for the party tonight?” [ Tuyệt ! Cháu có thể ở lại đây cả ngày để giúp ta chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay không? ]

“Okay ! perhaps we need a perfect plan…” [ Cháu rất sẵn lòng ạ ! Có lẽ chúng ta cần một bản kế hoạch thật hoàn hảo…] Cô nói: “We should begin by redecorate this room. then go buy more ingredients to make a cake…” [ Chúng ta nên bắt đầu bằng việc trang trí lại căn phòng này. Và sau đó là đi mua thêm nguyên liệu về để làm bánh…]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương