Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)
-
Chương 19
Địch công đến tìm bà Linh
Bí mật cuối cùng đã được phơi bày
Sáng hôm sau Mã Tông đến để báo cáo về nhiệm vụ của anh khi còn rất sớm, lúc đó Địch công đang ngồi dùng bữa sáng của ông trên hàng hiên. Một màn sương vẫn còn lửng lờ trong công viên vắng lặng, những vòng hoa bằng lụa màu treo trên cây ướt sũng sương đêm.
Quan án thuật lại ngắn gọn cho người thuộc hạ của mình về cuộc nói chuyện vừa rồi với Phong Đại và con gái ông ta. Ông kết luận:
- Bây giờ chúng ta phải cố gắng tìm ra bà Linh. Nói với người quản lý chuẩn bị hai con ngựa sẵn sàng cho chúng ta. Nếu bà Linh không quay về căn lều bẩn thỉu của bà ta thì chúng ta phải thực hiện một chuyến đi dài lên phía bắc của hòn đảo.
Khi Mã Tông quay lại, Địch công vừa bỏ đũa xuống. Ông đứng lên đi vào trong và bảo Mã Tông chuẩn bị chiếc áo choàng màu nâu để mặc đi đường cho ông. Trong khi giúp quan án thay trang phục, Mã Tông hỏi:
- Tôi cho rằng Khởi Vu Phổ hoàn toàn không liên quan đến những chuyện này, thưa đại nhân.
- Không à. Tại sao ?
- Tôi đã nghe được trong đêm qua là anh ta có kế hoạch rời khỏi hòn đảo này cùng với cô gái mà anh ta yêu. Việc đính hôn với con gái của Phong chỉ mang đến những rắc rối cho anh ta, tôi nghe nói thế.
- Hãy để họ đi. Ta không cần anh ta. Ta nghĩ rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây trong ngày hôm nay, Mã Tông. Trong những lúc rảnh rỗi của ngươi, ta nghĩ là ngươi đã tận dụng tốt nó cho tất cả những trò giải trí nơi đây?
- Đúng là tôi đã làm thế! Nhưng đảo Thiên Đường đúng là một nơi quá tốn kém!
- Ta không nghi ngờ điều đó – quan án nói trong khi buộc chiếc thắt lưng màu đen quanh hông – nhưng ngươi có hai miếng bạc, ta nghĩ nó cũng đủ để đáp ứng nhu cầu.
- Để tôi nói cho ngài biết một sự thật, thưa đại nhân, nó đã hết sạch! Tôi cũng có một khoảng thời gian rất vui vẻ nhưng rồi tiền của tôi đã ra đi mà không nói lời từ biệt!
- Phải, ta hy vọng là nó cũng mang lại một chút giá trị nào đó! Và ngươi vẫn còn một số vốn là số vàng mà ngươi thừa hưởng từ chú của ngươi.
- Nó đã ra đi theo số bạc kia rồi, thưa đại nhân – Mã Tông nói.
- Cái gì? Hai miếng vàng mà ngươi dự định để làm vốn sau này? Thật không thể tin được!
Mã Tông gật đầu với vẻ buồn bã.
- Thực tế là tôi tìm thấy nơi đây quá nhiều cô gái hấp dẫn, thưa đại nhân. Và nó quá tốn kém!
- Thật đáng hổ thẹn! – Địch công gắt lên – lãng phí cả hai miếng vàng cho rượu và đàn bà!
Ông điều chỉnh chiếc mũ trên đầu bằng cách giật mạnh nó. Sau đó, ông thở dài, nhún vai và nói một cách cam chịu:
- Ngươi thật là hết thuốc chữa, Mã Tông!
Họ im lặng đi đến sân và lên ngựa.
Ra khỏi khách điếm Mã Tông dẫn quan án đi qua các đường phố và trở lại mảnh đất hoang. Ở lối vào con đường dẫn vào các bụi cây, anh dừng ngựa lại và chỉ cho quan án nơi anh và hai người bạn của mình đã bị tấn công. Anh hỏi:
- Ông Phong có biết mục tiêu của cuộc tấn công là nhằm vào ai không, thưa đại nhân?
- Ông ta nghĩ nó nhằm vào ông ta nhưng ông ta đã lầm. Ta biết. Nó nhằm vào ta.
Mã Tông muốn hỏi điều đó có nghĩa là gì nhưng quan án đã thúc ngựa đi. Khi cây thủy tùng to lớn hiện ra trong tầm mắt Mã Tông và phía dưới là túp lều bẩn thỉu, xiêu vẹo tựa lưng vào thân cây. Địch công gật đầu. Ông xuống ngựa, trao dây cương cho Mã Tông và nói:
- Ngươi đứng tại đây chờ ta.
Ông đi một mình băng qua đám cỏ ướt. Mặt trời buổi sáng vẫn chưa chiếu những tia nắng xuyên qua tán lá rậm rạp lên mái lều. Bóng tối vẫn còn bao phủ và có mùi lá cây mục nát khó chịu trong không khí. Một ánh sáng lung linh mờ nhạt phát ra từ phía sau lớp giấy dầu bẩn thỉu dán trên cánh cửa sổ duy nhất của căn lều.
Địch công bước đến gần cánh cửa xiêu vẹo và lắng nghe. Ông nghe thấy một giọng ca nhẹ nhàng ngân nga một bài hát đã có từ rất lâu. Ông nhớ rằng nó rất phổ biến khi ông còn là một đứa trẻ. Ông kéo cánh cửa mở ra và bước vào. Khi ông vừa bước qua khỏi cánh cửa, cánh cửa liền đóng lại với tiếng cọt kẹt phát ra từ bản lề gỉ sét.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu bằng đất nung rẻ tiền thắp sáng căn phòng buồn tẻ với ánh sáng chập chờn của nó. Hoa hậu Linh đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế tre, ôm đầu của người ăn xin trong vòng tay của mình. Ông ta nằm thẳng lưng trên chiếc ghế dài, các vết lở loét trên tay chân của ông ta hiện ra bên dưới lớp giẻ bẩn thỉu bao bọc lấy thân thể gầy gò của ông. Một con mắt còn lại của ông ta lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu.
Bà ngẩng đầu lên và quay gương mặt với đôi mắt mù lòa của mình về phía quan án.
- Ai đó? – Bà ta hỏi bằng giọng nói ấm áp của mình.
- Chính là ta, thẩm phán.
Đôi môi màu xanh của người cùi méo mó trong một nụ cười mỉa mai. Nhìn chăm chú vào con mắt còn lại của ông ta, quan án nói:
- Ông là quan ngự y Lý Huy, cha của Viện sĩ. Và bà ta chính là kỹ nữ Thanh Ngọc, người được cho rằng đã chết cách đây ba mươi năm.
- Chúng tôi yêu nhau! – người phụ nữ mù trả lời một cách đầy tự hào.
- Ông đến hòn đảo này – Địch công tiếp tục nói với người bệnh phong – bởi vì ông nghe nói rằng Hoa hậu Nguyệt Thu đã đẩy con trai ông vào cái chết và ông muốn trả thù. Ông đã sai lầm. Con trai ông đã tự sát vì anh ta phát hiện ra những vết sưng trên cổ anh ta và anh ta nghĩ rằng mình đã bị mắc bệnh phong. Cho dù điều đó đúng hay sai, tôi không biết vì tôi không thể kiểm tra thi thể. Anh ta thiếu sự can đảm của ông, anh ta không dám đối mặt với những chuỗi ngày khốn khổ cuối cùng của một người mắc bệnh phong. Nhưng Nguyệt Thu không biết điều đó. Trong sự dại dột của cô ta sau khi được nổi tiếng, cô ta đã nói rằng anh ta tự sát vì cô ấy. Ông đã nghe được điều đó từ chính miệng cô ta trong lúc ẩn mình trong bụi cây trước mái hiên của Căn Phòng Đỏ, ông đã nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ông dừng lại. Chỉ có những tiếng thở khò khè của người mắc bệnh phong.
- Con trai của ông đã tin tưởng vào Nguyệt Thu. Anh ta đã nhờ cô ta đưa một bức thư cho ông trong đó anh ta giải thích quyết định của mình. Nhưng cô ta đã quên mất nó, thậm chí còn không mở nó ra. Tôi đã tìm thấy nó sau khi ông giết chết cô ta.
Ông lấy bức thư từ tay áo của mình và đọc to lên.
- Thiếp sinh cho chàng một đứa con của chúng ta – người phụ nữ dịu dàng nói – nhưng sau khi thiếp được chữa khỏi, thiếp đã bị sẩy thai. Con trai chúng ta nếu còn sống nó sẽ đẹp trai và can đảm. Cũng giống như chàng!
Địch công ném bức thư trên chiếc ghế dài.
- Sau khi ông đến hòn đảo này, ông đã theo dõi Nguyệt Thu mọi lúc mọi nơi. Vào cái đêm mà cô ta đi đến Căn Phòng Đỏ, ông đã bám theo cô ta. Đứng trước hàng hiên, nhìn qua cánh cửa sổ đã đóng kín ông nhìn thấy cô ta nằm trần truồng trên giường. Ông gọi tên cô ta. Sau đó ông đứng sát cửa sổ, dựa lưng vào tường. Khi cô ta đến cửa sổ, kề sát khuôn mặt của mình vào sát song cửa để nhìn rõ người vừa gọi, ông đột nhiên xuất hiện. Ông thò tay qua chấn song cửa để bóp cổ cô ta. Nhưng bàn tay đã biến dạng của ông không thể giữ chặt được cô. Trên đường chạy ra cửa để kêu cứu cô ta đã lên cơn đau tim và ngã gục trên sàn nhà. Ông đã giết chết cô ta, quan ngự y Lý Huy!
Mí mắt sưng húp màu đỏ của người bệnh phong thoáng lay động. Người phụ nữ cúi xuống khuôn mặt bị biến dạng đó và thì thầm:
- Đừng nghe ông ta nói, anh yêu! Chàng hãy nghĩ ngơi đi, người yêu của tôi, chàng không phải là thánh nhân.
Quan án liếc nhìn đi chỗ khác. Nhìn chằm chằm vào sàn nhà ẩm ướt, ông nói tiếp:
- Con trai ông đã đúng khi đề cập đến trong bức thư về lòng can đảm, bất khuất của ông, quan ngự y Lý Huy. Ông đã mắc bệnh hiểm nghèo và sự giàu có của ông cũng dần mất đi. Nhưng ông vẫn còn có đứa con trai. Ông đã làm cho anh ta trở thành một người đàn ông nổi tiếng và quá nhanh chóng để đạt được điều đó. Đảo Thiên Đường, một cái mỏ vàng, lại nằm sát bên đất đai của ông. Trước tiên, ông đã cho một đám côn đồ đánh cướp vàng của Phong khi nó được chuyển đi nhưng họ đã có một lực lượng bảo vệ quá tốt. Sau đó, ông nghĩ ra một kế hoạch còn tốt hơn thế. Ông nói với con trai của mình là lão già buôn đồ cổ họ Ôn căm ghét Phong và muốn lật đổ ông ta để lên làm quản lý hòn đảo này. Ông ra lệnh cho con trai mình liên lạc với Ôn và cùng lão ta thực hiện một âm mưu để cho Phong phải bị sa thải trong sự ô nhục. Con trai của ông sau đó sẽ được bổ nhiệm vào vị trí của Phong như là quản lý của hòn đảo này và thông qua đứa con trai của mình ông sẽ khai thác được sự giàu có của hòn đảo. Cái chết của con ông đã làm cho mọi thứ trở thành mây khói.
Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây, ông Lý, nhưng ông đã biết được danh tiếng của tôi cũng như tôi đã từng nghe danh tiếng của ông và ông sợ tôi sẽ tìm hiểu về ông. Sau khi giết chết Nguyệt Thu ông đã quay trở lại Căn Phòng Đỏ. Ông đã đứng một lúc lâu tại hàng hiên và quan sát tôi qua cánh cửa sổ. Bộ mặt xấu xa của ông đã làm cho tôi có một giấc mơ khủng khiếp. Ông không thể làm được bất cứ điều gì vì tôi nằm quá xa cửa sổ và tôi đã đóng cửa.
Ông ngước lên. Khuôn mặt của người bị bệnh phong như là một chiếc mặt nạ khủng khiếp. Mùi thối rữa trong căn phòng đã trở nên không chịu nỗi. quan án kéo khăn quàng cổ lên che mũi và miệng rồi nói tiếp:
- Ông cố gắng rời khỏi hòn đảo này sau đó nhưng không có thuyền nào chịu chở ông. Tôi nghĩ rằng ông đi vào rừng để tìm một nơi ẩn náu và tình cờ gặp lại người tình cách đây ba mươi năm mà ông ngỡ rằng đã chết, Thanh Ngọc. Nhận ra cô ta chỉ là từ giọng nói, tôi nghĩ thế. Cô ta đã cảnh báo với ông là tôi đang điều tra về cái chết của Tào Quang. Điều gì làm ông bám víu vào cuộc sống mà nó chỉ đem lại đau khổ cho ông, ông Lý? Ông muốn lưu lại danh tiếng của mình bằng bất cứ giá nào? Hay là sự tận tâm với người phụ nữ mà ông đã yêu thương cách đây ba mươi năm và ông nghĩ rằng đã chết? Hoặc là mong muốn cái ác sẽ chiến thắng?
Vì không có câu trả lời nên Địch công tiếp tục:
- Chiều hôm qua ông lại theo dõi tôi một lần nữa, đó là lần thứ ba. Tôi nhận biết điều đó vì tôi nhận ra cái mùi không thể nhầm lẫn của ông. Ông nghe tôi nói với thuộc hạ của tôi là tôi sẽ đi đến đây. Ông đi gọi thuộc hạ của mình và ra lệnh cho họ phục kích trong khu rừng này để giết chết tôi. Ông không thể biết rằng sau khi tôi đi vào phòng khách, tôi đã thay đổi kế hoạch của tôi. Những người của ông đã tấn công thuộc hạ của tôi cùng với hai người thuộc hạ của Phong. Tất cả bọn chúng đã bị giết chết nhưng một người trong số chúng đã nhắc đến tên ông trước khi qua đời.
Sau khi tôi đọc thư của con ông, tôi chợt hiểu tất cả. Tôi biết những gì mà ông đã từng có, ông Lý. Phong Đại mô tả ông như là một quan chức trẻ tuổi nổi tiếng cách đây ba mươi năm. Và Thanh Ngọc mô tả ông một lần nữa khi nói chuyện với tôi về một người yêu cô ta cuồng si, một người đàn ông dám vất bỏ tất cả địa vị, sự giàu sang, tất cả mọi thứ chỉ vì người phụ nữ mà anh ta yêu.
- Đó là chàng, người yêu của thiếp! – người phụ nữ nói nhỏ - Đó chính là chàng, người đàn ông đẹp trai và liều lĩnh trong tình yêu của thiếp!
Bà phủ kín mặt ông ta bằng những nụ hôn.
Địch công quay mặt đi. Ông nói bằng giọng mệt mỏi:
- Những đau đớn mà người mắc bệnh nan y phải chịu đựng đã vượt quá sự trừng phạt của pháp luật, ông Lý. Tôi chỉ muốn nói rằng ông đã giết chết cô kỹ nữ Nguyệt Thu trong Căn Phòng Đỏ giống như ông đã ám sát Tào Quang ba mươi năm trước đây.
- Ba mươi năm! – tiếng nói dịu dàng đó lên tiếng – Sau tất cả những năm tháng đã qua chúng tôi lại ở bên nhau một lần nữa! Những tháng năm đó chưa bao giờ xảy ra, người yêu của thiếp, nó chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp. Nó giống như là chúng ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, trong Căn Phòng Đỏ… đỏ như niềm đam mê của chúng ta, đốt cháy chúng ta trong một tình yêu mãnh liệt. Không ai biết chúng ta bí mật gặp nhau ở đó, chàng, một người đàn ông đẹp trai, một quan chức trẻ tuổi tài năng, yêu thương thiếp, một người đẹp nhất, tài năng nhất trong tất các các kỹ nữ, Hoa hậu của đảo Thiên Đường! Phong Đại, Tào Quang và rất nhiều người khác, tất cả bọn họ đều si mê thiếp. Thiếp khuyến khích họ, giả vờ quan tâm đến họ chỉ để bảo vệ bí mật của chúng ta, bí mật ngọt ngào của hai chúng ta.
Rồi đến buổi chiều định mệnh đó… nó như thế nào? Không phải là nó vừa xảy ra đêm qua sao ? Khi chàng nghiền nát cơ thể run rẫy của thiếp trong vòng tay mạnh mẽ của chàng, chúng ta đột nhiên nghe có tiếng ai đó trong phòng khách. Chàng từ trên giường nhảy xuống, hoàn toàn trần truồng khi chạy ra đó. Thiếp chạy theo chàng và nhìn thấy chàng đứng đó, những tia nắng của mặt trời sắp lặn chiếu lên thân thể của chàng một màu đỏ rực của lửa. Khi Tào Quang nhìn thấy chúng ta đứng cạnh nhau, trần truồng và thách thức, ông tái mặt và nổi cơn thịnh nộ. Rút ra con dao găm, ông đã gọi tên thiếp bằng những từ ngữ thô tục nhất. “ Giết hắn!” Thiếp đã khóc. Chàng nhảy đến, giật con dao ra khỏi tay ông ta và đâm vào cổ ông ta. Máu tưới khắp người chàng, máu đỏ hơn màu đỏ ướt đẫm bộ ngực chàng. Không bao giờ, không bao giờ thiếp có thể yêu chàng nhiều hơn lúc đó…
Niềm vui ngây ngất đã làm cho gương mặt mù lòa bị tàn phá đó mang một vẻ đẹp kỳ lạ. Quan án cúi đầu. Ông nghe giọng nói đó tiếp tục sôi động:
- Thiếp nói” Hãy mặc quần áo vào và nhanh chóng bỏ chạy!” Chúng ta đã quay trở lại Căn Phòng Đỏ nhưng sau đó nghe có tiếng ai đó bước vào phòng khách. Chàng đi ra và nhìn thấy một thằng bé ngớ ngẩn. Nó vội vã bỏ đi nhưng chàng nói rằng nó có thể nhận ra chàng. Tốt hơn là đem thi thể vào Căn Phòng Đỏ, đặt con dao găm trong tay ông ta, khóa cửa lại sau khi chúng ta đi ra và nhét chìa khóa vào phòng bằng khe cửa bên dưới… sau đó cứ để cho họ nghĩ rằng Tào đã tự sát.
Chúng ta chia tay nhau ở hàng hiên. Những ngọn đèn đã được thắp lên trong công viên, trong các gian hàng nhỏ nằm trong công viên. Chàng nói chàng sẽ đi xa trong một vài tuần, chờ cho đến khi vụ tự sát được xác nhận. Sau đó…chàng sẽ quay lại với thiếp.
Bà bắt đầu ho. Nó đã trở nên tồi tệ hơn và làm cho thân thể của bà rung lên bần bật. Nước bọt và máu bắn ra từ đôi môi của bà. Bà lau vội đi và tiếp tục nói, giọng nói của bà đột nhiên khàn đi và chỉ còn thều thào:
- Họ hỏi thiếp liệu Tào có yêu thiếp. Thiếp nói rằng ông ấy đã yêu thiếp, và đó là sự thật. Họ lại hỏi thiếp liệu ông ta có chết vì không có được thiếp và thiếp nói là ông ta đã chết vì thiếp, một lần nữa đó cũng là sự thật. Nhưng sau đó căn bệnh đã đến… Thiếp nhận ra nó, mặt thiếp, tay thiếp…đôi mắt của thiếp. Thiếp sẽ chết và thiếp muốn chết, chết để cho chàng không bao giờ có thể nhìn thấy thiếp một lần nữa trong hình hài mà thiếp sắp trở thành… Có một đám cháy, những người phụ nữ bị bệnh khác kéo thiếp đi theo, qua cầu, vào rừng…
Thiếp không chết, thiếp vẫn còn sống. Thiếp, một người muốn chết! Thiếp lấy giấy tờ của cô Linh, Hoàng Ngọc là tên mà mọi người vẫn thường gọi cô ta. Cô ta đã qua đời bên một rãnh nước bên cạnh thiếp. Thiếp quay trở lại nhưng chàng nghĩ rằng thiếp đã chết, đó chính là điều mà thiếp muốn chàng nghĩ. Chàng có biết thiếp vui mừng đến thế nào không khi nghe chàng đã trở nên nổi tiếng. Đó là điều duy nhất giữ cho thiếp còn sống. Và bây giờ, cuối cùng chàng đã trở lại với thiếp, trong vòng tay của thiếp!
Đột nhiên tiếng nói tắt lịm. Khi Địch công nhìn lên, ông thấy những ngón tay khẳng khiu của bà ta vuốt ve đầu của người đàn ông đang nằm trong lòng bà. Con mắt duy nhất của người đàn ông đã khép lại và những mảnh vải rách nát của bộ y phục trên bộ ngực ông ta không còn phập phồng nữa.
Nâng cái đầu xấu xí của người đàn ông để lên bộ ngực của mình, bà ta thốt lên:
- Chàng đã quay lại, tạ ơn Thượng đế! Chàng đã quay lại để chết trong vòng tay của thiếp… và thiếp sẽ theo chàng.
Bà ôm lấy cơ thể đã chết, thì thầm những lời trìu mến.
Quan án quay lại và đi ra ngoài. Cánh cửa ọp ẹp đóng lại sau lưng ông.
Robert van Gulik
Bí mật Căn Phòng Đỏ
Người dịch : PHƯỚC LỘC
Bí mật cuối cùng đã được phơi bày
Sáng hôm sau Mã Tông đến để báo cáo về nhiệm vụ của anh khi còn rất sớm, lúc đó Địch công đang ngồi dùng bữa sáng của ông trên hàng hiên. Một màn sương vẫn còn lửng lờ trong công viên vắng lặng, những vòng hoa bằng lụa màu treo trên cây ướt sũng sương đêm.
Quan án thuật lại ngắn gọn cho người thuộc hạ của mình về cuộc nói chuyện vừa rồi với Phong Đại và con gái ông ta. Ông kết luận:
- Bây giờ chúng ta phải cố gắng tìm ra bà Linh. Nói với người quản lý chuẩn bị hai con ngựa sẵn sàng cho chúng ta. Nếu bà Linh không quay về căn lều bẩn thỉu của bà ta thì chúng ta phải thực hiện một chuyến đi dài lên phía bắc của hòn đảo.
Khi Mã Tông quay lại, Địch công vừa bỏ đũa xuống. Ông đứng lên đi vào trong và bảo Mã Tông chuẩn bị chiếc áo choàng màu nâu để mặc đi đường cho ông. Trong khi giúp quan án thay trang phục, Mã Tông hỏi:
- Tôi cho rằng Khởi Vu Phổ hoàn toàn không liên quan đến những chuyện này, thưa đại nhân.
- Không à. Tại sao ?
- Tôi đã nghe được trong đêm qua là anh ta có kế hoạch rời khỏi hòn đảo này cùng với cô gái mà anh ta yêu. Việc đính hôn với con gái của Phong chỉ mang đến những rắc rối cho anh ta, tôi nghe nói thế.
- Hãy để họ đi. Ta không cần anh ta. Ta nghĩ rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây trong ngày hôm nay, Mã Tông. Trong những lúc rảnh rỗi của ngươi, ta nghĩ là ngươi đã tận dụng tốt nó cho tất cả những trò giải trí nơi đây?
- Đúng là tôi đã làm thế! Nhưng đảo Thiên Đường đúng là một nơi quá tốn kém!
- Ta không nghi ngờ điều đó – quan án nói trong khi buộc chiếc thắt lưng màu đen quanh hông – nhưng ngươi có hai miếng bạc, ta nghĩ nó cũng đủ để đáp ứng nhu cầu.
- Để tôi nói cho ngài biết một sự thật, thưa đại nhân, nó đã hết sạch! Tôi cũng có một khoảng thời gian rất vui vẻ nhưng rồi tiền của tôi đã ra đi mà không nói lời từ biệt!
- Phải, ta hy vọng là nó cũng mang lại một chút giá trị nào đó! Và ngươi vẫn còn một số vốn là số vàng mà ngươi thừa hưởng từ chú của ngươi.
- Nó đã ra đi theo số bạc kia rồi, thưa đại nhân – Mã Tông nói.
- Cái gì? Hai miếng vàng mà ngươi dự định để làm vốn sau này? Thật không thể tin được!
Mã Tông gật đầu với vẻ buồn bã.
- Thực tế là tôi tìm thấy nơi đây quá nhiều cô gái hấp dẫn, thưa đại nhân. Và nó quá tốn kém!
- Thật đáng hổ thẹn! – Địch công gắt lên – lãng phí cả hai miếng vàng cho rượu và đàn bà!
Ông điều chỉnh chiếc mũ trên đầu bằng cách giật mạnh nó. Sau đó, ông thở dài, nhún vai và nói một cách cam chịu:
- Ngươi thật là hết thuốc chữa, Mã Tông!
Họ im lặng đi đến sân và lên ngựa.
Ra khỏi khách điếm Mã Tông dẫn quan án đi qua các đường phố và trở lại mảnh đất hoang. Ở lối vào con đường dẫn vào các bụi cây, anh dừng ngựa lại và chỉ cho quan án nơi anh và hai người bạn của mình đã bị tấn công. Anh hỏi:
- Ông Phong có biết mục tiêu của cuộc tấn công là nhằm vào ai không, thưa đại nhân?
- Ông ta nghĩ nó nhằm vào ông ta nhưng ông ta đã lầm. Ta biết. Nó nhằm vào ta.
Mã Tông muốn hỏi điều đó có nghĩa là gì nhưng quan án đã thúc ngựa đi. Khi cây thủy tùng to lớn hiện ra trong tầm mắt Mã Tông và phía dưới là túp lều bẩn thỉu, xiêu vẹo tựa lưng vào thân cây. Địch công gật đầu. Ông xuống ngựa, trao dây cương cho Mã Tông và nói:
- Ngươi đứng tại đây chờ ta.
Ông đi một mình băng qua đám cỏ ướt. Mặt trời buổi sáng vẫn chưa chiếu những tia nắng xuyên qua tán lá rậm rạp lên mái lều. Bóng tối vẫn còn bao phủ và có mùi lá cây mục nát khó chịu trong không khí. Một ánh sáng lung linh mờ nhạt phát ra từ phía sau lớp giấy dầu bẩn thỉu dán trên cánh cửa sổ duy nhất của căn lều.
Địch công bước đến gần cánh cửa xiêu vẹo và lắng nghe. Ông nghe thấy một giọng ca nhẹ nhàng ngân nga một bài hát đã có từ rất lâu. Ông nhớ rằng nó rất phổ biến khi ông còn là một đứa trẻ. Ông kéo cánh cửa mở ra và bước vào. Khi ông vừa bước qua khỏi cánh cửa, cánh cửa liền đóng lại với tiếng cọt kẹt phát ra từ bản lề gỉ sét.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu bằng đất nung rẻ tiền thắp sáng căn phòng buồn tẻ với ánh sáng chập chờn của nó. Hoa hậu Linh đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế tre, ôm đầu của người ăn xin trong vòng tay của mình. Ông ta nằm thẳng lưng trên chiếc ghế dài, các vết lở loét trên tay chân của ông ta hiện ra bên dưới lớp giẻ bẩn thỉu bao bọc lấy thân thể gầy gò của ông. Một con mắt còn lại của ông ta lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu.
Bà ngẩng đầu lên và quay gương mặt với đôi mắt mù lòa của mình về phía quan án.
- Ai đó? – Bà ta hỏi bằng giọng nói ấm áp của mình.
- Chính là ta, thẩm phán.
Đôi môi màu xanh của người cùi méo mó trong một nụ cười mỉa mai. Nhìn chăm chú vào con mắt còn lại của ông ta, quan án nói:
- Ông là quan ngự y Lý Huy, cha của Viện sĩ. Và bà ta chính là kỹ nữ Thanh Ngọc, người được cho rằng đã chết cách đây ba mươi năm.
- Chúng tôi yêu nhau! – người phụ nữ mù trả lời một cách đầy tự hào.
- Ông đến hòn đảo này – Địch công tiếp tục nói với người bệnh phong – bởi vì ông nghe nói rằng Hoa hậu Nguyệt Thu đã đẩy con trai ông vào cái chết và ông muốn trả thù. Ông đã sai lầm. Con trai ông đã tự sát vì anh ta phát hiện ra những vết sưng trên cổ anh ta và anh ta nghĩ rằng mình đã bị mắc bệnh phong. Cho dù điều đó đúng hay sai, tôi không biết vì tôi không thể kiểm tra thi thể. Anh ta thiếu sự can đảm của ông, anh ta không dám đối mặt với những chuỗi ngày khốn khổ cuối cùng của một người mắc bệnh phong. Nhưng Nguyệt Thu không biết điều đó. Trong sự dại dột của cô ta sau khi được nổi tiếng, cô ta đã nói rằng anh ta tự sát vì cô ấy. Ông đã nghe được điều đó từ chính miệng cô ta trong lúc ẩn mình trong bụi cây trước mái hiên của Căn Phòng Đỏ, ông đã nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ông dừng lại. Chỉ có những tiếng thở khò khè của người mắc bệnh phong.
- Con trai của ông đã tin tưởng vào Nguyệt Thu. Anh ta đã nhờ cô ta đưa một bức thư cho ông trong đó anh ta giải thích quyết định của mình. Nhưng cô ta đã quên mất nó, thậm chí còn không mở nó ra. Tôi đã tìm thấy nó sau khi ông giết chết cô ta.
Ông lấy bức thư từ tay áo của mình và đọc to lên.
- Thiếp sinh cho chàng một đứa con của chúng ta – người phụ nữ dịu dàng nói – nhưng sau khi thiếp được chữa khỏi, thiếp đã bị sẩy thai. Con trai chúng ta nếu còn sống nó sẽ đẹp trai và can đảm. Cũng giống như chàng!
Địch công ném bức thư trên chiếc ghế dài.
- Sau khi ông đến hòn đảo này, ông đã theo dõi Nguyệt Thu mọi lúc mọi nơi. Vào cái đêm mà cô ta đi đến Căn Phòng Đỏ, ông đã bám theo cô ta. Đứng trước hàng hiên, nhìn qua cánh cửa sổ đã đóng kín ông nhìn thấy cô ta nằm trần truồng trên giường. Ông gọi tên cô ta. Sau đó ông đứng sát cửa sổ, dựa lưng vào tường. Khi cô ta đến cửa sổ, kề sát khuôn mặt của mình vào sát song cửa để nhìn rõ người vừa gọi, ông đột nhiên xuất hiện. Ông thò tay qua chấn song cửa để bóp cổ cô ta. Nhưng bàn tay đã biến dạng của ông không thể giữ chặt được cô. Trên đường chạy ra cửa để kêu cứu cô ta đã lên cơn đau tim và ngã gục trên sàn nhà. Ông đã giết chết cô ta, quan ngự y Lý Huy!
Mí mắt sưng húp màu đỏ của người bệnh phong thoáng lay động. Người phụ nữ cúi xuống khuôn mặt bị biến dạng đó và thì thầm:
- Đừng nghe ông ta nói, anh yêu! Chàng hãy nghĩ ngơi đi, người yêu của tôi, chàng không phải là thánh nhân.
Quan án liếc nhìn đi chỗ khác. Nhìn chằm chằm vào sàn nhà ẩm ướt, ông nói tiếp:
- Con trai ông đã đúng khi đề cập đến trong bức thư về lòng can đảm, bất khuất của ông, quan ngự y Lý Huy. Ông đã mắc bệnh hiểm nghèo và sự giàu có của ông cũng dần mất đi. Nhưng ông vẫn còn có đứa con trai. Ông đã làm cho anh ta trở thành một người đàn ông nổi tiếng và quá nhanh chóng để đạt được điều đó. Đảo Thiên Đường, một cái mỏ vàng, lại nằm sát bên đất đai của ông. Trước tiên, ông đã cho một đám côn đồ đánh cướp vàng của Phong khi nó được chuyển đi nhưng họ đã có một lực lượng bảo vệ quá tốt. Sau đó, ông nghĩ ra một kế hoạch còn tốt hơn thế. Ông nói với con trai của mình là lão già buôn đồ cổ họ Ôn căm ghét Phong và muốn lật đổ ông ta để lên làm quản lý hòn đảo này. Ông ra lệnh cho con trai mình liên lạc với Ôn và cùng lão ta thực hiện một âm mưu để cho Phong phải bị sa thải trong sự ô nhục. Con trai của ông sau đó sẽ được bổ nhiệm vào vị trí của Phong như là quản lý của hòn đảo này và thông qua đứa con trai của mình ông sẽ khai thác được sự giàu có của hòn đảo. Cái chết của con ông đã làm cho mọi thứ trở thành mây khói.
Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây, ông Lý, nhưng ông đã biết được danh tiếng của tôi cũng như tôi đã từng nghe danh tiếng của ông và ông sợ tôi sẽ tìm hiểu về ông. Sau khi giết chết Nguyệt Thu ông đã quay trở lại Căn Phòng Đỏ. Ông đã đứng một lúc lâu tại hàng hiên và quan sát tôi qua cánh cửa sổ. Bộ mặt xấu xa của ông đã làm cho tôi có một giấc mơ khủng khiếp. Ông không thể làm được bất cứ điều gì vì tôi nằm quá xa cửa sổ và tôi đã đóng cửa.
Ông ngước lên. Khuôn mặt của người bị bệnh phong như là một chiếc mặt nạ khủng khiếp. Mùi thối rữa trong căn phòng đã trở nên không chịu nỗi. quan án kéo khăn quàng cổ lên che mũi và miệng rồi nói tiếp:
- Ông cố gắng rời khỏi hòn đảo này sau đó nhưng không có thuyền nào chịu chở ông. Tôi nghĩ rằng ông đi vào rừng để tìm một nơi ẩn náu và tình cờ gặp lại người tình cách đây ba mươi năm mà ông ngỡ rằng đã chết, Thanh Ngọc. Nhận ra cô ta chỉ là từ giọng nói, tôi nghĩ thế. Cô ta đã cảnh báo với ông là tôi đang điều tra về cái chết của Tào Quang. Điều gì làm ông bám víu vào cuộc sống mà nó chỉ đem lại đau khổ cho ông, ông Lý? Ông muốn lưu lại danh tiếng của mình bằng bất cứ giá nào? Hay là sự tận tâm với người phụ nữ mà ông đã yêu thương cách đây ba mươi năm và ông nghĩ rằng đã chết? Hoặc là mong muốn cái ác sẽ chiến thắng?
Vì không có câu trả lời nên Địch công tiếp tục:
- Chiều hôm qua ông lại theo dõi tôi một lần nữa, đó là lần thứ ba. Tôi nhận biết điều đó vì tôi nhận ra cái mùi không thể nhầm lẫn của ông. Ông nghe tôi nói với thuộc hạ của tôi là tôi sẽ đi đến đây. Ông đi gọi thuộc hạ của mình và ra lệnh cho họ phục kích trong khu rừng này để giết chết tôi. Ông không thể biết rằng sau khi tôi đi vào phòng khách, tôi đã thay đổi kế hoạch của tôi. Những người của ông đã tấn công thuộc hạ của tôi cùng với hai người thuộc hạ của Phong. Tất cả bọn chúng đã bị giết chết nhưng một người trong số chúng đã nhắc đến tên ông trước khi qua đời.
Sau khi tôi đọc thư của con ông, tôi chợt hiểu tất cả. Tôi biết những gì mà ông đã từng có, ông Lý. Phong Đại mô tả ông như là một quan chức trẻ tuổi nổi tiếng cách đây ba mươi năm. Và Thanh Ngọc mô tả ông một lần nữa khi nói chuyện với tôi về một người yêu cô ta cuồng si, một người đàn ông dám vất bỏ tất cả địa vị, sự giàu sang, tất cả mọi thứ chỉ vì người phụ nữ mà anh ta yêu.
- Đó là chàng, người yêu của thiếp! – người phụ nữ nói nhỏ - Đó chính là chàng, người đàn ông đẹp trai và liều lĩnh trong tình yêu của thiếp!
Bà phủ kín mặt ông ta bằng những nụ hôn.
Địch công quay mặt đi. Ông nói bằng giọng mệt mỏi:
- Những đau đớn mà người mắc bệnh nan y phải chịu đựng đã vượt quá sự trừng phạt của pháp luật, ông Lý. Tôi chỉ muốn nói rằng ông đã giết chết cô kỹ nữ Nguyệt Thu trong Căn Phòng Đỏ giống như ông đã ám sát Tào Quang ba mươi năm trước đây.
- Ba mươi năm! – tiếng nói dịu dàng đó lên tiếng – Sau tất cả những năm tháng đã qua chúng tôi lại ở bên nhau một lần nữa! Những tháng năm đó chưa bao giờ xảy ra, người yêu của thiếp, nó chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp. Nó giống như là chúng ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, trong Căn Phòng Đỏ… đỏ như niềm đam mê của chúng ta, đốt cháy chúng ta trong một tình yêu mãnh liệt. Không ai biết chúng ta bí mật gặp nhau ở đó, chàng, một người đàn ông đẹp trai, một quan chức trẻ tuổi tài năng, yêu thương thiếp, một người đẹp nhất, tài năng nhất trong tất các các kỹ nữ, Hoa hậu của đảo Thiên Đường! Phong Đại, Tào Quang và rất nhiều người khác, tất cả bọn họ đều si mê thiếp. Thiếp khuyến khích họ, giả vờ quan tâm đến họ chỉ để bảo vệ bí mật của chúng ta, bí mật ngọt ngào của hai chúng ta.
Rồi đến buổi chiều định mệnh đó… nó như thế nào? Không phải là nó vừa xảy ra đêm qua sao ? Khi chàng nghiền nát cơ thể run rẫy của thiếp trong vòng tay mạnh mẽ của chàng, chúng ta đột nhiên nghe có tiếng ai đó trong phòng khách. Chàng từ trên giường nhảy xuống, hoàn toàn trần truồng khi chạy ra đó. Thiếp chạy theo chàng và nhìn thấy chàng đứng đó, những tia nắng của mặt trời sắp lặn chiếu lên thân thể của chàng một màu đỏ rực của lửa. Khi Tào Quang nhìn thấy chúng ta đứng cạnh nhau, trần truồng và thách thức, ông tái mặt và nổi cơn thịnh nộ. Rút ra con dao găm, ông đã gọi tên thiếp bằng những từ ngữ thô tục nhất. “ Giết hắn!” Thiếp đã khóc. Chàng nhảy đến, giật con dao ra khỏi tay ông ta và đâm vào cổ ông ta. Máu tưới khắp người chàng, máu đỏ hơn màu đỏ ướt đẫm bộ ngực chàng. Không bao giờ, không bao giờ thiếp có thể yêu chàng nhiều hơn lúc đó…
Niềm vui ngây ngất đã làm cho gương mặt mù lòa bị tàn phá đó mang một vẻ đẹp kỳ lạ. Quan án cúi đầu. Ông nghe giọng nói đó tiếp tục sôi động:
- Thiếp nói” Hãy mặc quần áo vào và nhanh chóng bỏ chạy!” Chúng ta đã quay trở lại Căn Phòng Đỏ nhưng sau đó nghe có tiếng ai đó bước vào phòng khách. Chàng đi ra và nhìn thấy một thằng bé ngớ ngẩn. Nó vội vã bỏ đi nhưng chàng nói rằng nó có thể nhận ra chàng. Tốt hơn là đem thi thể vào Căn Phòng Đỏ, đặt con dao găm trong tay ông ta, khóa cửa lại sau khi chúng ta đi ra và nhét chìa khóa vào phòng bằng khe cửa bên dưới… sau đó cứ để cho họ nghĩ rằng Tào đã tự sát.
Chúng ta chia tay nhau ở hàng hiên. Những ngọn đèn đã được thắp lên trong công viên, trong các gian hàng nhỏ nằm trong công viên. Chàng nói chàng sẽ đi xa trong một vài tuần, chờ cho đến khi vụ tự sát được xác nhận. Sau đó…chàng sẽ quay lại với thiếp.
Bà bắt đầu ho. Nó đã trở nên tồi tệ hơn và làm cho thân thể của bà rung lên bần bật. Nước bọt và máu bắn ra từ đôi môi của bà. Bà lau vội đi và tiếp tục nói, giọng nói của bà đột nhiên khàn đi và chỉ còn thều thào:
- Họ hỏi thiếp liệu Tào có yêu thiếp. Thiếp nói rằng ông ấy đã yêu thiếp, và đó là sự thật. Họ lại hỏi thiếp liệu ông ta có chết vì không có được thiếp và thiếp nói là ông ta đã chết vì thiếp, một lần nữa đó cũng là sự thật. Nhưng sau đó căn bệnh đã đến… Thiếp nhận ra nó, mặt thiếp, tay thiếp…đôi mắt của thiếp. Thiếp sẽ chết và thiếp muốn chết, chết để cho chàng không bao giờ có thể nhìn thấy thiếp một lần nữa trong hình hài mà thiếp sắp trở thành… Có một đám cháy, những người phụ nữ bị bệnh khác kéo thiếp đi theo, qua cầu, vào rừng…
Thiếp không chết, thiếp vẫn còn sống. Thiếp, một người muốn chết! Thiếp lấy giấy tờ của cô Linh, Hoàng Ngọc là tên mà mọi người vẫn thường gọi cô ta. Cô ta đã qua đời bên một rãnh nước bên cạnh thiếp. Thiếp quay trở lại nhưng chàng nghĩ rằng thiếp đã chết, đó chính là điều mà thiếp muốn chàng nghĩ. Chàng có biết thiếp vui mừng đến thế nào không khi nghe chàng đã trở nên nổi tiếng. Đó là điều duy nhất giữ cho thiếp còn sống. Và bây giờ, cuối cùng chàng đã trở lại với thiếp, trong vòng tay của thiếp!
Đột nhiên tiếng nói tắt lịm. Khi Địch công nhìn lên, ông thấy những ngón tay khẳng khiu của bà ta vuốt ve đầu của người đàn ông đang nằm trong lòng bà. Con mắt duy nhất của người đàn ông đã khép lại và những mảnh vải rách nát của bộ y phục trên bộ ngực ông ta không còn phập phồng nữa.
Nâng cái đầu xấu xí của người đàn ông để lên bộ ngực của mình, bà ta thốt lên:
- Chàng đã quay lại, tạ ơn Thượng đế! Chàng đã quay lại để chết trong vòng tay của thiếp… và thiếp sẽ theo chàng.
Bà ôm lấy cơ thể đã chết, thì thầm những lời trìu mến.
Quan án quay lại và đi ra ngoài. Cánh cửa ọp ẹp đóng lại sau lưng ông.
Robert van Gulik
Bí mật Căn Phòng Đỏ
Người dịch : PHƯỚC LỘC
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook