Bí Mật Của Tomoko
-
Chương 26: Đúng thời điểm, liền thành cứu tinh!
Có vẻ mảnh khảnh mà gầy yếu cổ tay, mang lên vừa khít một chiếc đồng hồ mạ bạc làm phối sức, thủ công tinh tế, xinh đẹp, phụ trợ màu da càng thêm trắng nõn nà.
Vậy mà chủ nhân của nó chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng giơ lên xem, loáng thoáng nhìn đến điều cần biết liền chẳng màng tới nữa.
17:15!
Bốn mươi lắm phút, để mà chờ tàu điện đi tới nhà hàng đã dư giả.
Mặc niệm một câu, Tomoko tiếp tục chán đến chết việc dở tay. Khom người, cong eo, ngồi bệt trên bậc thềm gần cửa chính. Sải tay, chậm rì rì với lấy đôi giày thể thao cuả mình để xỏ vào. Giữa chừng vì ngái ngủ mà đánh ngáp một cái, may mà bản năng bảo trì tác phong tốt đẹp, mới thuận tiện nâng tay còn lại che miệng, tất cả đều nhờ ba Toshiro cố gắng hun đúc. Tuy nhiên cô rốt cuộc vẫn không thể nhấc nổi tinh thần.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tư duy, trông thấy đôi giày không giống với cách bản thân xếp thường ngày, Tomoko mới hơi hồi tưởng liền rõ ràng trong đó khúc chiết.
Có chăng vì thế Tomoko mới cảm thấy mặt mình lại nóng lên, dù chỉ là ảo giác. Đều do cả ngày hôm nay cô mất mặt nhiều lắm rồi!
Đều cảm thán tới lần thứ n, quả nhiên da mặt của cô đã càng lúc càng dày!
Akai-san thật sự quá tốt! Mọi việc lớn nhỏ đều chú ý giúp cô. Khiến cô đột nhiên sinh ra hoài nghi bản thân, rốt cuộc hai mươi năm kiếp trước làm cách nào mà cô sống được một mình???
Tới đây, từ đầu đã hứa sẽ thay anh làm việc nhà. Nhưng thực tế thì hình như toàn ngược lại.
Ngay cả chính Tomoko đến giờ này cũng không thể không nghĩ rằng, Akai-san có lẽ là mang về nhà một cái phiền toái thì đúng hơn. Cô sẽ gặp bất lực vì phải tự kiểm điểm mất!
Bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng dép lê ma sát sàn nhà tạo thành, hướng về chỗ cô đang ngồi, càng lúc càng gần. Người đến cất giọng hỏi, thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính, nghe đến Tomoko cả người đều muốn nhũn ra, cũng lạc trong nội dung tràn đầy sự quan tâm của thanh niên.
- Tomoko, em thật sự không suy xét thêm việc xin nghỉ tối nay ư? Chẳng phải nói không được khoẻ sao? Eo hết mỏi? Lưng cũng không đau?
Bị bóc ra tới nội dung nhạy cảm, Tomoko vẫn cứ có một giây như thế xấu hổ.
- Akai san!? Tất, tất nhiên là chưa?... Nhưng...
Cô có chút ngạc nhiên, vì trước đó đã nói với anh rồi mà đâu thấy phản ứng gì. Giờ anh mới thắc mắc, nghe qua không hẳn có ý bắt buộc, nhưng trong đó quan tâm quá trắng ra làm Tomoko lầm vào ngắn ngủn bối rối. Đã nghĩ lí do để giải thích, thì một nửa lại đắn đo như thế có khiến anh cảm thấy rằng ý tốt của mình bị cô coi là dư thừa hay không.
Cho tới khi xỏ giầy xong và xoay người đứng lên, Tomoko chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Nhưng mà đích xác có một số người rất khó để mà bỏ qua. Dù đều nhìn đến Shuichi mỗi ngày thì bề ngoài xuất sắc của anh vẫn cứ lọt vào trong mắt cô bất kể hoàn cảnh.
Hiếm có ngày không cần đi ra nơi nơi chạy vì nhiệm vụ. Thanh niên thu lại khắp cả người sắc bén, thay vào đó trầm tĩnh mà biếng nhác, cùng với hãy còn ngủ đông một tia cực cụ tính xâm lược từ trong nơi đáy mắt. Tóc dài phân tán tùy ý, vài sợi ngăn ngắn thùy xuống mi mắt hẹp dài, phụ trợ đôi con ngươi sâu thẳm tựa đáy hồ, lạnh lẽo như bích ngọc u đàm.
Dáng người thon dài đĩnh bạt, phối hợp ăn mặc kiểu dáng đơn giản sơ mi đen cùng quần tây, thoải mái lại không mất ưu nhã. Đem tay áo tùy tiện vén lên lộ ra một phần đường cong cơ bắp cứng cáp, hai cúc áo trên cùng để mở, quả thực càng thêm chói mù mắt Tomoko bởi săn chắc cơ ngực. Khóe môi dắt theo như có như không ý cười, gia tăng khí chất thần bí, độc thuộc người này.
Nhưng vì vừa nghe ra một chút ý tứ của cô gái, có vẻ như không muốn, sắc mặt của thanh niên nháy mắt biến thành túc mục.
- Vết thương trên mặt của em vẫn chưa đỡ hơn được bao nhiêu, Tomoko. Mà lại thêm vào khó chịu trong người, vì... khụ...ngày ấy. Em còn cố mà đi làm, chẳng khác nào đang tự tìm khổ ăn.
Nhắc tới chuyện khó nói của cô gái nhỏ, Shuichi cũng khó duy trì được thong dong, mất tự nhiên ho khan một tiếng. Nhưng bởi vì lo lắng, liền vẫn cẩn thận đánh giá thần sắc Tomoko.
Shuichi thong dong đút hai vào túi quần, trên cao cúi đầu xuống xem cô. Từ góc độ này, hắn vẫn có thể nhìn thấy mỗi một động tác nhỏ của cô gái. Kiều dung, da trắng, mềm mại non mịn, tinh xảo mặt mày thế nhưng đều sắp nhăn tới cùng một chỗ, khiến người cảm giác vừa buồn cười vừa không đành lòng.
Hắn trái lại nổi lên trêu ghẹo tâm tình. Thấp eo, đưa mặt tới gần người trước, cố ý hạ giọng, chậm rãi gọi cả tên mang họ của cô gái nhỏ.
- Oda gi ri To mo ko! Có phải... em không muốn?
Tomoko tức khắc giật nảy mình, phản xạ đứng đến thẳng tắp, giống cái học sinh làm sai sự, tay không biết phóng đâu mới hảo. Vẫn là thanh âm ngày thường khiến cô ưa thích, giờ nghe vào tai lại thêm một phần cảm giác nắm bắt không chừng. Tomoko bất giác nuốt nuốt nước miếng, mờ mịt nâng lên một chút tầm mắt, xem tới gợi cảm cằm dưới của người thanh niên liền ngừng, do vẫn chưa đủ dũng khí thẳng thắn, biểu cảm vô tội, lại tội nghiệp.
Như là có xúc cảm vi diệu nào đó xẹt qua trong lòng, trái tim cứng nhắc của Shuichi giây lát không thể tự giữ.
Thật sự quá đáng yêu!
Hơn nữa có vẻ vì cô gái tới ngày sinh lí kì, đôi mắt đen láy, sáng ngời kia càng khó che dấu một tia quyến rũ, mị hoặc chiếm cứ nơi khóe mắt, rồi lại cùng tồn tại với khí chất ngây ngô, trong sáng. Sự tương phản đặc biệt để người dịch không nổi đường nhìn. Vốn có một chút không khỏe càng kích khởi mê vụ mông lung, dễ dàng khiến nam tính sinh ra ý muốn bảo hộ. Ướt át môi đỏ một chốc mím thẳng, một chốc khẽ nhếch lên, ủy khuất rồi lại không cam lòng. Biểu cảm phong phú, tự nhiên, sinh động.
Tuy nhiên, Shuichi bỗng ý thức được một việc. Bộ dạng đó của cô gái đi làm ở nơi phức tạp như kia thật sự an toàn sao? Luôn có một ít người quyền cao chức trọng, nội tâm lại tồn những tư tưởng biến thái, giống mèo con nhà hắn thật sự là con mồi thích hợp.
Shuichi lập tức nguy hiểm híp mắt, con ngươi trở nên u ám, trực phủ băng sương. Nhưng chớp nhoáng nhận ra mình khác thường, hắn vẫn là áp chế xuống không vui, lần nữa khuyên nhủ cô gái.
- Em xin nghỉ xong, chẳng những tôi sẽ thay em làm dư lại tất cả việc nhà, cũng có thể đáp ứng em... mọi yêu cầu. Suy nghĩ kĩ sao!?
Anh chàng đẹp trai, lời ngon tiếng ngọt. Nhưng Tomoko quyết tâm cắn răng chịu đựng, vì cô hiện giờ không có tư tưởng chỉ nghĩ hưởng thụ.
Mới vừa trong lòng đột nhiên xuất hiện nỗi rét lạnh không tên, liền nhanh chóng bị thay thế bằng sự rối rắm bởi những chỗ tốt mê người từ trong lời của Akai-san. Nếu không nhanh nhanh cho thấy thái độ, e là cô liền thật sự bỏ gánh phó mặc tất cả.
Ngẫm lại xem, làm gì cũng được kìa. Mĩ nam kế ah, có để người sống không vậy???
- Akai-san! Em cần thiết phải đi, không thì sẽ đuổi việc mất. Bình thường đã bị quản lí cho rằng là nhân viên trọng điểm đáng lo đâu, nếu nói hai lời nữa vậy chính là cho họ cớ để đuổi.
Tomoko vừa nói, vừa lén lút xem một chút biểu cảm của Shuichi, thấy anh khẽ nhíu mày, liền tiếp tục căng lên da đầu, chạy nhanh giải thích.
- Còn có một chuyện, còn có một chuyện! Tuy Akai-san giúp Tomoko cầm về vali, mà tiền thì tồn trong thẻ, nhưng đứng tên người khác. Trước đó em không còn cách nào, đành phải gọi về nhà. Vốn có ý định trốn mọi người để tới NewYork một mình, xong để xảy ra chuyện như vậy, nên người lớn lập tức đóng băng thẻ, làm như giáo huấn và chỉ cho phép em dùng một phần nhỏ. Tuy việc ăn, ở, vì có Akai-san mà giải quyết rồi, ngoài ra vẫn còn những thứ lặt vặt muốn mua, Tomoko không thể luôn dùng tiền của anh. Nếu có biện pháp kiếm ra tiền thì em nhất định sẽ làm. Hơn nữa công việc không tính mệt, mà còn có thể tiếp thu kinh nghiệm ở một phương diện nào đó. Là ý muốn của em, cũng là yêu cầu từ người lớn trong nhà..... Shuichi-san, anh tin tưởng em được không?
Lần này, Tomoko nghiêm túc nhìn thẳng anh, càng về sau giọng nói càng không tự giác mang theo làm nũng, mong đợi Dù mới chỉ là một bộ phận, nhưng cô cũng không phải nói dối. Ba nuôi Shikamaru thật đúng là thích thuận nước đẩy thuyền mấy việc có thể mang đến cho cô thử thách.
Shuichi hơi ngây người một lát, chính mình có thể khó làm. Hắn không phải chưa từng chứng kiến một mặt cứng rắn, kiêu ngạo của cô gái nhỏ này, lại hoàn toàn đối lập với hiện tại mềm giọng giải thích. Hắn nghe cho tới câu cuối cùng, vốn là không nhiều lắm giận dỗi, giờ cũng chẳng còn tăm hơi. Chỉ nghĩ ôm lấy người trước mặt, cẩn thật nhu niết một phen. Tâm tính đột nhiên trở nên xung động, giống như thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, trong khi thực tế là hắn đã hai sáu.
Mèo con nho nhỏ này đặc biệt đến vô pháp làm người bỏ qua. Liều lĩnh, tùy hứng còn mang sẵn quyết đoán, mạnh mẽ và tự lập, thông minh, lanh lợi lại đáng yêu. Trước mắt hắn vô kế khả thi, cũng không chắc điều Tomoko thực sự muốn làm là gì. Nhưng như cô gái nhỏ đã nói, đang cần chính là hắn tin tưởng, đã tới mức đó, hắn nỡ lòng phủ định nhóc con này được sao?
Và đáp án hiển nhiên là không.
Shuichi thẳng lên sống lưng, thu lại tất cả tâm tình vừa mới tràn ra trong nháy mắt, yên lặng nhìn cô. Lúc sau, một căn bàn tay to đặt ở trên đầu nhỏ, nhẹ nhàng xoa một cái, liền lập tức lướt qua cô.
Tomoko chưa kịp phản ứng, đã thấy cao lớn bóng lưng ra tới cửa.
- Còn không đi ư!?
- Akai-san, như vậy....?
Là sao???
- Tôi đưa em đi sẽ nhanh hơn. Mất công đứng chờ tàu điện, mỏi chân lại chen chúc.
- ... Vâng, tuân lệnh!
Rốt cục thông suốt, Tomoko tức khắc hớn hở mỉm cười, nhanh chân theo sát người trước.
Shuichi vẫn dùng dư quang chú ý tới cô, trông thấy vậy không khỏi cũng cong lên khóe môi. Vừa nãy một chút cảm thấy mất mặt đã tiêu trừ xong.
Một đường thông thuận khiến người ta không tự giác thả lỏng. Ánh chiều tà nhỏ vụn truyền vào qua cửa sổ xe để mở. Rải xuống là màu vàng hoàng kim, mà giấu ở sâu bên trong là sắc đỏ nùng liệt, nóng bỏng. Từng tia ráng hồng dần dần thủ vững một góc trời, nhưng vẫn ngoan cố phản chiếu xuống vô số mặt kính lắp kín các tòa cao ốc trong thành phố.
Tới nơi, Shuichi đem xe ngừng chờ cô xuống, còn nhắc nhở một câu chớ để về quá muộn. Nhận được liên tiếp cái gật đầu khiến hắn vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.
Tomoko tầm mắt đuổi theo nhìn theo xe đi khuất mới xoay người vào trong, tâm tình khá rốt. Đi cửa sau, ngang qua vị trí một người bảo vệ, hữu hảo cười.
Cô chưa bao giờ cảm thấy càng tích cực hơn so với hiện tại.
Thậm chí, nghĩ đến khuôn mặt thường xuyên nhăn nhó của lão quản lí cũng không phải khó tiếp thu như vậy. Tuy việc ông ta cằn nhà cằn nhằn suốt cả buổi đã trở thành một kĩ năng chủ đạo, tăng lên đến ma âm triền thân, cô hẳn là vẫn có thể chống đỡ một lúc.
Chẳng qua là Boss nhỏ mà thôi, khó gì nha! Cái tên Gin kia mới là đại Boss cần trọng điểm ứng đối.
Mới nhắc xong, từ phòng thay đồ đi ra, Tomoko tức khắc cảm giác sau gáy lành lạnh.
Là lão quản lí!? Biểu cảm có gì đó không đúng a...???
- Buổi tối tốt lành, ngài quản lí!
Dù hơi giật mình, nhưng Tomoko vẫn phải lễ phép chào một tiếng, còn kèm theo nụ cười niềm nở.
Vừa trông thấy cô, quản lí đã nhíu lại hai đầu lông mày, hơi hơi phiếm bạc, làm cô tưởng muốn nghe một đốn mắng mỏ. Nhưng hắn chỉ ừ một tiếng liền luôn im lặng nhìn cô, ánh mắt mờ đục... hình như thực phức tạp. Không phải tràn đầy soi mói, chính là không ấn lẽ thường ra bài. Tomoko không cảm giác được báo động, cũng tùy ý ông ta xem.
Trái lại giống như cô mới là đối tượng để hắn cần đề phòng, như một học sinh cá biệt ở trong lớp, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra tai họa ngập đầu ấy. Tomoko nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy cực kì vô tội được không?
Khó hiểu một lát, lại quẳng ra sau đầu. Thấy hắn thật sự không có ý định muốn nói gì với mình, cô liền khom eo báo một câu tiếp tục công việc, xong mặc kệ.
Nhìn đến cô đi khỏi, hắn vẫn đứng ở tại đó, mờ đục con ngươi ngẫu nhiên toát ra tinh quang.
Người thanh niên tối đó tìm cô ta... thật sự là một kẻ nguy hiểm!
Thời gian mỗi lúc trôi qua một phân, khách mỗi lúc một đông hơn, Tomoko trở nên bận túi bụi.
Lời nói của Akai-san đúng là ứng nghiệm rồi!
Mọi bữa cô có thể vô tư ứng phó với lượng công việc này. Khốn nỗi hôm nay là ngày đèn đỏ, Tomoko làm luôn có vài phần cố sức. Hơn nữa công việc không cho phép ngồi quá lâu.
Mới vừa hỏi ý một bàn khách mới, Tomoko trở lại quầy bar, dặn xong một người thanh niên- chuyên viên pha chế chuẩn bị, đồng thời tranh thủ đứng nghỉ. Chẳng mấy chốc đã xong, gặp thái độ bắt chuyện quá mức thân thiết cũng chỉ qua loa mỉm cười, thật sự nhắc không nổi tinh thần cùng râu ria người tán gẫu.
Có lẽ là từ sau những lần mượn chỗ hắn để chính tay cô phối rượu cho hai vị khách đặc biệt kia, liền mạc danh thu về vài ánh mắt lửa nóng.
Vạn hạnh, Tomoko không riêng gì nấu ăn ngon, mà ngay đến pha chế đồ uống cũng biết. Học những thứ liên quan tới thực phẩm dễ dàng hơn người khác nhiều. Tuy giác quan âm nhạc không ở, thì bù bằng một vị giác bén nhạy. Nhưng tai hại là những thứ Tomoko không thích ăn, mùi vị sẽ càng phóng đại, như tương miso, hay mù tạt, v.v... Còn về mặt kĩ thuật, luyện nhiều thành quen.
Dưới ánh đèn hoa lệ, sáng rực như ban ngày, một vài người khách đều ít nhiều chú ý đến Tomoko, đặc biệt là những bàn mà cô phục vụ. Vóc dáng nhỏ xinh của người Đông Á, da trắng như ngọc, môi đỏ tựa son. Trên mặt mang thương mà chưa làm khí chất biến hóa. Tươi cười đúng mực, trong trẻo tự nhiên, cố tình đáy mắt trời sinh quyến rũ, không dấu vết mà lưu lại tâm hồn người khác.
Tuy nhiên thực tế thì sao?
Trong đầu của Tomoko lúc này lại chỉ là một mớ hỗn loạn, kèm theo không ít lời chửi thề. Dựa vào bản năng cảm giác nhanh nhạy, cô hoàn toàn có thể nhận thấy được những ánh mắt như sói đói kia.
Không! Là so với sói đói còn khiến người ghê tởm.
Cộng lại tất cả kinh nghiệm phía trước mà cô đi làm cho tới bây giờ, thì chỉ đổi thành nơi sang quý hơn, đồng nghĩa những vị khách đại đa số cũng là có địa vị xã hội. Những ánh mắt như thế đã quá quen thuộc với Tomoko. Chỉ là ngày hôm nay thì càng lộ rõ một chút, kéo theo việc cô ứng phó sẽ phiền toái hơn, vì thân phận bày ra tại đó, đều là nhân tinh.
Đặc biệt là lão cáo già bên cạnh này. Dù ông ta bảo dưỡng tốt đến mấy thì cô vẫn đoán được lão phải cỡ tuổi ba cô, bốn năm chục tuổi rồi. Đi làm gần hai tuần, hôm nay là lần đầu cô trông thấy ông ta. Mới vào ra vẻ đạo mạo, nhưng ngang nhiên giở trò đồi bại, khốn khiếp!!!
Tuy nhiên mấy kẻ như vậy mới càng khó dây. Một là nhà giàu mới nổi, thích thể hiện, sắc đẹp hướng hôn đầu. Mà hai thì là kẻ có tư bản vững vàng, và cơ nghiệp to lớn tới mức đủ để tùy tiện làm gì thì làm. Nhìn xem chung quanh người ngồi cùng bàn đều cũng một bộ người cầm đầu, nhưng ngầm lại lấy ông ta làm chủ đạo, Tomoko chỉ e thật sự là kẻ thuộc bế sau.
Hiện tại ông ta đã giữ cô lâu tới một phút từ khi mang ra đồ uống, cánh tay bất ngờ trực tiếp nhằm hướng đùi mặt trong.
Shit!!! Cô thường thường giả làm người hiền lành thật đấy! Nhưng nếu hắn thực sự tưởng cô là vô tri, ngây ngô thiếu nữ thì nhất định phải trả giá đắt!
Chợt ở ngay lúc nước sôi lửa bỏng này, đột nhiên một người lên tiếng gọi cô. Âm thanh cách một hai bàn, còn lớn giọng hối thúc, đủ để khiến lão sắc quỷ chủ nhân của bàn tay ghê tởm kia tạm thời ngừng lại.
Hướng tới đó nhìn lại, Tomoko mạc danh nở nụ cười.
À, người quen!
Cô không cần xé chính mình mặt nạ, trong khi còn đang cần nó. Rất tốt!
Rất biết chọn thời điểm, tự dưng cảm thấy hắn thật quá đáng yêu, làm sao bây giờ?
(Ai ta???:-))
[ Thật lâu mới đăng trở lại, xin lỗi các tình iu vì sự bất tiện này! Đọc xong đừng ngần ngại vote nhé, vừa để Au biết có bao nhiêu người còn đọc. Hoan nghênh comment về truyện, và góp ý chân thành.
-Trân trọng cảm ơn! ]
Vậy mà chủ nhân của nó chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng giơ lên xem, loáng thoáng nhìn đến điều cần biết liền chẳng màng tới nữa.
17:15!
Bốn mươi lắm phút, để mà chờ tàu điện đi tới nhà hàng đã dư giả.
Mặc niệm một câu, Tomoko tiếp tục chán đến chết việc dở tay. Khom người, cong eo, ngồi bệt trên bậc thềm gần cửa chính. Sải tay, chậm rì rì với lấy đôi giày thể thao cuả mình để xỏ vào. Giữa chừng vì ngái ngủ mà đánh ngáp một cái, may mà bản năng bảo trì tác phong tốt đẹp, mới thuận tiện nâng tay còn lại che miệng, tất cả đều nhờ ba Toshiro cố gắng hun đúc. Tuy nhiên cô rốt cuộc vẫn không thể nhấc nổi tinh thần.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tư duy, trông thấy đôi giày không giống với cách bản thân xếp thường ngày, Tomoko mới hơi hồi tưởng liền rõ ràng trong đó khúc chiết.
Có chăng vì thế Tomoko mới cảm thấy mặt mình lại nóng lên, dù chỉ là ảo giác. Đều do cả ngày hôm nay cô mất mặt nhiều lắm rồi!
Đều cảm thán tới lần thứ n, quả nhiên da mặt của cô đã càng lúc càng dày!
Akai-san thật sự quá tốt! Mọi việc lớn nhỏ đều chú ý giúp cô. Khiến cô đột nhiên sinh ra hoài nghi bản thân, rốt cuộc hai mươi năm kiếp trước làm cách nào mà cô sống được một mình???
Tới đây, từ đầu đã hứa sẽ thay anh làm việc nhà. Nhưng thực tế thì hình như toàn ngược lại.
Ngay cả chính Tomoko đến giờ này cũng không thể không nghĩ rằng, Akai-san có lẽ là mang về nhà một cái phiền toái thì đúng hơn. Cô sẽ gặp bất lực vì phải tự kiểm điểm mất!
Bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng dép lê ma sát sàn nhà tạo thành, hướng về chỗ cô đang ngồi, càng lúc càng gần. Người đến cất giọng hỏi, thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính, nghe đến Tomoko cả người đều muốn nhũn ra, cũng lạc trong nội dung tràn đầy sự quan tâm của thanh niên.
- Tomoko, em thật sự không suy xét thêm việc xin nghỉ tối nay ư? Chẳng phải nói không được khoẻ sao? Eo hết mỏi? Lưng cũng không đau?
Bị bóc ra tới nội dung nhạy cảm, Tomoko vẫn cứ có một giây như thế xấu hổ.
- Akai san!? Tất, tất nhiên là chưa?... Nhưng...
Cô có chút ngạc nhiên, vì trước đó đã nói với anh rồi mà đâu thấy phản ứng gì. Giờ anh mới thắc mắc, nghe qua không hẳn có ý bắt buộc, nhưng trong đó quan tâm quá trắng ra làm Tomoko lầm vào ngắn ngủn bối rối. Đã nghĩ lí do để giải thích, thì một nửa lại đắn đo như thế có khiến anh cảm thấy rằng ý tốt của mình bị cô coi là dư thừa hay không.
Cho tới khi xỏ giầy xong và xoay người đứng lên, Tomoko chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Nhưng mà đích xác có một số người rất khó để mà bỏ qua. Dù đều nhìn đến Shuichi mỗi ngày thì bề ngoài xuất sắc của anh vẫn cứ lọt vào trong mắt cô bất kể hoàn cảnh.
Hiếm có ngày không cần đi ra nơi nơi chạy vì nhiệm vụ. Thanh niên thu lại khắp cả người sắc bén, thay vào đó trầm tĩnh mà biếng nhác, cùng với hãy còn ngủ đông một tia cực cụ tính xâm lược từ trong nơi đáy mắt. Tóc dài phân tán tùy ý, vài sợi ngăn ngắn thùy xuống mi mắt hẹp dài, phụ trợ đôi con ngươi sâu thẳm tựa đáy hồ, lạnh lẽo như bích ngọc u đàm.
Dáng người thon dài đĩnh bạt, phối hợp ăn mặc kiểu dáng đơn giản sơ mi đen cùng quần tây, thoải mái lại không mất ưu nhã. Đem tay áo tùy tiện vén lên lộ ra một phần đường cong cơ bắp cứng cáp, hai cúc áo trên cùng để mở, quả thực càng thêm chói mù mắt Tomoko bởi săn chắc cơ ngực. Khóe môi dắt theo như có như không ý cười, gia tăng khí chất thần bí, độc thuộc người này.
Nhưng vì vừa nghe ra một chút ý tứ của cô gái, có vẻ như không muốn, sắc mặt của thanh niên nháy mắt biến thành túc mục.
- Vết thương trên mặt của em vẫn chưa đỡ hơn được bao nhiêu, Tomoko. Mà lại thêm vào khó chịu trong người, vì... khụ...ngày ấy. Em còn cố mà đi làm, chẳng khác nào đang tự tìm khổ ăn.
Nhắc tới chuyện khó nói của cô gái nhỏ, Shuichi cũng khó duy trì được thong dong, mất tự nhiên ho khan một tiếng. Nhưng bởi vì lo lắng, liền vẫn cẩn thận đánh giá thần sắc Tomoko.
Shuichi thong dong đút hai vào túi quần, trên cao cúi đầu xuống xem cô. Từ góc độ này, hắn vẫn có thể nhìn thấy mỗi một động tác nhỏ của cô gái. Kiều dung, da trắng, mềm mại non mịn, tinh xảo mặt mày thế nhưng đều sắp nhăn tới cùng một chỗ, khiến người cảm giác vừa buồn cười vừa không đành lòng.
Hắn trái lại nổi lên trêu ghẹo tâm tình. Thấp eo, đưa mặt tới gần người trước, cố ý hạ giọng, chậm rãi gọi cả tên mang họ của cô gái nhỏ.
- Oda gi ri To mo ko! Có phải... em không muốn?
Tomoko tức khắc giật nảy mình, phản xạ đứng đến thẳng tắp, giống cái học sinh làm sai sự, tay không biết phóng đâu mới hảo. Vẫn là thanh âm ngày thường khiến cô ưa thích, giờ nghe vào tai lại thêm một phần cảm giác nắm bắt không chừng. Tomoko bất giác nuốt nuốt nước miếng, mờ mịt nâng lên một chút tầm mắt, xem tới gợi cảm cằm dưới của người thanh niên liền ngừng, do vẫn chưa đủ dũng khí thẳng thắn, biểu cảm vô tội, lại tội nghiệp.
Như là có xúc cảm vi diệu nào đó xẹt qua trong lòng, trái tim cứng nhắc của Shuichi giây lát không thể tự giữ.
Thật sự quá đáng yêu!
Hơn nữa có vẻ vì cô gái tới ngày sinh lí kì, đôi mắt đen láy, sáng ngời kia càng khó che dấu một tia quyến rũ, mị hoặc chiếm cứ nơi khóe mắt, rồi lại cùng tồn tại với khí chất ngây ngô, trong sáng. Sự tương phản đặc biệt để người dịch không nổi đường nhìn. Vốn có một chút không khỏe càng kích khởi mê vụ mông lung, dễ dàng khiến nam tính sinh ra ý muốn bảo hộ. Ướt át môi đỏ một chốc mím thẳng, một chốc khẽ nhếch lên, ủy khuất rồi lại không cam lòng. Biểu cảm phong phú, tự nhiên, sinh động.
Tuy nhiên, Shuichi bỗng ý thức được một việc. Bộ dạng đó của cô gái đi làm ở nơi phức tạp như kia thật sự an toàn sao? Luôn có một ít người quyền cao chức trọng, nội tâm lại tồn những tư tưởng biến thái, giống mèo con nhà hắn thật sự là con mồi thích hợp.
Shuichi lập tức nguy hiểm híp mắt, con ngươi trở nên u ám, trực phủ băng sương. Nhưng chớp nhoáng nhận ra mình khác thường, hắn vẫn là áp chế xuống không vui, lần nữa khuyên nhủ cô gái.
- Em xin nghỉ xong, chẳng những tôi sẽ thay em làm dư lại tất cả việc nhà, cũng có thể đáp ứng em... mọi yêu cầu. Suy nghĩ kĩ sao!?
Anh chàng đẹp trai, lời ngon tiếng ngọt. Nhưng Tomoko quyết tâm cắn răng chịu đựng, vì cô hiện giờ không có tư tưởng chỉ nghĩ hưởng thụ.
Mới vừa trong lòng đột nhiên xuất hiện nỗi rét lạnh không tên, liền nhanh chóng bị thay thế bằng sự rối rắm bởi những chỗ tốt mê người từ trong lời của Akai-san. Nếu không nhanh nhanh cho thấy thái độ, e là cô liền thật sự bỏ gánh phó mặc tất cả.
Ngẫm lại xem, làm gì cũng được kìa. Mĩ nam kế ah, có để người sống không vậy???
- Akai-san! Em cần thiết phải đi, không thì sẽ đuổi việc mất. Bình thường đã bị quản lí cho rằng là nhân viên trọng điểm đáng lo đâu, nếu nói hai lời nữa vậy chính là cho họ cớ để đuổi.
Tomoko vừa nói, vừa lén lút xem một chút biểu cảm của Shuichi, thấy anh khẽ nhíu mày, liền tiếp tục căng lên da đầu, chạy nhanh giải thích.
- Còn có một chuyện, còn có một chuyện! Tuy Akai-san giúp Tomoko cầm về vali, mà tiền thì tồn trong thẻ, nhưng đứng tên người khác. Trước đó em không còn cách nào, đành phải gọi về nhà. Vốn có ý định trốn mọi người để tới NewYork một mình, xong để xảy ra chuyện như vậy, nên người lớn lập tức đóng băng thẻ, làm như giáo huấn và chỉ cho phép em dùng một phần nhỏ. Tuy việc ăn, ở, vì có Akai-san mà giải quyết rồi, ngoài ra vẫn còn những thứ lặt vặt muốn mua, Tomoko không thể luôn dùng tiền của anh. Nếu có biện pháp kiếm ra tiền thì em nhất định sẽ làm. Hơn nữa công việc không tính mệt, mà còn có thể tiếp thu kinh nghiệm ở một phương diện nào đó. Là ý muốn của em, cũng là yêu cầu từ người lớn trong nhà..... Shuichi-san, anh tin tưởng em được không?
Lần này, Tomoko nghiêm túc nhìn thẳng anh, càng về sau giọng nói càng không tự giác mang theo làm nũng, mong đợi Dù mới chỉ là một bộ phận, nhưng cô cũng không phải nói dối. Ba nuôi Shikamaru thật đúng là thích thuận nước đẩy thuyền mấy việc có thể mang đến cho cô thử thách.
Shuichi hơi ngây người một lát, chính mình có thể khó làm. Hắn không phải chưa từng chứng kiến một mặt cứng rắn, kiêu ngạo của cô gái nhỏ này, lại hoàn toàn đối lập với hiện tại mềm giọng giải thích. Hắn nghe cho tới câu cuối cùng, vốn là không nhiều lắm giận dỗi, giờ cũng chẳng còn tăm hơi. Chỉ nghĩ ôm lấy người trước mặt, cẩn thật nhu niết một phen. Tâm tính đột nhiên trở nên xung động, giống như thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, trong khi thực tế là hắn đã hai sáu.
Mèo con nho nhỏ này đặc biệt đến vô pháp làm người bỏ qua. Liều lĩnh, tùy hứng còn mang sẵn quyết đoán, mạnh mẽ và tự lập, thông minh, lanh lợi lại đáng yêu. Trước mắt hắn vô kế khả thi, cũng không chắc điều Tomoko thực sự muốn làm là gì. Nhưng như cô gái nhỏ đã nói, đang cần chính là hắn tin tưởng, đã tới mức đó, hắn nỡ lòng phủ định nhóc con này được sao?
Và đáp án hiển nhiên là không.
Shuichi thẳng lên sống lưng, thu lại tất cả tâm tình vừa mới tràn ra trong nháy mắt, yên lặng nhìn cô. Lúc sau, một căn bàn tay to đặt ở trên đầu nhỏ, nhẹ nhàng xoa một cái, liền lập tức lướt qua cô.
Tomoko chưa kịp phản ứng, đã thấy cao lớn bóng lưng ra tới cửa.
- Còn không đi ư!?
- Akai-san, như vậy....?
Là sao???
- Tôi đưa em đi sẽ nhanh hơn. Mất công đứng chờ tàu điện, mỏi chân lại chen chúc.
- ... Vâng, tuân lệnh!
Rốt cục thông suốt, Tomoko tức khắc hớn hở mỉm cười, nhanh chân theo sát người trước.
Shuichi vẫn dùng dư quang chú ý tới cô, trông thấy vậy không khỏi cũng cong lên khóe môi. Vừa nãy một chút cảm thấy mất mặt đã tiêu trừ xong.
Một đường thông thuận khiến người ta không tự giác thả lỏng. Ánh chiều tà nhỏ vụn truyền vào qua cửa sổ xe để mở. Rải xuống là màu vàng hoàng kim, mà giấu ở sâu bên trong là sắc đỏ nùng liệt, nóng bỏng. Từng tia ráng hồng dần dần thủ vững một góc trời, nhưng vẫn ngoan cố phản chiếu xuống vô số mặt kính lắp kín các tòa cao ốc trong thành phố.
Tới nơi, Shuichi đem xe ngừng chờ cô xuống, còn nhắc nhở một câu chớ để về quá muộn. Nhận được liên tiếp cái gật đầu khiến hắn vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.
Tomoko tầm mắt đuổi theo nhìn theo xe đi khuất mới xoay người vào trong, tâm tình khá rốt. Đi cửa sau, ngang qua vị trí một người bảo vệ, hữu hảo cười.
Cô chưa bao giờ cảm thấy càng tích cực hơn so với hiện tại.
Thậm chí, nghĩ đến khuôn mặt thường xuyên nhăn nhó của lão quản lí cũng không phải khó tiếp thu như vậy. Tuy việc ông ta cằn nhà cằn nhằn suốt cả buổi đã trở thành một kĩ năng chủ đạo, tăng lên đến ma âm triền thân, cô hẳn là vẫn có thể chống đỡ một lúc.
Chẳng qua là Boss nhỏ mà thôi, khó gì nha! Cái tên Gin kia mới là đại Boss cần trọng điểm ứng đối.
Mới nhắc xong, từ phòng thay đồ đi ra, Tomoko tức khắc cảm giác sau gáy lành lạnh.
Là lão quản lí!? Biểu cảm có gì đó không đúng a...???
- Buổi tối tốt lành, ngài quản lí!
Dù hơi giật mình, nhưng Tomoko vẫn phải lễ phép chào một tiếng, còn kèm theo nụ cười niềm nở.
Vừa trông thấy cô, quản lí đã nhíu lại hai đầu lông mày, hơi hơi phiếm bạc, làm cô tưởng muốn nghe một đốn mắng mỏ. Nhưng hắn chỉ ừ một tiếng liền luôn im lặng nhìn cô, ánh mắt mờ đục... hình như thực phức tạp. Không phải tràn đầy soi mói, chính là không ấn lẽ thường ra bài. Tomoko không cảm giác được báo động, cũng tùy ý ông ta xem.
Trái lại giống như cô mới là đối tượng để hắn cần đề phòng, như một học sinh cá biệt ở trong lớp, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra tai họa ngập đầu ấy. Tomoko nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy cực kì vô tội được không?
Khó hiểu một lát, lại quẳng ra sau đầu. Thấy hắn thật sự không có ý định muốn nói gì với mình, cô liền khom eo báo một câu tiếp tục công việc, xong mặc kệ.
Nhìn đến cô đi khỏi, hắn vẫn đứng ở tại đó, mờ đục con ngươi ngẫu nhiên toát ra tinh quang.
Người thanh niên tối đó tìm cô ta... thật sự là một kẻ nguy hiểm!
Thời gian mỗi lúc trôi qua một phân, khách mỗi lúc một đông hơn, Tomoko trở nên bận túi bụi.
Lời nói của Akai-san đúng là ứng nghiệm rồi!
Mọi bữa cô có thể vô tư ứng phó với lượng công việc này. Khốn nỗi hôm nay là ngày đèn đỏ, Tomoko làm luôn có vài phần cố sức. Hơn nữa công việc không cho phép ngồi quá lâu.
Mới vừa hỏi ý một bàn khách mới, Tomoko trở lại quầy bar, dặn xong một người thanh niên- chuyên viên pha chế chuẩn bị, đồng thời tranh thủ đứng nghỉ. Chẳng mấy chốc đã xong, gặp thái độ bắt chuyện quá mức thân thiết cũng chỉ qua loa mỉm cười, thật sự nhắc không nổi tinh thần cùng râu ria người tán gẫu.
Có lẽ là từ sau những lần mượn chỗ hắn để chính tay cô phối rượu cho hai vị khách đặc biệt kia, liền mạc danh thu về vài ánh mắt lửa nóng.
Vạn hạnh, Tomoko không riêng gì nấu ăn ngon, mà ngay đến pha chế đồ uống cũng biết. Học những thứ liên quan tới thực phẩm dễ dàng hơn người khác nhiều. Tuy giác quan âm nhạc không ở, thì bù bằng một vị giác bén nhạy. Nhưng tai hại là những thứ Tomoko không thích ăn, mùi vị sẽ càng phóng đại, như tương miso, hay mù tạt, v.v... Còn về mặt kĩ thuật, luyện nhiều thành quen.
Dưới ánh đèn hoa lệ, sáng rực như ban ngày, một vài người khách đều ít nhiều chú ý đến Tomoko, đặc biệt là những bàn mà cô phục vụ. Vóc dáng nhỏ xinh của người Đông Á, da trắng như ngọc, môi đỏ tựa son. Trên mặt mang thương mà chưa làm khí chất biến hóa. Tươi cười đúng mực, trong trẻo tự nhiên, cố tình đáy mắt trời sinh quyến rũ, không dấu vết mà lưu lại tâm hồn người khác.
Tuy nhiên thực tế thì sao?
Trong đầu của Tomoko lúc này lại chỉ là một mớ hỗn loạn, kèm theo không ít lời chửi thề. Dựa vào bản năng cảm giác nhanh nhạy, cô hoàn toàn có thể nhận thấy được những ánh mắt như sói đói kia.
Không! Là so với sói đói còn khiến người ghê tởm.
Cộng lại tất cả kinh nghiệm phía trước mà cô đi làm cho tới bây giờ, thì chỉ đổi thành nơi sang quý hơn, đồng nghĩa những vị khách đại đa số cũng là có địa vị xã hội. Những ánh mắt như thế đã quá quen thuộc với Tomoko. Chỉ là ngày hôm nay thì càng lộ rõ một chút, kéo theo việc cô ứng phó sẽ phiền toái hơn, vì thân phận bày ra tại đó, đều là nhân tinh.
Đặc biệt là lão cáo già bên cạnh này. Dù ông ta bảo dưỡng tốt đến mấy thì cô vẫn đoán được lão phải cỡ tuổi ba cô, bốn năm chục tuổi rồi. Đi làm gần hai tuần, hôm nay là lần đầu cô trông thấy ông ta. Mới vào ra vẻ đạo mạo, nhưng ngang nhiên giở trò đồi bại, khốn khiếp!!!
Tuy nhiên mấy kẻ như vậy mới càng khó dây. Một là nhà giàu mới nổi, thích thể hiện, sắc đẹp hướng hôn đầu. Mà hai thì là kẻ có tư bản vững vàng, và cơ nghiệp to lớn tới mức đủ để tùy tiện làm gì thì làm. Nhìn xem chung quanh người ngồi cùng bàn đều cũng một bộ người cầm đầu, nhưng ngầm lại lấy ông ta làm chủ đạo, Tomoko chỉ e thật sự là kẻ thuộc bế sau.
Hiện tại ông ta đã giữ cô lâu tới một phút từ khi mang ra đồ uống, cánh tay bất ngờ trực tiếp nhằm hướng đùi mặt trong.
Shit!!! Cô thường thường giả làm người hiền lành thật đấy! Nhưng nếu hắn thực sự tưởng cô là vô tri, ngây ngô thiếu nữ thì nhất định phải trả giá đắt!
Chợt ở ngay lúc nước sôi lửa bỏng này, đột nhiên một người lên tiếng gọi cô. Âm thanh cách một hai bàn, còn lớn giọng hối thúc, đủ để khiến lão sắc quỷ chủ nhân của bàn tay ghê tởm kia tạm thời ngừng lại.
Hướng tới đó nhìn lại, Tomoko mạc danh nở nụ cười.
À, người quen!
Cô không cần xé chính mình mặt nạ, trong khi còn đang cần nó. Rất tốt!
Rất biết chọn thời điểm, tự dưng cảm thấy hắn thật quá đáng yêu, làm sao bây giờ?
(Ai ta???:-))
[ Thật lâu mới đăng trở lại, xin lỗi các tình iu vì sự bất tiện này! Đọc xong đừng ngần ngại vote nhé, vừa để Au biết có bao nhiêu người còn đọc. Hoan nghênh comment về truyện, và góp ý chân thành.
-Trân trọng cảm ơn! ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook