Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ
-
Chương 15: 15: Em Chẳng Còn Tư Cách!
“ Bảo cậu ta tìm Diêm Vương mà hỏi.
”
Nam Cung Nhật Đăng cúp máy, ném thẳng điện thoại lên giường.
Anh hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho Liêu Bách Hà, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Anh phải giày vò thể xác lẫn tinh thần của cô, khiêu khích luôn cả đứa em trai trên trời rơi xuống kia!
Nghĩ thế, Nam Cung Nhật Đăng cúi xuống dùng hai tay túm lấy hai bắp tay của Liêu Bách Hà nâng cả người cô đứng lên, kéo cô tiến lại chiếc giường đẩy mạnh xuống đó, khiến cô nằm sõng soài với thân thể hoàn toàn vô lực.
Tuy là vậy, nhưng đôi mắt và bộ não của cô vẫn hoạt động rất bình thường.
Cô thấy rõ sự nham hiểm trong ánh mắt và cái nhếch mép đầy ẩn tình của anh, sau đó là hành động cởi chiếc áo vest, tháo caravat, mở khuy áo sơ mi.
“ Nhật Đăng...đừng...”
Liêu Bách Hà yếu ớt chống một khuỷu tay xuống nệm làm điểm tựa để cô cố gắng rướn người ngồi dậy, nhưng lập tức đã bị thân thể tráng kiện của Nam Cung Nhật Đăng khống chế đ è xuống, bàn tay thô bạo ấn giữ hai bả vai của cô cố định không cho giãy giụa.
“ Anh cứ gi3t chết em, nhưng không được làm vậy.
”
“ Tôi rất thích làm điều đối phương không muốn.
”
Dứt lời, Nam Cung Nhật Đăng cầm lấy hai bên cổ áo của chiếc áo khoác Mangto mạnh bạo vạch ra.
Liêu Bách Hà đưa tay cố gắng ngăn chặn, nhưng vốn dĩ làm sao có thể làm lại với sức mạnh nam nhi.
Dẫu biết trước rằng là chẳng thể thoát khỏi, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc, vì biết nếu mình buông thả để mặc anh càn quấy thì cô đã tự đạp đổ tôn nghiêm của chính mình.
Chiếc áo khoác bị Nam Cung Nhật Đăng kéo ra khỏi cơ thể, ném qua một bên.
Lúc này, anh khống chế lại đôi tay phiền phức của Bách Hà, siết chặt hai bên cổ tay chèn ép xuống nệm.
” Xin anh...!xin anh...!đừng làm thế.
”
Liêu Bách Hà lắc đầu phản ứng kịch liệt, nước mắt rơi xuống giàn giụa.
Vậy mà, anh cũng chẳng có ý định sẽ dừng lại, mạnh mẽ cúi xuống, từng nụ hôn thô bạo trừng phạt thả lung tung, bừa bãi xuống thân thể trắng trẻo của cô.
“ Không được...!Đừng mà...!”
Xoẹt...
Chiếc áo thun trên người bị Nam Cung Nhật Đăng xé rách làm hai, anh dùng một tay cố định đôi tay của Bách Hà l3n đỉnh đầu, bàn tay còn lại bắt đầu lã lướt trên khuôn mặt xinh đẹp, sau đó tiến xuống chiếc cần cổ quyến rũ, tiếp tục là khe rãnh ngực mê hoặc có thể làm chết vạn người đàn ông trên cõi đời.
Sự h@m muốn dâng lên đến tột đỉnh, thể hiện rõ ràng trong ánh mắt nóng bỏng ấy.
Anh vùi mặt hôn hít trên da thịt mịn màng của cô, cô lập tức nảy người lên vùng vẫy, nhưng hành động đó càng khiến anh muốn chiếm đoạt cô hơn bao giờ hết.
Liêu Bách Hà Hét lên:
“ Dừng lại...!Nhật Đăng! ”
Siết mạnh cổ tay thêm một chút, Bách Hà nhăn mặt bởi cơn đau nhói truyền đến.
Nam Cung Nhật Đăng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô sau tiếng hét chói tai đó, nó thật sự làm anh tức điên:
“ Đừng gọi tên tôi nghe thân mật như vậy, em chẳng còn tư cách! ”
Sau khi nghe bốn chữ “ chẳng còn tư cách ” nó khiến tâm can của cô đau đớn hơn những gì cô đã tưởng tượng trước đó.
Kết thúc rồi sao, xin anh tha thứ liệu có còn kịp không?
• Cốc cốc cốc...
“ Thiếu gia, có lão gia qua tìm cậu.
”
• Cốc cốc cốc
“ Thiếu gia...!”
“ Nhật Đăng, ba có chuyện muốn giải thích với con.
Con không ra, ba sẽ vào đấy.
”
Nam Cung Nhật Đăng hừ lạnh lên một tiếng, buông bỏ thân thể của Liêu Bách Hà, tức giận xuống giường.
Cô ngồi dậy, quơ tay cầm vội chiếc áo khoác của mình phủ lên cơ thể, che đi da thịt đã bị lộ ra, co chân ôm gối nhìn theo từng bước chân uy lực của anh.
• Rầm...
Cánh cửa được Nam Cung Nhật Đăng mở nhanh và cũng đóng vội, thái độ nghênh ngang sắn tay áo lên tới khủy tay, ánh mắt không ban tặng cho ông Nam Cung dù chỉ một lần.
“ Ba muốn nói gì thì nói nhanh đi.
”
Ông Nam Cung cau mày nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, mặc dù khi nãy chỉ chớp nhoáng sơ qua, nhưng ông đã nhìn thấy sắc mặt bơ phờ và sợ hãi của Bách Hà thì cũng phần nào đoán ra cả hai vừa làm gì.
“ Hoàng Thiển đã nói cho ba biết hết tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, ba hiểu vì sao con lại tức giận, thất vọng về ba.
”
“...!”
Nam Cung Nhật Đăng lãnh đạm im lặng không nói, bàn tay tiếp tục sắn tay áo bên kia lên cao.
“ Những gì bà ta nói có một nửa là sự thật, một nửa là không!”
“ Tôi đã không còn muốn quan tâm.”
“ Con theo ba về Nam Cung gia, mọi chuyện sẽ được làm rõ.
”
Nam Cung Nhật Đăng cười nhạt, quay người nhìn ông Nam Cung hỏi lại:
“ Chứng minh rằng ba không có ngoại tình ư, từ trước cho đến hiện tại chỉ có một mình mẹ tôi? ”
“...!”
Ông Nam Cung im lặng nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống ân hận, đau khổ cầu xin:
“ Con có thể tha thứ cho ba thêm một lần nữa không? ”
“ Ba về đi! ”
Nói xong, Nam Cung Nhật Đăng lập tức bước đi.
Anh không vào với Liêu Bách Hà để tiếp tục làm chuyện dang dỡ ban nãy, cũng không rời khỏi căn biệt thự, nơi anh đến là căn phòng bên cạnh.
Nhìn anh càng lúc càng xa, sau đó là thân ảnh cường tráng biến mất.
Ông Nam Cung khẽ rơi xuống hai giọt nước mắt hối hận, lủi thủi rời đi.
Nam Cung Nhật Đăng áp lưng vào cánh cửa sau khi được đóng kín, nhắm lại đôi mắt đang đỏ hoe, dùng hai đầu ngón tay chắn lên mi mắt không cho giọt lệ chảy ra.
Anh là đàn ông, không cho phép mình khóc, càng không cho phép mình yếu đuối!
Mất hơn 10 phút, anh mới bình tâm ổn định, từng bước chân mệt mỏi đi lại sofa gần đó thả mình ngồi xuống.
Dựa toàn thân vào thành ghế, anh ngửa mặt lên trần nhà, ánh mắt mông lung cố định nhìn một hướng.
Những lúc tâm trạng thế này, anh cần một người bên cạnh an ủi, động viên.
Hai nỗi đau, hụt hẫng cùng một lúc, anh phải làm sao mới có thể vượt qua bình thường trở lại?
Từ là một thiếu gia độc nhất của Nam Cung gia, anh có thêm một cô em gái, tiếp theo là một người em trai, nhưng cả hai đều do hai người phụ khác nhau sinh ra.
Liêu Bách Hà, một cái tên anh vừa nghe qua đã thấy ấn tượng.
Anh đã dùng rất nhiều cách để thử lòng cô trước khi chính thức theo đuổi, anh cứ cho rằng mình là người thông minh, nhưng ai ngờ cô còn thông minh hơn cả anh gấp nhiều lần.
Nếu không tình cờ gặp Từ Thiên Lâm ở căn hộ chưng cư, mọi chuyện đã đi theo kế hoạch của bà Từ Huyên, chắc chắn ly trà hôm qua anh đã uống.
Trong đó có gì, anh đã sáng tỏ!
...----------------....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook