Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)
-
Chương 6
Mã Tông thám thính xung quanh Căn Phòng Đỏ
Anh tình cờ cứu được Ngân Tiên
Sau khi Mã Tông chúc quan án ngủ ngon, anh đi đến đại sảnh của khách điếm nơi có khoảng nửa tá người phục vụ đang túm tụm với nhau và thì thầm bàn tán về thảm kịch vừa xảy ra. Anh chụp lấy tay một người phục vụ trẻ tuổi có vẻ thông minh và yêu cầu cậu ta chỉ cho anh lối vào nhà bếp.
Cậu bé đưa anh ra ngoài khách điếm và đi vào một cánh cửa bằng tre bên trái căn nhà. Khi họ đi vào bên trong, anh nhận thấy bên phải là bức tường cao của khách điếm, phía bên trái là một khu vườn bị bỏ hoang. Từ cánh cửa vang ra tiếng va chạm của bát đĩa và tiếng nước chảy.
- Đó là lối vào nhà bếp của chúng tôi – người phục vụ nói – chúng tôi thường ăn tối muộn ở phía bên phải của nhà bếp.
- Đi tiếp đi ! – Mã Tông ra lệnh.
Ngay ngã rẽ đầu tiên họ nhận thấy con đường đi bị che lấp bởi những bụi cây dày đặc, cây dâu và các khóm hoa tử đằng. Mã Tông vạch đám lá và thấy một con đường lát gỗ dẫn đến hành lang bên trái của Căn Phòng Đỏ. Phía dưới là con đường bị cỏ dại che lấp.
- Con đường đó dẫn đến căn nhà của Hoa hậu – người phục vụ nhìn qua vai Mã Tông và nói – Đó là nơi mà cô ấy tiếp những người hâm mộ cô ta. Căn nhà đó rất ấm cúng và nội thất xinh đẹp.
Mã Tông lầm bầm điều gì đó. Anh gặp một chút khó khăn khi cố đi xuyên qua các bụi cây rậm rạp để đến trước hiên. Anh có thể nghe thấy tiếng của Địch công di chuyển trong Căn Phòng Đỏ. Quay về phía người phục vụ bám sát phía sau, anh đặt một ngón tay lên môi ra dấu im lặng sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong các bụi cây. Như một người tiều phu giàu kinh nghiệm, anh hầu như không phát ra tiếng động trong khi tìm kiếm. Khi anh xác minh là không có ai ẩn nấp tại đó, anh tiếp tục di chuyển cho đến khi ra đến một con đường rộng.
- Đây là con đường chính của công viên – người phục vụ trẻ giải thích – nếu chúng ta tiếp tục đi sang bên phải chúng ta sẽ ra ngoài đường phố, còn bên trái là khách điếm của chúng tôi.
Mã Tông gật đầu. Anh lo lắng nghĩ thầm là bất cứ ai cũng có thể tiếp cận và đột nhập Căn Phòng Đỏ mà người ngoài không hề phát hiện. Trong một lúc, anh dự định sẽ qua đêm tại đây dưới một gốc cây nào đó. Nhưng Địch công chắc chắn đã có kế hoạch riêng cho bản thân ông vào đêm nay, chưa kể ông đã ra lệnh cho anh đi tìm một chỗ ngủ khác. Phải, ít nhất bây giờ anh có thể chắc chắn một điều là sẽ không để một tên tội phạm nào đó đang ẩn nấp ở đây làm phiền đến ông chủ của mình.
Quay trở lại khách điếm, Mã Tông nhờ người phục vụ chỉ đường cho anh đi đến Lầu Xanh. Nó nằm ở phía Nam, phía sau nhà hàng Gia Hạc. Mã Tông sửa lại cái mũ trên đầu và bước xuống đường phố.
Mặc dù đã quá nửa đêm nhưng tất cả các sòng bạc và nhà hàng vẫn còn sáng đèn, và đám đông trên đường phố hầu như không giảm đi. Sau khi đi qua khách sạn Gia Hạc anh quẹo về bên trái.
Đột nhiên anh thấy mình đã ở trong một đường phố rất yên tĩnh. Những ngôi nhà hai tầng dọc hai bên đường chìm trong bóng tối và không có bóng một ai. Nhìn qua các biển hiệu gắn trước cửa anh nhận thấy nó có ghi chú các thứ hạng và con số, anh hiểu rằng đây là những nhà chứa của kỹ nữ và gái mại dâm phân chia theo cấp bậc của họ. Có những ngôi nhà treo bảng cấm không cho người ngoài bước vào, đây là nơi các cô gái sinh sống và được đào tạo kỹ năng ca hát và nhảy múa.
- Lầu Xanh chắc phải gần đây – anh lẩm bẩm – thuận tiện với nguồn cung cấp !
Đột nhiên, anh dừng lại và nghe ngóng. Từ phía sau một cửa sổ bị đóng bên trái anh nghe thấy âm thanh của tiếng rên rĩ. Anh áp tai vào cánh cửa gỗ. Trong một lúc tất cả đều im lặng sau đó nó lại vang lên lần nữa. Phải có ai đó đang rất đau khổ và có lẽ chỉ có một mình. Anh nhanh chóng kiểm tra tấm bảng phía trước nhà, trên đó ghi “ Đẳng cấp thứ hai, số 4 “. Cánh cửa đã bị khóa và được làm bằng ván rắn chắc. Mã Tông nhìn lên ban công nhỏ hẹp chạy dọc phía trước căn nhà. Anh nhét vạt áo vào thắt lưng, nhảy lên và bám vào ban công. Anh dễ dàng kéo mình lên và trèo qua lan can. Anh đá tung cánh cửa mắt cáo nhìn thấy đầu tiên và bước vào một căn phòng nhỏ tràn ngập mùi son phấn. Anh tìm thấy một ngọn nến và mồi lửa trên bàn trang điểm. Anh bước đến cầu thang với cây nến thắp sáng trên tay và nhanh chóng đi xuống cầu thang hẹp vào căn phòng tối đen bên dưới.
Một tia sáng loé lên từ bên dưới cánh cửa bên trái. Những tiếng rên rĩ phát ra từ đó. Anh đặt cây nến xuống sàn nhà và đi vào bên trong. Đó là một căn phòng lớn được chiếu sáng bằng một ngọn đèn dầu. Sáu cây cột chống đỡ căn phòng, trên trần nhà là những cây xà nhà và sàn nhà được lót thảm. Trên bức tường đối diện treo những cây đàn, sáo trúc và các loại nhạc cụ khác. Đây rõ ràng là nơi đào tạo các kỹ nữ, tiếng rên rĩ phát ra từ cây cột xa nhất gần cửa sổ. Anh nhanh chóng bước đến đó.
images
Mã Tông và Ngân Tiên
Một cô gái khỏa thân bị trói vào cây cột, khuôn mặt cô ta khuất sau cây cột và cánh tay giơ cao quá đầu. Cánh tay cô bị trói vào cột bằng chiếc thắt lưng lụa của phụ nữ. Trên chiếc lưng và hông đầy quyến rũ của cô hằn lên những vệt đỏ. Một chiếc quần rộng nằm dưới chân cô ta. Khi nghe thấy tiếng động cô gái kêu lên nhưng không quay đầu lại:
- Không! Xin đừng…
- Im đi! – Mã Tông quát lên một cách thô lỗ - Tôi đến đây để giúp cô.
Lấy con dao từ thắt lưng, anh nhanh chóng cắt đứt sợi dây lưng trói tay cô gái. Cô gái cố gắng dựa vào cây cột nhưng sau đó ngã gục xuống sàn nhà. Vừa cất tiếng nguyền rủa, Mã Tông ngồi xuống cạnh cô ta. Mắt cô gái khép kín, cô đã bị ngất.
Anh quan sát cô gái và lẩm bẩm:
- Thật là một cô gái đáng yêu! Không biết ai đã ngược đãi cô và họ đã làm gì với quần áo của cô ta?
Anh nhìn quanh và thấy một đống quần áo phụ nữ nằm bên dưới cửa sổ. Anh lấy một chiếc áo trắng và khoác lên người cô gái sau đó ngồi xuống sàn nhà cạnh cô. Khi anh đang xoa bóp cổ tay bầm tím của cô thì thấy mi mắt cô chớp chớp. Cô mở miệng định hét lên nhưng anh nói nhanh:
- Không sao đâu. Tôi là một người của tòa án. Cô là ai ?
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng rồi lại nằm xuống một lần nữa với tiếng rên rĩ vì đau đớn. Cô nói với giọng run run:
- Tôi là một kỹ nữ cấp bậc thứ hai. Tôi sống ở tầng trên.
- Ai đã đánh cô?
- Ồ, không có gì đâu – cô nhanh chóng trả lời – Đó là lỗi của tôi. Chỉ là vấn đề cá nhân.
- Tôi đã thấy điều đó. Trả lời câu hỏi của tôi!
Cô nhìn anh với vẻ sợ hãi.
- Thực ra là không có gì – cô nói một cách nhẹ nhàng – Đêm nay tôi tham dự một bữa ăn tối cùng với Nguyệt Thu, Hoa hậu của chúng tôi. Tôi đã vụng về làm đổ rượu lên áo của khách. Hoa hậu đã mắng tôi và bảo tôi về phòng thay đồ. Sau đó cô ta đưa tôi đến đây. Cô ta bắt đầu tát tôi và trong khi né tránh tôi vô tình làm trầy xước tay cô ta. Cô ấy rất nóng tính, anh biết đấy, cô đã nổi điên lên và ra lệnh cho tôi cởi hết quần áo. Cô trói tôi vào cây cột này và cho tôi một trận đòn bằng dây thắt lưng. Cô ấy nói sẽ quay trở lại để cởi trói cho tôi và bảo trong lúc chờ đợi thì tôi nên suy nghĩ về những lỗi lầm của mình.
Đôi môi cô run rẫy và cô nuốt nước bọt nhiều lần trước khi tiếp tục.
- Nhưng…nhưng cô ấy không đến. Cuối cùng tôi đã không thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa và cánh tay tôi thì tê cứng. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã quên tôi. Tôi rất sợ…
Nước mắt lăn dài trên đôi má cô ta. Trong sự xúc động cô đã nói chuyện bằng giọng địa phương của cô. Mã Tông dùng tay lau nước mắt cho cô và cũng dùng giọng địa phương như của cô gái để trả lời:
- Đừng quá lo lắng, Ngân Tiên! Một người đàn ông từ quê hương của cô giờ đây sẽ chăm sóc cho cô! – Không để ý đến cái nhìn ngạc nhiên của cô, anh nói tiếp – Thật là may mắn khi tôi đi ngang qua ngôi nhà này và nghe tiếng rên rĩ của cô, Nguyệt Thu sẽ không bao giờ trở lại. Bây giờ và mãi mãi!
Cô dùng tay gắng gượng ngồi dậy, không để ý đến chiếc áo tuột khỏi người để lộ ra thân thể trần truồng của cô. Cô hỏi với giọng nói đầy căng thẳng:
- Cô ấy đã gặp chuyện gì?
- Cô ta đã chết – Mã Tông trả lời một cách nghiêm nghị.
Cô gái úp mặt vào hai bàn tay và lại bắt đầu khóc. Mã Tông lắc đầu với vẻ bối rối. Anh thầm nghĩ rằng anh không bao giờ có thể hiểu được phụ nữ.
Ngân Tiên ngẩng đầu lên và nói với vẻ tuyệt vọng:
- Hoa hậu của chúng tôi đã chết! Cô ấy rất đẹp và rất thông minh… Đôi khi cô ấy đánh đập chúng tôi nhưng cô ta thường rất tử tế và quan tâm đến mọi người. Cô ta không phải rất mạnh mẽ sao ? Hay là cô ta đột nhiên bị bệnh ?
- Có trời mới biết! Chúng ta hãy giới thiệu một chút về nhau đi. Tôi là con trai cả của chủ thuyền Mã Lương, ở phía bắc của ngôi làng chúng ta.
- Anh nói sao ? Như vậy anh là con trai của ông chủ thuyền họ Mã! Tôi là con gái thứ hai của ông Vũ, chủ tiệm bán thịt. Tôi nhớ rằng cha tôi từng nói đến cha anh và nói cha anh là người lái thuyền giỏi nhất trên sông. Làm thế nào mà anh có mặt trên đảo này?
- Tôi đến đây vào đêm nay cùng với ông chủ của tôi là thẩm phán Địch. Ông ta là thẩm phán của huyện Phổ Dương kế huyện này và bây giờ ông ta tạm thời phụ trách nơi đây.
- Tôi biết ông ta. Ông ta có mặt trong bữa ăn tối mà lúc nãy tôi nói với anh. Ông ta có vẻ rất tốt, một người đàn ông trầm tĩnh.
- Ông ta đúng là rất tốt – Mã Tông đồng ý – nhưng không phải là quá nghiêm nghị đâu, ông ta cũng có lúc rất là sôi nổi đấy. Phải, tôi sẽ bế cô lên phòng và chúng ta phải làm một điều gì đó chúc mừng cho cuộc gặp gỡ của chúng ta.
- Không, tôi không muốn ở lại căn nhà này trong đêm nay! – cô gái nói với cái nhìn sợ hãi – Đem tôi đi đến một nơi khác!
- Nếu cô cho tôi biết địa điểm! Tôi sẽ mang cô đến đó và tôi rất bận vì vẫn chưa tìm được cho mình một chỗ trú ngụ qua đêm.
Cô cắn môi.
- Tại sao tất cả mọi việc lại phức tạp thế ? – Cô hỏi với vẻ hờn giận.
- Hỏi ông chủ của tôi ấy, em yêu! Tôi chuyên làm những công việc khó khăn.
Cô mỉm cười yếu ớt.
- Được rồi, mang tôi đến tiệm bán lụa ở con phố thứ hai. Có một người goá phụ họ Hoàng sống ở đó, bà ta là người cùng làng với chúng ta. Bà ta sẽ cho tôi ở lại đó đêm nay và anh cũng thế. Trước tiên hãy giúp tôi vào nhà vệ sinh.
Mã Tông giúp cô ta đứng lên và khoác chiếc áo trắng lên người cô. Anh lấy thêm vài y phục khác và giúp đỡ cô vào phòng tắm phía sau nhà.
- Nếu có ai đến và yêu cầu gặp tôi, nói rằng tôi đã rời khỏi đây! – Cô nói nhanh với anh trước khi đóng cửa.
Anh chờ cô tại hành lang cho đến khi cô bước ra và mặc đầy đủ quần áo. Nhìn thấy cô đi lại có vẻ khó khăn anh liền bế cô lên trong vòng tay của mình. Theo hướng dẫn của cô, anh bế cô đi vào con hẻm phía sau ngôi nhà, sau đó đi qua một lối đi hẹp đến cửa sau của một cửa tiệm nhỏ. Anh đặt cô xuống và gõ cửa.
Ngân Tiên vội vã giải thích với người phụ nữ mạnh mẽ ra mở cửa rằng cô muốn ở lại đây với người bạn của mình. Người phụ nữ không hỏi gì thêm mà đưa họ lên thẳng căn gác xép nhỏ nhưng sạch sẽ. Mã Tông nhờ bà ta mang đến cho họ một bình trà nóng, một cái khăn và hộp thuốc mỡ. Anh giúp cô gái cởi áo và nằm sấp xuống chiếc ghế dài. Khi bà góa trở lại và nhìn thấy lưng cô gái, bà ta kêu lên:
- Cô gái đáng thương! Chuyện gì đã xảy ra với cô?
- Tôi sẽ chăm sóc cô ta, thưa bà! – Mã Tông nói và đẩy bà ta ra ngoài.
Anh bôi thuốc mỡ lên lưng cô gái một cách thành thạo. Nó cũng không sâu lắm và chắc sẽ lành trong một vài ngày. Nhưng khi anh bôi đến các vết loét trên hông cô thì anh cau mày một cách giận dữ. Anh rửa sạch chúng bằng nước trà và bôi thuốc mỡ vào. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng và nói cụt lủn:
- Những vết thương trên hông cô không bao giờ được tạo ra bởi một sợi dây, cô gái của tôi! Tôi là một người của tòa án và tôi biết rõ về các vết thương như thế! Tốt hơn hết là cô kể cho tôi toàn bộ sự thật của câu chuyện.
Cô úp mặt vào hai bàn tay. Cô lắc đầu và khóc nức nở. Mã Tông phủ chiếc áo lên người cô và nói tiếp:
- Nếu là chuyện giữa các cô gái với nhau thì tôi mặc kệ. Nhưng nếu là một người khác hành hạ cô thì đó là việc của tòa án. Thôi nào, nói cho tôi biết ai đã làm điều đó!
Ngân Tiên quay bộ mặt đầy nước mắt về phía Mã Tông.
- Đó là một câu chuyện bẩn thỉu – cô lẩm bẩm một cách chán chường – Anh nên biết một cô gái cấp bậc thứ ba và thứ tư không được quyền chọn lựa mà phải thuộc về người khách hàng nào trả giá cao nhất, nhưng một kỹ nữ cấp bậc thứ hai và thứ nhất được quyền chọn lựa người yêu đầu tiên của họ. Tôi thuộc cấp bậc thứ hai và tôi không thể bị buộc phải lấy một người mà tôi không thích. Nhưng có một trường hợp đặc biệt đó chính là lão già kinh khủng họ Ôn, chủ tiệm đồ cổ. Ông ta là một người quan trọng tại đây như anh đã biết. Ông ta cố gắng chiếm đoạt tôi nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng thoát được. Tại bữa ăn tối đêm nay ông ta đã bảo Hoa hậu trói tôi vào cây cột ở phòng đào tạo kỹ nữ và lão già ghê tởm đó đã đến đây không lâu sau khi Hoa hậu đã bỏ đi. Lão nói rằng sẽ cởi trói cho tôi nếu tôi đồng ý làm những chuyện bẩn thỉu mà lão yêu cầu, khi tôi từ chối thì lão vớ lấy một cây sáo trúc dài trên tường và bắt đầu đánh tôi. Hoa hậu đánh tôi bằng sợi dây thì điều đó chỉ là một sự sĩ nhục chứ không đau đớn. Nhưng mà lão già khốn kiếp họ Ôn thực sự muốn làm tổn thương tôi, lão chỉ bỏ đi khi lão nghe thấy tôi gào lên cầu xin lão thương xót và sau khi tôi hứa sẽ làm bất cứ chuyện gì mà lão thích. Lão nói rằng lát nữa sẽ quay trở lại đây với tôi và đấy là lý do tại sao tôi không muốn ở lại căn nhà đó. Xin đừng nói điều này cho bất cứ ai, lão Ôn có thể huỷ diệt tôi, anh biết đấy.
- Tên khốn kiếp! – Mã Tông gầm gừ - Đừng quá lo lắng, tôi sẽ tóm được lão ta mà không đề cập đến cô. Tên tồi tệ đó đã có những vụ kinh doanh mờ ám tại đây và lão ta đã làm việc đó gần ba mươi năm! Một hồ sơ thật là đẹp!
Người goá phụ không mang cốc theo vì vậy anh cho cô gái uống trà từ vòi của bình trà. Cô cảm ơn anh sau đó trầm ngâm nói:
- Ước gì tôi có thể giúp anh, lão ta cũng ngược đãi các cô gái khác ở đây.
- Được rồi, chắc cô không biết gì về những việc xảy ra ở nơi đây ba mươi năm về trước.
- Đúng thế, tôi chỉ mới mười chín tuổi. Nhưng tôi biết ai có thể nói cho anh biết về những chuyện ngày xưa. Đó là một người phụ nữ già và nghèo khổ, một cựu Hoa hậu tên là Linh. Tôi học hát với bà ta. Bà ta bị mù và bị bệnh phổi nhưng bà có trí nhớ rất tốt. Bà ta sống trong một căn lều bẩn thỉu ở phía tây hòn đảo đối diện với bến thuyền và…
- Vậy bà ta sống gần trang trại trồng bí ngô của Cua?
- Phải! Làm thế nào mà anh biết nơi đó?
- Chúng tôi là nhân viên của tòa án do đó biết rất nhiều chuyện hơn là cô nghĩ – Mã Tông trả lời với vẻ tự mãn.
- Cua và Tôm là những người tốt, họ đã từng giúp tôi thoát khỏi tay của lão già ghê tởm chủ tiệm đồ cổ. Và Tôm là một chiến binh ghê gớm.
- Cô muốn nói là Cua.
- Không, Tôm. Họ nói rằng sáu người đàn ông mạnh mẽ cũng không dám tấn công Tôm.
Mã Tông nhún vai. Không muốn tranh luận với một cô gái về vấn đề chiến đấu. Cô nói tiếp:
- Thực tế là Cua đã giới thiệu tôi với bà Linh, bây giờ anh ta thường mang thuốc ho đến cho bà. Khuôn mặt của người phụ nữ đáng thương đó bị biến dạng khủng khiếp bởi những mụt nổi lên nhưng bà ta có giọng hát vô cùng tuyệt vời. Hình như ba mươi năm trước đây bà là một kỹ nữ nổi tiếng hàng đầu tại đây và có rất nhiều người hâm mộ. Không phải là đáng buồn sao khi một bà già xấu xí từng là một kỹ nữ tuyệt vời? Nó làm cho anh nghĩ đến một ngày nào đó bản thân anh…
Giọng của cô nhỏ dần. Để làm cho cô vui lên, Mã Tông bắt đầu nói về ngôi làng của họ. Hoá ra là anh từng gặp cha của cô khi đến tiệm mua thịt. Cô nói rằng sau đó cha cô lâm vào cảnh nợ nần và do đó phải bán hai cô con gái của mình cho một tên ma cô.
Bà goá phụ Hoàng trở lại mang theo một bình trà mới, một đĩa hạt dưa và kẹo. Họ đã có một cuộc nói chuyện về những người họ từng quen biết. Khi người goá phụ kể xong một câu chuyện dài về chồng mình, Mã Tông nhận thấy Ngân Tiên đã ngủ say.
- Tôi thấy đây là một ngày tốt, thưa bà! – anh nói với người đàn bà – Tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây vào sáng mai trước lúc bình minh. Đừng bận tâm về bữa ăn sáng, tôi sẽ mua một vài cái bánh chiên trên đường phố. Nói với cô gái là tôi sẽ cố gắng trở lại đây một lần nữa vào khoảng giữa trưa.
Sau khi người goá phụ rời khỏi phòng, Mã Tông nới lỏng thắt lưng, cởi giày và nằm duỗi mình trên sàn nhà phía trước giường, gối đầu trên cánh tay. Anh đã quen với việc ngủ ở những nơi thiếu tiện nghi và chẳng mấy chốc đã ngáy vang.
Anh tình cờ cứu được Ngân Tiên
Sau khi Mã Tông chúc quan án ngủ ngon, anh đi đến đại sảnh của khách điếm nơi có khoảng nửa tá người phục vụ đang túm tụm với nhau và thì thầm bàn tán về thảm kịch vừa xảy ra. Anh chụp lấy tay một người phục vụ trẻ tuổi có vẻ thông minh và yêu cầu cậu ta chỉ cho anh lối vào nhà bếp.
Cậu bé đưa anh ra ngoài khách điếm và đi vào một cánh cửa bằng tre bên trái căn nhà. Khi họ đi vào bên trong, anh nhận thấy bên phải là bức tường cao của khách điếm, phía bên trái là một khu vườn bị bỏ hoang. Từ cánh cửa vang ra tiếng va chạm của bát đĩa và tiếng nước chảy.
- Đó là lối vào nhà bếp của chúng tôi – người phục vụ nói – chúng tôi thường ăn tối muộn ở phía bên phải của nhà bếp.
- Đi tiếp đi ! – Mã Tông ra lệnh.
Ngay ngã rẽ đầu tiên họ nhận thấy con đường đi bị che lấp bởi những bụi cây dày đặc, cây dâu và các khóm hoa tử đằng. Mã Tông vạch đám lá và thấy một con đường lát gỗ dẫn đến hành lang bên trái của Căn Phòng Đỏ. Phía dưới là con đường bị cỏ dại che lấp.
- Con đường đó dẫn đến căn nhà của Hoa hậu – người phục vụ nhìn qua vai Mã Tông và nói – Đó là nơi mà cô ấy tiếp những người hâm mộ cô ta. Căn nhà đó rất ấm cúng và nội thất xinh đẹp.
Mã Tông lầm bầm điều gì đó. Anh gặp một chút khó khăn khi cố đi xuyên qua các bụi cây rậm rạp để đến trước hiên. Anh có thể nghe thấy tiếng của Địch công di chuyển trong Căn Phòng Đỏ. Quay về phía người phục vụ bám sát phía sau, anh đặt một ngón tay lên môi ra dấu im lặng sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong các bụi cây. Như một người tiều phu giàu kinh nghiệm, anh hầu như không phát ra tiếng động trong khi tìm kiếm. Khi anh xác minh là không có ai ẩn nấp tại đó, anh tiếp tục di chuyển cho đến khi ra đến một con đường rộng.
- Đây là con đường chính của công viên – người phục vụ trẻ giải thích – nếu chúng ta tiếp tục đi sang bên phải chúng ta sẽ ra ngoài đường phố, còn bên trái là khách điếm của chúng tôi.
Mã Tông gật đầu. Anh lo lắng nghĩ thầm là bất cứ ai cũng có thể tiếp cận và đột nhập Căn Phòng Đỏ mà người ngoài không hề phát hiện. Trong một lúc, anh dự định sẽ qua đêm tại đây dưới một gốc cây nào đó. Nhưng Địch công chắc chắn đã có kế hoạch riêng cho bản thân ông vào đêm nay, chưa kể ông đã ra lệnh cho anh đi tìm một chỗ ngủ khác. Phải, ít nhất bây giờ anh có thể chắc chắn một điều là sẽ không để một tên tội phạm nào đó đang ẩn nấp ở đây làm phiền đến ông chủ của mình.
Quay trở lại khách điếm, Mã Tông nhờ người phục vụ chỉ đường cho anh đi đến Lầu Xanh. Nó nằm ở phía Nam, phía sau nhà hàng Gia Hạc. Mã Tông sửa lại cái mũ trên đầu và bước xuống đường phố.
Mặc dù đã quá nửa đêm nhưng tất cả các sòng bạc và nhà hàng vẫn còn sáng đèn, và đám đông trên đường phố hầu như không giảm đi. Sau khi đi qua khách sạn Gia Hạc anh quẹo về bên trái.
Đột nhiên anh thấy mình đã ở trong một đường phố rất yên tĩnh. Những ngôi nhà hai tầng dọc hai bên đường chìm trong bóng tối và không có bóng một ai. Nhìn qua các biển hiệu gắn trước cửa anh nhận thấy nó có ghi chú các thứ hạng và con số, anh hiểu rằng đây là những nhà chứa của kỹ nữ và gái mại dâm phân chia theo cấp bậc của họ. Có những ngôi nhà treo bảng cấm không cho người ngoài bước vào, đây là nơi các cô gái sinh sống và được đào tạo kỹ năng ca hát và nhảy múa.
- Lầu Xanh chắc phải gần đây – anh lẩm bẩm – thuận tiện với nguồn cung cấp !
Đột nhiên, anh dừng lại và nghe ngóng. Từ phía sau một cửa sổ bị đóng bên trái anh nghe thấy âm thanh của tiếng rên rĩ. Anh áp tai vào cánh cửa gỗ. Trong một lúc tất cả đều im lặng sau đó nó lại vang lên lần nữa. Phải có ai đó đang rất đau khổ và có lẽ chỉ có một mình. Anh nhanh chóng kiểm tra tấm bảng phía trước nhà, trên đó ghi “ Đẳng cấp thứ hai, số 4 “. Cánh cửa đã bị khóa và được làm bằng ván rắn chắc. Mã Tông nhìn lên ban công nhỏ hẹp chạy dọc phía trước căn nhà. Anh nhét vạt áo vào thắt lưng, nhảy lên và bám vào ban công. Anh dễ dàng kéo mình lên và trèo qua lan can. Anh đá tung cánh cửa mắt cáo nhìn thấy đầu tiên và bước vào một căn phòng nhỏ tràn ngập mùi son phấn. Anh tìm thấy một ngọn nến và mồi lửa trên bàn trang điểm. Anh bước đến cầu thang với cây nến thắp sáng trên tay và nhanh chóng đi xuống cầu thang hẹp vào căn phòng tối đen bên dưới.
Một tia sáng loé lên từ bên dưới cánh cửa bên trái. Những tiếng rên rĩ phát ra từ đó. Anh đặt cây nến xuống sàn nhà và đi vào bên trong. Đó là một căn phòng lớn được chiếu sáng bằng một ngọn đèn dầu. Sáu cây cột chống đỡ căn phòng, trên trần nhà là những cây xà nhà và sàn nhà được lót thảm. Trên bức tường đối diện treo những cây đàn, sáo trúc và các loại nhạc cụ khác. Đây rõ ràng là nơi đào tạo các kỹ nữ, tiếng rên rĩ phát ra từ cây cột xa nhất gần cửa sổ. Anh nhanh chóng bước đến đó.
images
Mã Tông và Ngân Tiên
Một cô gái khỏa thân bị trói vào cây cột, khuôn mặt cô ta khuất sau cây cột và cánh tay giơ cao quá đầu. Cánh tay cô bị trói vào cột bằng chiếc thắt lưng lụa của phụ nữ. Trên chiếc lưng và hông đầy quyến rũ của cô hằn lên những vệt đỏ. Một chiếc quần rộng nằm dưới chân cô ta. Khi nghe thấy tiếng động cô gái kêu lên nhưng không quay đầu lại:
- Không! Xin đừng…
- Im đi! – Mã Tông quát lên một cách thô lỗ - Tôi đến đây để giúp cô.
Lấy con dao từ thắt lưng, anh nhanh chóng cắt đứt sợi dây lưng trói tay cô gái. Cô gái cố gắng dựa vào cây cột nhưng sau đó ngã gục xuống sàn nhà. Vừa cất tiếng nguyền rủa, Mã Tông ngồi xuống cạnh cô ta. Mắt cô gái khép kín, cô đã bị ngất.
Anh quan sát cô gái và lẩm bẩm:
- Thật là một cô gái đáng yêu! Không biết ai đã ngược đãi cô và họ đã làm gì với quần áo của cô ta?
Anh nhìn quanh và thấy một đống quần áo phụ nữ nằm bên dưới cửa sổ. Anh lấy một chiếc áo trắng và khoác lên người cô gái sau đó ngồi xuống sàn nhà cạnh cô. Khi anh đang xoa bóp cổ tay bầm tím của cô thì thấy mi mắt cô chớp chớp. Cô mở miệng định hét lên nhưng anh nói nhanh:
- Không sao đâu. Tôi là một người của tòa án. Cô là ai ?
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng rồi lại nằm xuống một lần nữa với tiếng rên rĩ vì đau đớn. Cô nói với giọng run run:
- Tôi là một kỹ nữ cấp bậc thứ hai. Tôi sống ở tầng trên.
- Ai đã đánh cô?
- Ồ, không có gì đâu – cô nhanh chóng trả lời – Đó là lỗi của tôi. Chỉ là vấn đề cá nhân.
- Tôi đã thấy điều đó. Trả lời câu hỏi của tôi!
Cô nhìn anh với vẻ sợ hãi.
- Thực ra là không có gì – cô nói một cách nhẹ nhàng – Đêm nay tôi tham dự một bữa ăn tối cùng với Nguyệt Thu, Hoa hậu của chúng tôi. Tôi đã vụng về làm đổ rượu lên áo của khách. Hoa hậu đã mắng tôi và bảo tôi về phòng thay đồ. Sau đó cô ta đưa tôi đến đây. Cô ta bắt đầu tát tôi và trong khi né tránh tôi vô tình làm trầy xước tay cô ta. Cô ấy rất nóng tính, anh biết đấy, cô đã nổi điên lên và ra lệnh cho tôi cởi hết quần áo. Cô trói tôi vào cây cột này và cho tôi một trận đòn bằng dây thắt lưng. Cô ấy nói sẽ quay trở lại để cởi trói cho tôi và bảo trong lúc chờ đợi thì tôi nên suy nghĩ về những lỗi lầm của mình.
Đôi môi cô run rẫy và cô nuốt nước bọt nhiều lần trước khi tiếp tục.
- Nhưng…nhưng cô ấy không đến. Cuối cùng tôi đã không thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa và cánh tay tôi thì tê cứng. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã quên tôi. Tôi rất sợ…
Nước mắt lăn dài trên đôi má cô ta. Trong sự xúc động cô đã nói chuyện bằng giọng địa phương của cô. Mã Tông dùng tay lau nước mắt cho cô và cũng dùng giọng địa phương như của cô gái để trả lời:
- Đừng quá lo lắng, Ngân Tiên! Một người đàn ông từ quê hương của cô giờ đây sẽ chăm sóc cho cô! – Không để ý đến cái nhìn ngạc nhiên của cô, anh nói tiếp – Thật là may mắn khi tôi đi ngang qua ngôi nhà này và nghe tiếng rên rĩ của cô, Nguyệt Thu sẽ không bao giờ trở lại. Bây giờ và mãi mãi!
Cô dùng tay gắng gượng ngồi dậy, không để ý đến chiếc áo tuột khỏi người để lộ ra thân thể trần truồng của cô. Cô hỏi với giọng nói đầy căng thẳng:
- Cô ấy đã gặp chuyện gì?
- Cô ta đã chết – Mã Tông trả lời một cách nghiêm nghị.
Cô gái úp mặt vào hai bàn tay và lại bắt đầu khóc. Mã Tông lắc đầu với vẻ bối rối. Anh thầm nghĩ rằng anh không bao giờ có thể hiểu được phụ nữ.
Ngân Tiên ngẩng đầu lên và nói với vẻ tuyệt vọng:
- Hoa hậu của chúng tôi đã chết! Cô ấy rất đẹp và rất thông minh… Đôi khi cô ấy đánh đập chúng tôi nhưng cô ta thường rất tử tế và quan tâm đến mọi người. Cô ta không phải rất mạnh mẽ sao ? Hay là cô ta đột nhiên bị bệnh ?
- Có trời mới biết! Chúng ta hãy giới thiệu một chút về nhau đi. Tôi là con trai cả của chủ thuyền Mã Lương, ở phía bắc của ngôi làng chúng ta.
- Anh nói sao ? Như vậy anh là con trai của ông chủ thuyền họ Mã! Tôi là con gái thứ hai của ông Vũ, chủ tiệm bán thịt. Tôi nhớ rằng cha tôi từng nói đến cha anh và nói cha anh là người lái thuyền giỏi nhất trên sông. Làm thế nào mà anh có mặt trên đảo này?
- Tôi đến đây vào đêm nay cùng với ông chủ của tôi là thẩm phán Địch. Ông ta là thẩm phán của huyện Phổ Dương kế huyện này và bây giờ ông ta tạm thời phụ trách nơi đây.
- Tôi biết ông ta. Ông ta có mặt trong bữa ăn tối mà lúc nãy tôi nói với anh. Ông ta có vẻ rất tốt, một người đàn ông trầm tĩnh.
- Ông ta đúng là rất tốt – Mã Tông đồng ý – nhưng không phải là quá nghiêm nghị đâu, ông ta cũng có lúc rất là sôi nổi đấy. Phải, tôi sẽ bế cô lên phòng và chúng ta phải làm một điều gì đó chúc mừng cho cuộc gặp gỡ của chúng ta.
- Không, tôi không muốn ở lại căn nhà này trong đêm nay! – cô gái nói với cái nhìn sợ hãi – Đem tôi đi đến một nơi khác!
- Nếu cô cho tôi biết địa điểm! Tôi sẽ mang cô đến đó và tôi rất bận vì vẫn chưa tìm được cho mình một chỗ trú ngụ qua đêm.
Cô cắn môi.
- Tại sao tất cả mọi việc lại phức tạp thế ? – Cô hỏi với vẻ hờn giận.
- Hỏi ông chủ của tôi ấy, em yêu! Tôi chuyên làm những công việc khó khăn.
Cô mỉm cười yếu ớt.
- Được rồi, mang tôi đến tiệm bán lụa ở con phố thứ hai. Có một người goá phụ họ Hoàng sống ở đó, bà ta là người cùng làng với chúng ta. Bà ta sẽ cho tôi ở lại đó đêm nay và anh cũng thế. Trước tiên hãy giúp tôi vào nhà vệ sinh.
Mã Tông giúp cô ta đứng lên và khoác chiếc áo trắng lên người cô. Anh lấy thêm vài y phục khác và giúp đỡ cô vào phòng tắm phía sau nhà.
- Nếu có ai đến và yêu cầu gặp tôi, nói rằng tôi đã rời khỏi đây! – Cô nói nhanh với anh trước khi đóng cửa.
Anh chờ cô tại hành lang cho đến khi cô bước ra và mặc đầy đủ quần áo. Nhìn thấy cô đi lại có vẻ khó khăn anh liền bế cô lên trong vòng tay của mình. Theo hướng dẫn của cô, anh bế cô đi vào con hẻm phía sau ngôi nhà, sau đó đi qua một lối đi hẹp đến cửa sau của một cửa tiệm nhỏ. Anh đặt cô xuống và gõ cửa.
Ngân Tiên vội vã giải thích với người phụ nữ mạnh mẽ ra mở cửa rằng cô muốn ở lại đây với người bạn của mình. Người phụ nữ không hỏi gì thêm mà đưa họ lên thẳng căn gác xép nhỏ nhưng sạch sẽ. Mã Tông nhờ bà ta mang đến cho họ một bình trà nóng, một cái khăn và hộp thuốc mỡ. Anh giúp cô gái cởi áo và nằm sấp xuống chiếc ghế dài. Khi bà góa trở lại và nhìn thấy lưng cô gái, bà ta kêu lên:
- Cô gái đáng thương! Chuyện gì đã xảy ra với cô?
- Tôi sẽ chăm sóc cô ta, thưa bà! – Mã Tông nói và đẩy bà ta ra ngoài.
Anh bôi thuốc mỡ lên lưng cô gái một cách thành thạo. Nó cũng không sâu lắm và chắc sẽ lành trong một vài ngày. Nhưng khi anh bôi đến các vết loét trên hông cô thì anh cau mày một cách giận dữ. Anh rửa sạch chúng bằng nước trà và bôi thuốc mỡ vào. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng và nói cụt lủn:
- Những vết thương trên hông cô không bao giờ được tạo ra bởi một sợi dây, cô gái của tôi! Tôi là một người của tòa án và tôi biết rõ về các vết thương như thế! Tốt hơn hết là cô kể cho tôi toàn bộ sự thật của câu chuyện.
Cô úp mặt vào hai bàn tay. Cô lắc đầu và khóc nức nở. Mã Tông phủ chiếc áo lên người cô và nói tiếp:
- Nếu là chuyện giữa các cô gái với nhau thì tôi mặc kệ. Nhưng nếu là một người khác hành hạ cô thì đó là việc của tòa án. Thôi nào, nói cho tôi biết ai đã làm điều đó!
Ngân Tiên quay bộ mặt đầy nước mắt về phía Mã Tông.
- Đó là một câu chuyện bẩn thỉu – cô lẩm bẩm một cách chán chường – Anh nên biết một cô gái cấp bậc thứ ba và thứ tư không được quyền chọn lựa mà phải thuộc về người khách hàng nào trả giá cao nhất, nhưng một kỹ nữ cấp bậc thứ hai và thứ nhất được quyền chọn lựa người yêu đầu tiên của họ. Tôi thuộc cấp bậc thứ hai và tôi không thể bị buộc phải lấy một người mà tôi không thích. Nhưng có một trường hợp đặc biệt đó chính là lão già kinh khủng họ Ôn, chủ tiệm đồ cổ. Ông ta là một người quan trọng tại đây như anh đã biết. Ông ta cố gắng chiếm đoạt tôi nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng thoát được. Tại bữa ăn tối đêm nay ông ta đã bảo Hoa hậu trói tôi vào cây cột ở phòng đào tạo kỹ nữ và lão già ghê tởm đó đã đến đây không lâu sau khi Hoa hậu đã bỏ đi. Lão nói rằng sẽ cởi trói cho tôi nếu tôi đồng ý làm những chuyện bẩn thỉu mà lão yêu cầu, khi tôi từ chối thì lão vớ lấy một cây sáo trúc dài trên tường và bắt đầu đánh tôi. Hoa hậu đánh tôi bằng sợi dây thì điều đó chỉ là một sự sĩ nhục chứ không đau đớn. Nhưng mà lão già khốn kiếp họ Ôn thực sự muốn làm tổn thương tôi, lão chỉ bỏ đi khi lão nghe thấy tôi gào lên cầu xin lão thương xót và sau khi tôi hứa sẽ làm bất cứ chuyện gì mà lão thích. Lão nói rằng lát nữa sẽ quay trở lại đây với tôi và đấy là lý do tại sao tôi không muốn ở lại căn nhà đó. Xin đừng nói điều này cho bất cứ ai, lão Ôn có thể huỷ diệt tôi, anh biết đấy.
- Tên khốn kiếp! – Mã Tông gầm gừ - Đừng quá lo lắng, tôi sẽ tóm được lão ta mà không đề cập đến cô. Tên tồi tệ đó đã có những vụ kinh doanh mờ ám tại đây và lão ta đã làm việc đó gần ba mươi năm! Một hồ sơ thật là đẹp!
Người goá phụ không mang cốc theo vì vậy anh cho cô gái uống trà từ vòi của bình trà. Cô cảm ơn anh sau đó trầm ngâm nói:
- Ước gì tôi có thể giúp anh, lão ta cũng ngược đãi các cô gái khác ở đây.
- Được rồi, chắc cô không biết gì về những việc xảy ra ở nơi đây ba mươi năm về trước.
- Đúng thế, tôi chỉ mới mười chín tuổi. Nhưng tôi biết ai có thể nói cho anh biết về những chuyện ngày xưa. Đó là một người phụ nữ già và nghèo khổ, một cựu Hoa hậu tên là Linh. Tôi học hát với bà ta. Bà ta bị mù và bị bệnh phổi nhưng bà có trí nhớ rất tốt. Bà ta sống trong một căn lều bẩn thỉu ở phía tây hòn đảo đối diện với bến thuyền và…
- Vậy bà ta sống gần trang trại trồng bí ngô của Cua?
- Phải! Làm thế nào mà anh biết nơi đó?
- Chúng tôi là nhân viên của tòa án do đó biết rất nhiều chuyện hơn là cô nghĩ – Mã Tông trả lời với vẻ tự mãn.
- Cua và Tôm là những người tốt, họ đã từng giúp tôi thoát khỏi tay của lão già ghê tởm chủ tiệm đồ cổ. Và Tôm là một chiến binh ghê gớm.
- Cô muốn nói là Cua.
- Không, Tôm. Họ nói rằng sáu người đàn ông mạnh mẽ cũng không dám tấn công Tôm.
Mã Tông nhún vai. Không muốn tranh luận với một cô gái về vấn đề chiến đấu. Cô nói tiếp:
- Thực tế là Cua đã giới thiệu tôi với bà Linh, bây giờ anh ta thường mang thuốc ho đến cho bà. Khuôn mặt của người phụ nữ đáng thương đó bị biến dạng khủng khiếp bởi những mụt nổi lên nhưng bà ta có giọng hát vô cùng tuyệt vời. Hình như ba mươi năm trước đây bà là một kỹ nữ nổi tiếng hàng đầu tại đây và có rất nhiều người hâm mộ. Không phải là đáng buồn sao khi một bà già xấu xí từng là một kỹ nữ tuyệt vời? Nó làm cho anh nghĩ đến một ngày nào đó bản thân anh…
Giọng của cô nhỏ dần. Để làm cho cô vui lên, Mã Tông bắt đầu nói về ngôi làng của họ. Hoá ra là anh từng gặp cha của cô khi đến tiệm mua thịt. Cô nói rằng sau đó cha cô lâm vào cảnh nợ nần và do đó phải bán hai cô con gái của mình cho một tên ma cô.
Bà goá phụ Hoàng trở lại mang theo một bình trà mới, một đĩa hạt dưa và kẹo. Họ đã có một cuộc nói chuyện về những người họ từng quen biết. Khi người goá phụ kể xong một câu chuyện dài về chồng mình, Mã Tông nhận thấy Ngân Tiên đã ngủ say.
- Tôi thấy đây là một ngày tốt, thưa bà! – anh nói với người đàn bà – Tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây vào sáng mai trước lúc bình minh. Đừng bận tâm về bữa ăn sáng, tôi sẽ mua một vài cái bánh chiên trên đường phố. Nói với cô gái là tôi sẽ cố gắng trở lại đây một lần nữa vào khoảng giữa trưa.
Sau khi người goá phụ rời khỏi phòng, Mã Tông nới lỏng thắt lưng, cởi giày và nằm duỗi mình trên sàn nhà phía trước giường, gối đầu trên cánh tay. Anh đã quen với việc ngủ ở những nơi thiếu tiện nghi và chẳng mấy chốc đã ngáy vang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook