Min gia hơn bảy giờ tối đã giảm lửa bớt đèn, toà thành đồ sộ cũng theo đó mà lặng đi, khuất sau bức tường cao ba mét với đủ các lớp bảo hộ.

Kibam lúc này đang vui vẻ ngồi xem phim ở phòng khách, trong lòng là thố trái cây mà Jungkook đã tận tay gọt rửa cho nàng.

-Taehyung đâu rồi?

Nàng tiểu thư khẽ hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào màn hình ti vi. Thói quen xấu này của cô giống hệt với cậu ba, Jungkook nghĩ thầm.

-Thưa cậu chủ đang ở phòng văn thư.

Kibam nghe đến đây liền nhíu mày, cô nói.

-Anh lên bảo anh ấy nghỉ ngơi đi, Taehyung đã ở trong đó cả ngày nay rồi.

Jungkook cúi đầu nhận lệnh, sau đó cũng im lặng rời khỏi phòng khách mà đi tìm Taehyung, như lời Kibam dặn.

Hắn đến trước cửa phòng văn thư trên tầng hai của toà thành, lại trông thấy hàng loạt ánh sáng trắng đang toả ra từ khe cửa, như một thông tin dùng để xác nhận sự tồn tại của Taehyung. Jungkook đưa tay gõ từng nhịp lên khung cửa gỗ, sau khi nghe tiếng người chấp thuận mới đẩy cửa bước vào.

Yoongi lúc này đang đưa lưng về phía Jungkook, nửa thân dưới thoải mái dựa lên bàn làm việc, trước mặt gã là Taehyung ngồi trên ghế tổng, dường như cả hai đang có một trò chuyện phiếm.

-Có chuyện gì vậy?

Thấy Jungkook chỉ chăm chăm nhìn họ mà không nói lời nào thì Taehyung mới chủ động hỏi.

-À ...vâng...tiểu thư biết cậu chủ còn làm việc nên muốn khuyên cậu sớm nghỉ ngơi.

Taehyung nghe thế thì gật đầu như hiểu. Yoongi ở bên cạnh cũng ý thức được đêm đã buông, thế nên gã không làm phiền đối phương nữa, đứng dậy mà thu dọn tài liệu của mình.

-Ngày mai anh lại đến được không, em vẫn chưa nắm rõ lắm việc suất nhập kho tại cảng, với cả dây chuyền phân phối hiện tại cũng gặp chút vấn đề.

Yoongi lúc này khẽ nhíu mày làm ra bộ dáng bắt đắc dĩ, lại mỉm môi cười, gã nói.

-Em nên thưởng cho anh đi, vì chẳng bao giờ anh làm việc hăng hái như thế này cả.

-Được được, sẽ thưởng anh sau.-Taehyung cười khổ, đưa tay đẩy đẩy lưng đối phương

Yoongi miễn cưỡng theo ý Taehyung mà đi ra phía cửa. Jungkook lúc này nép sang một bên nhường đường cho họ.

Và như nắm bắt được cái nhìn trộm mà tên quản gia đã luôn đặt lên mình cùng Taehyung kể từ khi hắn xuất hiện, Yoongi thích thú mở miệng.

-Ngủ ngon, bé cưng.

-Anh cũng vậy.-Taehyung nheo mắt đáp


.

..

...

...

...

..

.

Sau khi tiễn Yoongi dưới nhà, Taehyung lại quay đầu hướng về phòng khách vì cậu nghe bảo Kibam đang ở đó xem phim, mà trong suốt quá trình này Jungkook đều không rời khỏi cậu nửa bước.

Taehyung thấy quản gia cứ kè kè bên mình như bảo mẫu liền có chút khó hiểu, cậu hỏi hắn.

-Anh có chuyện cần bàn sao?

-Không có.-Jungkook đáp

-Thế sao cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, thần sắc tôi tệ lắm à?

Jungkook mím môi, lại không biết phải trả lời thế nào. Suy đi nghĩ lại, hắn buộc miệng nói.

-Dạo nay tôi thấy em qua lại với Yoongi nhiều hơn bình thường, chỉ muốn nhắc em cẩn thận.

Taehyung nghe thế liền im lặng như nghĩ ngợi, đẩy lưỡi trong miệng, sau đó cũng tán thành.

-Tôi sẽ chú ý. Chỉ là tôi tiếp xúc với Yoongi nhiều, không cảm thấy anh ấy có ác ý, Jungkook anh đừng nghĩ nhiều quá.-Taehyung cười, vỗ vỗ vai hắn, sau lại hướng đi gặp Kibam

Jungkook bấy giờ bị bỏ lại thì chẳng biết phải nói gì. Bởi hắn đâu có mù mà không thấy những điều Taehyung đang nhắc đến, Yoongi thực sự không nhắm vào họ vì gã ta còn nhiều thứ để lo hơn hai người lạ đến từ Kim gia này. Chỉ là Jungkook không muốn ngày nào cũng phải thấy cảnh Yoongi kè kè bên cậu ba, càng không muốn nghĩ đến lúc riêng tư thì cả hai gần gũi đến thế nào.

Hắn thừa nhận bản thân đang ghen, vì hắn yêu Taehyung và hắn chẳng muốn bất kì bàn tay nào có thể tự tiện thoải mái chạm vào cậu.

Nhưng quy luật vẫn là quy luật, Jungkook chỉ là một bầy tôi tớ không có chút quyền lực, làm sao có thể ngẩng cao đầu mà dành lấy Taehyung, chưa kể cậu còn là một người rất cao ngạo, nếu bắt cậu ngồi yên trong lòng hắn thì Taehyung nhất định sẽ không chịu được.

Jungkook chỉ sợ rằng nếu Taehyung cứ tiếp tục xa rời hắn như lúc này thì có khi nào cậu sẽ không còn thích hắn nữa. Và trước khi hắn trả hết mối thù của mình với Hyunsuk thì hắn cũng sẽ đánh mất Taehyung.

Jungkook lo sợ cho những điều mà trước đây bản thân chớ hề để ý đến. Việc yêu thích Taehyung nằm ngoài kế hoạch của hắn, việc cậu trở thành điểm yếu của mình cũng nằm ngoài kế hoạch của hắn...

.


..

...

...

...

..

.

Ngày hôm sau, Yoongi như đã hẹn mà đến gặp Taehyung từ sớm. Cả hai cùng nhau dùng bữa sáng, chỉ là trong lúc bọn họ đang vui vẻ bàn chuyện, Kibam vốn có thói ngủ nướng nay lại dậy sớm hơn bình thường, mắt nhắm mắt mở đi vào phòng ăn.

Trên người cô nàng là một bộ váy ngủ rộng in hình thỏ trắng đính ren, tay chân nữ nhân lại nhỏ nhắn thon dài, nhìn qua đã thấy một trời dễ thương khả ái.

Taehyung trông thấy bộ dáng mơ màng này của Kibam thì không khỏi phì cười. Cậu đón lấy bàn tay nhỏ bé đang chìa ra của cô nàng, thuần thục đặt Kibam ngồi vào giữa lòng mình, lại ra hiệu cho Jungkook mang súp bắp nếp nấu cùng rong biển lên. Đây là món mà tiểu thư vốn rất thích.

-Nhìn em kìa, chẳng giống một quý cô chút nào.-Yoongi cười, trông theo chỏm tóc nhỏ chỉa chỉa như ăng-ten của Kibam

Taehyung lúc này khẽ vuốt lại mái tóc đen dài đã có chút lộn xộn sau giấc ngủ của cô nàng, lại bị Kibam cạp một cái vào tay.

-Em cần gì phải ra dáng thục nữ, Taetae thích em như vầy nhất không phải sao?-cô nói rồi quay đầu nhìn người chồng trên danh nghĩa của mình, đôi má phính theo cái mỉm môi mà căng lên

Taehyung lúc này bị hỏi không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành nói thật.

-Thật ra thì anh thích một cô nàng cao trên mét bảy với ba vòng hoàn hảo, mặc một chiếc váy đỏ xẻ tà và đeo vòng cổ kim cương hơn...

-Nè nha!!!

Kibam nghe đến đây liền bốc hoả, quát một tiếng lớn. Hành động phẫn nộ này của nữ tử không những không có chút uy hiếp, ngược lại còn khiến cho Taehyung và Yoongi được dịp cười vang, kể cả Jungkook vừa mang súp lên cũng phải che miệng.

-Mọi người chỉ giỏi bắt nạt em thôi!

-Được rồi được rồi, không cười em nữa. Nào, ăn súp đi, hôm nay anh đã dặn đầu bếp cho thêm vani, rất hợp với khẩu vị của em.

Taehyung xoa xoa đầu Kibam như tạ lỗi, lại chủ động đút cô ăn vài muỗng đầu, sau đó mới trả muỗng lại cho cô nàng tự ăn, còn cậu thì tiếp tục trò chuyện với Yoongi về công việc dang dở.

Mãi cho đến khi Yoongi nổi hứng gợi chuyện gia đình thì không khí trên ăn mới lặng đi một chút.

-Thế hai đứa định khi nào ly hôn?


Taehyung nghe được lời này thì ý cười trên môi cũng chợt tắt, cậu nhất thời không biết phải nói gì, sau lại đưa mắt nhìn Kibam đang ngồi trong lòng mình.

Kibam lúc này lấy khăn lau miệng, vẻ mặt thanh thuần của thiếu nữ trong một khắc liền trở nên nghiêm túc, đối diện với câu hỏi của Yoongi bằng thái độ thản nhiên nhất có thể.

-Ít nhất cũng phải hai năm nữa. Dù gì ông nội cũng đã giao rất nhiều việc cho anh ấy, ông chắc chắn sẽ không thể anh ấy rời đi quá sớm...

Yoongi gật đầu như nghe hiểu, lại nhìn Taehyung với ánh mắt thương cảm, gã nói.

-Hyunsuk bắt ép em vào một cuộc hôn nhân chính trị, trước đó còn có ý định thủ tiêu em...Trong hai năm này em nhất định phải triệt diệt ông ta trước, nếu không đường đi sau này sẽ rất bất tiện.

Taehyung khẽ đáp lời gã như thừa nhận, sau lại nói.

-Thật ra...em đã nghi ngờ về tội lỗi của Hyunsuk, nhưng em không có đủ bằng chứng để chứng minh điều đó, và khởi tố ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng gì...

-Nếu nằm trong khả năng thì anh sẽ giúp em.

Yoongi lúc này thả xuống một câu, lại khiến những kẻ có mặt lặng đi như tờ, vì theo quán tính thì gã sẽ chẳng bao giờ giúp đỡ ai nếu nó không mang về lợi lộc gì cho gã.

-Đừng lo, Taehyung là người Kibam xem trọng, anh nhất định không có ý gì xấu.

-Cảm ơn anh.-Taehyung khẽ cười

Jungkook bấy giờ ở một bên của cuộc trò chuyện, nghe xong thì có chút không hài lòng, nhưng hắn cũng chẳng có quyền phản đối hay ý kiến nếu Taehyung cảm thấy ổn với điều đó.

Và bất giác, tên quản gia cảm thấy cậu ba đang ngày càng xa khỏi tầm với của mình.

.

..

...

...

...

..

.

Namjoon rít một hơi từ điếu xì gà trên tay, mùi hương cay nồng thoảng qua đầu mũi khiến gã suýt sặc. Gã nhanh chóng dụi tắt nó, lại cảm thấy mình bỏ ra vài chục đô cho thứ này thật sự rất đáng.

Seokjin trông theo biểu cảm khổ sở trên mặt Namjoon, lại không khỏi bật cười.

-Xì gà Min gia sản xuất, lô đặc biệt đấy.

-Em không tài nào chịu nổi.

Namjoon khẽ nói, lại nhìn qua hộp xì gà mười cây được đựng trong khung kiếng lót vải nhung đỏ, cực kì sang trọng. Rồi như nhận ra mùi hương quen thuộc đang chơi đùa với cánh mũi mình, cậu hai Kim gia mới mở miệng hỏi.


-Trong này có cần sa à?

-Đồ chơi của nhà lớn thì phải thế chứ. Tẩu toát từ Hồng Kông đến Macau, Dubai cũng không chừa.

Seokjin vui vẻ đáp lại, cầm lên điếu xì gà mà Namjoon vừa dụi tắt trong gạt tàn, thong thả bật lửa rồi đặt lên môi mà kéo một hơi.

Namjoon dõi mắt theo làn khói trắng đang rơi rớt từ kẽ môi ai kia, theo gió điều hoà thổi mà bay về phía cửa kiếng của văn phòng.

-Jungkook dạo này có nói gì với anh không?

Seokjin lắc đầu, quan sát thành phố đang dần trở nên tĩnh lặng khi trời đã vào trưa, anh bảo với em trai mình.

-Jungkook là một thằng oắt thông minh, nó sẽ không nói hết tất cả cho anh chỉ vì anh giúp nó chút việc đâu. Vả lại bây giờ hai đứa nó có Min gia chống lưng rồi...chắc chẳng dựa dẫm vào anh nữa.

Cậu em trai nghe được lời này thì khẽ nhíu mày lại, gã nói với Seokjin.

-Hai đứa nó đang muốn đối đầu với chúng ta, anh nhìn ra đúng không?

Seokjin bật cười lắc đầu, rít thêm một hơi nữa.

-Tụi nó không đấu với mình, tụi nó đấu với Hyunsuk, Taehyung thì đã chán ghét lão già đó từ lâu rồi, còn Jungkook thì là chuyện tư thù cá nhân.

Namjoon lúc này như ngờ ngợ ra điều gì đó, gã nhẹ bước đến trước bức tường kiếng trong suốt, quan sát thành phố trên mây của họ.

-Vậy việc anh báo cho ba biết chuyện Taehyung đến công ty anh làm việc, cả chuyện anh bảo em đến đưa Taehyung đi, và việc anh xúi ba đẩy nhanh ngày cưới của Taehyung...sau cùng đều hướng mũi nhọn về phía Hyunsuk?

Seokjin lúc này vui vẻ gật đầu, mắt anh nhìn qua tệp hồ sơ vừa được thư ký chuyển đến, mỉm môi cười.

-Anh bảo em rồi, cứ để tụi nó đấu với ông ta đi, một khi Hyunsuk đã sứt đầu mẻ trán thì tất cả chỗ này sẽ là của em.

-Nếu dễ ăn như lời anh nói thì em đã chẳng phải lo gì rồi.-Namjoon nhíu mày, lại bực bội chuyện mình tra không ra hành tung của hai kẻ kia

Seokjin bật cười, cảm thấy tư duy của Namjoon thực có chút đơn giản, nếu không muốn nói thẳng ra là ngu ngốc. Bởi một khi mà gã đã ghét ai đó thì gã liền sẽ nghĩ cách gây bất lợi cho họ, chứ chẳng thèm quan sát xem sau lưng họ có ai. Nước đi này quá mức nóng nảy và hồ đồ.

-Anh nghĩ hiện tại em nên tự bồi dưỡng năng lực của mình đi, vì khi Hyunsuk ngã xuống thì em là đối thủ tiếp theo trên bàn cờ chính trị với Min gia. Và anh cá là Taehyung đã nhận ra điều này rồi.

Namjoon bấy giờ có chút khó hiểu, gã quay đầu nhìn Seokjin, lại hốt hoảng khi trông thấy vị anh cả đã kéo hết điếu xì gà, chỉ còn phần đuôi bị anh nhấn vào gạt tàn để dụi tắt.

-Sao lại nhắm vào em mà không phải chúng ta?

Seokjin bấy giờ đưa tay lật xem tài liệu trên bàn, anh cười nói.

-Tụi nó sẽ không đụng đến anh, vì anh là đồng minh mà.

...

..

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương