Sau khi biết đứa con út của mình gian díu với Jeonji, Hyunsuk vốn đang ở một đất nước khác làm việc liền hùng hùng hổ hổ trở về, mà mục đích chính là để xử tội Taehyung, nghiêm trọng hơn là giết chết cậu.

Taehyung lúc này ở trong phòng khách, đứng trước ba người nhà trên danh nghĩa của mình, thế nhưng nét mặt lại không có nổi một tia lo lắng.

Mục đích Taehyung tìm gặp Jeonji vốn chỉ có nhiêu đó, chọc điên Hyunsuk trước lễ cưới.

Taehyung biết ông ta không thể đánh mình vì cậu vốn là món hàng sắp được chuyển đi để đổi lại một hợp đồng làm ăn ngon nghẻ. Nhưng nếu Hyunsuk nhịn không được mà động tay động chân với Taehyung thì lễ cưới sẽ bị trì hoãn, thậm chí là huỷ bỏ nếu tình hình nghiêm trọng thêm.

Hyunsuk bấy giờ ngậm xì gà trong miệng, phía đầu giấy bọc da đã sớm bị ông cắn nát, tay phải cầm trượng cũng khẽ siết chặt, ánh mắt dành cho Taehyung trước sau đều ngập mùi sát khí.

-Mày biết tội của mày chưa?

Namjoon chủ động lên tiếng, hòng phá đi cái không gian im lìm căng thẳng lúc bấy giờ.

-Con đã qua đêm với mợ hai.

Taehyung thản nhiên như không mà đáp lại, chẳng hề trốn tránh câu hỏi của đối phương.

Nhưng xui thay thái độ thoải mái quá mức này của cậu đã chọc điên Hyunsuk. Ông ta cầm lấy ấm trà bằng sứ ném mạnh về phía Taehyung. May mắn làm sao khi tay ông ta lại có chút run, ấm trà cứ thế sượt qua vai cậu mà va vào lò sưởi phía sau, vỡ tan tành.

-TAEHYUNG!!! MÀY ĐẾN CUỐI CÙNG LÀ MUỐN CÁI GÌ?! MÀY ĐANG GÂY CHIẾN VỚI TAO ĐÚNG KHÔNG?!

Hyunsuk bừng bừng lửa giận, trên trán cũng hằn rõ gân xanh như vô cùng uất nộ. Ông bực mình quát tháo, ngăn không được nước mắt sinh lý trào ra, gương mặt cũng theo đó mà đỏ màu.

-Ba bình tĩnh một chút.-Seokjin ở một bên đỡ lấy Hyunsuk, lại nhíu mày nhìn về phía Taehyung

Taehyung không muốn tiếp tục nhẫn nhịn trước mặt Hyunsuk nữa, cậu thẳng thừng nói với ông ta.

-Ông có thực sự thích cô ta đến thế không? Ông biết rõ cô ta không phải mẹ, tôi cùng cô ta gian díu thì làm sao?

Hyunsuk càng nghe Taehyung nói thì càng bốc hoả, buông lời mắng chửi chẳng nể mặt ai.


-Mày mẹ nó cũng biết con đĩ đó giống ai, thế mà mày cũng có thể cùng nó lên giường!! Vợ tao ít nhất cũng đã từng bỏ công dạy dỗ yêu thương mày, mày làm cái chuyện đó không cảm thấy chính mình vô học hay sao?!

Taehyung nghe xong cũng không có ý định nhượng bộ, liên thoắt đáp trả.

-Jeonji giống mẹ, nhưng có giống mẹ tôi đâu? Tôi làm gì phải thấy thẹn đây?

-Đủ rồi Taehyung!!

Seokjin không nhịn được nữa mà quát lên, hòng ngăn cản em trai mình mở miệng nói ra những điều dại dột không đáng. Bởi anh không sợ Hyunsuk đánh đập hay nhốt Taehyung lại, vì như vậy thì hôn lễ chắc chắn sẽ bị trì hoãn, đúng như ý định ban đầu. Seokjin chỉ sợ trong lúc Hyunsuk nổi điên liền sẽ đi mất tỉnh táo, làm ra loại chuyện không hay.

Taehyung bị Seokjin lên tiếng ngăn cản thì uất ức trong lòng càng lớn mạnh, cậu không biết vì sao mình cứ phải nhượng bộ và quy hàng trước Hyunsuk, trong khi chính ông ta đã đẩy cậu vào cái thế khốn cùng này.

Nghĩ vậy, Taehyung tiếp tục châm dầu vào lửa, mặc kệ Seokjin có can ngăn.

-Miệng thì lúc nào cũng nói yêu vợ mình, thế mà còn ra ngoài vui vẻ với người khác, vui đến mức đẻ ra một đứa thừa thãi là tôi, đúng là nực cười.

-MÀY CÂM MỒM! CÂM MỒM LẠI CHO TAO!!!

Hyunsuk bấy giờ đã tức đến sôi máu, quăng cây trượng về phía Taehyung, lại trực tiếp tiến tới ẩu đả với cậu. Nét mặt ông lúc này tối tăm và cáu bẩn, như chuẩn bị tiễn Taehyung xuống mồ.

Seokjin bấy giờ phản ứng không kịp, khi anh đuổi theo Hyunsuk thì chân lại bất cẩn vấp vào cạnh bàn mà ngã xuống, miệng lại không ngừng hét lên hòng mong Hyunsuk bình tĩnh lại. Trong khi Namjoon đứng ở một góc, thái độ chẳng có chút quan tâm.

Thú thực Namjoon mong Hyunsuk có thể ngay tại giờ khắc này giết chết Taehyung, càng nhanh càng tốt, rồi gã sẽ đem xác cậu vứt cho lũ chó mình nuôi, để chúng xé xác cậu ra như kền kền đói, đến xương cũng không chừa.

Taehyung bị Hyunsuk nắm cổ áo nâng lên nhưng trong mắt lại không có nổi một tia dao động, ngược lại càng vui vẻ hơn bao giờ hết khi thấy đối phương bị mình chọc cho tức điên.

Trước đây mỗi lần Hyunsuk tức giận Taehyung đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ là hiện tại cậu không còn là một đứa trẻ sống trong cái bóng của người nhà nữa. Cậu đã nhận thức được giá trị của mình, hơn hết Taehyung biết bản thân đang đứng ở đâu, và vì sao phải ngẩng cao đầu mà sống.

Suốt những tháng ngày qua Taehyung chỉ là một con người hèn mọn, và đôi khi lại quá yếu đuối để có thể tự bảo vệ chính mình. Nhưng may thay bầu trời đầy sao kia vẫn còn chỗ cho cậu.


Jungkook đã lôi Taehyung ra khỏi những u uất luôn giam cầm cậu. Hắn cho Taehyung một mục đích sống và khơi dậy tất cả lòng nhiệt thành mà cậu dành cho cuộc đời.

Và hệt như lời Taehyung từng nói, cậu mang ơn Jungkook, dù hắn có đang lợi dụng cậu đi chăng nữa thì cũng chính tay hắn đã tạo nên cậu của ngày hôm nay. Mạnh mẽ, kiên cường, vững chãi.

Taehyung lúc này cảm thấy vô cùng hài lòng khi cái kén ngột ngạt kia đã được phá vỡ và những cánh bướm đang từ từ nở rộ sau một khoảng dài ngủ yên.

...

Jungkook túc trực bên ngoài, nghe thấy trong phòng khách vang ra tiếng động lớn thì không khỏi lo lắng. Như hắn tính toán từ trước, Taehyung không thể tự mình giải quyết êm đẹp mọi thứ, và nếu hắn không ra tay thì cậu chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Nghĩ đến đó Jungkook cầm điện thoại lên, nhắn vài chữ đơn giản, không bao lâu sau liền có tin truyền tới từ bên ngoài cửa dinh thự.

Jungkook thấy người hầu đến báo tin cho mình thì gật đầu, sau lại nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng khách, nơi những âm thanh hỗn loạn vẫn không ngừng vang lên.

-Thưa ông lớn, có cụ Min đến thăm.

Một lời này hắn nói ra, không gian bên trong đã hoàn về im lặng. Sau một lúc chờ đợi, Hyunsuk từ trong phòng bước ra, trên trán ông vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nhưng nét mặt vốn tức giận ban nãy lại trở nên sốt sắng thấy rõ.

-Phòng khách không dùng được, đưa ông ấy đến phòng trà, pha loại trà ngon nhất, mang cả bánh mứt lên, ta đi chuẩn bị một chút.

Hyunsuk nói rồi chạy nhanh lên lầu, cốt để sửa soạn cho cái bộ dạng lếch thếch của bản thân lúc này.

Jungkook gật đầu khi nghe lệnh ông, lại quay sang phân công cho người làm.

Seokjin từ trong phòng khách bước ra, vẻ mặt của anh không quá dễ chịu, cộng thêm cái chân đau vừa bị va đập thì cánh mày cũng trở nên nhăn nhó lại. Anh vỗ vai Jungkook, nói rằng mình sẽ ra tiếp cụ Min, sau lại làm bộ như bản thân ổn áp mà đi ra ngoài.

Jungkook ngó vào trong phòng khách liền thấy cậu ba điềm tĩnh bước ra, đi đến trước mặt hắn, bên má phải vẫn còn đỏ hồng sau cú đấm mạnh tay của Hyunsuk.


-Trễ một chút nữa thì tôi chết chắc rồi.

Taehyung không nhanh không chậm nói, thái độ lại như bông đùa.

Jungkook thấy cậu thoải mái như vậy thì cũng không cảm thấy dễ chịu là mấy, vì vậy lên tiếng khuyên ngăn.

-Đừng xem nhẹ mọi thứ như vậy Taehyung.

Taehyung khẽ mỉm môi như châm biếm lời Jungkook vừa nói, cậu đáp.

-Vì anh còn hận thù chưa trả nên anh mới sợ, còn tôi ngay từ đầu đã chẳng có gì rồi Jungkook.

.

..

...

..

.

Bên trong phòng trà được thiết kế theo phong cách cổ điển, cụ Min ngồi ở ghế khách, trong tay lại là gậy chống bằng gỗ vẫn luôn nện xuống từng nhịp.

Hyunsuk trông theo từng cái run tay của cụ Min mà trái tim cũng đập mạnh trong vô thức.

Ở cái giới trên mây này ai mà không biết đến danh cụ Min, một cây đại thụ của thương trường và cũng là một ví dụ điển hình cho mặt tối của đất nước.

Hyunsuk trước giờ chỉ nghe phong phanh cụ Min là tay máu mặt ở thế giới ngầm, chứ lão ta đi xa được tới đâu thì ông hoàn toàn không biết, cũng thực sự không muốn biết, bởi thế thì khác gì đeo gông vào cổ. Riêng chỉ có một thứ mà Hyunsuk nắm rõ, đó chính là ở trước mặt người này ông phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động nếu không muốn rước hoạ vào thân.

-Hôm nay cụ Min đến nhà con quả thực không khác rồng đến nhà tôm, quý hoá, quý hoá quá.-Hyunsuk mỉm môi cười, trong mắt trước sau đều là hoà ái

Cụ Min trông thấy người nhà tiếp đãi mình chu đáo như thế thì rất có thiện cảm, lại trò chuyện với Hyunsuk đôi câu về tình hình hai bên. Mãi đến một lúc sau, khi cụ cảm thấy thời gian đã thích hợp rồi thì liền mở miệng, khơi nguồn cho lý do của buổi ghé thăm này.

-Cậu chắc cũng biết tôi có một đứa cháu gái tên Kibam, năm nay con bé vừa tròn hai mươi, đưa nó đi xem số thì người ta bảo là tuổi đẹp để kết hôn.-cụ Min cười, mắt lại hướng về phía Taehyung như vô cùng thưởng thức-Tôi đã sắp xếp rất nhiều cuộc gặp mặt môn đăng hộ đối nhưng con bé lại không vừa ý ai hết, hỏi ra thì mới biết nó đã có người trong lòng...


Hyunsuk nghe tới đây thì cả người liền trở nên ngứa ngáy như điềm báo chẳng lành. Ông khẽ cười trừ, hỏi cụ Min.

-Xin lỗi cụ nếu con không đúng, nhưng ý cụ là tiểu thư nhìn trúng một đứa nhà con ạ?

Cụ Min lúc này vô cùng vui vẻ khi người nhà bắt được ý tứ của mình, gật gật đầu, lại mỉm môi đầy ẩn ý.

Taehyung bấy giờ đứng phía sau Hyunsuk, trong lòng cũng đột ngột dấy lên cảm giác chẳng lành. Cậu nhíu mày nhìn về phía Jungkook đang đứng im một góc, lại thấy hắn dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai từ.

Xin lỗi.

Ngay khi Jungkook đóng cánh môi thì đầu óc và hô hấp của Taehyung lập tức trở nên trì trệ. Cậu mở to mắt như không tin, lại cố gắng hệ thống lại toàn bộ sự việc trong đầu mình.

Taehyung không thể ngờ rằng chỉ vì muốn lôi cậu ra khỏi cuộc hôn nhân chính trị kia mà Jungkook đã thực sự gõ cửa Min gia, giao dịch thế nào lại khiến người ta đồng ý hỏi cưới cậu.

Và điều khiến Taehyung hoang mang nhất không phải là việc bản thân bị xem như một món hàng trao đổi, mà là sự có mặt của Kibam, người mà cậu không bao giờ muốn nhờ vả.

Bởi Taehyung biết rõ Kibam là cô gái thế nào ẩn sau cái vẻ ngoài trong veo có thể khiến người ta tin cô bé là tiên nữ. Rồi khi cái tin Kibam hỏi cưới cậu lan truyền ra ngoài, Taehyung chắc chắn sẽ giữ một ân tình nặng đến vô cùng với cô.

Không quan trọng Kibam còn trong sạch hay không, nhưng một khi cả hai đã cưới nhau thì mặc định là danh dự của cháu gái Min gia sẽ theo Taehyung đến suốt đời. Và có trời mới biết Taehyung làm cách nào để hoàn trả tất cả lại cho cô.

...

Trong lúc gương mặt của Taehyung dần tái đi, cụ Min lại vui vẻ nở nụ cười, nói với Hyunsuk.

-Con bé rất thích Taehyung, con trai út của cậu, tôi mong cậu có thể để cho hai đứa nó tìm hiểu nhau.

...

..

.

————————
Có bạn hỏi nên tớ cũng trả lời luôn, trong truyện Jungkook lớn hơn Taehyung 5 tuổi lận nha =3=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương