"Răng..."

Tôi theo bản năng lùi lại phía sau một bước vì sợ, tức thì tôi nhớ đến cái lọ chứa đầy răng trong phòng đọc sách của chị ấy, mọi chuyện là thế nào? Răng người? Trông có vẻ là nhổ cả hàm.
1

Chị ấy làm ư? Nhằm mục đích gì? Rút từ hàm của ai?

Điều quan trọng nhất chính là, chị ấy đã làm sao?

Trong đầu xuất hiện toàn câu hỏi, sau khi đã xác định kia chắc chắn là răng người, tôi mới chuyển sang vũng máu kia, cẩn trọng nghiền ngẫm. Lúc này tôi lại thấy trên vách tường có một cái vòng sắt, được đóng vào tường, không biết được sử dụng cho mục đích gì nhưng việc nó nằm ngay bên cạnh vũng máu liền tăng thêm phần quái lạ.

Tôi quyết định tạm bỏ qua vũng máu ấy, nhìn quanh phòng ngủ chị, tìm xem có món đồ gì có thể lục lọi không. Trên bàn trang điểm có một cái Macbook, tôi đi qua đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, màn hình sáng lên, hiện ra bảng nhập mật khẩu.

Sinh nhật chị? Nhưng mà tôi đã biết sinh nhật chị ấy đâu...

Tôi thử nhập vào cái dãy số 12345678 ngu ngốc, sau đó màn hình hiển thị dòng chữ "Nhập sai mật khẩu lần nữa hệ thống sẽ khoá", tôi sợ hãi rụt tay về. May mắn thay, dòng chữ ấy sau một lúc thì tự biến mất.

Tôi thở dài não nề, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm món đồ thú vị khác, bỗng phát hiện những món mỹ phẩm trên bàn trang điểm của chị. Tuy tôi không thường trang điểm (đôi khi phải trang điểm nhẹ khi công việc cấp bách), đồ tôi dùng đa số đều thuộc hàng bình dân nhưng khi liếc sơ qua cũng đủ biết những món đồ đó đều thuộc hàng cao cấp từ những nhãn hiệu xa xỉ, còn có cả mặt nạ.


Quay lại đằng sau thì là tủ quần áo của chị, tôi đi tới mở cửa tủ ra, bên trong rất lớn, chứa đầy quần áo. Không hiểu tôi nghĩ gì mà giây kế tiếp lại đặt chân bước vào, xem thử nó có nhét vừa tôi không, đúng là vừa. Chưa kể nhờ vào những bộ quần áo màu đen sẽ giúp tôi ẩn thân rất tốt, có điều trước hết đừng nên xáo trộn quần áo của chị ấy, bằng không sẽ bị chị ta phát hiện mất.

Tôi cúi xuống nhìn gầm giường của chị, phía dưới cũng có thể trốn nhưng không tốt bằng tủ quần áo, bên trong tủ có không gian rộng hơn. Vả lại đối với gầm giường mà nói, người hiện đại một khi phát hiện nhà có trộm đột nhập, nhất định sẽ kiểm tra gầm giường đầu tiện, đây không phải một nơi tốt để trốn.

Một ý tưởng bạo dạn loé lên, tôi vuốt cằm suy nghĩ, thật ra hôm nay tôi muốn ở lại nhà chị để nhìn xem bình thường chị ấy hay làm gì. Hơn nữa lúc tôi đến đã ăn uống đầy đủ, chỉ cần đợi tôi đi vệ sinh thêm lần nữa là có thể ở đến tối, chờ cho chị ấy ngủ rồi sẽ rời đi.

Mà làm vậy cũng có nguyên nhân khác, tôi cần biết rõ ngọn nguồn của vũng máu kia, nơi này chắc chắn có vấn đề, chỉ là chưa biết sự tình thế nào thôi.

Nghĩ vậy, đầu tiên tôi đi vào phòng tắm nhà chị đi vệ sinh, sử dụng khăn giấy của chị rất tự nhiên, sau đó thì chui vào tủ quần áo đóng cửa lại bắt đầu chờ đợi. Đồng thời tôi cũng không quên tắt chuông điện thoại, tắt cả chế độ rung, tôi không muốn vì nó mà xảy ra sai sót.
1

————————————————————————

Đúng giờ, tôi nghe thấy tiếng khoá cửa xe vang lên, bên cạnh đó tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện xì xầm.

Sao lại thế? Có khách tới nhà chị ấy sao? Có khác tới chắc sẽ không vào phòng ngủ đâu nhỉ?

Âm thanh kia dần dần tiến lên lầu hai, còn có tiếng của một đứa trẻ nữa, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt của vải ma sát với mặt đất.

"Chị Minh Nhất ơi, sáng nay em không cẩn thận làm đổ thuốc màu lên thảm của chị, chị đừng giận em nhé?" Trong giọng nói của đứa trẻ kia có phần rụt rè lo sợ chị sẽ nổi giận, "Em đã nói lại chuyện này với mẹ rồi, mẹ nói em nên xin lỗi chị."

Tiếng nói mỗi lúc một gần, bọn họ như đứng trước cửa phòng ngủ của chị nói chuyện vậy.

"Chị không có giận, chẳng qua việc phải giặt sạch tấm thảm khá rắc rối mà thôi, mẹ em đang ở dưới lầu, em xuống với bà ấy đi, chị đem thảm đi giặt trước." Giọng nói của chị nhẹ nhàng làm sao, xoa dịu trái tim đứa trẻ.

"Dạ được, cảm ơn chị Minh Nhất."

Tôi rất tò mò về cái âm thanh chuyển động kia, liệu có phải vì nhìn ấy vũng máu lớn trên thảm hay không? Là thuốc nhuộm ư? Vậy hàm răm đến trên đó giải thích thế nào? Mà tại sao lại có thuốc nhuộm trong phòng ngủ chị ấy? Đứa bé kia chơi trong phòng ngủ chị ấy sao?

Có điều tôi càng nghĩ lại càng không hiểu, rất muốn mở cửa ra quan sát bên ngoài, nhưng lý trí mách bảo tôi tốt nhất đừng làm thế.

Tiếng trò chuyện và tiếng bước chân đi xa dần, nếu có khách tới chơi, vậy khi nào mới rời đi? Cứ như này thì thời gian nghỉ ngơi của chị ấy sẽ bị cuỗm mất.


Dưới lầu thật náo nhiệt, luôn truyền đến tiếng nói cười rôm rả, so với tình cảnh của tôi lúc này trông thật thê lương. Tôi rất muốn xuống lầu buôn dưa lê cùng bọn họ, chứ chẳng muốn trốn trong tủ quần áo như hiện tại, không nhìn thấy trời trăng gì.

Tôi ở trong bóng tối lén nhìn thời gian trên điện thoại, đang khoảng 8 giờ tối. Vì đứng suốt nên tôi mệt lả, cục cựa một chút trong tủ, sau đó tranh ngủ ngồi trên đống quần áo để nghỉ ngơi.

"Em thật sự chưa gặp Ngữ Yên?"

"Không có mà, chị tin gã hay tin em?"

Tôi nghe thấy tiếng nói, cảnh giác đứng bật dậy, đưa tai hướng ra ngoài nghe trộm.

"Đúng là chuyện lạ, bọn nói tối hôm đó cô ấy vì quá kích động mà chạy tới chỗ em, sau đó không còn thấy xuất hiện nữa. Thiệu Binh cũng khuyên nhủ cô ấy đừng làm vậy, với lại em còn bực dọc trong người." Cái giọng này càng nghe càng thấy quen, hình như là người phụ nữ giống Lưu Luyến hồi trước thì phải?

"Nghe thật logic, cô ấy tới tìm em là bị em bắt cóc? Chưa kể hôm cô ấy tới tìm em trời đã khuya, nhớ không lầm thì khoảng 12 giờ, đường đi nguy hiểm, sao chị không cho là bị kẻ xấu bắt cóc, an ninh ở đây cũng không tốt lắm."

"Ầy, chị không hiểu nổi tên Thiệu Binh nghĩ gì nữa, rõ ràng đã có em, vậy mà còn gái gú, cũng may mà em không có kết hôn với hắn, bằng không lại chuốc thêm phiền phức với gã tồi này."

"Em vốn dĩ cũng đâu thích hắn."

Với cuộc đối thoại này, trong đầu tôi vẽ ra một cái kịch bản. Hoá ra chị ấy có bạn trai! Hơn nữa, hình như còn bị bạn trai cắm sừng, câu cuối cùng kia của chị "Em vốn dĩ cũng đâu thích hắn." là sao thế nhỉ?

"Vậy em ở bên hắn làm gì? Moi tiền gã?"

"Hắn ta mà có tiền á? Thật là..." Chị ấy đáp bằng giọng điệu gắt gỏng, "Ở bên hắn chẳng qua là do ba mẹ hắn làm khó dễ mà thôi, chứ em chán ngấy cái gia đình đó rồi."


"Nhưng em đâu thể giận cá chém thớt mà đổ hết lên người Ngữ Yên được. Tuy chị chưa gặp cô ấy nhưng chị có nghe qua cô ấy vẫn còn nhỏ, dường như khoảng 18 tuổi, vấn đề là nằm ở Thiệu Binh."

"Đương nhiên em biết, nhưng em có ấn tượng xấu với cô ấy. Nhỏ tuổi mà lại không biết tôn trọng người khác, tối đó chạy tới chỗ em la hét um sùm, không chút phép tắc."

"Thôi bỏ đi, không có chuyện gì thì chị đưa con về trước. Về còn phải tắm rửa này nọ, nhanh lắm thì 12 giờ mới xong."

"Được, em cũng đi tắm rửa, chị về trước nhớ đóng cửa giúp em."

Khi chị ấy nói những lời này, âm thanh càng lúc càng đến gần cửa tủ, chị ấy đang lại gần tủ quần áo, tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.

Cửa tủ mở ra, ta nhìn qua khe hở thấy bàn tay thon thả của chị ấy đưa vào trong, ngay khi nó chỉ còn cách trán tôi khoảng một centimet, tôi đã sợ hãi vội lách đầu sang một bên. May mắn thay quần áo bên cạnh cũng nhiều nên che giấu cả người tôi rất tốt.
1

"Ủa?"

Tôi nghe thấy âm thanh của nghi vấn phát ra từ chị, tim gần như ngừng đập.

Tôi bị chị phát hiện rồi?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương