Bí Mật Minh Tinh
Chương 15

Trăng sáng dần lên, cành liễu rủ bóng in lên tường đôi khi khẽ lay lay nhẹ khi có cơn gió thổi qua, hai người nắm tay nhau bước qua vùng sáng tối, Sam nhìn vô định lên ánh trăng khẽ bật ra câu hỏi trong vô thức:

- Tại sao lại lựa chọn làm diễn viên? Bố anh hình như rất kì vọng nếu anh trở thành doanh nhân.

- Tại sao lại hỏi điều này? - Minh Hạo hỏi ngược lại Sam. Sam không trả lời, cũng không biết trả lời sao.

Minh Hạo rơi vào trầm ngâm, nghĩ đến những chuyện trước kia, rằng mình đã từng thích kinh doanh thế nào.

Mười hai năm trước Minh Hạo đã từng là thần đồng kinh doanh suốt ngày đi theo cùng bố đến công ty, tiếp xúc với nhiều dự án các mối quan hệ công việc của bố, thăm các sàn giao dịch chứng khoán từ thời điểm còn bắt đầu sơ khai. Kí ức ùa về vào một lần đến thăm sàn giao dịch bất động sản Châu Á, bố nhìn vào khu mô hình bất động sản phía trước, cất tiếng hỏi Minh Hạo:

- Con nhìn xem! Thấy khu vực này thế nào nói ta xem!

Minh Hạo bước lên một bước đứng lại gần tấm kính chứa mô hình:

- Để nói về bất động sản một khu vực ta cần nói đến nông nghiệp, công nghiệp, dịch vụ và du lịch. Thì tỉnh Danh Nam nổi tiếng về nông nghiệp về các cây công nghiệp như cao su, ca cao, cà phê và đặc biệt là các cây ăn trái như sầu riêng. Về công nghiệp thì Danh Nam không thể phát triển được, công nghiệp ở đây chỉ có thể phát triển được một số nhà máy chế biến các loại nông sản ở địa phương thôi. Về du lịch thì ở đây không có địa điểm du lịch nào nổi tiếng. Cho nên để phát triển bất động sản ở đắc nông thì cực kì khó khăn..

- Lý do vì sao? - Một vị khách đứng xem mô hình dự án gần cha con Minh Hạo nghe được lời cậu bé nói bước lại gần chờ đợi câu trả lời.

Minh Hạo vẫn nhìn vào khu mô hình:

- Một trong những yếu tố đó là vị trí địa lý của tỉnh Danh Nam là không thuận lợi cho các hệ thống giao thông cũng như là hệ thống cơ sở hạ tầng.

- Để phát triển một vùng đất chúng ta cần có cơ sở hạ tầng. - Bố Minh Hạo tiếp lời.


Minh Hạo tiếp tục:

- Một trong những yếu tố để phát triển đó là đường hàng không, Danh Nam không có, đường thủy không có, đường sắt cũng không có và đường bộ thì quá tệ.

Vị khách kia thốt lên:

- Đúng vậy, di chuyển lên tỉnh Danh Nam chỉ có một con đường quốc lộ duy nhất và hai bên thì mỗi bên một làn xe.

- Chúng ta đang đợi tuyến cao tốc từ Hoằng Trấn lên Danh Nam nhưng mà cho dù con đường cao tốc này hình thành đi chăng nữa thì bất động sản của Danh Nam cũng không thể nào vực dậy được, lý do là toàn bộ tỉnh chỉ có một con đường duy nhất thì không thể nào phát triển được. Nếu quyết định đầu tư vào Danh Nam thì nên mua hàng hecta chứ không nên mua vài trăm mét vuông, vì hiện tại đất đang rất rẻ 1 hecta cà phê bán khoảng 300-400 triệu cho nên nếu đầu tư bất động sản vào đây thì nên là người yêu thiên nhiên, yêu nông nghiệp yêu lao động yêu sự dân dã, thứ hai là mua vài hecta luôn, ba là có sức khoẻ sức chịu đựng còn lại những người lười biếng đi lại thì không nên đầu tư vào đây.

Đầu tư vào đây phù hợp cho những người dân địa phương mua đất nông nghiệp để canh tác trồng cây công nghiệp luôn thì được, còn những người ở xa mỗi lần vào đây chỉ có hai cách một là bay lên thành phố lân cận gần nhất và sau đó thuê xe chạy tầm 3-4 tiếng nữa thì mới đến vùng đất của mình, hoặc đi từ trung tâm thành phố 8-12 tiếng đường bộ lên..

- Minh Hạo!

Một tiếng gọi từ xa của một người phụ nữ, Minh Hạo nhìn ra phía xa nhận ra là mẹ đang tiến vào, vui mừng chạy ra bỏ lại người đàn ông xa lạ đứng cùng với bố. Ông bố Minh Hạo nở một nụ cười tự hào còn người đàn ông kia cũng vui vẻ khi tìm ra được đáp án mà mình muốn. truyện teen hay

Bữa trưa đó cả nhà ba người đang ngồi ăn tối trong một cửa hàng vui vẻ, mẹ nhìn Minh Hạo ăn ngon miệng, trên tivi của cửa hàng phát sóng bộ phim mà có mẹ làm diễn viên chính, bé Hạo vừa ăn vừa nhìn lên đến cảnh của mẹ bật ra câu hỏi:

- Sao mẹ lại làm diễn viên hả mẹ.

Mẹ bé Hạo nhìn cậu mỉm cười rồi nhìn lên chiếc tivi thấy hình ảnh của mình đang đóng vai một người phụ nữ làm vườn, mẹ trả lời:

- Vì mẹ muốn sống nhiều cuộc đời khác nhau.

Minh Hạo quay lại nhìn mẹ. Một âm thanh ầm vang lên, tiếng va chạm cực lớn, tiếng ma xát cực nặng trên nền đường, chiếc ô tô tải văng với tốc độ cực nhanh vào cửa hàng ăn đập cửa kính vỡ toang bắt tung tóe kéo theo mẹ Minh Hạo đang ngồi bên góc bàn đó đâm găm sâu vào thêm ba mét vào quầy thu ngân.. bà bị kéo lê ba mét nằm ngang trước đầu xe làm điểm đệm giữa xe và tường, không thể cựa được. Mảnh vỡ vết xước bắn vào làm mặt bé Minh Hạo đầy máu, nhìn về phía mẹ những giây phút cuối cùng.

Trở lại thực tại, Minh Hạo trầm ngâm nhìn lên những ngôi sao trả lời câu hỏi của Sam:

- Sau khi đi du học vài năm trở về thì.. – Minh Hạo bỗng ngập ngừng.. - tự dưng thích làm diễn viên thôi.

Hai người đã về phòng nghỉ tạm trong phim trường, đêm đã khuya nên chỉ còn hai người. Sam bỗng trở nên gượng gạo và ái ngại khi đã vô tình khơi lên chuyện mà có lẽ Minh Hạo không muốn nhắc đến. Bỗng có ý nghĩ muốn đổi chủ đề nhưng lúng túng chưa kịp nói Minh Hạo đã hỏi ngược lại trước:

- Vậy tại sao em lại gọi là Sam?

- Sao lại tên là Sam ấy hả?

- Ừm.

- Đợi em chút, đợi một chút. - Sam móc lấy chiếc mắt kính dâm đen trong túi ra đeo lên vẻ mặt thật ngầu.


- Nếu anh thành tâm muốn biết, thì em sẽ nói cho anh nghe!

Minh Hạo chăm chú lắng nghe.

- Tên đầy đủ của em là Siêu đẹp gái.

Không khí yên lặng bao trùm rồi cả hai bật cười há lên

- Siêu đẹp gái?

- Cái tên Sam này là, xong là, xong là, xong là, cái đó, cái đó..

- Thì liên quan gì đến cái tên Sam của em?

- Chính là cái tên Sam này đó, anh không nghe nó phát âm giống nhau hả?

- Anh phải quay lại dáng vẻ em lúc này, em đợi anh chút.

- Ây, anh đừng có quay mà..

- Tại sao không được quay?

- Tại sao anh muốn quay?

- Vì anh cảm thấy em rất buồn cười.

- Anh đừng có quay mà, đừng có quay em..


- Tại sao em quay anh thì được còn anh thì không?

- Không được đâu mà..

- Nhưng mà, em quay anh, em sẽ làm cho anh.. Edit cho anh thành cực phẩm nam nhân, cực phẩm soái ca.

Minh Hạo bật cười phá lên.

- Cái miệng của em đúng là lợi hại.

- Em nhất định đưa anh lên tìm kiếm.

- Tìm kiếm cái gì?

Sam bỗng nhiên quên mất tên gọi liền trở nên lúng túng vô cùng đáng yêu, Minh Hạo mớm lời:

- Hotseach?

- À đúng rồi, em quên mất, thật ngại quá..

Sam cười khì khì còn Minh Hạo tủm tỉm cười lấy tay với sang bên xoa xoa đầu cô rối bù lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương