Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem
-
Chương 26
“Tức là tôi chỉ cần khiến ông ta hài lòng với Thái Thịnh trở lại thì
sẽ được rời khỏi đây phải đây phải không?... Được rồi, được rồi.” Phương Anh nghiến răng gật đầu, nói xong liền xoay người bỏ đi luôn.
Trần Minh Quân nhún vai, thư thả quay xuống làm việc tiếp.
***
Suy cho cùng thì bây giờ cứ đi tìm hiểu xem cái ông khách hang kia là ai đã. Phương Anh lao thẳng xuống tầng một, tới chỗ cô tiếp tân nở nụ cười tươi rói: “Này !”
Bà chị hách dịch kia ngẩng đầu lên, nhướn mày: “Có chuyện gì?”
“Người đã gọi trứng cá muối ngày hôm qua ở phòng nào?”
“Không biết.”
“Tôi không đùa đâu, cô nói đi mà =’’’= Coi như tôi xin cô đấy.”'
“Tôi đã bảo là không biết.”
“Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng mà… Huhu… Please… Please” [ làm ơn !] Cô nài nỉ.
“Cái cô này…” Cô tiếp tân kia khó chịu cất tiếng: “Thông tin khách hàng là tối mật, tôi không thể tùy tiện đưa ai thì đưa được.”
“Không phải nhân viên thì có quyền biết sao?”
“Riêng cô thì không.”
“Tại sao?” Phương Anh bất mãn kêu lên.
“Tổng giám đốc có chỉ thị không chia sẻ cho cô bất kì một thong tin nào về ông ấy hết. Chẳng lẽ cô không biết?”
“…” Phương Anh mếu máo, rồi chắp hai tay lại lạy lên lạy xuống: “Coi như cô thương tôi giấu hắn cho tôi biết đi mà…” Cô giãy nảy lên, bộ dạng không phục.
Cô tiếp tân nọ cũng chắp hai tay lại, lạy trả cô: “Tôi cũng xin cô làm ơn tha cho tôi đi. Cô có thương tôi thì đi đi dùm cái nhé ! Đi đi dùm nhé !”
“ Tôi có chuyện quan trọng lắm mà… Huhu.”
“Công việc của tôi cũng quan trọng lắm, lắm luôn…”
“Huhu, tôi van cầu cô…”
“Cô mà không đi thì tôi gọi bảo vệ đấy.” Cô tiếp viên nọ sau một hồi đôi co thì chán nản cất tiếng.
“Ok! Tôi đi, tôi đi.” Phương Anh nghe vậy, đứng bật dậy cười trừ rồi xoay người bước gấp gáp.
Cô đưa tay lên vò vò mái tóc. Hận không thể hét lên AAA mấy tiếng cho hả dạ… Tức chết cô rồi. Cái chỉ thị quái gở !
Đang đi những bước đi không mục đích thì đột nhiên cô đầm rầm vào một người. Chính xác hơn là một người phụ nữ nước ngoài tầm tuổi trung niên, có mái tóc màu vàng đã hơi điểm bạc.
“Ối !” Người nọ bị va chạm mạnh, ngã ra sau kêu lên thất thanh.
Phương Anh luống cuống chạy tới, vừa cố gắng đỡ bà ta dậy vừa không ngừng xin lỗi bằng tiếng anh: “I’m sorry… I’m very sorry…”
Người phụ nữ người nước ngoài sau một hồi loay hoay thì cũng ngồi dậy được, đưa đôi bàn tay đã hơi nhăn lên vuốt vuốt lại quần áo. Thở phì phờ, liên tục kêu: "Oh my god, oh my god..." không ngừng nghỉ . Đôi mắt xanh như nước biển chậm rãi mở ra, nhìn cô chằm chằm.
Phương Anh mặt đầy vẻ hối lỗi: “I’m sorry… Are you okay?” [ Cháu xin lỗi. Bà có sao không? ]
Người phụ nữ nọ thấy vẻ mặt sốt sắng của cô thì chỉ cười xòa: “Ok, I’m okay.” [ Ta không sao đâu. ]
“Hm…It's my fault. Are you in pain? You hurt anywhere?...” [Đó là lỗi của cháu. Bà có bị đau không? Bà đau ở đâu?... ] Cô vội vàng hỏi.
“I’m okay…”
“You are not okay… What is your room number? let me help you go to your room, ok?” [ Bà không ổn đâu. Số phòng của bà là số mấy? Để cháu dìu bà về phòng được chứ ạ? ] Cô chân thành nói.
Người phụ nữ nọ bật cười rất đôn hậu: “I said that I'm fine. But if you want to do, fine! I'm in room 507.” [ Ta nói ta rất ổn mà. Nhưng nếu cháu muốn vậy thì được thôi, phòng bà là 507. ]
“Ok… ok…” [ Vâng… vâng. ] Phương Anh vội vã quàng 1 cánh tay người phụ nữ nọ lên vai, để bà ấy thoải mái dựa vào mình rồi bước đi từng bước chậm rãi, miệng không ngừng nói: “Sorry… So sorry….”
Cô dìu bà vào thang máy, định bấm số mà ngẩn ra. Một lúc sau cô mới ái ngại quay sang cất tiếng: “Your room located What floor, madam?...” [ Phòng của bà nằm ở tầng mấy thế ạ? ]
“14.”
“Yes.” [ Dạ !] Phương Anh gật đầu rồi ấn vào số 14. Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
“you are staff here, right?” [ Cháu là nhân viên ở đây phải không? ] Bà nọ cất tiếng hỏi.
Phương Anh cười không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Trước thì phải, còn bây giờ thì… không chắc nữa.
Phương Anh mơ màng nhìn lên bảng bấm số trong thang máy. Số 14 rực đỏ…
Oh! Cô mở to mắt. Tầng 14 là phòng VIP của Thái Thịnh nha! Oa! Người phụ nữ này thực sự sống ở đó sao?
Phương Anh len lén quay sang liếc trộm. Trông cách người này ăn mặc cũng… cũng bình thường mà. Ax @@ đúng là không nên đánh giá con người qua dáng vẻ ngoài nha.
Xác định là một quý bà giàu có rồi.
Wow!
Phương Anh cười thực tươi. Cô chưa bao giờ lên tầng 14, nhân dịp này phải ngắm một chút mới được… Thích quá đi !
Lòng cô như mở hội, khiến tâm tình vốn ủ dột bỗng dưng trở nên vui vẻ hẳn.
Người nọ thấy cô cười ngơ ngẩn như một con cún con vô cùng đáng yêu, không kìm được tò mò, cười: “What’s your name?” [ Tên cháu là gì? ]
“ My name is Phuong Anh.” [ Tên của cháu là Phương Anh ạ. ] Cô dõng dạc kêu thật to tên cúng cơm. Vìa giây sau thì chợt trở nên thật ngây ngốc.
AAAA
Cô nói nhầm rồi. Phải là Thùy Anh chứ !
Phương Anh cười không nổi, khóc không xong, đành quay ra vội xua tay: “Ah… my name is… is Thuy….”[ Ah… tên cháu … là Thùy…]
“Phuong Anh, right? That’s nice name.” [ Phương Anh phải không, đó là một cái tên hay đó chứ !]
“Hm… Haha.” Phương Anh nghe khen, có phần cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Cô nghĩ lại, dù gì cũng chỉ là một người lạ mặt, để bà ta biết tên thật… chắc không sao ! Không vấn đề !
“Ah… hm, you're traveling, right?” [ Bà đang đi du lịch phải không ạ? ] Phương ANh chuyển đề tài sang một hướng khác.
“Yes, I come from France. I traveled long distances to be here to enjoy the cuisine of Saigon. Do you know how to cook?” [Đúng vậy. Ta tới từ nước Pháp. Lặn lội đường xa tới đây chỉ để thưởng thức ẩm thực Sài Gòn thôi đấy. Cháu có biết nấu ăn không? ] Người phụ nữ phấn khởi đáp chuyện cô.
“ Yes…but I'm not a good cook.” [ Cháu biết… Nhưng cháu nấu ăn không được tốt cho lắm !] Cô e ngại rụt rè.
“Haha, It's okay. I am a chef, I can help you cook better. And then, we put our food for my husband so he commented.” [Ổn mà. Ta là một đầu bếp, ta có thể giúp cháu nấu ăn tốt hơn. Và sau đó, chúng ta có thể đưa thành phẩm cho chồng ta, ông ấy sẽ nhận xét cho. ]
Người phụ nữ tặc lưỡi vài cái rồi bổ sung: “but my husband is very difficult! He's a food critic so comment very hard to hear and edgy.” [ Nhưng ông ấy rất khó tính ! Chồng ta là một nhà phê bình ẩm thực nên lời nhận xét thường rất khó nghe và dễ bực mình lắm. ]
“Oh, no problem! I am fortunate to become acquainted with you.” [ Oh, không vấn đề đâu ạ. Cháu thật may mắn khi quen được với bà. ] Phương Anh cười như tươi như đang nở hoa.
Đúng lúc câu chuyện hàn huyên chưa đến hồi kết thì cửa thang máy bất chợt mở ra. Phương Anh dìu người nọ vào phòng 507 rồi nói lời từ biệt.
Khi thấy người nọ đã đóng cửa lại. Cô mới tháo nụ cười trên môi xuống, buồn bã quay đầu bước đi.
Cô đúng là số con chó nha! Đã đang ghét cay ghét đắng những gì lien quan tới nhà bếp rồi mà vừa quen được với bạn mới thì lại là… một đầu bếp. Một đầu bếp giàu có, cùng với ông chồng nhà phê bình đang đi ngao du thiên hạ thưởng thức món ngon của lạ.
Nghĩ tới cô lại thấy thèm. Ai như mình, đi làm chưa được bao lâu thì gặp chuyện rõ xui xẻo. Rồi nợ nần, bây giờ còn gánh trên vai một nhiệm vụ bất khả thi nữa… Haiza! Cứ như bị ma ám không bằng.
***
Phương Anh chán nản rời khỏi Thái Thịnh lúc mới 9:00 sau một hồi thu thập không có kết quả. Cô bực rồi, hỏi ai cũng “ tổng giám đốc ra chỉ thị…” Chỉ thị cái shit!
Tên Trần Minh Quân này cứ như đang true đùa cô hay sao ấy.
Dõ dàng đây là chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng. Ảnh hưởng trực tiếp tới Thái Thịnh mà anh ta cứ năm lần bảy lượt tìm cách không cho cô lấy công chuộc tội.
Tất nhiên, từng là một nhà báo nên cô hiểu việc bị nói xấu trên báo đem lại vô vàn thị phi như thế nào. Vốn đã rất khó khăn rồi, lại còn them cái tên không não kia không chịu cung cấp thông tin.
Đúng là thách đố cô rồi.
Phương Anh hậm hực vừa đi vừa dậm chân.
Đột nhiên, bả vai bị ai đó dùng lực kéo giữ lại. Sẵn tức trong người, cô đang định quay sang nạt cho “ai kia” một trận, không ngờ người trước mặt cô đây lại là…
“Hello!” Harry cười tươi chào cô, má lúm đồng tiền hiện rõ trên làn da trắng như trứng gà. Muôn phần đẹp trai!
“Chào !” Phương Anh làm mặt lạnh, định quay người đi tiếp thì vai một lần nữa bị giữ lại. Cô bực mình hét lên: “Can you stop?” [ Anh không dừng lại được à? ]
“What’s wrong with you?” [ Cô làm sao vậy? ] Harry cười thực vô tội.
“I’m OKAY. ALRIGHT?” [ Tôi cực kì bình thường, được chưa? ] Cô hét lên.
“Ok, ok…” Harry không nhiều lời, bộ dạng hòa nhã đứng nhìn cô, thỉnh thoảng cười tủm tỉm sâu xa.
“Anh có vẻ rất rảnh nhỉ?” Phương Anh chế giễu.
“Còn cô thì trông như sắp phát điên.” Harry cười cười.
“Tôi sắp phát điên rồi đấy, ừ đấy, tại thằng bạn anh làm tôi SẮP PHÁT ĐIÊN RỒI ĐẤY.” Cô gằn giọng nói, đanh đá không để đâu cho hết.
“^^! Rồi, rồi. Nhưng có thế cũng đừng trút giận lên tôi được chứ?”
“Nếu thế thì mau buông tay, tôi còn phải đi xả tức ở chỗ khác.”
“Từ từ đã nào… Mà cô nói là bạn tôi hả? Có phải tên Quân kia lại bắt nạt cô không?”
Phương Anh hậm hực: “Còn ai vào đay nữa.”
“Vậy à…” Harry vuốt cằm, rồi quay ra nhìn cô, vẻ mặt trầm ngâm suy tư: “Hình như tôi biết cô gặp chuyện gì rồi…”
“hm? Biết thì có để làm gì đâu?” Phương Anh bĩu môi.
“Tất nhiên là tôi có thể giúp cô.” Harry cười khoái trá.
p/s: nhiều người đọc xong chương này sẽ đoán vị khách hàng kia là chống bà nước ngoài ^^! sao không ai đoán người đó chính là bà ấy nhỉ?
Trần Minh Quân nhún vai, thư thả quay xuống làm việc tiếp.
***
Suy cho cùng thì bây giờ cứ đi tìm hiểu xem cái ông khách hang kia là ai đã. Phương Anh lao thẳng xuống tầng một, tới chỗ cô tiếp tân nở nụ cười tươi rói: “Này !”
Bà chị hách dịch kia ngẩng đầu lên, nhướn mày: “Có chuyện gì?”
“Người đã gọi trứng cá muối ngày hôm qua ở phòng nào?”
“Không biết.”
“Tôi không đùa đâu, cô nói đi mà =’’’= Coi như tôi xin cô đấy.”'
“Tôi đã bảo là không biết.”
“Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng mà… Huhu… Please… Please” [ làm ơn !] Cô nài nỉ.
“Cái cô này…” Cô tiếp tân kia khó chịu cất tiếng: “Thông tin khách hàng là tối mật, tôi không thể tùy tiện đưa ai thì đưa được.”
“Không phải nhân viên thì có quyền biết sao?”
“Riêng cô thì không.”
“Tại sao?” Phương Anh bất mãn kêu lên.
“Tổng giám đốc có chỉ thị không chia sẻ cho cô bất kì một thong tin nào về ông ấy hết. Chẳng lẽ cô không biết?”
“…” Phương Anh mếu máo, rồi chắp hai tay lại lạy lên lạy xuống: “Coi như cô thương tôi giấu hắn cho tôi biết đi mà…” Cô giãy nảy lên, bộ dạng không phục.
Cô tiếp tân nọ cũng chắp hai tay lại, lạy trả cô: “Tôi cũng xin cô làm ơn tha cho tôi đi. Cô có thương tôi thì đi đi dùm cái nhé ! Đi đi dùm nhé !”
“ Tôi có chuyện quan trọng lắm mà… Huhu.”
“Công việc của tôi cũng quan trọng lắm, lắm luôn…”
“Huhu, tôi van cầu cô…”
“Cô mà không đi thì tôi gọi bảo vệ đấy.” Cô tiếp viên nọ sau một hồi đôi co thì chán nản cất tiếng.
“Ok! Tôi đi, tôi đi.” Phương Anh nghe vậy, đứng bật dậy cười trừ rồi xoay người bước gấp gáp.
Cô đưa tay lên vò vò mái tóc. Hận không thể hét lên AAA mấy tiếng cho hả dạ… Tức chết cô rồi. Cái chỉ thị quái gở !
Đang đi những bước đi không mục đích thì đột nhiên cô đầm rầm vào một người. Chính xác hơn là một người phụ nữ nước ngoài tầm tuổi trung niên, có mái tóc màu vàng đã hơi điểm bạc.
“Ối !” Người nọ bị va chạm mạnh, ngã ra sau kêu lên thất thanh.
Phương Anh luống cuống chạy tới, vừa cố gắng đỡ bà ta dậy vừa không ngừng xin lỗi bằng tiếng anh: “I’m sorry… I’m very sorry…”
Người phụ nữ người nước ngoài sau một hồi loay hoay thì cũng ngồi dậy được, đưa đôi bàn tay đã hơi nhăn lên vuốt vuốt lại quần áo. Thở phì phờ, liên tục kêu: "Oh my god, oh my god..." không ngừng nghỉ . Đôi mắt xanh như nước biển chậm rãi mở ra, nhìn cô chằm chằm.
Phương Anh mặt đầy vẻ hối lỗi: “I’m sorry… Are you okay?” [ Cháu xin lỗi. Bà có sao không? ]
Người phụ nữ nọ thấy vẻ mặt sốt sắng của cô thì chỉ cười xòa: “Ok, I’m okay.” [ Ta không sao đâu. ]
“Hm…It's my fault. Are you in pain? You hurt anywhere?...” [Đó là lỗi của cháu. Bà có bị đau không? Bà đau ở đâu?... ] Cô vội vàng hỏi.
“I’m okay…”
“You are not okay… What is your room number? let me help you go to your room, ok?” [ Bà không ổn đâu. Số phòng của bà là số mấy? Để cháu dìu bà về phòng được chứ ạ? ] Cô chân thành nói.
Người phụ nữ nọ bật cười rất đôn hậu: “I said that I'm fine. But if you want to do, fine! I'm in room 507.” [ Ta nói ta rất ổn mà. Nhưng nếu cháu muốn vậy thì được thôi, phòng bà là 507. ]
“Ok… ok…” [ Vâng… vâng. ] Phương Anh vội vã quàng 1 cánh tay người phụ nữ nọ lên vai, để bà ấy thoải mái dựa vào mình rồi bước đi từng bước chậm rãi, miệng không ngừng nói: “Sorry… So sorry….”
Cô dìu bà vào thang máy, định bấm số mà ngẩn ra. Một lúc sau cô mới ái ngại quay sang cất tiếng: “Your room located What floor, madam?...” [ Phòng của bà nằm ở tầng mấy thế ạ? ]
“14.”
“Yes.” [ Dạ !] Phương Anh gật đầu rồi ấn vào số 14. Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
“you are staff here, right?” [ Cháu là nhân viên ở đây phải không? ] Bà nọ cất tiếng hỏi.
Phương Anh cười không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Trước thì phải, còn bây giờ thì… không chắc nữa.
Phương Anh mơ màng nhìn lên bảng bấm số trong thang máy. Số 14 rực đỏ…
Oh! Cô mở to mắt. Tầng 14 là phòng VIP của Thái Thịnh nha! Oa! Người phụ nữ này thực sự sống ở đó sao?
Phương Anh len lén quay sang liếc trộm. Trông cách người này ăn mặc cũng… cũng bình thường mà. Ax @@ đúng là không nên đánh giá con người qua dáng vẻ ngoài nha.
Xác định là một quý bà giàu có rồi.
Wow!
Phương Anh cười thực tươi. Cô chưa bao giờ lên tầng 14, nhân dịp này phải ngắm một chút mới được… Thích quá đi !
Lòng cô như mở hội, khiến tâm tình vốn ủ dột bỗng dưng trở nên vui vẻ hẳn.
Người nọ thấy cô cười ngơ ngẩn như một con cún con vô cùng đáng yêu, không kìm được tò mò, cười: “What’s your name?” [ Tên cháu là gì? ]
“ My name is Phuong Anh.” [ Tên của cháu là Phương Anh ạ. ] Cô dõng dạc kêu thật to tên cúng cơm. Vìa giây sau thì chợt trở nên thật ngây ngốc.
AAAA
Cô nói nhầm rồi. Phải là Thùy Anh chứ !
Phương Anh cười không nổi, khóc không xong, đành quay ra vội xua tay: “Ah… my name is… is Thuy….”[ Ah… tên cháu … là Thùy…]
“Phuong Anh, right? That’s nice name.” [ Phương Anh phải không, đó là một cái tên hay đó chứ !]
“Hm… Haha.” Phương Anh nghe khen, có phần cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Cô nghĩ lại, dù gì cũng chỉ là một người lạ mặt, để bà ta biết tên thật… chắc không sao ! Không vấn đề !
“Ah… hm, you're traveling, right?” [ Bà đang đi du lịch phải không ạ? ] Phương ANh chuyển đề tài sang một hướng khác.
“Yes, I come from France. I traveled long distances to be here to enjoy the cuisine of Saigon. Do you know how to cook?” [Đúng vậy. Ta tới từ nước Pháp. Lặn lội đường xa tới đây chỉ để thưởng thức ẩm thực Sài Gòn thôi đấy. Cháu có biết nấu ăn không? ] Người phụ nữ phấn khởi đáp chuyện cô.
“ Yes…but I'm not a good cook.” [ Cháu biết… Nhưng cháu nấu ăn không được tốt cho lắm !] Cô e ngại rụt rè.
“Haha, It's okay. I am a chef, I can help you cook better. And then, we put our food for my husband so he commented.” [Ổn mà. Ta là một đầu bếp, ta có thể giúp cháu nấu ăn tốt hơn. Và sau đó, chúng ta có thể đưa thành phẩm cho chồng ta, ông ấy sẽ nhận xét cho. ]
Người phụ nữ tặc lưỡi vài cái rồi bổ sung: “but my husband is very difficult! He's a food critic so comment very hard to hear and edgy.” [ Nhưng ông ấy rất khó tính ! Chồng ta là một nhà phê bình ẩm thực nên lời nhận xét thường rất khó nghe và dễ bực mình lắm. ]
“Oh, no problem! I am fortunate to become acquainted with you.” [ Oh, không vấn đề đâu ạ. Cháu thật may mắn khi quen được với bà. ] Phương Anh cười như tươi như đang nở hoa.
Đúng lúc câu chuyện hàn huyên chưa đến hồi kết thì cửa thang máy bất chợt mở ra. Phương Anh dìu người nọ vào phòng 507 rồi nói lời từ biệt.
Khi thấy người nọ đã đóng cửa lại. Cô mới tháo nụ cười trên môi xuống, buồn bã quay đầu bước đi.
Cô đúng là số con chó nha! Đã đang ghét cay ghét đắng những gì lien quan tới nhà bếp rồi mà vừa quen được với bạn mới thì lại là… một đầu bếp. Một đầu bếp giàu có, cùng với ông chồng nhà phê bình đang đi ngao du thiên hạ thưởng thức món ngon của lạ.
Nghĩ tới cô lại thấy thèm. Ai như mình, đi làm chưa được bao lâu thì gặp chuyện rõ xui xẻo. Rồi nợ nần, bây giờ còn gánh trên vai một nhiệm vụ bất khả thi nữa… Haiza! Cứ như bị ma ám không bằng.
***
Phương Anh chán nản rời khỏi Thái Thịnh lúc mới 9:00 sau một hồi thu thập không có kết quả. Cô bực rồi, hỏi ai cũng “ tổng giám đốc ra chỉ thị…” Chỉ thị cái shit!
Tên Trần Minh Quân này cứ như đang true đùa cô hay sao ấy.
Dõ dàng đây là chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng. Ảnh hưởng trực tiếp tới Thái Thịnh mà anh ta cứ năm lần bảy lượt tìm cách không cho cô lấy công chuộc tội.
Tất nhiên, từng là một nhà báo nên cô hiểu việc bị nói xấu trên báo đem lại vô vàn thị phi như thế nào. Vốn đã rất khó khăn rồi, lại còn them cái tên không não kia không chịu cung cấp thông tin.
Đúng là thách đố cô rồi.
Phương Anh hậm hực vừa đi vừa dậm chân.
Đột nhiên, bả vai bị ai đó dùng lực kéo giữ lại. Sẵn tức trong người, cô đang định quay sang nạt cho “ai kia” một trận, không ngờ người trước mặt cô đây lại là…
“Hello!” Harry cười tươi chào cô, má lúm đồng tiền hiện rõ trên làn da trắng như trứng gà. Muôn phần đẹp trai!
“Chào !” Phương Anh làm mặt lạnh, định quay người đi tiếp thì vai một lần nữa bị giữ lại. Cô bực mình hét lên: “Can you stop?” [ Anh không dừng lại được à? ]
“What’s wrong with you?” [ Cô làm sao vậy? ] Harry cười thực vô tội.
“I’m OKAY. ALRIGHT?” [ Tôi cực kì bình thường, được chưa? ] Cô hét lên.
“Ok, ok…” Harry không nhiều lời, bộ dạng hòa nhã đứng nhìn cô, thỉnh thoảng cười tủm tỉm sâu xa.
“Anh có vẻ rất rảnh nhỉ?” Phương Anh chế giễu.
“Còn cô thì trông như sắp phát điên.” Harry cười cười.
“Tôi sắp phát điên rồi đấy, ừ đấy, tại thằng bạn anh làm tôi SẮP PHÁT ĐIÊN RỒI ĐẤY.” Cô gằn giọng nói, đanh đá không để đâu cho hết.
“^^! Rồi, rồi. Nhưng có thế cũng đừng trút giận lên tôi được chứ?”
“Nếu thế thì mau buông tay, tôi còn phải đi xả tức ở chỗ khác.”
“Từ từ đã nào… Mà cô nói là bạn tôi hả? Có phải tên Quân kia lại bắt nạt cô không?”
Phương Anh hậm hực: “Còn ai vào đay nữa.”
“Vậy à…” Harry vuốt cằm, rồi quay ra nhìn cô, vẻ mặt trầm ngâm suy tư: “Hình như tôi biết cô gặp chuyện gì rồi…”
“hm? Biết thì có để làm gì đâu?” Phương Anh bĩu môi.
“Tất nhiên là tôi có thể giúp cô.” Harry cười khoái trá.
p/s: nhiều người đọc xong chương này sẽ đoán vị khách hàng kia là chống bà nước ngoài ^^! sao không ai đoán người đó chính là bà ấy nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook