Bí Mật Mà Anh Không Biết
-
Chương 7
Oscar Wilde[1] từng nói rằng cách duy nhất để thoát khỏi cám dỗ là đầu hàng nó.
Quan Oánh thấy lạ là tới giờ bản thân mới nghĩ thông suốt.[1]Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal OFlahertie Wills Wilde, là một trong những nhà văn và nghệ sĩ vĩ đại nhất người Ireland.
Ông sinh ngày 16 tháng 10 năm 1854 tại thành phố Dublin thuộc Ireland, và mất ngày 30 tháng 11 năm 1900 tại Paris vì viêm não.
Nguyên nhân cái chết của ông vẫn còn là một nghi vấn đối với các nhà khoa học.
Oscar Wilde được biết đến với các vở kịch, bài thơ, truyện cổ tích và tiểu thuyết, một đại diện của chủ nghĩa duy mỹ, động lực chính của phong trào thẩm mỹ những năm 1880 và là người tiên phong của phong trào suy đồi những năm 1890.Cô đã từng nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, Phó Thời Xuyên đã trở thành dấu ấn khép lại một thời thanh xuân của mình.
Nhưng khi cả hai gặp lại nhau, cô mới thấy hóa ra trái tim mình vẫn rung động vì anh, tất cả những cảm xúc và tình cảm của cô vẫn sẽ dâng trào mãnh liệt vì anh.
Cô đã bị anh hấp dẫn quá nhiều năm, kể cả sáu năm hai người cách xa nhau cả Thái Bình Dương cũng không ngoại lệ.
Nếu chuyện đã như vậy, cô quyết định không vùng vẫy nữa.
Ngày hôm sau, Quan Oánh bắt đầu nghe ngóng tin tức về Phó Thời Xuyên.
Việc này không hề dễ dàng, vì xung quanh cô có quá ít người có qua lại với anh.
Đổng Mi Giai và Trương Chi Dương đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật ngay tối hôm đám cưới kết thúc, bây giờ hai vợ chồng đang ở Tam Á ấm áp, họ còn định đón Tết ở đó luôn.
Quan Oánh không gặp được Đổng Mi Giai, nhưng cho dù có gặp được cô ấy thì cũng chẳng ích gì.
Bởi vì cô đã âm thầm dò hỏi vào ngày hôm qua, Đổng Mi Giai cũng không có số điện thoại của Phó Thời Xuyên.
Cô cũng nghĩ đến việc có nên hỏi Trương Chi Dương hay không, nhưng bất luận cô tự hỏi hay để Đổng Mi Giai hỏi hộ thì đều quá lộ liễu.
Còn những người khác thì coi như thôi đi, cô thực sự lo lắng rằng những bạn học cấp ba của mình sẽ đoán được mối liên hệ giữa Tạ Thành Văn và Phó Thời Xuyên.
Đối với mạng xã hội, Phó Thời Xuyên không có Weibo.
Thời đại học, anh có sử dụng Renren[2] khi còn học đại học, nhưng đã bỏ nó nhiều năm.
Sau khi Phó Thời Xuyên ra nước ngoài, cô tìm được tài khoản Facebook của anh, nhưng Phó Thời Xuyên rất ít cập nhật, rồi dần dần dừng hẳn.
Bởi vì một vài lý do nên cô cũng không theo dõi nữa.
Đối với Twitter và Instagram, thì cô càng không biết liệu anh có dùng hay không.
[2]Renren (人人网) trước đây được gọi là Mạng Xiaonei, là một dịch vụ mạng xã hội của Trung Quốc tương tự như Facebook, được thành lập vào ngày 8/12/2005.
Nó phổ biến trong giới sinh viên đại học.
Renren Inc.
có trụ sở chính tại Quận Triều Dương, Bắc Kinh.Và điều quan trọng nhất là ngay cả khi cô có được số liên lạc của Phó Thời Xuyên, thì làm thế nào để gặp gỡ và tương tác với anh một cách danh chính ngôn thuận vẫn là một vấn đề.
Mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.
Quan Oánh buồn, Quan Oánh sầu.
Mình còn khoác lác rằng đây là duyên phận do trời sắp đặt, tóm lại thì ông trời còn lâu mới an bài một chuyện như vậy, phải không?
Để mình gặp lại anh ấy, biết anh ấy vẫn phong độ tuấn tú như xưa, rồi hết sao?
Vậy có khác nào trêu người!
May mắn thay, ông trời không ác độc đến vậy, mọi chuyện nhanh chóng có bước chuyển biến.
Mà bước ngoặt này nằm ở chỗ Đổng Mi Giai.
Gần đây, Quan Oánh trò chuyện với Đổng Mi Giai hàng ngày trên WeChat, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã lạnh nhạt từ lâu.
Nhưng giờ trải qua một đám cưới, họ dường như lại trở nên thân thiết hơn.
Chỉ có Quan Oánh biết điều đó là vì Đổng Mi Giai là người duy nhất xung quanh mình vẫn còn mối liên hệ với Phó Thời Xuyên.
Mặc dù không dám hỏi trực tiếp, nhưng trong tiềm thức cô luôn muốn lấy được tin gì đó từ cô ấy.
Và cô đã không phải thất vọng.
Hôm nay Đổng Mi Giai đang nói về việc bản thân học lướt sóng lần đầu tiên như thế nào vào ngày hôm qua, rồi đột nhiên hỏi: “Này, cậu còn nhớ Phó Thời Xuyên không?”
Con tim của Quan Oánh trong nháy mắt hẫng đi nửa nhịp, tay cầm điện thoại căng thẳng, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh nhắn lại: “Đương nhiên là nhớ rồi.
Tớ có gặp cậu ấy ở đám cưới của cậu mà.”
“Cậu có biết gần đây cậu ta đang làm gì không? Phó Thời Xuyên, nam thần của trường mình đang đi xem mắt! Tớ đã bị sốc khi nghe tin này!”
Quan Oánh cũng chấn động: “Thật hả? Làm sao cậu biết?”
“Đương nhiên là thật! Trương Chi Dương nói cho tớ biết.
Hình như mẹ của Phó Thời Xuyên nghe nói cậu ta đi làm phù rể cho bạn học cũ, liền nghĩ đến cái tội cậu ta bằng tuổi này còn chưa vợ, cũng chưa có bạn gái.
Trong cơn nóng giận, Thái hậu an bài cho cậu ta tiệc cơ động một tuần đi xem mắt, một ngày nhiều nhất phải gặp năm người!”
Đi xem mắt! Lại còn là tiệc cơ động! (ai đến trước thì ăn trước)
Quan Oánh đã suy nghĩ suốt vài ngày qua, tự hỏi dạo này Phó Thời Xuyên đang làm gì.
Trở về Trung Quốc sau nhiều năm, chắc anh muốn gặp rất nhiều bạn cũ.
Nhưng cô không ngờ rằng anh lại bận vì việc này!
Sao cô có thể quên, thanh niên nam nữ đã ngoài hai mươi lăm tuổi, chưa kết hôn chưa có con như bọn họ, một khi trở về quê hương đều không thể thoát khỏi hoạt động cố định này!
Cho dù bạn là Phó Thời Xuyên đi chăng nữa!
Sau khi cú sốc qua đi, Quan Oánh lại nổi giận.
Tại sao mình không xếp nổi được một cuộc hẹn như vậy? Một ngày gặp năm người, ròng rã suốt cả tuần, ấy vậy mà không đến lượt cô sao?!
Mẹ ơi là mẹ, hôm qua còn giục mình đi xem mắt, vậy sao mẹ không sắp xếp cho con gái mẹ, người mà con thực sự muốn hẹn hò!
Khoan đã…
Quan Oánh bỗng dừng lại, trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó.
Đi xem mắt, mẹ mình.
Phó Thời Xuyên…
Như thể chỉ trong nháy mắt, cô đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc[3], Quan Oánh không thể tin được tới giờ mình mới nghĩ đến chiêu này![3]Người ta có câu “Đả thông hai mạch Nhâm – Đốc thì khí huyết sẽ tự lưu thông”? Câu này bắt nguồn từ lý luận Kinh Lạc của y học cổ truyền.
Mạch Nhâm và mạch Đốc thuộc về hai dòng mạch của kỳ kinh bát mạch.
Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể.
Cơ thể của con người phía trước là âm và phía sau là dương, vì vậy mạch Nhâm ở phía trước cơ thể, mạch Đốc nằm ở phía sau cơ thể.
Tại sao phải đả thông hai mạch Nhâm – Đốc? Bởi vì hai dòng mạch này có một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt âm, một mạch thì kiểm soát tất cả các huyệt dương.
Do đó, khi 12 kinh mạch này có vấn đề thì đầu tiên phải đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông.
[Nguồn: tinhhoa.net].Không còn tâm trí để quan tâm Đổng Mi Giai nói gì, Quan Oánh bỏ điện thoại xuống và lao ra khỏi phòng.
Trong phòng khách không có ai, cô lại lao vào bếp.
Cảm ơn trời đất, mẹ cô đang thái thịt ở trong, có vẻ bà đang chuẩn bị làm bữa tối.
Quan Oánh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó nghiêng người về phía trước, nịnh nọt gọi: “Mẹ ơi~”
Châu Quân nhìn cô một cách kỳ lạ: “Làm sao?”
“Không phải hôm qua mẹ nói muốn con đi xem mắt sao?”
“Đúng, nhưng chị có chịu đi đâu!” Nghe cô nói đến đây, Châu Quân vẫn còn tức: “Mẹ đã nói với con rồi, điều kiện của con trai nhà người ta rất tốt.
Cậu ấy là kỹ sư của xí nghiệp quốc doanh, dì Lưu của con đặc biệt giữ lại cho con đó, bao nhiêu cô gái muốn có được, mà con lại không muốn!”
Quan Oánh biết người tên dì Lưu, dì ấy là bạn chơi mạt chược của mẹ cô và đã nghỉ hưu vài năm trước.
Tất nhiên, không cần phải đề cập đến những vấn đề nhỏ nhặt như trong số hàng chục cặp này có bao nhiêu đôi đã chia tay.
Quan trọng là, dì Lưu này trước khi nghỉ hưu là giáo viên chủ nhiệm ở một trường tiểu học, có học trò khắp thiên hạ.
Dì Lưu tự nhận mình là một người có quan hệ rộng, trong một lần uống quá chén tại tiệc cưới của một cặp đôi do bản thân tự tay tác hợp, dì ấy còn nói cả thành phố Giao Châu này không có đôi nam nữ chưa cưới nào mà mình không tác hợp được!
Mà điều Quan Oánh muốn chính là “không có gì mà bà ấy không tác hợp được”.
Cô khẽ hắng giọng, nói: “Nếu như bây giờ con nói con đồng ý, mẹ cảm thấy có được không?”
Châu Quân quá đỗi vui mừng: “Con chịu rồi? Ý con là chịu đi xem mắt với cậu thanh niên kia hả? Vậy thì mẹ sẽ nói với dì Lưu của con ngay bây giờ, mọi chuyện vẫn còn kịp!”
Quan Oánh vội vàng kéo bà lại: “Không, không, mẹ hiểu lầm rồi.
Con không muốn đi xem mắt với kỹ sư mà mẹ nói.
Nhưng con sẽ bằng lòng đi xem mắt.
Chỉ cần mẹ tìm được người phù hợp, đáp ứng được yêu cầu của con…”
* * * * *
Điều kiện của Quan Oánh rất rõ ràng, rất có mục tiêu: “Đầu tiên tuổi tác không thể chênh lệch quá nhiều với con, tốt nhất là cùng tuổi cùng lớp, như vậy sẽ không có sự cách biệt về thế hệ.
Tiếp theo, trình độ học vấn phải cao hơn con, nhất định phải là đại học hàng đầu, chẳng hạn như Thanh Bắc.
Thứ ba, chiều cao trên 1m80, cân nặng dưới 75kg, tướng mạo đoan chính.
Thứ tư, là người địa phương, sống ở những khu thành cổ, có xe hơi nhà lầu, bố mẹ phải có công việc ổn định, nếu họ là giáo viên thì càng tốt.
Cuối cùng, vì con đang sinh sống ở Bắc Kinh, anh ta cũng phải làm việc ở Bắc Kinh, điều này sẽ tránh được vấn đề yêu xa.
Tóm lại, đây là những yêu cầu cơ bản của con cho đối tượng hẹn hò.”
Vừa dứt lời, cô lại nhớ tới: “À, đúng rồi, còn một chuyện nữa.
Ngoài học đại học ra, thành tích hồi cấp hai cấp ba cũng không được kém.
Tốt nhất là phải đạt điểm cao từ thời cấp hai, hơn nữa trường cấp ba nhất định phải là những trường lâu đời có tiếng ở khu thành cổ, điểm thi đại học không thể rớt khỏi top mười lăm người đứng đầu toàn thành phố!”
Châu Quân nghe xong trầm mặc một lát rồi nói: “Mặc dù mày là con gái của mẹ, nhưng mẹ vẫn phải hỏi mày một câu, mày xứng sao?”
Quan Oánh: “???”
Châu Quân đập bàn đứng lên: “Đây mới là yêu cầu cơ bản, thế sau này chị còn tính đòi hỏi gì nữa? Đi tra hộ khẩu ba đời à! Những điều con vừa nói đúng là vô lý mà!”
Quan Anh cãi lại: “Mẹ nói xem vô lý chỗ nào? Đó đều là những điều con đã nghĩ thông!”
“Chẳng hạn như chỗ này, tại sao phải học giỏi từ hồi cấp hai? Mà tại sao phải có gia đình nhà giáo? Mẹ chưa từng thấy mày thích giáo viên bao giờ! Hơn nữa yêu cầu trình độ đại học của mày quá cao.
Thực tế, cho dù trình độ học vấn của người ta không tốt, miễn là sau này ra đời, công việc của họ có tiền đồ hứa hẹn, có thể kiếm được tiền là được rồi.
Chính mày, trình độ học vấn còn chẳng ra sao!” Châu Quân quở trách từng cái một: “Yêu cầu cuối cùng càng thái quá hơn, bắt đối phương phải sống ở thành cổ, trường cấp ba nhất định phải là cấp ba ở thành cổ.
Không phải chứ, mày đã sống ở Bắc Kinh được bao nhiêu năm? Thành phố quê mình lớn lắm hả? Mày còn phân biệt đối xử với những người ở khu mới? Những người ở khu mới là người nước ngoài sao?”
Quan Oánh nghiêm túc, “Điểm số đã tốt từ thời cấp hai, điều đó có nghĩa là anh ta có gen tốt, qua đó cũng cho thấy bố mẹ anh ta có chú ý hơn đến việc giáo dục.
Cũng vì thế, con mới muốn một gia đình giáo viên Những điều này đều tốt cho con cái sau này.
Mẹ cũng nói con học không giỏi mà, nếu bố nó cũng học dốt thì gen nhà con toang rồi còn gì!”
Châu Quân đã bị thuyết phục.
Vì lợi ích của con trẻ, điều này quả thực rất cần thiết.
Chưa kể con gái bà còn chủ động nói về vấn đề con cái, điều này thực sự khiến Châu Quân người nhiều năm rồi chưa gặp một người bạn trai nào của con gái thực sự thấy phấn chấn!
Nhưng bà vẫn chưa bỏ qua cho con gái: “Còn cái cuối cùng thì sao?”
Điều cuối cùng… tất nhiên là để đảm bảo rằng dì Lưu có thể nhắm mục tiêu chính xác vào Phó Thời Xuyên rồi!
Mặc dù dì Lưu khoe khoang rằng “nắm rõ như lòng bàn tay cả nam lẫn nữ chưa kết hôn toàn thành phố Giao Châu”, nhưng cô không tin điều đó.
Giao Châu mặc dù không phải là thành phố đặc biệt lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ.
Tuy nhiên, nếu phạm vi giới hạn trong thành cũ thì đúng là không lớn.
Cả gia đình cô và gia đình Phó Thời Xuyên đều sống ở khu thành cổ.
Và chỉ có hai trường THPT tốt trong thành cổ, trong đó bao gồm THPT Số 7 Giao Châu.
Điều quan trọng nhất là Quan Oánh vừa nhớ ra rằng trường tiểu học mà dì Lưu từng làm giáo viên chủ nhiệm thực chất là trường tiểu học trực thuộc THPT Số 7 Giao Châu.
Mà bố của Phó Thời Xuyên lại là một giáo viên Toán có tiếng của Thất Trung.
Có lẽ vòng bạn bè của họ sẽ giao nhau!
Phó Thời Xuyên từ nhỏ đã rất xuất chúng và nổi tiếng, gần đây anh còn đi xem mắt, dì Lưu không lý gì lại không tìm ra anh!
Suy đi tính lại, Quan Oánh thực sự phải tán thưởng cho sự thông minh tài trí của bản thân.
Nhưng mẹ vẫn đang chờ đợi lý do của cô.
Quan Oánh thực sự không nghĩ ra, cuối cùng đành nói bừa: “Mẹ cứ coi như con gái mẹ không muốn lấy chồng quá xa đi.
Từ thành cổ gả qua khu thành mới thì xa quá…”
Châu Quân: “…”
Cô biết mình đang nói nhảm, nhưng cô không thể nói sự thật, cô cũng hết cách rồi.
Thôi bỏ đi, hiếm khi con gái chịu đi xem mắt, nó có yêu cầu khắt khe thì cứ để cho nó khắt khe đi!
Nghiêm túc mà nói, điều kiện của con gái mình cũng rất tốt, là một nhà văn nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã kiếm được nhiều tiền như vậy, dung mạo cũng xinh xắn, quả thực không thể để nó chịu thiệt được!
* * * * *
Hai ngày tiếp theo, Quan Oánh rơi vào trạng thái hồi hộp chờ đợi.
Cô tự hỏi bản thân mình đã tính toán tường tận nhưng vẫn sợ xảy ra sai sót.
Chẳng hạn như dì Lưu đột nhiên bị mù không tìm được người thì phải làm sao, hoặc là tìm được nhưng đối phương không thích cô thì sao.
May mắn thay, đến ngày thứ ba, cô nhận được tin vui từ mẹ: “Không ngờ lại có kiểu người như con muốn, dì Lưu đã tìm được cho con rồi!”
Nhưng bà còn nói: “Tuy nhiên Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, gần đây người ta khá bận, lịch trình cũng khá kín.
Tối nay sẽ gặp, con thấy sao?”
Phải rồi, một ngày gặp năm người, mà mình còn chen ngang.
Đúng là bận thật!
Quan Oánh gật đầu lia lịa: “Được chứ được chứ, tối nay gặp được mà!”
“Được, lát nữa mẹ sẽ gửi địa chỉ chỗ hẹn cho con, buổi chiều con ở nhà chuẩn bị đi.” Châu Quân không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, rốt cuộc con gái mình cũng chịu đi xem mắt rồi.
Bà nói với vẻ đắc chí: “Mẹ vốn đang nói mày đúng là nằm mơ giữa ban ngày, ai ngờ thực sự có một người đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của mày, đây quả là duyên phận do trời định mà!”
Nghĩ đến sợi chỉ đỏ hôm nọ, Quan Oánh thầm nghĩ, duyên trời cho chứ còn gì!
* * * * *
Vào 18h50, sau khi Quan Oánh thay quần áo xong, cô bắt taxi đến nhà hàng tây đã hẹn trước.
Liên quan tới thời gian hẹn, cô cũng sốt sắng lắm.
Cuộc hẹn là bảy giờ, nhưng thực ra Quan Oánh đã không thể ngồi yên từ lúc bốn giờ, nhưng không thể tỏ ra quá háo hức dọa người ta chạy mất, nên đành tiêu tốn thời gian ở nhà đến hơn sáu giờ mới đi ra ngoài.
Mẹo nhỏ trễ hẹn của một số cô gái thích chơi đùa là điều mà cô không dám làm.
Đùa à, đây là Phó Thời Xuyên, Phó Thời Xuyên gần đây sắp bị phát điên bởi tiệc xem mắt cơ động.
Chẳng may thấy cô đến muộn, anh ấy lập tức xuống núi tháo chạy thì cô biết phải làm sao?
Nhà hàng tây này là nhà hàng tây nổi tiếng ở Giao Châu, đặt chỗ đã khó, nhất là bây giờ đã gần đến cuối năm.
Quan Oánh cảm thấy đây chắc chắn không phải do dì Lưu chọn, mà là Phó Thời Xuyên.
Không ngờ anh giỏi vậy, nhiều năm rồi không về nhà, lại có thể đặt được chỗ ở đây.
Sau khi báo số bàn cho người phục vụ, cô điều chỉnh hô hấp của mình và đi từng bước về phía bàn đó dưới sự hướng dẫn của họ.
Khoảng cách càng gần, trái tim cô càng thắt lại, hô hấp càng khó khăn, ngay cả tay chân cũng luống ca luống cuống, không biết để sao cho ổn.
Cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay để giữ cho mình bình tĩnh, thể hiện phong thái đoan trang mà cô đã luyện tập nhiều lần ở nhà chiều nay.
Nhưng giây tiếp theo cô lại bắt đầu lo lắng.
Tiêu rồi, không biết mình có bị cùng tay cùng chân không? Cô không dám cúi xuống nhìn vì quá căng thẳng!
Sau cùng, Quan Oánh cũng bước đến chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Có một người đàn ông đang ngồi ở đó, người này mặc một chiếc áo len cao cổ màu lạc đà và quần âu tối màu.
Chắc là trong nhà hàng đã bật máy sưởi, anh ta cởi áo khoác ra, nhưng không để người phục vụ lấy đi mà tùy tiện vắt lên lưng ghế bên cạnh, đó là một chiếc áo khoác kẻ ô màu xám đậm, rất hợp với bộ quần áo người đàn ông đang mặc.
Anh ta đang cúi đầu chơi game trên điện thoại, phong thái lẫn tư thế đều rất thoải mái.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của thành phố chiếu qua ô cửa kính sát đất rồi hắt lên khuôn mặt anh ta, cũng như chiếc đồng hồ kim cương quý giá trên cổ tay phải của người đàn ông.
Dường như nhận thấy có người đang đến, người đàn ông khẽ ngước mắt lên.
Hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của Quan Oánh lập tức cứng đờ.
Ai có thể nói cho cô biết người đàn ông xa lạ đang ngồi tại chiếc bàn mà cô sẽ xem mắt với Phó Thời Xuyên… là ai?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook