Đồng Hạo gác điện thoại xuống, lấy tay quệt đi giọt mồ hôi ở trên trán. ông vừa mới nói chuyện với ông chủ của mình xong, khí thế của ông chủ thật là lớn, may mà mình không phải thường xuyên gặp ông chủ, nếu không, từng tuổi này rồi, dễ bị bệnh tim mạch lắm.

Trong phòng chủ tịch tập đoàn CL, Mục Cẩn đứng trước cửa kính to tướng, nhìn xuống cảnh vật bên dưới, hai bàn tay đút vào túi quần, dáng anh cao ngất, cái lưng thẳng tắp, ánh trăng ngoài kia chiếu vào, khiến cái bóng thật dài của anh đổ xuống trên mặt đất.

-“Tĩnh Huy à.” – Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Đôi mắt âm trầm như chứa vô tận bóng tối không sao tả được, cả người phát ra một tia lệ khí dày đặc, trông anh bây giờ như là một ác ma khát máu, mong muốn tìm kiếm một thứ gì đó để thỏa mãn sự khát máu của mình, một thứ gì đó, làm vật hy sinh.

Anh vốn không muốn động đến bọn họ, anh vốn không muốn cô có bất kì liên lạc nào với những người cô từng quen trước đây, dù cho là có quan hệ tốt hay xấu.

Anh đưa cô rời khỏi tỉnh A, hủy đi hết thảy những gì có khả năng khiến cô nhớ lại, tiêu diệt hết thảy những thứ có thể khiến cô rời xa anh, khiến cô mất hết mọi thứ, khiến cô chỉ còn có anh, chỉ để giữ cô lại bên mình.

Nhưng mà, có những kẻ lại thích chống lại anh, nhiễu loạn kế hoạch của anh, khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Đã như vậy, đừng trách sao anh vô tình. Tất cả bọn họ, anh sẽ khiến cho họ không thể nào sống ở nước V được nữa.

Anh quay lưng lại, đi đến bên bàn, vớ lấy cái áo khoác, sau đó bước ra khỏi phòng.

*-*

Bây giờ là 9 giờ tối, thường thì giờ này những người giúp việc đã được anh cho nghỉ ngơi, ngoại trừ bọn Trần thúc được đặc cách ở trong biệt thự, thì cũng chỉ còn anh với cô.

Mục Cẩn mở cánh cửa, bước vào căn nhà nhỏ trên cùng của mình, căn phòng tối thui. Cô không bật điện, hay là cô không ở nhà. Chân mày anh nhíu lại, thường thì cô không bao giờ về trễ như vậy.

Mục Cẩn bước lại gần chỗ bật công tắc, đang tính bật đèn lên, thì đột nhiên, một thân hình nhỏ nhắn, mềm mại áp vào lưng anh, hai cánh tay gầy xinh xinh vòng qua thắt lưng anh, sau đó, giọng nói đầy ý cười của cô vang lên:

-“Ông xã, chúc mừng sinh nhật.”

Mục Cẩn quay người lại, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô:

-“Ừm, cám ơn bà xã!”

Cho dù là trong bóng tối, nhưng dựa vào giọng nói của anh, cô vẫn có thể biết được lúc này miệng anh chắc chắn đang cong lên thành một đường.

Không đợi cho anh phản ứng, cô rời khỏi vòng ôm của anh, dắt tay anh kéo đến bên sân thượng, ở đó đang bày một bàn tiệc nho nhỏ do cô chuẩn bị.

Nhìn thấy trên bàn nào là mì trường thọ, súp miso, canh rong biển,Mục Cẩn bật cười, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo:”Em cũng tôn trọng văn hóa á châu nhỉ! Nhưng nhiều thế này, làm sao anh ăn được hết!”

Đỗ Mạn Linh bất mãn chu môi :”Gì chứ, anh dám chê hả, đây toàn là những món em nấu đấy nhé, anh nên vừa lòng mới phải.”

Mục Cẩn lại bật cười, anh kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó chuyển xuống môi, hôn cô thật sâu mới nhẹ nhàng nói:”Cám ơn em!”

Thật ra, anh không biết hôm nay vốn là sinh nhật mình. Cả dòng họ cũng chỉ có một mình anh, ngay từ lúc 12 tuổi, anh đã phải gánh vác trách nhiệm của người thừa kế, làm sao còn thời gian cho mấy trò này.

Vì vậy, khik nhìn thấy bàn tiệc là lùng này, hơn nữa lại còn là do cô nấu, trong lòng anh chợt cảm thấy hạnh phúc kì diệu. Được đón sinh nhật cùng với người mình yêu , thì ra lại hạnh phúc như vậy.

Đỗ Mạn Linh vốn muốn nấu những món trên bàn cho anh ăn, nhưng ai ngờ hôm nay anh lại về trễ, món ăn đã nguội hết, không thể ăn được, thế nên mục đích cô dẫn anh ra đây cũng chỉ là để khoe cái bàn tiệc này thôi.

Ngồi trong lòng Mục Cẩn, ngước mặt lên, nhẹ nhàng đặt môi lên yết hầu của anh, khẽ mút nhẹ, sau đó thỏa mãn nói:”Ông xã, cám ơn anh, cám ơn anh vào ngày này của 33 năm trước, đã xuất hiện trên cuộc đời này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương