Bí Mật Hôn Nhân
-
Chương 41: Thiên đường
Indonesia
Giữa không gian không thể nào xinh đẹp hơn, hàng dừa nghiêng bóng như trêu đùa với sóng biển tung bọt trắng.Những dãy ghế nâu trãi dài trên mặt cát trắng mịn..
Sở Dao thả dáng đung đưa trên chiếc võng làm bằng dây mây êm dịu..
Đôi chân nghịch ngợm còn thả xuống nghịch cát..Hàng mi dài lim dim, tận hưởng khí trời quá tuyệt vời mà nơi đây mang lại..
Đôi môi anh đào khẽ thở dài dường như rất thỏa mãn, nghiêng người gối đầu lên cánh tay tuyết trắng, mở mắt ngắm nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng ở phía xa .Trên người mặc chiếc quần tây trắng kết hợp áo sơ mi không cổ cùng màu, tự do bỏ ngoài quần, càng tôn thêm vẻ lãng tử yêu mị của anh..
Ánh mắt Sở Dao say mê, ngất ngây trước vẻ đẹp như nam thần bước ra từ các bộ phim ngôn tình nào đó của ai kia..
Tần Phong ánh mắt nhìn ra biển xa xăm, đang nghe điện thoại, có thể là của đám Cẩn Trúc.
Nhìn làm sao Sở Dao cũng thấy ông xã nhà cô thật quá đẹp trai.Một cái nhíu mày cũng khiến tim cô nhảy thình thịch..Huống hồ bây giờ Tần Phong còn quay qua nhìn cô nở nụ cười quyến rũ..
Thật là cũng biết khiêu khích trái tim bé bỏng của cô quá mà..
Quyết dời ánh mắt sang nơi khác, vì nơi đây quá đẹp cô ngắm thế nào cũng không chán..
Nơi đây chính là bãi biển riêng thuộc Resort vịnh Jimbaran.
Nơi đây được xem là thiên đường của Bali
Xây dựng men theo sườn đồi, không gian rộng lớn tuyệt đẹp, đại dương mênh mông, cát trắng trải dài,sân nhỏ lát đá truyền thống và bể bơi vô cực.
Tần Phong không ngần ngại chi khoản tiền thuê một vila riêng dành cho hai người họ..
Từ phòng nhìn ra phía biển, cô có thể ngắm máy bay hạ cánh, thuyền cập bến và người lướt sóng.Và không gian riêng tư bãi biển riêng dành cho hai người..
Có thể tận hưởng mỗi khoảng khắc tuyệt vời nhất chưa từng có.Buổi sớm thức dậy sẽ cùng nhau ngắm bình minh.Tối đến sẽ ngả đầu lên vai anh ngắm hoàng hôn xuống.Còn điều gì hạnh phúc hơn thế.
Đúng ra bọn họ đã đến đây sớm hơn, vì một số chuyện xảy ra nên đến tối ngày kia Tần Phong ôm lấy cô lên máy bay riêng của mình một đường bay đến hòn đảo Bali xinh đẹp này.
Khiến Sở Dao còn ngây ra, cô cứ ngỡ nhiều việc không vui xảy ra.Chuyến đi của bọn họ đã đưa vào quên lãng.Không thể ngờ được anh chẳng những không quên còn sắp xếp sẵn mọi thứ.
Tần Phong gọi đây là chuyến đi hưởng tuần trăng mật muộn của họ..
Chỉ mới hai ngày ở đây mà thật lòng Sở Dao chằng muốn về.
Tối đến nằm trên chiếc giường, hướng ra mặt biển xa xăm muôn sắc màu do ánh đèn mang lại không khác gì dãy ngân hà tuyệt diệu, tiếng sóng biển rì rào.
Không gian lãng mạng đến nghẹt thở, dĩ nhiên không thể nào thiếu những nụ hôn say đắm, anh sẽ tận tình yêu thương cô đến ngất ngây, tiếng nức nở ngâm nga của cô hoà vào sóng biển..
Tần Phong không khỏi thở dài cảm thán rằng đây là âm thanh hay nhất mà anh từng nghe.
Hai má Sở Dao ửng hồng, không biết do chính suy nghĩ của mình hay vì lí do gì khác..
Cô xấu hổ lăn qua lộn lại còn vùi mặt vào tay cười tủm tỉm.
Tần Phong đứng từ trên nhìn xuống, cô gái của anh một thân váy dài hai dây.Da thịt trắng nõn nà, vì không yên phận nên vạt váy cuộn lên trên lộ ra bắp chân thon thả mê người..
Bất ngờ cả thân thể bị ôm lấy..
- " A.."
Sở Da hốt hoảng ôm lấy cổ anh.Tần Phong ngồi xuống võng trở tay ôm cô như một đứa trẻ..
Hôn mạnh xuống đôi môi đỏ thắm, anh cười khẽ..
- " Em đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa đúng không..?"
Nghĩ đến chuyện mình vừa suy nghĩ, hai má Sở Dao còn đỏ hơn, miệng nhỏ lấp bấp..
- " Không..không có "
Nụ cười của anh càng sâu, kề sát mặt vào phả hơi thở vào da mặt cô, khiến làn da vốn mỏng manh của Sở Dao nóng rát..
- " Có phải em suy nghĩ đến chuyện......"
Anh kéo dài câu cuối, đuôi mắt nguy hiểm tà tứ nhướn lên.Bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy dây áo của cô, làn môi như có như không mơn trớn hôn lên bờ vai mảnh khảnh..
- "Dao Dao! Em rõ ràng đang nhớ đến cảnh anh " yêu " em ra sao..Có phải vợ anh lại muốn rồi không?"
Hôn lên cổ cô mút nhẹ không rời.
Bị anh bắt trúng chuyện xấu, Sở Dao giận dỗi đỏ mặt đẩy anh ra.....
Xoay người nhảy xuống khỏi người anh, hai tay nắm tà váy, làn tóc bị gió biển thổi tung bay.Nhìn cô đẹp đến mức không nói nên lời..
Sở Dao chu môi, chân dặm lên cát thụt lùi bước chân..
- " Em..em không có..Em mới không cần..."
Chống hai tay lên võng, đôi chân thon dài dũi thẳng ra.Tần Phong nhướn mày thích thú..
- " Thật không cần..?"
Sở Dao hùng hồn vươn cằm kiêu ngạo gật đầu một cái..
- " Chính là..là ý đó.."
Thật tức chết mà sau lời thốt ra có vẻ lưu luyến còn yếu thế không biết..
Tần Phong bất ngờ cười khẽ, anh đứng dậy nhẹ nhàng nhìn cô..
- " Vợ yêu.Có phải anh chìu hư em quá rồi phải không.hửm..?"
Khí thế Sở Dao bắt đầu ỉu xìu, bất giác rụt cổ, không nói không rằng quay đầu bỏ chạy..
Tần Phong híp mắt, chân dài sải mấy bước đã tóm gọn lấy cô vợ nhỏ, bế bỏng cô lên..
- " A...Thả em xuống...."
- " Muốn chạy, em to gan thật đấy...."
Cắn vào môi cô xem như trừng phạt vì không nghe lời..
Hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, Sở Dao hét lên, Tần Phong cố ý ôm cô quay vòng..
- " Ui..Ông xã..em...em sai..sai rồi..chóng mặt..chóng mặt.......thả...haha..thả em xuống.."
Sở Dao rất sợ cảm giác này, hết hét lại cười, dúi mặt vào lòng Tần Phong hét in ỏi..
- " Vậy có cần không?"
Tần Phong thả nhẹ vòng tay, đưa qua đưa lại..
Hôn lấy cằm anh Sở Dao nũng nịu lấy lòng..
- " Cần..cần..Anh nói gì cũng đúng hết..thả em xuống..xuống đi mà.."
Tần Phong gật đầu như rất vừa ý với câu trả lời của cô..
- " Được, thả em xuống.."
Thật sao.Hôm nay anh thật dễ chịu, cũng thật đáng yêu..
Sở Dao chưa kịp mừng rỡ, thân người bất giác rơi tự do..
Tủm..
Tần Phong ác ôn thế mà ném cô xuống biển..
Nhưng Sở Dao chưa kịp uống nước, anh đã kéo cô ôm vào lòng cho cô nụ hôn sâu...
Sóng biển ào vào đánh vào tấm lưng dày rộng của Tần Phong rồi tung tóe tạo thành bọt trắng văng ra.
Hai cơ thể có chút bồng bềnh, Sở Dao yêu kiều được Tần Phong ôm gọn trong lòng hưởng lấy nụ hôn nồng cháy anh trao đầu óc trở nên mụ mị, phiêu bồng như trên mây.
Hương vị quen thuộc có chút lạ lẫm pha một chút vị mặn của nước biển thật làm người ta thích thú.
Chỉ muốn cả đời đắm chìm hưởng lấy hạnh phúc này vĩnh viễn..
Vote nào..
Giữa không gian không thể nào xinh đẹp hơn, hàng dừa nghiêng bóng như trêu đùa với sóng biển tung bọt trắng.Những dãy ghế nâu trãi dài trên mặt cát trắng mịn..
Sở Dao thả dáng đung đưa trên chiếc võng làm bằng dây mây êm dịu..
Đôi chân nghịch ngợm còn thả xuống nghịch cát..Hàng mi dài lim dim, tận hưởng khí trời quá tuyệt vời mà nơi đây mang lại..
Đôi môi anh đào khẽ thở dài dường như rất thỏa mãn, nghiêng người gối đầu lên cánh tay tuyết trắng, mở mắt ngắm nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng ở phía xa .Trên người mặc chiếc quần tây trắng kết hợp áo sơ mi không cổ cùng màu, tự do bỏ ngoài quần, càng tôn thêm vẻ lãng tử yêu mị của anh..
Ánh mắt Sở Dao say mê, ngất ngây trước vẻ đẹp như nam thần bước ra từ các bộ phim ngôn tình nào đó của ai kia..
Tần Phong ánh mắt nhìn ra biển xa xăm, đang nghe điện thoại, có thể là của đám Cẩn Trúc.
Nhìn làm sao Sở Dao cũng thấy ông xã nhà cô thật quá đẹp trai.Một cái nhíu mày cũng khiến tim cô nhảy thình thịch..Huống hồ bây giờ Tần Phong còn quay qua nhìn cô nở nụ cười quyến rũ..
Thật là cũng biết khiêu khích trái tim bé bỏng của cô quá mà..
Quyết dời ánh mắt sang nơi khác, vì nơi đây quá đẹp cô ngắm thế nào cũng không chán..
Nơi đây chính là bãi biển riêng thuộc Resort vịnh Jimbaran.
Nơi đây được xem là thiên đường của Bali
Xây dựng men theo sườn đồi, không gian rộng lớn tuyệt đẹp, đại dương mênh mông, cát trắng trải dài,sân nhỏ lát đá truyền thống và bể bơi vô cực.
Tần Phong không ngần ngại chi khoản tiền thuê một vila riêng dành cho hai người họ..
Từ phòng nhìn ra phía biển, cô có thể ngắm máy bay hạ cánh, thuyền cập bến và người lướt sóng.Và không gian riêng tư bãi biển riêng dành cho hai người..
Có thể tận hưởng mỗi khoảng khắc tuyệt vời nhất chưa từng có.Buổi sớm thức dậy sẽ cùng nhau ngắm bình minh.Tối đến sẽ ngả đầu lên vai anh ngắm hoàng hôn xuống.Còn điều gì hạnh phúc hơn thế.
Đúng ra bọn họ đã đến đây sớm hơn, vì một số chuyện xảy ra nên đến tối ngày kia Tần Phong ôm lấy cô lên máy bay riêng của mình một đường bay đến hòn đảo Bali xinh đẹp này.
Khiến Sở Dao còn ngây ra, cô cứ ngỡ nhiều việc không vui xảy ra.Chuyến đi của bọn họ đã đưa vào quên lãng.Không thể ngờ được anh chẳng những không quên còn sắp xếp sẵn mọi thứ.
Tần Phong gọi đây là chuyến đi hưởng tuần trăng mật muộn của họ..
Chỉ mới hai ngày ở đây mà thật lòng Sở Dao chằng muốn về.
Tối đến nằm trên chiếc giường, hướng ra mặt biển xa xăm muôn sắc màu do ánh đèn mang lại không khác gì dãy ngân hà tuyệt diệu, tiếng sóng biển rì rào.
Không gian lãng mạng đến nghẹt thở, dĩ nhiên không thể nào thiếu những nụ hôn say đắm, anh sẽ tận tình yêu thương cô đến ngất ngây, tiếng nức nở ngâm nga của cô hoà vào sóng biển..
Tần Phong không khỏi thở dài cảm thán rằng đây là âm thanh hay nhất mà anh từng nghe.
Hai má Sở Dao ửng hồng, không biết do chính suy nghĩ của mình hay vì lí do gì khác..
Cô xấu hổ lăn qua lộn lại còn vùi mặt vào tay cười tủm tỉm.
Tần Phong đứng từ trên nhìn xuống, cô gái của anh một thân váy dài hai dây.Da thịt trắng nõn nà, vì không yên phận nên vạt váy cuộn lên trên lộ ra bắp chân thon thả mê người..
Bất ngờ cả thân thể bị ôm lấy..
- " A.."
Sở Da hốt hoảng ôm lấy cổ anh.Tần Phong ngồi xuống võng trở tay ôm cô như một đứa trẻ..
Hôn mạnh xuống đôi môi đỏ thắm, anh cười khẽ..
- " Em đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa đúng không..?"
Nghĩ đến chuyện mình vừa suy nghĩ, hai má Sở Dao còn đỏ hơn, miệng nhỏ lấp bấp..
- " Không..không có "
Nụ cười của anh càng sâu, kề sát mặt vào phả hơi thở vào da mặt cô, khiến làn da vốn mỏng manh của Sở Dao nóng rát..
- " Có phải em suy nghĩ đến chuyện......"
Anh kéo dài câu cuối, đuôi mắt nguy hiểm tà tứ nhướn lên.Bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy dây áo của cô, làn môi như có như không mơn trớn hôn lên bờ vai mảnh khảnh..
- "Dao Dao! Em rõ ràng đang nhớ đến cảnh anh " yêu " em ra sao..Có phải vợ anh lại muốn rồi không?"
Hôn lên cổ cô mút nhẹ không rời.
Bị anh bắt trúng chuyện xấu, Sở Dao giận dỗi đỏ mặt đẩy anh ra.....
Xoay người nhảy xuống khỏi người anh, hai tay nắm tà váy, làn tóc bị gió biển thổi tung bay.Nhìn cô đẹp đến mức không nói nên lời..
Sở Dao chu môi, chân dặm lên cát thụt lùi bước chân..
- " Em..em không có..Em mới không cần..."
Chống hai tay lên võng, đôi chân thon dài dũi thẳng ra.Tần Phong nhướn mày thích thú..
- " Thật không cần..?"
Sở Dao hùng hồn vươn cằm kiêu ngạo gật đầu một cái..
- " Chính là..là ý đó.."
Thật tức chết mà sau lời thốt ra có vẻ lưu luyến còn yếu thế không biết..
Tần Phong bất ngờ cười khẽ, anh đứng dậy nhẹ nhàng nhìn cô..
- " Vợ yêu.Có phải anh chìu hư em quá rồi phải không.hửm..?"
Khí thế Sở Dao bắt đầu ỉu xìu, bất giác rụt cổ, không nói không rằng quay đầu bỏ chạy..
Tần Phong híp mắt, chân dài sải mấy bước đã tóm gọn lấy cô vợ nhỏ, bế bỏng cô lên..
- " A...Thả em xuống...."
- " Muốn chạy, em to gan thật đấy...."
Cắn vào môi cô xem như trừng phạt vì không nghe lời..
Hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, Sở Dao hét lên, Tần Phong cố ý ôm cô quay vòng..
- " Ui..Ông xã..em...em sai..sai rồi..chóng mặt..chóng mặt.......thả...haha..thả em xuống.."
Sở Dao rất sợ cảm giác này, hết hét lại cười, dúi mặt vào lòng Tần Phong hét in ỏi..
- " Vậy có cần không?"
Tần Phong thả nhẹ vòng tay, đưa qua đưa lại..
Hôn lấy cằm anh Sở Dao nũng nịu lấy lòng..
- " Cần..cần..Anh nói gì cũng đúng hết..thả em xuống..xuống đi mà.."
Tần Phong gật đầu như rất vừa ý với câu trả lời của cô..
- " Được, thả em xuống.."
Thật sao.Hôm nay anh thật dễ chịu, cũng thật đáng yêu..
Sở Dao chưa kịp mừng rỡ, thân người bất giác rơi tự do..
Tủm..
Tần Phong ác ôn thế mà ném cô xuống biển..
Nhưng Sở Dao chưa kịp uống nước, anh đã kéo cô ôm vào lòng cho cô nụ hôn sâu...
Sóng biển ào vào đánh vào tấm lưng dày rộng của Tần Phong rồi tung tóe tạo thành bọt trắng văng ra.
Hai cơ thể có chút bồng bềnh, Sở Dao yêu kiều được Tần Phong ôm gọn trong lòng hưởng lấy nụ hôn nồng cháy anh trao đầu óc trở nên mụ mị, phiêu bồng như trên mây.
Hương vị quen thuộc có chút lạ lẫm pha một chút vị mặn của nước biển thật làm người ta thích thú.
Chỉ muốn cả đời đắm chìm hưởng lấy hạnh phúc này vĩnh viễn..
Vote nào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook