Đỗ Mạn Linh cảm nhận được từng ngón tay của Mục Cẩn đang luồn vào tóc cô, vuốt nhẹ, người tài xế này cũng là người có lâu năm kinh nghiệm, lái xe rất vững, không khí trong xe rất im lặng, khiến đôi mắt của cô cứ khép lại.

Lúc này, giọng nói trầm ấm, gợi cảm của Mục Cẩn lại vang lện:

-“Bọn anh đều là những người bận rộn, Hàn Tư Viễn và Mạc Thừa Phong thường xuyên phải đi công tác nước ngoài, Diệp Khuynh thì hằng năm phải ở bộ đội, gần đây mới được điều về quân khu thuộc tỉnh T, nên có thể nói, từ khi lấy em, đây là lần đầu tiên bọn anh được tụ họp với nhau.”

Nói xong lí do hoàn hảo của mình,. Mục Cẩn mới nhìn xuống ngưởi đang gục trong lòng mình.

Đỗ Mạn Linh chỉ thấy cô càng ngày càng buồn ngủ, hình như ông xã của cô vừa mới nói gì đó, nói gì nhỉ, giọng của anh êm tai quá, giống như tiếng suối chảy vậy, thật êm tai…

Mục Cẩn nhìn dáng vẻ ngủ đến không biết trời trăng của cô, đưa tay lên má, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó là đến đôi mắt, cái mũi, đôi môi. Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên thật ngộp ngạt, người tài xế cảm thấy tim mình đang đập thật nhanh, mồ hôi bắt đầu ứa ra, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng xe.

Đỗ mạn Linh dường như cảm thấy lạnh, cô run người một cái, cái mũi nhăn nhó, sau đó, một luồng ấm áp mà dịu dàng bao trùm lấy cô, khiến cô trở nên thoải mái, khẽ mỉm cười, rồi lại lâm vào ngủ say.

Ôm Đỗ Mạn Linh trong lòng. Đây là vợ anh, là người phụ nữ của anh, là của anh, của anh. Không ai có thể cướp đi, vì anh sẽ làm tất cả, để giữ cô ở bên mình.

*-*

Đỗ Mạn Linh hơi cục cựa một lát, sau đó mở mắt ra, cô hơi mắc đi vệ sinh, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, một lát sau mới chịu ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh, không có ai. Hèn gì cô thấy hơi lạnh.

Bước xuống giường, lần mò đi đến phòng vệ sinh. Sau khi giải quyết vần đề sinh lí xong xuôi, cô liền đi lòng vòng tìm kiếm Mục Cẩn, saogiờ này mà anh vẫn còn chưa ngủ.

Tìm một hồi, cô cũng phát hiện một bóng dáng cao lớn đang ngồi trước bàn làm việc của hai người. Trước mặt anh là một cái ly gì đó, chắc là nước.

Cô bước đến gần, cả người anh như chìm vào bóng đêm, quanh thân bao phủ một loại không khí âm trầm mà nguy hiểm. Đỗ Mạn Linh không để ý nhiều đến như vậy, cô vừa ngáp vừa vòng qua cái bàn, đến bên cạnh anh, tự nhiên mà ngồi vào lòng anh.

Mục Cẩn cũng rất phối hợp, anh giương tay ra cho cô có chỗ chui vào, sau đó lại đặt bàn tay lên thắt lưng của cô, hưởng thụ cảm giác khi cô cọ cọ gương mặt vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng hỏi:

-“Không ngủ được à?”

-“ Em lạnh.” – Giọng điệu vẫn còn ngái ngủ. Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trong đêm tối, lồng ngực anh cũng chấn động. Biết là anh cười nhạo mình, thì sao, cô chính là kẻ không có ông xã bên cạnh thì khó ngủ đấy, anh có thể làm gì được cô. Đang oán thầm trong lòng, thì lại nghe tiếng anh:

-“Không ngủ được thì bồi anh đi.”

-“Làm gì?”

Không đợi anh trả lời, cô đã biết anh muốn làm gì, bởi vì bàn tay to lớn của anh đã xốc áo của cô lên, luồn vào trong. Vì cô đang mặc áo sơ mi của anh nên anh đã không tốn sức mà đưa tay vào nơi thần bí của cô bắt đầu vuốt ve.

-“ Ông xã, anh…ưm…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương