Bí Mật Của Đông Chí
Chương 71: Giúp đỡ

Đông Chí tựa vào khe cửa nơi đó mơ màng ngủ được một chốc. Gian ngoài tuy có lửa sưởi ấm nhưng chung quy cũng không thể ấm được như ở trong thành phố. Hơn nữa đống lửa cách chỗ cậu khá xa, chung quanh lại vây kín một đống người. Đông Chí càng ngủ càng lạnh, cảm thấy nếu tiếp tục ngủ như vậy bị cảm là không thể tránh khỏi. Chỉ có thể vực dậy tinh thần ngồi chờ tới sáng. Khi mặt trời ban ngày chiếu xuống, nhiệt độ sẽ cao hơn một chút.

Bên ngoài lưu lại hai người gác đêm, còn lại đều đã ngã trái ngã phải ngủ say.

Không biết giờ là lúc nào, phía cửa sổ vang lên một tiếng động. Tên gác đêm nhất thời cảnh giác, trong tay cầm lên con dao, chỉ thấy một con mèo xám ngậm một con chuột từ cửa sổ nhảy vào. Thấy trong phòng có người, tựa hồ hoảng sợ, do dự một khắc, lại chui qua khẻ cửa vào phòng bên trong.

Tên gác đêm do dự một chút, đại khái cảm thấy con mèo kia chỉ là muốn tìm địa điểm ăn cơm mà thôi, hơn nữa trong phòng cũng chỉ có một tên thư sinh xui xẻo, nên cũng không thèm để ý nữa.

Đông Chí nghe ngoài cửa sổ có tiếng động cũng không để tâm, gió trên núi lớn, cửa sổ bị thổi lay động cũng thường xuyên phát ra chút động tĩnh. Thẳng tới một con mèo bất ngờ nhảy tới bên cạnh mình mới khiến anh giật mình hoảng sợ.

Tiểu Xám thả Đản Đản xuống, ngẩng đầu nhìn Đông Chí kêu meo một tiếng.

Đông Chí quả thực trợn tròn mắt, lập tức trong lòng lại phấn khởi mừng như điên. Là Tiểu Xám, không sai, sao nó lại ở chỗ này?!

Tiểu Xám thập phần nhanh nhẹn trèo lên đầu gối Đông Chí, trộm liếc mấy tên bên ngoài, đè thấp giọng nói: “Là Hắc Đường và cha nó đưa bọn em tới, em đã bảo Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đi tìm bọn Hắc Đường tới hỗ trợ.”

Đông Chí cùng nó cụng trán: “Bọn Hắc Đường cũng tới?”

Tiểu Xám gật đầu: “Bọn họ vẫn ở trong thôn chờ anh, ba đứa em không kịp đợi chạy đi tìm trước, lão miêu trong thôn nói anh tới miếu sơn thần, nhưng khi tới đó bọn em lại không thấy anh, liền theo mùi còn lưu lại tìm tới. Vừa lúc trên đường đụng phải Đản Đản.”

Đông Chí trán chảy mồ hôi, này thâm sơn rừng già, ba con mèo bắt được một con chuột béo cư nhiên không một hơi ăn luôn, có thể thấy Đản Đản phúc lớn mạng lớn là một con chuột rất có tiền đồ. (Jer::v chuột gì có tiền đồ gì?)

“Cảm ơn em, Đản Đản.” Đông Chí an ủi chú chuột con đang rét run cạnh chân mình: “Chờ anh trở về nhất định sẽ cho em một hộp lòng đỏ trứng thật to.”

Tiểu Xám vẫy vẫy đuôi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

“Từ từ.” Đông Chí nhìn nhìn đồng hồ: “Chờ tới hừng đông, đám người kia hẳn sẽ ra ngoài săn thú, khi đó chúng ta tìm cơ hội chạy trốn.”

Tiểu Xám hít hít cái mũi ngửi ngửi: “Mùi máu tươi thật nồng.”

“Bọn chúng săn trộm hồ ly.” Đông Chí nhỏ giọng nói: “Đã vài ngày rồi, phỏng chừng săn được không ít. Một đám khốn nạn.”

Tiểu Xám nhe răng: “Cắn chết chúng!”

Đông Chí cọ cọ đầu nó: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bọn chúng có súng, nguy hiểm. So với bỏ mạng ở nơi này, sự an toàn của chúng ta mới là trọng yếu.”

“Bọn chúng có đánh anh không?” Tiểu Xám không quá yên tâm.

Đông Chí lắc đầu: “Không. Bọn chúng bắt anh vì sợ tiết lộ tung tích của chúng. Chờ tới khi chúng xong việc chắc sẽ ném xuống chân núi hoặc trực tiếp xử lý.”

Tiểu Xám oán hận nhìn đống lửa ngoài kia, nghiến răng nghiến lợi: “Bại hoại.”

“Chờ sáng mai rồi nói, ban ngày hẳn chúng sẽ lưu lại một hai người trông coi. Khi đó sẽ nghĩ biện pháp.”

Tiểu Xám nằm xuống đùi Đông Chí, có chút cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó hỏi chuột con rúc bên chân Đông Chí: “Này, Đản Đản, cậu có thể gọi người nhà cậu tới hỗ trợ không?”

Đản Đảnn vội vàng gật đầu: “Có thể, tôi đi tìm Mễ Đoàn.”

Tiểu Xám hỏi nó: “Mễ Đoàn là ai?”

Đông Chí cười nói: “Là một con chuột già, rất rất rất già. Phỏng chừng chúng nó đều rất nghe lời nó.”

Tiểu Xám hoài nghi: “Vậy cậu có thể gọi nó tới đây không?”

“Có thể.” Đản Đản gật đầu: “Tôi sống cùng Mễ Đoàn, Mễ Đoàn thích tôi nhất.”

Tiểu Xám do dự một chút: “Vậy cậu đi mời nó tới đây, bảo nó dẫn theo nhiều người chút. Mai phục ở chung quanh, chờ khi bọn kia ra ngoài rồi, chúng ta sẽ gây chú ý đem những tên còn lại rời đi, cứu Đông Chí ra ngoài.”

Đản Đản học theo Tiểu Xám cọ cọ lên người Đông Chí: “Em đi trước nhé.”

Đông Chí đang muốn dặn dò hai câu, chợt nghe Tiểu Xám nói: “Chạy nhanh một chút, đừng để mèo hoang bắt được!”

Dưới chân Đản Đản lảo đảo một chút, u oán liếc Tiểu Xám một cái, liền xoay người chạy đi mất.

Thời gian chờ đợi thực dài, may trong  ngực có ôm Tiểu Xám, nếu không Đông Chí còn tưởng mình sẽ bị đông chết trong cái nhà hầm này mất.

Sắc trời dần sáng, đám săn trộm kia lục tục dậy, đơn giản rửa mặt một chút, bắt đầu phân chia bữa sáng. Đông Chí được cởi trói tay, bị kéo ra ngoài, chưa đợi anh kịp thấy địa hình địa mạo chung quanh, đã bị người kéo tha trở về ném vào trong nhà. Đám người này chắc cũng đã nghĩ tới việc Đông Chí vô cớ mất tích, tất nhiên sẽ có người lên núi tìm kiếm. Nam nhân cao kều cầm đầu cùng nam nhân khẩu âm vùng biên thương nghị nho nhỏ một phen, sau đó trói Đông Chí đổi tới một chỗ khác.

Vẫn là bịt mắt chạy đi, vẫn là sơn đạo gập ghềnh, chóp mũi tràn ngập hương vị u lãnh của rừng già. Không khí vào đông khô ráo mang theo chút se lạnh của tuyết đông chưa tan hết, chim rừng bị kinh động khẽ líu ríu kêu to trên đỉnh đầu. Nếu không để ý tới tình cảnh bị bắt cùng mắt cá chân đau nhức thì thật đúng là khiến người ta vui vẻ thoải mái muốn tản bộ đường xa trong rừng.

Tiểu Xám từ lúc Đông Chí bị kéo ra ngoài liền lẩn vào trong góc tường, một con mèo hoang cũng chả ai thèm chú ý tới nó. Giờ phút này, nó liền lặng lẽ đi theo phía sau nhóm người, còn thường xuyên lưu lại dấu hiệu ở ven đường cho Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây.

Mắt cá chân Đông Chí bị thương, nghỉ ngơi cả một đêm vừa mới đỡ được một chút, kết quả vội vội vàng vàng đi đường núi cả ngày. Đông Chí quả thực hoài nghi chân mình có thể bị đứt ra luôn hay không. Cũng may đám người này chỉ muốn đổi một chỗ dừng chân, cũng không định rời núi. Gần tới trưa liền ngừng lại, khi cởi bỏ khăn che mắt, Đông Chí phát hiện đây là một chỗ hoang vắng trên sườn núi. Chung quanh toàn núi đá, cây cối cùng với sơn động bọn họ đang đứng, chưa từng có dấu vết có người sinh hoạt.

Đông Chí cảm thấy cả người lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Những người này định ở đây xử lý mình luôn sao?

Tên cầm đầu dường như cảm ứng được tầm mắt Đông Chí, quay đầu lại quét mắt nhìn anh một cái, trong mắt mang theo đề phòng rõ ràng. Đứng cạnh gã, nam nhân mang khẩu âm vùng biên cau mày, ánh mắt âm trầm tựa như đang nhìn một đại phiền toái khó giải quyết. Người khác thì đối với sự tồn tại của Đông Chí làm như không thấy, về phần cậu thanh niên đã từng nhìn thấy dây chuyền của anh thì trốn rất xa, tựa như sợ bị Đông Chí chú ý tới vậy.

Cậu ta càng như vậy, Đông Chí càng muốn cấp tốc nói chuyện với cậu ta. May mắn địa vị cậu ta ở trong đoàn không cao, vẫn luôn bị sai đi làm chân chặt vặt, chờ tới khi cả đám ngồi nghỉ ngơi ăn cơm, Đông Chí rốt cục chờ tới lúc có cơ hội ở riêng với cậu ta.

Cậu thanh niên mang thần sắc kiêng kị, đưa hộp cơm tới trước mặt anh liền muốn rời đi. Cậu ta vừa quay người liền bị Đông Chí kéo lại.

Cậu ta giống như bị dây leo quấn chặt lập tức xương cốt mềm nhũn, tựa vào vách đá run run nói không ra lời.

Đông Chí cũng kinh ngạc một chút. Trên người mình không có độc, cậu ta sao lại bị dọa thành như vậy?

“Tôi muốn hỏi cậu một chút.” Đông Chí thử trấn an cậu ta nhưng nhìn thấy anh, cậu thanh niên kia ngược lại càng run rẩy mãnh liệt hơn. Đông Chí bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn vấn đề trọng yếu nói ngắn gọn: “Cậu đã từng thấy hòn đá giống của tôi?”

Thanh niên gật đầu, mắt lộ sợ hãi.

“Đã thấy ở đâu?”

“Thanh… Thanh Thạch trấn.”

“Nó là cái gì?”

Thanh niên lắc đầu.

Đông Chí nóng vội: “Không biết là gì thì cậu sợ cái lông gì?!”

Thanh niên sợ hãi nhìn anh: “Cái kia… là vật của sơn thần. Chỉ có tộc nhân của bộ tộc Sơn thần mới có.”

Đông Chí trong lòng tim đập mạnh: “Bọn họ… người của bộ tộc đó ở đâu?”

Thanh niên tiếp tục lắc đầu: “Bộ tộc trong truyền thuyết đó đã chết hết rồi.”

Đông Chí tâm từ điểm cao nhất rớt xuống đáy vực, trầm mặc một khắc mới nói: “Vậy cậu từng nói nhìn thấy hòn đá đó ở Thanh Thạch trấn là nói bừa?”

Thanh niên lo sợ không yên lắc đầu: “Thanh Thạch trấn có một lão nhân tên Nanh Sói, ông ấy cũng có một cái.”

Đông Chí trong mắt lần nữa dấy lên hy vọng: “Ông ta cũng là… Sơn thần tộc nhân?”

Thanh niên do dự một chút: “Ông ấy nói không phải, nhưng ông ấy có vật đó.”

Đông Chí còn muốn hỏi tiếp, lại truyền tới giọng hét to của gã nam nhân cầm đầu. Thanh niên như được đại xá, mặc Đông Chí quay đầu bỏ chạy một mạch.

Gã cầm đầu quát lớn: “Chạy cái gì?!”

“Không có gì.” Thanh niên tiếp nhận ba lô gã ném cho, cúi đầu đi vào trong động.

Gã cầm đầu hồ nghi liếc mắt nhìn Đông Chí thành thành thật thật ngồi gặm bánh bột ngô ở cửa động, hỏi thanh niên: “Nó hỏi mày gì đấy?”

Thanh niên đầu vai khẽ run lên, quay người cố gắng trấn định trả lời: “Anh ta nói muốn uống nước ấm. Tôi nói chúng ta còn không có nước ấm mà uống đâu, kêu anh ta đừng si tâm vọng tưởng.”

Gã cầm đầu khoát tay không kiên nhẫn nghe tiếp ý bảo cậu ta rời đi. Lại nhìn nam nhân ngồi gặm bánh bột ngô ở cửa động, ánh mắt đều là ngơ ngác đờ đẫn, cũng không biết có phải là bị dọa thành tâm thần rồi hay không.

Tên cầm đầu nhíu nhíu mày, ngoắc tay gọi gã khẩu âm vùng biên tới trước mặt, đè thấp giọng dặn dò: “Đến Tiết Tử câu (sông) liền vứt bỏ nó. Không thể chứa thêm nó. Càng chứa càng phiền.”

Gã liếc mắt nhìn sắc trời âm trầm trên đỉnh đầu, không nói một lời khẽ gật đầu.

Khi Đản Đản tìm được Mễ Đoàn, nó đang đi tản bộ trong khu rừng ngoài thôn, đi cùng nó là con chim béo Ma Điểm trong đại viện, ngươi một câu ta một câu trò chuyện. Mễ Đoàn có chút lo lắng thời tiết thay đổi, đang khuyên nhủ Ma Điểm nên dự trữ thức ăn trong tổ, miễn cho sau khi trời hạ đại tuyết lại không bắt được thỏ hoang ở bên ngoài, chỉ có thể dựa vào hạt ngô của người trong thôn tiếp tế sống qua ngày.

Thấy Đản Đản nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, Ma Điểm vỗ vỗ cánh một chút, lười biếng nói: “Vật nhỏ nhà ông tới kìa, tôi thấy nó rất thích kề cận ông.”

Mễ Đoàn nhìn Đản Đản đang lăn tới từ xa xa, cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này rất giống tôi.”

Ma Điểm nghiêng đầu nhìn hai con chuột hình thể hoàn toàn không mấy khác biệt, lắc đầu: “Tôi đã không còn nhớ nổi hồi ông tầm này trông như thế nào rồi.”

Mễ Đoàn đập đập móng vuốt: “Đúng vậy, cũng đã rất lâu rồi.”

Đản Đản thở không ra hơi hổn hà hổn hển: “Mễ Đoàn gia gia, đã xảy ra chuyện rồi. Người cho con ăn điểm tâm đã bị bắt đi rồi. Chính là đám bại hoại đã giết Nấm Nhỏ!”

Mễ Đoàn sửng sốt một chút: “Là chàng trai đi ra từ trong thôn kia? Trên cổ đeo  hòn đá xanh?”

“Đúng, đúng.” Đản Đản nhảy dựng lên: “Chính là anh ấy. Anh ấy nói nếu anh ấy trở về sẽ cho con ăn điểm tâm ngon.”

Mễ Đoàn ngẩng đầu nhìn Ma Điểm: “Là đứa nhỏ kia. Làm sao bây giờ?”

Ma Điểm thực nghiêm túc nhảy nhảy trên cành cây: “Cậu ta là hài tử tộc Sơn thần, nói không chừng còn là người cuối cùng của bộ tộc, chúng ta không thể không quản.”

Mễ Đoàn hỏi Đản Đản: “Bọn họ ở đâu?”

Đản Đản chỉ phương hướng nói: “Móng vuốt (?) của anh ấy đều bị trói, còn không được sưởi ấm, cũng không có đồ ăn!” Tiểu tử này luôn đối với lòng đỏ trứng canh cánh trong lòng.

Ma Điểm từ cành cây bay lên, khí phách mười phần hừ hừ hai tiếng: “Cái đám cường đạo đáng chết, không coi chúng ta ra gì dám khi dễ đứa nhỏ tộc Sơn thần, không cho chúng biết tay không được! Chúng ta chia nhau đi tìm giúp đỡ! Tập hợp tại lối rẽ chỗ miếu sơn thần!”

Mễ Đoàn liên tục gật đầu: “Được, ông cẩn thận.”

“Biết rồi.” Ma Điểm vỗ cánh bay đi xa: “Tôi đi dò đường trước, ông mau chóng đi triệu hợp đồng loại đi. Nhanh lên!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương