Bí Mật Của Thiên Thần
-
Chương 18: Sai lầm của hắn!
Sau khi được mấy anh chị đi trước và mấy bạn đóng góp ý kiến mình thấy vui lắm, mình đã sửa lại tên nhân vật của nữ chính để có sự khác biệt hơn so với những truyện khác, cuối cùng cũng không quên cảm ơn mọi người
-Oanh Di nè! Giờ ra về có làm gì không?
Trấn An ngồi trước mặt nó, hỏi một cách hơi nguy hiểm, nó chỉ lắc đầu tỏ ý là không.
-Vậy thì đi chơi với Trấn An nhé, lâu rồi tụi mình cũng không đi chơi!
-Mình cũng muốn đi lắm nhưng không được, cậu ta không cho..-Mặt nó xụ xuống.
-Cậu ta? Là Minh Luân à? Sao bạn lại phải sợ hắn ta thế?
Trấn An có chút hơi bực, cảm thấy không vui chút nào, nói thẳng ra là ghen ấy.
-Chuyện dài dòng lắm!
Nó thở dài, Trấn An nhìn nó rồi suy nghĩ điều gì đó trong đầu.
-Hay là vậy đi, chúng ta không chỉ đi có hai người...
Trấn An mỉm cười, nó thì ngớ người ra, ''chúng ta không chỉ đi có hai người'' là ý gì?
*Tại căn-tin của trường...
-Nè, anh cho tụi tui đi chơi nha!
-Tụi tui?-Chân mày hắn co lại.
-Thì là tôi, Nguyệt Tâm, Tiểu My và Trấn An.
Thế đấy, Trấn An khôn lắm, cố tình rủ thêm Nguyệt Tâm và Tiểu My đi theo, nếu vậy thì sát xuất được đi cũng cao hơn.
-Thật?
Hắn hỏi, tụi nó gật gật đầu như cổ máy tự động, hắn cũng không muốn cho nó đi, đặc biệt là có cả Trấn An, hắn biết Trấn An là người đã bài ra cái trò này, nhưng vì có Tiểu My và Nguyệt Tâm đi cùng nên Trấn An sẽ không manh động gì được.
-Được thôi, tôi cho phép, nhưng chỉ đi được 3 tiếng!
Hắn ra giá, tụi nó nhìn nhau một lúc rồi lại gật đầu, kén chọn là cả đám ở nhà như chơi.
Giờ ra về, trường nó học sinh cũng khá đông nên mỗi lần ra về là như một đàn kiến ấy với lại trường cũng rất rộng nữa, nếu mà lạc nhau thì mất cả tiếng để tìm chẳng đùa.
-Chúng ta đi thôi!
Trấn An nói, nó nhìn xung quanh mà chẳng thấy Nguyệt Tâm và Tiểu Mi đâu.
-Còn Nguyệt Tâm và Tiểu My nữa mà? Họ đâu rồi?-Nó thắc mắc.
-À, hai người họ nói có việc nên về trước rồi, chỉ còn hai chúng ta thôi!
-Nhưng......
Nó nhớ tới hắn, hắn mà biết không có Nguyệt Tâm và Tiểu My đi cùng thế nào cũng bắt nó ở nhà cho xem
-Yên tâm đi, hắn ta về trước rồi, khỏi cần lo đâu!
-Nhưng...Haizzz, thôi cũng được, chúng ta đi thôi.
Nó đeo ba lô lên vai rồi cùng đi chơi cùng Trấn An, địa điểm của hai đứa nó hướng tới là trung tâm giải trí, vì ngoài chỗ đó ra không có chỗ nào có nhiều trò chơi hơn cả.
Là hàng xóm từ nhỏ nên nó với Trấn An khá thân, hai đứa nó đi chơi với nhau thoải mái lắm, Trấn An thì luôn chiều nó, nhớ lúc nhỏ, nó muốn ăn kẹo mà xui thay là cửa hàng gần nhà lại đóng cửa, nó cứ khóc lóc um sùm, vì thế nên Trấn An mới chạy đi tới cuối hẻm để mua kẹo cho nó, mà lúc đó trời lại mưa, vừa mặc áo mưa vừa chạy, ướt hết cả người, vì thương nó lắm mới làm như vậy, đúng không?
Hai đứa nó dừng chân tại một quầy bán đồ ăn, biết rõ nó thích ăn bánh ngọt nên Trấn An kêu đến 6 loại bánh cho nó, nào là bánh kem dâu, susu chocolate,...Ôi thôi nhiều lắm, nó thấy vậy thì cười tít cà mắt.
-Trấn An là hiểu oanh Di nhất rồi!
Trấn An lấy tay chống cằm nhìn nó, thấy nó cười Trấn An vui lắm, Trấn An thích nhất là nụ cười của nó, ngọt ngào, dễ chịu.
*Mình nhất định sẽ giành lại cậu từ tay hắn ta, chắc chắn!*
*Tại nhà của hắn...
-Quản gia dọn đồ ăn cho tôi, tôi đói rồi!
Nguyệt Tâm đi đến phòng ăn, vừa bước vào thì...Nguyệt Tâm giật mình, hắn đang ngồi ở đó. Thấy Nguyệt Tâm, hắn khẽ chau mày, không phải Nguyệt Tâm nói là đi chơi với nó sao? Sao bây giờ lại ở nhà?
-Sao lại ở đây?-Hắn đanh giọng, Nguyệt Tâm hơi run, nếu hắn mà biết vụ đi chơi này đã có sắp đặt từ trước thì Nguyệt Tâm chết không kịp chối mất!
-Tại...Tại...-Nguyệt Tâm ấp úng làm hắn càng nghi ngờ hơn.
-Nói nhanh lên!
Đầu Nguyệt Tâm rối bời, suy nghĩ là phải làm sao đây, chẳng lẽ nói dối hắn là mình không khỏe nên ở nhà, nhưng vừa nãy còn to tiếng than là đói bụng cơ mà, vụ này chắc phải nói thật với hắn thôi.
-Thì là...Trấn An và Oanh Di đã lâu chưa đi chơi cùng nhau, mà anh lại không cho Oanh Di đi chơi riêng với Trấn An nên mới nhờ em và Tiểu My nói dối là đi cùng!
-Bị hai người họ xúi?-Giọng hắn lúc này còn ghê gợn hơn lúc đầu nhiều, lạnh đến tận óc.
-Không...Là Trấn An!
Vừa nghe dứt câu, hắn liền đứng dậy, hắn đã bị lừa, bị lừa ngay chính tình địch của hắn, thật quá sơ suất.
-Kêu người chuẩn bị xe ngay cho tôi-Nói rồi hắn nhìn sang Nguyệt Tâm-Bọn họ đang ở đâu?
-Hình như đang ở trung tâm giải trí!
Hắn không ''hồi âm'' mà đi thẳng ra ngoài xe, Nguyệt tâm đứng phía sau nhìn thấy những hành động của hắn lúc nãy mà khẽ cười, cái này đúng là hắn đang ghen thật rồi!
-Oanh Di nè! Giờ ra về có làm gì không?
Trấn An ngồi trước mặt nó, hỏi một cách hơi nguy hiểm, nó chỉ lắc đầu tỏ ý là không.
-Vậy thì đi chơi với Trấn An nhé, lâu rồi tụi mình cũng không đi chơi!
-Mình cũng muốn đi lắm nhưng không được, cậu ta không cho..-Mặt nó xụ xuống.
-Cậu ta? Là Minh Luân à? Sao bạn lại phải sợ hắn ta thế?
Trấn An có chút hơi bực, cảm thấy không vui chút nào, nói thẳng ra là ghen ấy.
-Chuyện dài dòng lắm!
Nó thở dài, Trấn An nhìn nó rồi suy nghĩ điều gì đó trong đầu.
-Hay là vậy đi, chúng ta không chỉ đi có hai người...
Trấn An mỉm cười, nó thì ngớ người ra, ''chúng ta không chỉ đi có hai người'' là ý gì?
*Tại căn-tin của trường...
-Nè, anh cho tụi tui đi chơi nha!
-Tụi tui?-Chân mày hắn co lại.
-Thì là tôi, Nguyệt Tâm, Tiểu My và Trấn An.
Thế đấy, Trấn An khôn lắm, cố tình rủ thêm Nguyệt Tâm và Tiểu My đi theo, nếu vậy thì sát xuất được đi cũng cao hơn.
-Thật?
Hắn hỏi, tụi nó gật gật đầu như cổ máy tự động, hắn cũng không muốn cho nó đi, đặc biệt là có cả Trấn An, hắn biết Trấn An là người đã bài ra cái trò này, nhưng vì có Tiểu My và Nguyệt Tâm đi cùng nên Trấn An sẽ không manh động gì được.
-Được thôi, tôi cho phép, nhưng chỉ đi được 3 tiếng!
Hắn ra giá, tụi nó nhìn nhau một lúc rồi lại gật đầu, kén chọn là cả đám ở nhà như chơi.
Giờ ra về, trường nó học sinh cũng khá đông nên mỗi lần ra về là như một đàn kiến ấy với lại trường cũng rất rộng nữa, nếu mà lạc nhau thì mất cả tiếng để tìm chẳng đùa.
-Chúng ta đi thôi!
Trấn An nói, nó nhìn xung quanh mà chẳng thấy Nguyệt Tâm và Tiểu Mi đâu.
-Còn Nguyệt Tâm và Tiểu My nữa mà? Họ đâu rồi?-Nó thắc mắc.
-À, hai người họ nói có việc nên về trước rồi, chỉ còn hai chúng ta thôi!
-Nhưng......
Nó nhớ tới hắn, hắn mà biết không có Nguyệt Tâm và Tiểu My đi cùng thế nào cũng bắt nó ở nhà cho xem
-Yên tâm đi, hắn ta về trước rồi, khỏi cần lo đâu!
-Nhưng...Haizzz, thôi cũng được, chúng ta đi thôi.
Nó đeo ba lô lên vai rồi cùng đi chơi cùng Trấn An, địa điểm của hai đứa nó hướng tới là trung tâm giải trí, vì ngoài chỗ đó ra không có chỗ nào có nhiều trò chơi hơn cả.
Là hàng xóm từ nhỏ nên nó với Trấn An khá thân, hai đứa nó đi chơi với nhau thoải mái lắm, Trấn An thì luôn chiều nó, nhớ lúc nhỏ, nó muốn ăn kẹo mà xui thay là cửa hàng gần nhà lại đóng cửa, nó cứ khóc lóc um sùm, vì thế nên Trấn An mới chạy đi tới cuối hẻm để mua kẹo cho nó, mà lúc đó trời lại mưa, vừa mặc áo mưa vừa chạy, ướt hết cả người, vì thương nó lắm mới làm như vậy, đúng không?
Hai đứa nó dừng chân tại một quầy bán đồ ăn, biết rõ nó thích ăn bánh ngọt nên Trấn An kêu đến 6 loại bánh cho nó, nào là bánh kem dâu, susu chocolate,...Ôi thôi nhiều lắm, nó thấy vậy thì cười tít cà mắt.
-Trấn An là hiểu oanh Di nhất rồi!
Trấn An lấy tay chống cằm nhìn nó, thấy nó cười Trấn An vui lắm, Trấn An thích nhất là nụ cười của nó, ngọt ngào, dễ chịu.
*Mình nhất định sẽ giành lại cậu từ tay hắn ta, chắc chắn!*
*Tại nhà của hắn...
-Quản gia dọn đồ ăn cho tôi, tôi đói rồi!
Nguyệt Tâm đi đến phòng ăn, vừa bước vào thì...Nguyệt Tâm giật mình, hắn đang ngồi ở đó. Thấy Nguyệt Tâm, hắn khẽ chau mày, không phải Nguyệt Tâm nói là đi chơi với nó sao? Sao bây giờ lại ở nhà?
-Sao lại ở đây?-Hắn đanh giọng, Nguyệt Tâm hơi run, nếu hắn mà biết vụ đi chơi này đã có sắp đặt từ trước thì Nguyệt Tâm chết không kịp chối mất!
-Tại...Tại...-Nguyệt Tâm ấp úng làm hắn càng nghi ngờ hơn.
-Nói nhanh lên!
Đầu Nguyệt Tâm rối bời, suy nghĩ là phải làm sao đây, chẳng lẽ nói dối hắn là mình không khỏe nên ở nhà, nhưng vừa nãy còn to tiếng than là đói bụng cơ mà, vụ này chắc phải nói thật với hắn thôi.
-Thì là...Trấn An và Oanh Di đã lâu chưa đi chơi cùng nhau, mà anh lại không cho Oanh Di đi chơi riêng với Trấn An nên mới nhờ em và Tiểu My nói dối là đi cùng!
-Bị hai người họ xúi?-Giọng hắn lúc này còn ghê gợn hơn lúc đầu nhiều, lạnh đến tận óc.
-Không...Là Trấn An!
Vừa nghe dứt câu, hắn liền đứng dậy, hắn đã bị lừa, bị lừa ngay chính tình địch của hắn, thật quá sơ suất.
-Kêu người chuẩn bị xe ngay cho tôi-Nói rồi hắn nhìn sang Nguyệt Tâm-Bọn họ đang ở đâu?
-Hình như đang ở trung tâm giải trí!
Hắn không ''hồi âm'' mà đi thẳng ra ngoài xe, Nguyệt tâm đứng phía sau nhìn thấy những hành động của hắn lúc nãy mà khẽ cười, cái này đúng là hắn đang ghen thật rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook