Mã Tông quen với hai người bạn lạ lùng

Ôn Nguyên có liên quan gì đến vụ án

Sau khi Mã Tông chia tay Địch công tại cổng khách sạn Gia Hạc, anh bước ra đường phố vừa đi vừa huýt sáo một điệu nhạc vui nhộn. Ngay sau đó anh tìm thấy con đường chính của đảo.

Tất cả mọi người trên phố chen chân nhau đi lại dập dìu và đổ dồn vào các sòng bạc nằm dọc hai bên đường. Những người hồ lì hét to lên để mọi người chú ý trong đám đông ồn ào. Mỗi khi tiếng ồn lắng xuống lại nghe thấy tiếng kêu lách cách của những đồng xu trong cái máng bằng gỗ được hai người mạnh mẽ trước mỗi sòng bạc lắc tới lắc lui. Họ lắc nó suốt đêm vì âm thanh của những đồng bạc va vào nhau được cho là mang lại may mắn và nó thu hút khách hàng đến sòng bạc.

Mã Tông dừng lại trước một cái bục cao bằng gỗ đặt bên cạnh sòng bạc lớn nhất. Trên đó đặt các đĩa đựng đầy mứt, bánh kẹo và trái cây. Cạnh đó là một cái giàn để các mô hình bằng giấy hình nhà, xe ngựa, tàu thuyền và quần áo cũng được làm bằng giấy. Đây là một bàn thờ được lập ra vào tháng thứ bảy vì lợi ích của linh hồn những người đã chết, nó là một phần của Lễ hội người chết. Những bóng ma sẽ hưởng thực phẩm và lựa chọn trong các mô hình bằng giấy tất cả những gì cần thiết cho cuộc sống của họ ở thế giới bên kia.Vào ngày ba mươi tháng bảy, lúc kết thúc lễ hội, thức ăn được phân phát cho người nghèo và các mô hình bằng giấy được đốt đi để cúng cho các vong hồn người chết. Lễ hội nhắc nhở với mọi người rằng cái chết không phải là cuộc chia tay cuối cùng, mỗi năm những người đã mất có thể quay trở lại và trong vài tuần tham gia vào cuộc sống cùng với những người yêu mến họ.

Sau khi Mã Tông nhìn ngắm mọi thứ, anh tự nói với mình với một nụ cười:

- Linh hồn bác Phan chắc không có mặt nơi đây! Ông không còn đủ răng để mà ăn bánh kẹo nhưng ông rất sành sõi về cờ bạc lúc còn sống! Mình rất may mắn khi được ông để lại cho hai miếng vàng! Mình phải đặt cược linh hồn của mình vào các ván bài. Mình tốt hơn nên đi vào bên trong, có thể ông bác của mình sẽ cho đứa cháu một vài lời khuyên hữu ích!

Anh bước vào phòng sau khi trả mười đồng và theo dõi một lúc lâu đám đông dày đặc bao quanh một bàn đánh bạc lớn. Ở đây trò chơi rất đơn giản và phổ biến, người ta đặt cược vào tổng số nút lớn hay nhỏ của ba con xúc xắc ném ra. Sau đó anh đi đến cầu thang ở phía sau.

Trong căn phòng lớn trên lầu các con bạc ngồi thành nhóm sáu người quanh một chục cái bàn nhỏ đặt rải rác trong phòng, họ tham gia vào các trò chơi khác nhau với những cái thẻ và các con xúc xắc. Tất cả những người chơi ở đây đều ăn mặc sang trọng, ở một cái bàn Mã Tông nhận thấy có hai người đàn ông đội mũ đồng phục của sòng bài. Ở trên tường treo một tấm bảng màu đỏ có ghi những chữ lớn màu đen “ Mỗi ván bài phải được thanh toán ngay lập tức bằng tiền mặt ”

Trong khi Mã Tông đang phân vân không biết nên tham gia vào trò chơi nào thì một gã gù nhỏ bé rón rén đi đến gần anh. Hắn mặc một chiếc áo ngắn màu xanh nhưng chiếc đầu to lớn với mái tóc bù xù màu xám để trần. Ngước nhìn lên thân thể cao lớn của Mã Tông với đôi mắt tròn và sáng, hắn nói bằng một giọng the thé:

- Nếu anh muốn tham gia vào một trò chơi, anh phải cho tôi xem số tiền anh mang theo.

- Mắc mớ gì đến anh ? – Mã Tông hỏi một cách giận dữ.

- Đó là quy định! – Một tiếng nói trầm trầm vang lên từ phía sau.

Mã Tông quay lại và thấy mình đối mặt với một gã đàn ông khổng lồ, gã cao bằng anh nhưng có một bộ ngực to như cái thùng chứa nước. Cái đầu lớn của gã như dính liền với đôi vai rộng và bộ ngực của gã phồng lên như vỏ của một con cua. Gã quan sát Mã Tông từ trên xuống dưới với đôi mắt nhỏ lồi ra của gã.

- Anh là ai ? – Mã Tông hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Tôi là Cua – gã đàn ông to lớn trả lời với vẻ mệt mỏi – người đồng nghiệp của tôi ở đây được gọi là Tôm. Chúng tôi xin phục vụ anh.

- Anh không có một người đồng nghiệp gọi là Muối à ? – Mã Tông hỏi.

- Không, tại sao ?

- Như thế thì tôi có thể ngâm cả ba người vào chung với nhau trong nước sôi và tôi có một bữa ăn ngon miệng – Mã Tông trả lời với vẻ khinh bỉ.

- Anh giúp tôi chứ ? – Cua hỏi gã gù một cách buồn bã – tôi bị một khách hàng chế nhạo.

Tôm lờ gã đi. Ngước nhìn lên Mã Tông với cái mũi nhọn của y, y hỏi một cách mạnh mẽ:

- Anh không biết đọc? Tấm bảng nói rằng khách hàng phải thanh toán bằng tiền mặt. Để ngăn ngừa những người chơi khác bị quỵt tiền, những người mới đến phải cho chúng tôi biết họ có đủ khả năng để chi trả hay không.

- Điều đó không phải là không hợp lý – Mã Tông miễn cưỡng đồng ý – hai anh thuộc về sòng bạc này ?

- Tôi và Tôm là người quan sát – Cua lặng lẽ nói – Chúng tôi làm việc cho ông Phong Đại, chủ nhân của nơi này.

Mã Tông nhìn cặp đôi lạ lùng này và suy nghĩ trong một lúc. Sau đó anh cúi xuống và lấy tờ giấy chứng nhận từ giày của mình. Đưa nó cho Cua, anh nói:

- Tôi làm việc cho quan án sát Địch của Phổ Dương, hiện giờ là hội thẩm phụ trách nơi đây. Tôi muốn có một cuộc trò chuyện yên tĩnh với anh.

Cặp đôi kỳ lạ xem xét kỹ lưỡng tờ giấy chứng nhận. Cua trả lại cho Mã Tông kèm theo một tiếng thở dài:

- Một cuộc nói chuyện đồng nghĩa với cái cổ họng sẽ bị khô. Xin mời đến ban công, ông Mã, và dùng một chút đồ uống với thức ăn nhẹ.

Ba người đàn ông ngồi trong một góc nhà nơi Cua có thể quan sát các con bạc bên trong. Ngay sau đó một người hầu mang đến một đĩa lớn cơm chiên và ba bình rượu đặt trên bàn của họ.

Sau những lời chào hỏi theo phép lịch sự thông thường Mã Tông biết được hoá ra Tôm và Cua sinh ra và lớn lên tại đảo Thiên Đường. Cua là một võ sĩ đã đạt đến cấp độ tám, chẳng bao lâu anh ta và Mã Tông đã đi sâu vào thảo luận về các đòn thế trong môn vật. Gã gù không tham gia vào cuộc trò chuyện về kỹ thuật này mà tập trung vào việc “tấn công” đĩa cơm chiên và làm cho nó vơi đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi không còn lại gì trên đĩa, Mã Tông nốc cạn rượu trong ly của mình, dựa lưng vào ghế vỗ bụng và nói một cách mãn nguyện:

- Bây giờ vấn đề thủ tục đã xong, tôi cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để đi vào công việc chính. Hai người có thể cho tôi biết thông tin về Viện sĩ Lý ?

Cua trao đổi một cái nhìn nhanh với Tôm rồi nói:

- Như vậy ông chủ của anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra phải không ? Tôi sẽ nói cho anh các ý chính, ngài Viện sĩ bắt đầu chuyến đi nghĩ mát và có một kết thúc bi thảm tại đây nhưng khoảng thời gian ông ở tại hòn đảo này ông ta đã có rất nhiều niềm vui, tôi tin chắc thế.

Có tiếng ẩu đã vang lên từ trong sòng bạc. Cua đứng lên và đi vào bên trong với một tốc độ mà không ai có thể ngờ ở một người có thân hình to lớn như thế. Tôm uống cạn ly rượu của mình và nói tiếp:

- Đây là câu chuyện đã xảy ra. Mười ngày trước đây, vào ngày thứ mười tám, ngài Viện sĩ và năm người bạn đến hòn đảo này từ thủ đô trên một chiếc thuyền lớn. Họ ở trên sông hai ngày để vui chơi và nhậu nhẹt từ sáng đến tối. Các thuyền viên lo mọi chuyện trên thuyền vì bọn họ đều say rượu. Trời có sương mù và thuyền của họ va phải thuyền của ông Phong, ông chủ của chúng tôi, trên thuyền có đứa con gái của ông ta. Cô ấy trở về nhà sau chuyến viếng thăm gia đình một người họ hàng. Có một sự hư hỏng nặng và hai thuyền phải neo lại tại đó chờ cho đến bình minh. Viện sĩ hứa sẽ bồi thường mọi thiệt hại. Đó là bắt đầu cho kỳ nghĩ tồi tệ của Viện sĩ tại hòn đảo này. Sau đó, Viện sĩ và bạn bè của ông ta đi đến khách điếm Thiên Phúc, bản thân ông ta thuê cho mình Căn Phòng Đỏ.

- Chết tiệt! Đó là căn phòng mà ông chủ tôi đang ở ! – Mã Tông kêu lên – Nhưng ông ta không sợ ma. Tôi cho rằng Viện sĩ tự tử tại căn phòng đó ?

- Tôi đâu có nói là ông ta tự tử, và tôi cũng đâu có nói về những con ma ? – gã gù nhấn mạnh.

Cua vừa quay trở lại và đã nghe những lời nhận xét sau cùng.

- Chúng ta đừng nói chuyện về những bóng ma – anh ta vừa ngồi xuống vừa nói – Và Viện sĩ không tự tử.

- Tại sao ? – Mã Tông ngạc nhiên hỏi.

- Bởi vì – Tôm trả lời – vì là một người quản lý trật tự nên tôi quan sát ông ta. Ở tại sòng bạc này. Ông ta rất bình thản dù thắng hay thua. Ông ta không phải là loại người tự sát. Đó là lý do tại sao.

- Chúng tôi quan sát mọi người ở đây đã được mười năm, anh biết đấy – Cua nói thêm – Biết tất cả các loại người, các tính cách của mỗi loại người. Thí dụ như nhà thơ trẻ Khởi Vu Phổ. Anh ta thua hết tiền tại sòng bạc này, thua đến đồng xu cuối cùng. Anh ta thuộc loại người dễ kích động. Có thể tự tử ngay trước mặt anh trước khi anh kịp nháy mắt. Nhưng với Viện sĩ thì không. Không bao giờ có chuyện ông ta tự tử. Không bao giờ.

- Ông ta đã có quan hệ với một người phụ nữ - Mã Tông nhận xét – Phụ nữ thường biến đàn ông thành những kẻ ngốc. Khi tôi nghĩ về những điều họ đã từng làm đối với tôi, đôi khi…

- Ông ta không tự tử - Cua lặp đi lặp lại một cách nhẫn nại – Ông ta là một kẻ lạnh lùng và tính toán. Nếu một cô nàng định bỏ rơi ông ta thì ông ta sẽ dùng thủ đoạn để đối phó. Tuyệt đối không có chuyện tự tử.

- Hay có khả năng là một vụ giết người ! – Mã Tông nói cộc lốc.

Cua có vẻ sững sờ. Anh ta quay lại hỏi Tôm:

- Hình như tôi chưa từng nói đến hai chữ giết người, phải thế không ?

- Anh chưa nói! – gã gù trả lời chắc nịch.

Mã Tông nhún vai.

- Anh ta ngủ với những cô nàng nào ?

- Ông ta đã nhìn thấy Hoa hậu của chúng tôi suốt thời gian ông ta ở đây – Tôm trả lời – nhưng ông ta cũng biết Cẩm Chướng trên con phố cạnh đó và Ngọc Hoa và Mẫu Đơn. Ông ta có thể có quan hệ với họ theo những gì mà pháp luật gọi là mối quan hệ xác thịt, mà có khi chỉ là đùa giỡn cho vui. Đi mà hỏi những cô gái ấy, đừng hỏi tôi.

- Vụ điều tra này thú vị đây – Mã Tông vừa cười vừa nói – trong mọi trường hợp họ đã có những phút giây rất vui vẻ. Sau đó xảy ra việc gì ?

- Cách đây ba ngày, vào sáng ngày hai mươi lăm – Tôm nói tiếp – Viện sĩ thuê một chiếc thuyền để cho năm người bạn của mình quay trở về kinh đô. Ông ta quay về Căn Phòng Đỏ và ăn trưa ở đó một mình. Ông ngồi cả buổi chiều trong phòng, lần đầu tiên ông ta không đi vào các sòng bạc. Và cũng lần đầu tiên ông ta ăn một mình. Sau đó ông ta khoá trái cửa phòng nhốt mình trong đó để rồi vài giờ sau được tìm thấy với cái cổ họng bị cắt đứt.

- Cầu cho linh hồn ông ta yên nghĩ – Cua lẩm bẩm.

Tôm trầm ngâm gãy chiếc mũi dài của mình sau đó nói tiếp:

- Bây giờ thì hầu hết là tin đồn, anh biết đấy. Tin hay không thì tuỳ anh. Với đôi mắt của chúng tôi, chúng tôi quan sát thấy một điều này: ông chủ hiệu đồ cổ Ôn Nguyên đi đến khách điếm trong đêm đó, sau lúc ăn tối.

- Như vậy là ông ta đến thăm Viện sĩ! – Mã Tông kêu lên một cách háo hức.

- Những người làm việc trong tòa án có thói quen điều tra người khác thì phải ? – gã gù buồn rầu hỏi Cua.

- Đó là thói quen của họ! – Cua nhún vai trả lời.

- Tôi nói điều này, anh bạn – Tôm kiên nhẫn giải thích – Chúng tôi chỉ thấy Ôn Nguyên đi vào khách điếm. Đó là tất cả.

- Trời – Mã Tông kêu lên – nếu hai người có thể quan sát mọi người trên hòn đảo này, hai người chắc phải rất bận rộn trong cuộc sống!

- Chúng tôi không theo dõi tất cả những người nổi tiếng trên hòn đảo này – Cua nói – Chỉ theo dõi có Ôn thôi.

Tôm gật đầu đồng ý với ý kiến này.

- Ba ngành nghề mang lại thu nhập lớn của hòn đảo này – Cua tiếp tục và nhìn chăm chú Mã Tông với đôi mắt lồi của mình – Một, cờ bạc và nhà thổ, đó là lĩnh vực của ông Phong, chủ của chúng tôi. Hai, ăn uống, đó là việc kinh doanh của ông Tào. Ba, mua bán đồ cổ và đồ lưu niệm, đó là việc kinh doanh của ông Ôn Nguyên. Có thể nói rằng ba nghề này có một mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu một người nào đó thắng được một số tiền lớn từ sòng bài, chúng tôi sẽ dùng những lời tốt đẹp để giới thiệu cho anh ta đến Tào và Ôn. Anh ta có thể tổ chức một bữa tiệc lớn hoặc mua những món đồ cổ xinh đẹp. Còn nếu một người thua hết tiền ở sòng bạc chúng tôi sẽ xem anh ta có một người tỳ thiếp hay một nữ tỳ xinh đẹp nào đó để bán hoặc giới thiệu anh ta cho ông Ôn để anh ta bán đi một vài món đồ cổ mà anh ta có. Và công việc là như thế, liên kết mọi người với nhau.

- Một sự tổ chức kinh doanh chặt chẽ - Mã Tông nhận xét.

- Hoàn hảo – Tôm đồng ý – Như vậy chúng ta có Phong, Tào và Ôn. Ông chủ Phong của chúng tôi là một người thẳng thắn, một người đàn ông trung thực vì vậy triều đình đã bổ nhiệm ông ta làm quản lý của hòn đảo này. Cho ông ta một phần của chiếc bánh lợi nhuận và ông ta giàu nhất trong cả ba người. Nhưng ông ta đã tận tuỵ làm việc, anh biết đấy! Nếu người quản lý trung thực, tất cả mọi người ở đây đều có lợi nhuận và ai nấy đều hài lòng. Chỉ có những thằng ngu mới thích lừa đảo. Nếu người quản lý lươn lẹo, lợi nhuận tăng hai mươi lần nhưng chỉ vào túi của y. Nhưng sau đó nơi đây chỉ có chó mới đến! Vì vậy rất may mắn là Phong trung thực. Nhưng ông ta không có con trai mà chỉ có một đứa con gái. Vì vậy nếu ông mất đi hoặc dính vào rắc rối thì công việc sẽ giao cho người khác. Tào Phan Tề là một học giả nhưng ông ta không thích làm quản lý. Ông ta không bao giờ muốn trở thành chủ nhân của hòn đảo này. Bây giờ anh đã biết về Phong và Tào, hai công dân nổi bật của hòn đảo này. Tôi chưa đề cập đến Ôn Nguyên, phải thế không, Cua ?

- Anh chưa nói! – Cua trả lời một cách trang trọng.

- Ý anh là thế nào khi nói cho tôi nghe tất cả những điều này ? – Mã Tông hỏi một cách cáu kỉnh.

- Anh ta mô tả tình hình cho anh biết – Cua trả lời.

- Đúng thế ! – Tôm nói với vẻ hài lòng – Tôi mô tả lại tình huống mà tôi quan sát được. Nhưng bởi vì anh có vẻ là người tốt, anh Mã, tôi sẽ nói thêm vào một chút từ những tin đồn. Ba mươi năm trước cha của Tào, một người đàn ông tên là Tào Quang, đã tự tử trong Căn Phòng Đỏ. Cửa sổ bị đóng, cánh cửa bị khóa từ bên trong. Và ba mươi năm trước vào cái đêm xảy ra án mạng đó ông chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên cũng tình cờ có mặt gần khách điếm. Đó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Phải – Mã Tông vui vẻ nói – Tôi sẽ cảnh báo cho ông chủ của tôi là bây giờ trong căn phòng có đến hai con ma chứ không phải một. Bây giờ chúng ta đã bàn xong chuyện chính thức, tôi muốn nghe lời khuyên của hai anh về một vấn đề hoàn toàn cá nhân.

Cua thở dài. Anh ta nói với Tôm một cách mệt mỏi:

- Anh ta muốn có một cô nàng.

Và quay sang nói với Mã Tông:

- Trời, anh bạn, anh cứ bước vào bất cứ ngôi nhà thổ nào ở con phố tiếp theo. Anh sẽ tìm thấy tất cả các loại phụ nữ với tất cả những kỹ năng đặc biệt cũng như mọi kích cỡ. Chỉ có anh mới biết là mình thích loại nào!

- Chính vì anh rất có kinh nghiệm về vấn đề này – Mã Tông giải thích – Tôi muốn có một cái gì đó thật đặc biệt nơi đây. Tôi là một người quê quán ở Phú Linh, vì vậy đêm nay tôi muốn có một cô gái cũng xuất thân từ đó.

Cua trợn tròn đôi mắt lồi của mình.

- Cầm lấy tay tôi! – Cua nói với Tôm – Tôi sẽ bật khóc mất! Một cô gái cùng quê với anh ta!

- Phải – Mã Tông nói với vẻ lúng túng – chẳng qua là đã nhiều năm rồi tôi không được nói tiếng địa phương trong khi làm tình.

- Anh ta thích vừa nói chuyện vừa làm tình. Một thói quen xấu – Cua nhận xét với Tôm rồi quay sang nói với Mã Tông – Được rồi. Đi đến Lầu Xanh ở khu phía Nam. Nói với bà chủ ở đó đưa cô nàng Ngân Tiên cho anh. Cô ta xuất thân từ Phú Linh, hàng chất lượng cao phía trên và dưới rốn và rất thân thiện. Cô ta cũng hát rất hay, được đào tạo bởi cô Linh, thời xưa là một người kỹ nữ nổi tiếng tại đây. Nhưng có lẽ anh không quan tâm đến âm nhạc, tôi nghĩ thế. Đi đến Lầu Xanh vào khoảng nửa đêm, bây giờ còn quá sớm, cô ấy còn phải tham dự một bữa ăn tối ở đâu đó. Sau đó là chuyện của anh. Có cần chúng tôi tư vấn gì thêm không ?

- Không cần! Dù sao cũng cảm ơn về lời khuyên. Anh không quan tâm đến phụ nữ tại sao lại sành sỏi như thế.

- Chúng tôi không quan tâm – Tôm nói – Có thấy người làm bánh ngọt nào lại ăn bánh của mình làm ra?

- Phải, không phải là hàng ngày – Mã Tông thừa nhận – nhưng lúc này hay lúc khác anh ta cũng có thể cắn một miếng. Nếu không có phụ nữ phải chăng là cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán, tôi nghĩ thế.

- Có những quả bí ngô – Cua trả lời một cách nghiêm trang.

- Những quả bí ngô? – Mã Tông kêu lên.

Cua gật đầu. Anh ta lấy một cây tăm từ túi áo và bắt đầu xỉa răng.

- Chúng tôi trồng chúng – Tôm giải thích – Cua và tôi có một căn nhà nhỏ cạnh bờ sông ở phía tây của hòn đảo này. Chúng tôi có một khoảng đất và chúng tôi trồng bí ngô. Chúng tôi về nhà sau khi xong công việc vào lúc bình minh, tưới nước cho bí ngô sau đó đi ngủ. Chúng tôi thức dậy vào buổi chiều, chúng tôi nhổ cỏ dại, tưới nước một lần nữa sau đó quay trở lại đây.

- Mỗi người có một sở thích riêng. Mặc dù nó có vẻ hơi đơn điệu đối với tôi.

- Anh đã sai – Cua nói với vẻ nghiêm túc – Anh nên xem chúng phát triển! Không có hai quả bí ngô giống nhau. Không bao giờ.

- Hãy nói cho anh ta những gì chúng ta thấy vào mười ngày trước đây khi chúng ta tưới nước cho bí ngô – Tôm tình cờ nói – Buổi sáng mà chúng ta tìm thấy sâu bướm trên lá.

Cua gật đầu. Anh ta quan sát cây tăm sau đó nói:

- Sáng hôm đó chúng tôi thấy thuyền của Viện sĩ đậu trên bến. Nó đối diện với vườn bí ngô của chúng tôi. Ôn, ông chủ tiệm đồ cổ, đã có một cuộc trò chuyện dài với Viện sĩ tại đó. Ông ta ẩn mình sau những cái cây. Cha của Viện sĩ mua rất nhiều đồ cổ từ Ôn vì vậy con trai của ông biết Ôn. Chỉ duy nhất có tôi không nghĩ rằng họ trò chuyện về đồ cổ bởi cách nói chuyện của họ. Chúng tôi không bao giờ ngừng việc quan sát, anh biết đấy. Ngay cả lúc bình thường và ngay cả khi có sâu bướm đe dọa bí ngô của chúng tôi.

- Chúng tôi là đầy tớ trung thành của ông Phong – Tôm nói thêm – Chúng tôi đã ăn cơm của ông ta trong mười năm qua.

Cua ném tăm đi và đứng dậy.

- Bây giờ ông Mã muốn đánh bạc – anh ta nói – Chúng ta quay lại vị trí làm việc nào. Ông có bao nhiêu tiền để chơi, ông Mã?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương