Bí Mật Hôn Nhân
-
Chương 77: Ngoại truyện 11
Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, Sở Hân vẫn còn mang cơn giận cứ thế chạy đi một đoạn cũng chẳng biết bao xa..
Khi nhìn lại đã thấy một đoạn đường vắng, dốc cao nhấp nhô nhìn xuống còn thấy cả nông trại nho bạt ngàn..
Chưa kịp nhìn xem đây là đâu, có nên quay về không vì những cơn gió rợn người không ngừng thổi mạnh..
Cô rõ ràng biết trời sắp mưa, lại không ngờ cơn mưa ồ đến quá nhanh...
Sở Hân quýnh quáng lấy tay che đầu, cô có ương ngạnh đến mức nào thì cô cũng rất nhát gan, huống gì trong hoàn cảnh này..
Không thể đi tiếp được, một khu rừng rậm phía trước đen như mực..
Quyết quay đầu tìm đường về, cả thân người bị mưa thấm ướt, gió quật nước mưa xối xả văng cả vào mặt..
Sở Hân kéo lấy chiếc áo khoác chẳng còn khô ráo, mắt híp lại tìm đường xuống dốc...
Chỉ có điều mưa ngày càng lớn, gió rít lên từng cơn như tiếng ai than ai thở..
Sở Hân sợ đến nổi bật khóc, thân người ướt tơi tả, hớt hãi bám vào những gốc cây to tìm đường đi xuống..
Có điều mưa lớn, còn là đường dốc trơn trượt, Sở Hân nhiều lần trượt chân vẫn cố bám víu vào thân cây mà đi..
Đến khi trước mặt không thể nhìn rõ nữa, cô chỉ muốn bỏ chạy vì còn đây ở giây phút nào nữa cô nghĩ mình không chết vì lạnh cũng chết vì sợ..
Bước chân ngày càng nhanh, chẳng may là vùng đất trũng, Sở Hân lần này có cố bám vào cây cũng không chống đỡ được cơ thể không thăng bằng ngã nhào xuống của mình..
Đau đến hít thở không thông, tay chân điều bị chày đổ cả máu, quần áo lấm lem đất bùn vô cùng thảm hại..
Nước mưa xối xuống, sở Hân cắn răng muốn đứng dậy, chỉ là nơi bàn chân đau nhói...
Sở Hân bật khóc thành tiếng, bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn vừa đau, vừa tủi lại sợ hãi...
- " Hân Hân...Hân Hân....."
Hai mắt Sở Hân mở lớn, nhìn đèn pin sáng rực chiếu rọi sang đây.
Dù tiếng mưa rất lớn nhưng Sở Hân nghe rất rõ tiếng người gọi tên mình...
Chỉ là tiếng gọi này cô không biết nên mừng hay nên đau lòng..
Và có chết vẫn không muốn lên tiếng...
Vì thế Sở Hân chịu trận, hai hàm run lên...
Nước mưa hay nước mắt nhòe cả khuôn mặt vẫn cố cứng đầu không muốn nhìn mặt người đàn ông kia..
- " Tiểu Hân em có nghe anh gọi không..."
Cũng may đường lên núi chỉ có một đường, ánh đèn pha ngay Sở Hân đang ôm lấy thân mình co ro trong cơn mưa tầm tả..
Danile vừa mừng vừa đau lòng chạy vội đến kéo lấy ôm cô vào lòng..
- " Tiểu Hân..Em sao rồi...?"
Cảm nhận thân thể cô run lẩy bẩy, Danile cuống lên..
- " Buông ra..Buông ra đừng chạm vào Tôi..."
Anh muốn bế cô lên nhưng Sở Hân tuy kiệt sức vẫn cố vùng vẫy không cho anh đụng vào..
- " Hân Hân ngoan nào, em ướt hết rồi sẽ bệnh đấy.."
Sở Hân tranh với tiếng mưa, ngang ngạnh đẩy anh ra..
- " Mặc kệ Tôi..."
Muốn tránh khỏi anh chỉ cử động quá mạnh nơi chân đau nhói..
- " A..."
Sở Hân đau đớn nhíu mày rên lên..
Danile liền nhận ra, soi đèn pin liền thấy những vết chày rớm máu vệt dài trên đôi chân trắng mịn..
Mà sắc mặt cô trắng bệt vô cùng đáng sợ..
Danile nhanh chóng mặc kệ Sở Hân chán ghét bế thốc cô lên.
- " Em bị thương rồi.Nghe lời một chút"
Biết là cô rất ghét người đàn ông này nhưng vẫn không thể cố chấp đến cùng vì cô bây giờ chỉ sợ chưa kịp ngang ngạnh đến cuối cô thật sự đã chết vì lạnh..
Ôm Sở Hân rất chặt, cảm nhận cô gái trong lòng ngày càng run dữ dội..
Danile vững chắc bước chân tránh cho không để hai người té ngã..
Khó khăn lắm mới bế cô đi xuống con dốc cao, nhưng Danile không bế Sở Hân chở về được vì đoạn đường về lại khá xa..
Anh ôm lấy Sở Hân chạy một mạch vào vườn nho, theo trí nhớ tìm được một căn nhà bằng gỗ nhỏ..
Thường để cho người làm nghỉ ngơi..
Bật công tắc điện, căn nhà nhỏ sáng lên, Danile nhanh chóng đặt Sở Hân lên giường gỗ nhỏ..
Nhanh tay cởi quần áo trên người cô..
Sở Hân tuy lạnh đến yếu ớt nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chặn lại tay anh..
- " Anh muốn làm gì.."
- " Cởi ra, nếu không em sẽ bị cảm lạnh.."
- " Không cần.."
Danile nào nghe, kéo lấy tay Sở Hân ra lột sạch quần áo cô hết chừa lại bộ đồ lót..
Sở Hân cắn môi cuộn người quay mặt vào trong vách gỗ..
Daniel nhanh chân đi đến chiếc tủ gỗ, lục lội tìm được chiếc chăn mỏng đã cũ..
Anh cũng không quản đi đến đắp lên cho Sở Hân...
Một luồn ấm áp bao trùm, Sở Hân im lặng kéo chăn quấn chặt lấy mình...
Bên tai nghe tiếng bước chân Daniel đi tới lui..
Rất nhanh sau đó cô nghe âm thanh rắc rắc, tiếng than đang bị đốt cháy...
Hơi lửa ấm bao quanh cả căn nhà nhỏ..
Sở Hân không kìm được xoay người, quả nhiên một lò than nhỏ đang được Danile kiên trì ngồi vừa châm vừa thổi...
Khuôn mặt Sở Hân có chút bức bách, vì người đàn ông không biết xấu hổ kia từ lúc nào đã cởi cả quần áo chỉ còn lại chiếc quần lót khó coi đi được..
Thấy bếp than ùn ụt nổi lửa, Danile xoay người vô tình bốn mắt nhìn nhau
Sở Hân làm như không thấy lạnh lùng xoay mặt vào trong..
Danile đứng dậy đi đến bên giường, nắm cái chân lúc vừa rồi bị thương của Sở Hân đặt lên đùi mình..
Sở Hân lạnh lùng trừng mắt, muốn thụt chân lại ngặt nổi nơi bàn chân lại đau..
- " Đừng động để anh xem.."
Mắt cá chân sưng đỏ chắc chắn cô bị trật gân rồi, còn cái vệt chày dài ngắn túa cả da ra..
Trái tim Danile một trận ro rút, đau lòng không thôi...
- " Đừng chạm vào Tôi..."
Sở Hân lạnh nhạt nhìn anh...
Danile vừa rồi đã tìm khắp nơi trong nhà này, ngoài mấy thứ vặt vụng nấu nướng, còn có bếp lửa chống rét khi đông về kia..
Thì chỉ còn cái chăn mỏng manh kia ra chẳng có thuốc than gì thoa cả..
Anh ngẩng mặt nhìn cô, bàn tay vuốt nhè nhẹ mắt cá chân của Sở Hân..
- " Chân em bị thương rồi, ở đây chẳng có thuốc gì để chữa.Em chịu đau một chút.."
Sở Hân chớp chớp hàng mi, tiếp tục quay mặt vào trong không muốn nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh nữa..
Daniel nằm xuống ôm cô từ phía sau..
Sở Hân lấy tay huýt vào ngực anh,bật ngồi dậy hét lên..
- " Danile Tôi ghét anh.Tôi hận anh.Tôi cảnh cáo anh từ nay đừng chạm vào Tôi..."
Đôi mắt cô đỏ hoe, Danile biết lần này Sở Hân giận thật rồi.
Nhưng anh vẫn không thể nghe theo ý muốn của cô, ngồi sát lại cố kéo Sở Hân ôm chặt vào lòng..
- " Buông ra tên khốn nhà anh..Buông ra..Anh là tên khốn nạn tôi ghét anh,tôi hận anh..."
Sở Hân giận đến run người, rất chuẩn sát đưa miệng đến cắn phập vào vai anh..
Cắn không hề nể nang, Danile mím môi chịu trận, một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt sau gáy Sở Hân yêu chìu vuốt nhẹ...
Trong miệng có vị mặn tanh của máu Sở Hân vẫn không muốn ngừng lại...
Chỉ là cô rất mệt, thở hỗn hển muốn đẩy anh ra..
Lại bị Danile dùng chăn quấn cả tay cô vào cứ thế ôm lấy cô từ phía sau..
- " Hân Hân là anh sai, cắn cũng đã cắn rồi, đừng giận nữa được không..?"
- "(............)
Danile than nhẹ một cái, cúi đầu hôn lên gò má tái nhợt của Sở Hân.Cô quay mặt tỏ ra chán ghét..
Danile làm như không thấy, anh khẽ khàn lên tiếng..
- " Hân Hân.Từ nhỏ đúng thật anh đã từng cho rằng mình rất yêu Helen.Luôn bảo vệ, che chở cô ấy trong vòng tay.Không bao giờ để cô ấy bị tổn thương nào..Sau này hai đứa ngày càng lớn, mỗi người điều có cuộc sống riêng, tâm tư anh vẫn dành chỗ đặc biệt cho Helen..Đến khi cô ấy đem bạn trai về giới thiệu với gia đình.Lúc đấy anh rất hụt hẫng, giống như thứ gì đó bị đánh cấp.
Chỉ là thời gian rất ngắn anh lại nguôi ngoai.Mỗi lần Helen hồn nhiên giới thiệu một bạn trai mới cảm xúc anh ngày càng chai sạn..
Rõ ràng anh luôn chấp niệm từ bé Helen là cô gái duy nhất anh muốn che chở, nhưng không hiểu vì sao anh chưa một lần muốn níu kéo phần tình cảm này.."
Sở Hân vẫn im lặng, vẻ mặt tuy không cảm xúc nhưng Danile biết cô đang lắng nghe..
Anh cúi đầu thở dài nhẹ..
- " Mỗi lần Helen chia tay một người lại tìm anh khóc lóc cần anh an ủi..Làm lòng tự tôn của anh như bị xúc phạm..Anh cũng không muốn yếu thế, anh qua lại hết người này đến người khác..Lúc đấy Helen lại quay về nói yêu anh muốn trở về như ngày xưa..
Anh vô cùng do dự, cũng chẳng rõ anh có muốn hay không..Chỉ là đến khi anh gặp em.."
Hàng mi Sở Hân hơi chớp nhẹ..
Giọng Daniel nhẹ tênh..
- " Em khiến anh nếm trãi cảm giác mà anh chưa bao giờ trãi qua, theo thời gian mọi thứ về Helen ngày càng nhạt đi..Anh không còn bị cô ấy ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân nữa..Nhưng anh chưa chắc chắn rằng thứ tình cảm anh đối với em ra sao..
Lúc đấy Helen lại bị tai nạn, cô ấy muốn gặp anh nếu không chịu chữa trị.Anh buộc phải quay về..."
Nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh của Sở Hân..
- " Khi đối mặt với Helen trên giường bệnh, anh không còn cảm giác sợ hãi hay lo lắng như ngày nào.Chỉ là xót xa một chút cũng chợt nhận ra thì ra tình cảm anh dành cho cô ấy không quá sâu nặng như anh đã nghĩ.."
Anh cười như chế giễu..
- " Anh dễ dàng buông tay cho cô ấy toại nguyện bên người đàn ông khác.Thật ra với cô ấy đấy là tình thân mà bao năm qua anh luôn ngộ nhận là tình cảm nam nữ..Dù bên cạnh chăm sóc cô ấy, vẻ ngọt ngào dịu dàng trẻ con của cô ấy càng khiến anh nghĩ đến vẻ cao ngạo, kiêu kì có chút điêu ngoa của em..
Anh cố gắng không liên lạc với em để tự hỏi chính mình em quan trọng với anh ra sao.
Mỗi đêm anh uống rất nhiều rượu, điều cảm thấy nhớ em nhưng sau khi tỉnh dậy anh lại phát hiện say với không say chẳng có gì khác nhau cả.
Anh không còn gì do dự hay phân vân ném lại mọi thứ sau lưng bay về tìm em..
Khi đối mặt với em, anh mới rõ mình nhớ em bao nhiêu..."
Đặt cằm lên vai Sở Hân, Daniel nhắm mắt thì thào..
- " Hân Hân anh yêu em.."
Trái tim Sở Hân lộp bộp một cái, cắn chặt môi, cúi mặt lén lau nước mắt..
Thế lời nói lại trái với cảm xúc
- " Điều đó với Tôi không còn quan trọng nữa..."
Cô mỉm cười chua chát, quay người nhìn anh..
- " Anh nói yêu tôi.Nhưng lại vì cô ta mà đau lòng..Anh rõ ràng chẳng hiểu mình đang yêu ai.Daniel tôi không muốn bị lôi vào chuyện của hai người.Khi anh thấy cô ta bị ngã thì mất cả bình tĩnh thậm chí còn chẳng hỏi sự việc ra sao.Một mực khẳng định do tôi ra tay.."
Sở Hân hung hăng kéo thoát khỏi vòng tay của anh, vùng vẫy rồi quát vào mặt Daniel..
- " Anh xem Tôi là gì.Tình yêu của anh là như vậy sao..Daniel Tôi không cần thứ tình yêu ấy..Loại dự bị này Tôi đây không cần.Anh biết không..biết không hả..."
Uất ức vô cùng uất ức, chỉ vì cái tình cảm không rõ ràng của tên đàn ông này.Mà cô sắp chết cóng khổ sở còn phải chịu cảnh sợ hãi đau lòng...
Bây giờ nói yêu cô, cô sẽ dễ dàng bỏ qua sao..
Sở Hân cô vốn nhỏ nhen cũng chẳng lương thiện gì...
Thấy Sở Hân ngày càng giận dữ không khống chế..
Sở Hân leo xuống giường, quấn chặt chiếc chăn, khập khểnh bước chân, chỉ mong tránh xa Daniel càng xa càng tốt..
Đầu óc ong ong chẳng biết phải làm gì..gom lấy quần áo muốn mặc vào..
Daniel hốt hoảng nhảy xuống kéo lấy tay Sở Hân
- " Hân Hân..Em muốn đi đâu.."
Sở Hân sắc mặt tái nhợt thở hỗn hển vùng tay..
- " Tôi không muốn thấy mặt anh..."
- " Ngoài trời đang mưa rất lớn.Nghe lời anh có được không?"
- " Mặc kệ Tôi..Sống chết của Tôi không hề liên quan gì đến anh..."
Câu nói của Sở Hân làm Daniel từ dịu dàng lại giận đến run người.Anh nắm bờ vai cô gằng giọng...
- " Nói lại lần nữa.."
- "........"
Đây mới đúng là Danile hằng ngày, ánh mắt anh như ma quỷ...
- " Hân Hân.Anh nói em biết cả đời này em phải bên cạnh anh dù là sống hay chết đi anh cũng không buông tha em..Đúng anh sai, vì anh chậm chạp trong tình cảm, anh sai vì lo lắng cho Helen tổn thương em..
Nhưng không vì như thế em muốn chối bỏ quan hệ của chúng ta.Anh không cho phép, không cho phép em hiểu không?"
Sở Hân chỉ thích ăn mềm không ăn cứng,
- " Tôi mặc kệ anh, Anh cút đi..."
Cô cố chấp hét lên đẩy mạnh Daniel ra, biết cô còn yếu Daniel không dám dùng sức,càng làm Sở Hân được sức lấn tới nhưng dưới chân đau đớn, và vào chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế gỗ ngã ra sàn tạo âm thanh khó chói tai. Sở Hân chao đảo ngả ra phía sau...
Mắt mở to khi thấy thân thể đang ngã xuống bếp than hừng hực lửa đỏ..
- " Cẩn thận..Ư..."
Tiêng Daniel vang lên sau đó là tiếng rên của anh..
Bếp lửa than ngã lăn ra, than còn nóng ánh hồng nghe cả tiếng rắc rắc nằm trên sàn..
Lúc này Sở Hân mới ý thức Daniel ôm cô trong lòng..
Mà sắc mặt anh tái nhợt, cô hốt hoảng bò từ trong lòng anh nhìn tình cảnh trước mắt..
Nước mắt bất giác rơi xuống, đỡ anh dậy..
- " Daniel..Daniel..Anh sao rồi..."
Chân mày Daniel nhíu lại đau đớn, gắng gượng ngồi dậy..
- " Phỏng..Phỏng rồi........"
Sở Hân xoay người nhìn bên vai anh, lớp phỏng rộp rộng hơn một gan tay, đỏ và sưng tấy lan ra lớp da phía ngoài như bị nướng chín, thấy cả mỡ nhày bên trong...
Trái tim Sở Hân đau đớn, lần đầu cô hoảng sợ đến mức này, tay chân thừa thãi chẳng biết làm sao...
- " Hân Hân lấy nước lạnh xói vào vai anh.."
Daniel tuy đau đớn nhưng vẫn còn tỉnh táo để nhắc nhở cô..
Nhìn cô nước mắt tèm lem anh vừa thương vừa tội...
Sở Hân gật gật đầu lau nước mắt nước mũi...
Quýnh quáng cầm cái thau nhỏ chạy ra cửa hứng nước mưa...
- " Cẩn thận..."
Sợ cô lại đạp lên than nóng, Daniel lo lắng nhắc nhở...
Dùng nước mưa xối vào vai anh cho hơi nóng hạ nhiệt, thật ra cả Daniel và cô cũng chẳng biết làm sao..
Vì ở đây cái gì cũng không có...
Cơn đau rát lan từ vai, Daniel cắn răng sợ làm hù dọa cô gái ngồi phía sau..
Sắc mặt chẳng còn chút máu...
Nhưng Daniel thật ra không nhìn thấy, nhưng Sở Hân nhìn rất rõ vết thương của anh vô cùng đáng sợ...
Hai người ngồi trên giường, Sở Hân im lặng cúi đầu..
Daniel thở dài lau nước mắt cho cô..
- " Hân Hân..Anh cũng đã trả giá rồi đừng giận anh nữa được không.."
Sở Hân im lặng nhìn sâu vào mắt anh..
Daniel cười nhẹ..
- " Đã yêu anh thế còn chối cãi..Sợ anh chết mà cứ muốn vứt bỏ anh là thế nào.."
Dùng cánh tay có thể cử động được kéo cô ôm vào lòng..
Nước mắt hai hàng chảy dài, cô thút thít dựa vào ngực anh..
Đúng vậy cô thua toàn tập rồi..
Thua không còn mặt mũi...
Hôn lên đỉnh đầu Sở Hân đầy dịu dàng..
- " Hân Hân anh thật sự rất yêu em.Tha thứ cho anh nhé.."
Sở Hân sụt sùi vểnh môi..
- " Hoàng tử không thể yêu phù thủy.."
Tiếng cười trầm thấp Daniel bật ra..
Đúng là bụng dạ nhỏ nhen mà..
- " Tần Phong từng nói anh vốn là ác ma, là một tên điên những mỹ từ em vừa nói chưa bao giờ phù hợp với anh..Mà ác ma chỉ phù hợp với phù thủy bụng dạ nhỏ nhen như em mà thôi.."
Môi Sở Hân nhếch lên, há miệng dai nhè nhẹ da thịt ngay ngực anh, lầu bầu..
- " Để xem cuộc đời còn lại của anh thể hiện như thế nào..."
Nâng mặt cô dậy, Daniel mỉm cười hôn lên môi cô..
- " Anh sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp cho em.."
Đây là câu hứa hẹn...
Cũng chẳng cần cô có đồng ý hay không..?
Vì dù như thế nào, anh cũng không bao giờ buông tay người con gái này..
Hai môi dán lấy nhau, nụ hôn này khác hẳn những nụ hôn đã trãi qua..Không cuồng nhiệt dục vọng chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng lại tràn ngập hạnh phúc khó thốt nên lời....
Cơn đau len lõi vào sự say mê, khát khao bùng cháy trọn đời chỉ muốn trao lấy hơi thở cho nhau...
End
P/ s hết nha mọi người, cuốn này hơi tốn nhìu thời gian.Dạo này quá bận luôn..Cám ơn các mem đã theo dõi và vote tích cực.Yêu các mem.Ai có ý tưởng cm phía dưới để Au tham khảo nhé..
Khi nhìn lại đã thấy một đoạn đường vắng, dốc cao nhấp nhô nhìn xuống còn thấy cả nông trại nho bạt ngàn..
Chưa kịp nhìn xem đây là đâu, có nên quay về không vì những cơn gió rợn người không ngừng thổi mạnh..
Cô rõ ràng biết trời sắp mưa, lại không ngờ cơn mưa ồ đến quá nhanh...
Sở Hân quýnh quáng lấy tay che đầu, cô có ương ngạnh đến mức nào thì cô cũng rất nhát gan, huống gì trong hoàn cảnh này..
Không thể đi tiếp được, một khu rừng rậm phía trước đen như mực..
Quyết quay đầu tìm đường về, cả thân người bị mưa thấm ướt, gió quật nước mưa xối xả văng cả vào mặt..
Sở Hân kéo lấy chiếc áo khoác chẳng còn khô ráo, mắt híp lại tìm đường xuống dốc...
Chỉ có điều mưa ngày càng lớn, gió rít lên từng cơn như tiếng ai than ai thở..
Sở Hân sợ đến nổi bật khóc, thân người ướt tơi tả, hớt hãi bám vào những gốc cây to tìm đường đi xuống..
Có điều mưa lớn, còn là đường dốc trơn trượt, Sở Hân nhiều lần trượt chân vẫn cố bám víu vào thân cây mà đi..
Đến khi trước mặt không thể nhìn rõ nữa, cô chỉ muốn bỏ chạy vì còn đây ở giây phút nào nữa cô nghĩ mình không chết vì lạnh cũng chết vì sợ..
Bước chân ngày càng nhanh, chẳng may là vùng đất trũng, Sở Hân lần này có cố bám vào cây cũng không chống đỡ được cơ thể không thăng bằng ngã nhào xuống của mình..
Đau đến hít thở không thông, tay chân điều bị chày đổ cả máu, quần áo lấm lem đất bùn vô cùng thảm hại..
Nước mưa xối xuống, sở Hân cắn răng muốn đứng dậy, chỉ là nơi bàn chân đau nhói...
Sở Hân bật khóc thành tiếng, bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn vừa đau, vừa tủi lại sợ hãi...
- " Hân Hân...Hân Hân....."
Hai mắt Sở Hân mở lớn, nhìn đèn pin sáng rực chiếu rọi sang đây.
Dù tiếng mưa rất lớn nhưng Sở Hân nghe rất rõ tiếng người gọi tên mình...
Chỉ là tiếng gọi này cô không biết nên mừng hay nên đau lòng..
Và có chết vẫn không muốn lên tiếng...
Vì thế Sở Hân chịu trận, hai hàm run lên...
Nước mưa hay nước mắt nhòe cả khuôn mặt vẫn cố cứng đầu không muốn nhìn mặt người đàn ông kia..
- " Tiểu Hân em có nghe anh gọi không..."
Cũng may đường lên núi chỉ có một đường, ánh đèn pha ngay Sở Hân đang ôm lấy thân mình co ro trong cơn mưa tầm tả..
Danile vừa mừng vừa đau lòng chạy vội đến kéo lấy ôm cô vào lòng..
- " Tiểu Hân..Em sao rồi...?"
Cảm nhận thân thể cô run lẩy bẩy, Danile cuống lên..
- " Buông ra..Buông ra đừng chạm vào Tôi..."
Anh muốn bế cô lên nhưng Sở Hân tuy kiệt sức vẫn cố vùng vẫy không cho anh đụng vào..
- " Hân Hân ngoan nào, em ướt hết rồi sẽ bệnh đấy.."
Sở Hân tranh với tiếng mưa, ngang ngạnh đẩy anh ra..
- " Mặc kệ Tôi..."
Muốn tránh khỏi anh chỉ cử động quá mạnh nơi chân đau nhói..
- " A..."
Sở Hân đau đớn nhíu mày rên lên..
Danile liền nhận ra, soi đèn pin liền thấy những vết chày rớm máu vệt dài trên đôi chân trắng mịn..
Mà sắc mặt cô trắng bệt vô cùng đáng sợ..
Danile nhanh chóng mặc kệ Sở Hân chán ghét bế thốc cô lên.
- " Em bị thương rồi.Nghe lời một chút"
Biết là cô rất ghét người đàn ông này nhưng vẫn không thể cố chấp đến cùng vì cô bây giờ chỉ sợ chưa kịp ngang ngạnh đến cuối cô thật sự đã chết vì lạnh..
Ôm Sở Hân rất chặt, cảm nhận cô gái trong lòng ngày càng run dữ dội..
Danile vững chắc bước chân tránh cho không để hai người té ngã..
Khó khăn lắm mới bế cô đi xuống con dốc cao, nhưng Danile không bế Sở Hân chở về được vì đoạn đường về lại khá xa..
Anh ôm lấy Sở Hân chạy một mạch vào vườn nho, theo trí nhớ tìm được một căn nhà bằng gỗ nhỏ..
Thường để cho người làm nghỉ ngơi..
Bật công tắc điện, căn nhà nhỏ sáng lên, Danile nhanh chóng đặt Sở Hân lên giường gỗ nhỏ..
Nhanh tay cởi quần áo trên người cô..
Sở Hân tuy lạnh đến yếu ớt nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chặn lại tay anh..
- " Anh muốn làm gì.."
- " Cởi ra, nếu không em sẽ bị cảm lạnh.."
- " Không cần.."
Danile nào nghe, kéo lấy tay Sở Hân ra lột sạch quần áo cô hết chừa lại bộ đồ lót..
Sở Hân cắn môi cuộn người quay mặt vào trong vách gỗ..
Daniel nhanh chân đi đến chiếc tủ gỗ, lục lội tìm được chiếc chăn mỏng đã cũ..
Anh cũng không quản đi đến đắp lên cho Sở Hân...
Một luồn ấm áp bao trùm, Sở Hân im lặng kéo chăn quấn chặt lấy mình...
Bên tai nghe tiếng bước chân Daniel đi tới lui..
Rất nhanh sau đó cô nghe âm thanh rắc rắc, tiếng than đang bị đốt cháy...
Hơi lửa ấm bao quanh cả căn nhà nhỏ..
Sở Hân không kìm được xoay người, quả nhiên một lò than nhỏ đang được Danile kiên trì ngồi vừa châm vừa thổi...
Khuôn mặt Sở Hân có chút bức bách, vì người đàn ông không biết xấu hổ kia từ lúc nào đã cởi cả quần áo chỉ còn lại chiếc quần lót khó coi đi được..
Thấy bếp than ùn ụt nổi lửa, Danile xoay người vô tình bốn mắt nhìn nhau
Sở Hân làm như không thấy lạnh lùng xoay mặt vào trong..
Danile đứng dậy đi đến bên giường, nắm cái chân lúc vừa rồi bị thương của Sở Hân đặt lên đùi mình..
Sở Hân lạnh lùng trừng mắt, muốn thụt chân lại ngặt nổi nơi bàn chân lại đau..
- " Đừng động để anh xem.."
Mắt cá chân sưng đỏ chắc chắn cô bị trật gân rồi, còn cái vệt chày dài ngắn túa cả da ra..
Trái tim Danile một trận ro rút, đau lòng không thôi...
- " Đừng chạm vào Tôi..."
Sở Hân lạnh nhạt nhìn anh...
Danile vừa rồi đã tìm khắp nơi trong nhà này, ngoài mấy thứ vặt vụng nấu nướng, còn có bếp lửa chống rét khi đông về kia..
Thì chỉ còn cái chăn mỏng manh kia ra chẳng có thuốc than gì thoa cả..
Anh ngẩng mặt nhìn cô, bàn tay vuốt nhè nhẹ mắt cá chân của Sở Hân..
- " Chân em bị thương rồi, ở đây chẳng có thuốc gì để chữa.Em chịu đau một chút.."
Sở Hân chớp chớp hàng mi, tiếp tục quay mặt vào trong không muốn nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh nữa..
Daniel nằm xuống ôm cô từ phía sau..
Sở Hân lấy tay huýt vào ngực anh,bật ngồi dậy hét lên..
- " Danile Tôi ghét anh.Tôi hận anh.Tôi cảnh cáo anh từ nay đừng chạm vào Tôi..."
Đôi mắt cô đỏ hoe, Danile biết lần này Sở Hân giận thật rồi.
Nhưng anh vẫn không thể nghe theo ý muốn của cô, ngồi sát lại cố kéo Sở Hân ôm chặt vào lòng..
- " Buông ra tên khốn nhà anh..Buông ra..Anh là tên khốn nạn tôi ghét anh,tôi hận anh..."
Sở Hân giận đến run người, rất chuẩn sát đưa miệng đến cắn phập vào vai anh..
Cắn không hề nể nang, Danile mím môi chịu trận, một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt sau gáy Sở Hân yêu chìu vuốt nhẹ...
Trong miệng có vị mặn tanh của máu Sở Hân vẫn không muốn ngừng lại...
Chỉ là cô rất mệt, thở hỗn hển muốn đẩy anh ra..
Lại bị Danile dùng chăn quấn cả tay cô vào cứ thế ôm lấy cô từ phía sau..
- " Hân Hân là anh sai, cắn cũng đã cắn rồi, đừng giận nữa được không..?"
- "(............)
Danile than nhẹ một cái, cúi đầu hôn lên gò má tái nhợt của Sở Hân.Cô quay mặt tỏ ra chán ghét..
Danile làm như không thấy, anh khẽ khàn lên tiếng..
- " Hân Hân.Từ nhỏ đúng thật anh đã từng cho rằng mình rất yêu Helen.Luôn bảo vệ, che chở cô ấy trong vòng tay.Không bao giờ để cô ấy bị tổn thương nào..Sau này hai đứa ngày càng lớn, mỗi người điều có cuộc sống riêng, tâm tư anh vẫn dành chỗ đặc biệt cho Helen..Đến khi cô ấy đem bạn trai về giới thiệu với gia đình.Lúc đấy anh rất hụt hẫng, giống như thứ gì đó bị đánh cấp.
Chỉ là thời gian rất ngắn anh lại nguôi ngoai.Mỗi lần Helen hồn nhiên giới thiệu một bạn trai mới cảm xúc anh ngày càng chai sạn..
Rõ ràng anh luôn chấp niệm từ bé Helen là cô gái duy nhất anh muốn che chở, nhưng không hiểu vì sao anh chưa một lần muốn níu kéo phần tình cảm này.."
Sở Hân vẫn im lặng, vẻ mặt tuy không cảm xúc nhưng Danile biết cô đang lắng nghe..
Anh cúi đầu thở dài nhẹ..
- " Mỗi lần Helen chia tay một người lại tìm anh khóc lóc cần anh an ủi..Làm lòng tự tôn của anh như bị xúc phạm..Anh cũng không muốn yếu thế, anh qua lại hết người này đến người khác..Lúc đấy Helen lại quay về nói yêu anh muốn trở về như ngày xưa..
Anh vô cùng do dự, cũng chẳng rõ anh có muốn hay không..Chỉ là đến khi anh gặp em.."
Hàng mi Sở Hân hơi chớp nhẹ..
Giọng Daniel nhẹ tênh..
- " Em khiến anh nếm trãi cảm giác mà anh chưa bao giờ trãi qua, theo thời gian mọi thứ về Helen ngày càng nhạt đi..Anh không còn bị cô ấy ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân nữa..Nhưng anh chưa chắc chắn rằng thứ tình cảm anh đối với em ra sao..
Lúc đấy Helen lại bị tai nạn, cô ấy muốn gặp anh nếu không chịu chữa trị.Anh buộc phải quay về..."
Nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh của Sở Hân..
- " Khi đối mặt với Helen trên giường bệnh, anh không còn cảm giác sợ hãi hay lo lắng như ngày nào.Chỉ là xót xa một chút cũng chợt nhận ra thì ra tình cảm anh dành cho cô ấy không quá sâu nặng như anh đã nghĩ.."
Anh cười như chế giễu..
- " Anh dễ dàng buông tay cho cô ấy toại nguyện bên người đàn ông khác.Thật ra với cô ấy đấy là tình thân mà bao năm qua anh luôn ngộ nhận là tình cảm nam nữ..Dù bên cạnh chăm sóc cô ấy, vẻ ngọt ngào dịu dàng trẻ con của cô ấy càng khiến anh nghĩ đến vẻ cao ngạo, kiêu kì có chút điêu ngoa của em..
Anh cố gắng không liên lạc với em để tự hỏi chính mình em quan trọng với anh ra sao.
Mỗi đêm anh uống rất nhiều rượu, điều cảm thấy nhớ em nhưng sau khi tỉnh dậy anh lại phát hiện say với không say chẳng có gì khác nhau cả.
Anh không còn gì do dự hay phân vân ném lại mọi thứ sau lưng bay về tìm em..
Khi đối mặt với em, anh mới rõ mình nhớ em bao nhiêu..."
Đặt cằm lên vai Sở Hân, Daniel nhắm mắt thì thào..
- " Hân Hân anh yêu em.."
Trái tim Sở Hân lộp bộp một cái, cắn chặt môi, cúi mặt lén lau nước mắt..
Thế lời nói lại trái với cảm xúc
- " Điều đó với Tôi không còn quan trọng nữa..."
Cô mỉm cười chua chát, quay người nhìn anh..
- " Anh nói yêu tôi.Nhưng lại vì cô ta mà đau lòng..Anh rõ ràng chẳng hiểu mình đang yêu ai.Daniel tôi không muốn bị lôi vào chuyện của hai người.Khi anh thấy cô ta bị ngã thì mất cả bình tĩnh thậm chí còn chẳng hỏi sự việc ra sao.Một mực khẳng định do tôi ra tay.."
Sở Hân hung hăng kéo thoát khỏi vòng tay của anh, vùng vẫy rồi quát vào mặt Daniel..
- " Anh xem Tôi là gì.Tình yêu của anh là như vậy sao..Daniel Tôi không cần thứ tình yêu ấy..Loại dự bị này Tôi đây không cần.Anh biết không..biết không hả..."
Uất ức vô cùng uất ức, chỉ vì cái tình cảm không rõ ràng của tên đàn ông này.Mà cô sắp chết cóng khổ sở còn phải chịu cảnh sợ hãi đau lòng...
Bây giờ nói yêu cô, cô sẽ dễ dàng bỏ qua sao..
Sở Hân cô vốn nhỏ nhen cũng chẳng lương thiện gì...
Thấy Sở Hân ngày càng giận dữ không khống chế..
Sở Hân leo xuống giường, quấn chặt chiếc chăn, khập khểnh bước chân, chỉ mong tránh xa Daniel càng xa càng tốt..
Đầu óc ong ong chẳng biết phải làm gì..gom lấy quần áo muốn mặc vào..
Daniel hốt hoảng nhảy xuống kéo lấy tay Sở Hân
- " Hân Hân..Em muốn đi đâu.."
Sở Hân sắc mặt tái nhợt thở hỗn hển vùng tay..
- " Tôi không muốn thấy mặt anh..."
- " Ngoài trời đang mưa rất lớn.Nghe lời anh có được không?"
- " Mặc kệ Tôi..Sống chết của Tôi không hề liên quan gì đến anh..."
Câu nói của Sở Hân làm Daniel từ dịu dàng lại giận đến run người.Anh nắm bờ vai cô gằng giọng...
- " Nói lại lần nữa.."
- "........"
Đây mới đúng là Danile hằng ngày, ánh mắt anh như ma quỷ...
- " Hân Hân.Anh nói em biết cả đời này em phải bên cạnh anh dù là sống hay chết đi anh cũng không buông tha em..Đúng anh sai, vì anh chậm chạp trong tình cảm, anh sai vì lo lắng cho Helen tổn thương em..
Nhưng không vì như thế em muốn chối bỏ quan hệ của chúng ta.Anh không cho phép, không cho phép em hiểu không?"
Sở Hân chỉ thích ăn mềm không ăn cứng,
- " Tôi mặc kệ anh, Anh cút đi..."
Cô cố chấp hét lên đẩy mạnh Daniel ra, biết cô còn yếu Daniel không dám dùng sức,càng làm Sở Hân được sức lấn tới nhưng dưới chân đau đớn, và vào chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế gỗ ngã ra sàn tạo âm thanh khó chói tai. Sở Hân chao đảo ngả ra phía sau...
Mắt mở to khi thấy thân thể đang ngã xuống bếp than hừng hực lửa đỏ..
- " Cẩn thận..Ư..."
Tiêng Daniel vang lên sau đó là tiếng rên của anh..
Bếp lửa than ngã lăn ra, than còn nóng ánh hồng nghe cả tiếng rắc rắc nằm trên sàn..
Lúc này Sở Hân mới ý thức Daniel ôm cô trong lòng..
Mà sắc mặt anh tái nhợt, cô hốt hoảng bò từ trong lòng anh nhìn tình cảnh trước mắt..
Nước mắt bất giác rơi xuống, đỡ anh dậy..
- " Daniel..Daniel..Anh sao rồi..."
Chân mày Daniel nhíu lại đau đớn, gắng gượng ngồi dậy..
- " Phỏng..Phỏng rồi........"
Sở Hân xoay người nhìn bên vai anh, lớp phỏng rộp rộng hơn một gan tay, đỏ và sưng tấy lan ra lớp da phía ngoài như bị nướng chín, thấy cả mỡ nhày bên trong...
Trái tim Sở Hân đau đớn, lần đầu cô hoảng sợ đến mức này, tay chân thừa thãi chẳng biết làm sao...
- " Hân Hân lấy nước lạnh xói vào vai anh.."
Daniel tuy đau đớn nhưng vẫn còn tỉnh táo để nhắc nhở cô..
Nhìn cô nước mắt tèm lem anh vừa thương vừa tội...
Sở Hân gật gật đầu lau nước mắt nước mũi...
Quýnh quáng cầm cái thau nhỏ chạy ra cửa hứng nước mưa...
- " Cẩn thận..."
Sợ cô lại đạp lên than nóng, Daniel lo lắng nhắc nhở...
Dùng nước mưa xối vào vai anh cho hơi nóng hạ nhiệt, thật ra cả Daniel và cô cũng chẳng biết làm sao..
Vì ở đây cái gì cũng không có...
Cơn đau rát lan từ vai, Daniel cắn răng sợ làm hù dọa cô gái ngồi phía sau..
Sắc mặt chẳng còn chút máu...
Nhưng Daniel thật ra không nhìn thấy, nhưng Sở Hân nhìn rất rõ vết thương của anh vô cùng đáng sợ...
Hai người ngồi trên giường, Sở Hân im lặng cúi đầu..
Daniel thở dài lau nước mắt cho cô..
- " Hân Hân..Anh cũng đã trả giá rồi đừng giận anh nữa được không.."
Sở Hân im lặng nhìn sâu vào mắt anh..
Daniel cười nhẹ..
- " Đã yêu anh thế còn chối cãi..Sợ anh chết mà cứ muốn vứt bỏ anh là thế nào.."
Dùng cánh tay có thể cử động được kéo cô ôm vào lòng..
Nước mắt hai hàng chảy dài, cô thút thít dựa vào ngực anh..
Đúng vậy cô thua toàn tập rồi..
Thua không còn mặt mũi...
Hôn lên đỉnh đầu Sở Hân đầy dịu dàng..
- " Hân Hân anh thật sự rất yêu em.Tha thứ cho anh nhé.."
Sở Hân sụt sùi vểnh môi..
- " Hoàng tử không thể yêu phù thủy.."
Tiếng cười trầm thấp Daniel bật ra..
Đúng là bụng dạ nhỏ nhen mà..
- " Tần Phong từng nói anh vốn là ác ma, là một tên điên những mỹ từ em vừa nói chưa bao giờ phù hợp với anh..Mà ác ma chỉ phù hợp với phù thủy bụng dạ nhỏ nhen như em mà thôi.."
Môi Sở Hân nhếch lên, há miệng dai nhè nhẹ da thịt ngay ngực anh, lầu bầu..
- " Để xem cuộc đời còn lại của anh thể hiện như thế nào..."
Nâng mặt cô dậy, Daniel mỉm cười hôn lên môi cô..
- " Anh sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp cho em.."
Đây là câu hứa hẹn...
Cũng chẳng cần cô có đồng ý hay không..?
Vì dù như thế nào, anh cũng không bao giờ buông tay người con gái này..
Hai môi dán lấy nhau, nụ hôn này khác hẳn những nụ hôn đã trãi qua..Không cuồng nhiệt dục vọng chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng lại tràn ngập hạnh phúc khó thốt nên lời....
Cơn đau len lõi vào sự say mê, khát khao bùng cháy trọn đời chỉ muốn trao lấy hơi thở cho nhau...
End
P/ s hết nha mọi người, cuốn này hơi tốn nhìu thời gian.Dạo này quá bận luôn..Cám ơn các mem đã theo dõi và vote tích cực.Yêu các mem.Ai có ý tưởng cm phía dưới để Au tham khảo nhé..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook