Chính là ngày hôm sau Trần Sâm vẫn không thể nào đem tiểu tử kia bán đi được.

Đương nhiên không phải bởi vì Trần Sâm đổi tính Bồ Tát, mà là bởi vì tiểu tử kia đau bụng.

Sáng sớm bị từng đợt tiếng kêu thê thảm đánh thức, Trần Sâm chóng mặt núc ních mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà hết một phút đồng hồ mới xác định thanh âm kia là từ phòng khách nhà mình.

Trần Sâm liền nhảy xuống giường, bỏ chăn ra chạy đến phòng khách, quả nhiên thấy tiểu tử hôm trước nhặt trở về ôm bụng lăn trên mặt đất, âm thanh so với nữ nhân sinh con còn thảm thiết hơn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đang đổ mồ hôi như mưa. (chém =.=!)

“Uy,ngươi làm sao vậy?” Trần Sâm vội vàng đè y lại, ngữ khí không tốt hỏi thế nào.

Nam nhân chỉ thống khổ lắc đầu.

Nhìn y như vậy cũng không giống giả vờ, Trần Sâm thầm nghĩ một tiếng xui, sau đó nhận mệnh đem nam nhân tựa vào đầu vai mình đi đến bệnh viện.

Bác sĩ nói tiểu tử kia phải phẫu thuật.

Trần Sâm kháng cự,hắn không nghĩ tiểu tử kia được mời tiến phòng giải phẫu. Hắn có cảm giác như y được đưa vào sẽ không ra nữa.

“Có thể không phẫu thuật? Em trai tôi sợ đau.” Trần Sâm đối với bác sĩ mò mẩm.

Bác sĩ trừng mắt liếc hắn một cái, nói:”Cậu nghe nói qua viêm ruột thừa không phải phẫu thuật? Không phẫu thuật trực tiếp đau chết hắn!”

Trần Sâm hắc hắc cười khan một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu chờ.

Nhìn phòng giải phẫu đèn sáng, Trần Sâm nhớ tới cha mẹ của hắn.

Cha mẹ của hắn cũng không phải người tốt, buôn lậu thuốc phiện. Buôn lậu, mạng sống là đánh cuộc. Nhưng họ đối với hai anh em hắn rất tốt, cũng không cho bọn hắn biết rõ bọn họ là đang làm gì.Nếu như không phải cha mẹ của hắn lần kia gặp tai nạn xe, hắn còn tưởng rằng ba mẹ kỳ thật chính là hai nhân viên công vụ tuân theo pháp luật.

Nhân viên công vụ tuân theo pháp luật như thế nào sẽ bị cắt phanh xe?

Cha mẹ được đưa vào phòng giải phẫu, sau đó lúc đi ra thân thể hai người cũng đã lạnh như băng. Hắn lúc đó 14 tuổi bị đại ca ôm thật chặt, hai người như mất hồn chằm chằm vào hai cỗ thi thể, sau đó đại ca đối với hắn nói: A Sâm, đừng sợ, còn có đại ca đây.

Đại ca kỳ thật rất thông minh, ba mẹ chết năm đó anh ta đang chuẩn bị khảo trường đại học gì đó ở Mỹ. Có thể biết ba mẹ vừa chết, thằng nhóc nào đó đem thân phận bọn họ nói ra, cảnh sát phụng phịu đến đem nhà hắn cùng toàn bộ gia sản tịch thu, cái gì cũng không cho hai người giữ lại.

Đại ca lúc đó cũng chưa trưởng thành, mang theo hắn, có khả năng làm gì? Chỉ có thể làm việc duy nhất là gia nhập hắc đạo như cha mẹ hắn.

Sau đó, đại ca cũng không còn.

Trần Sâm đột nhiên cảm thấy rất bực bội, hắn từ trong túi lấy ra gói thuốc. Những điếu thuốc chen chúc nhiều nếp nhăn, hắn vê tại đầu ngón tay lại nghĩ tới bệnh viện không cho hút thuốc. Hắn dường như để hả giận, đem điếu thuốc quăng trên mặt đất, hung hăng giẫm mấy cước, rước lấy tia trừng mắt phẫn nộ của a di dọn vệ sinh.

Trần Sâm hung ác trừng lại, người vệ sinh lập tức thu hồi ánh mắt đô đô ồn ào bỏ đi.

Giải phẫu không khó, nửa giờ thì hoàn thành.

Bác sĩ đẩy nam nhân kia đi ra, Trần Sâm vội vàng đi qua sờ cổ nam nhân, khá tốt, mạch còn đang đập.

Bác sĩ đối với động tác này của hắn cực kỳ bất mãn — đây quả thực là nghi vấn kỹ thuật của gã! Gã lạnh lùng nói:”Nằm viện bảy ngày, ngươi mang chứng minh thư tới sau đó đi đến thu ngân giao nộp phí.”

Trần Sâm ngoài miệng đáp ứng, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ hắn đi nơi nào tìm chứng minh thư của y? Hắn ngay cả y tên gì cũng không biết!

Vì vậy Trần sâm nói dối là chứng minh thư ném ở nhà, trước giao nộp phí ở hai ngày, chờ em trai hắn không có việc gì hắn lại trở về lấy.

Bác sĩ cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, liền tùy tiện đáp ứng.

Ở bệnh viện một đêm, Trần Sâm liền ngốc không nổi nữa. Không nói viện phí hù chết người, cùng ánh mắt bác gái y tá đói khát như sói, vô cùng nhiệt tình phục vụ thì Trần Sâm chịu được, chỉ là–hết lần này tới lần khác bọn nữ y tá xinh đẹp vẫn rất nhiệt tình với cái tên tiểu tử đang ở trên giường kia.

”Ngươi tên gì?” Có một nữ y tá can đảm hỏi.

Nam nhân hai mắt chớp chớp mờ mịt, quay đầu nhìn về phía bên cạnh giường bệnh, Trần Sâm bắt chéo hai chân, đang gặm quả táo.

“Hắn gọi là Bạch –” Trần Sâm kỳ thật rất muốn nói hắn gọi là ngu ngốc, nhưng chứng kiến ba bốn nữ y tá ánh mắt lợi kiếm bình thường, hắn vẫn thức thời nuốt vào một chữ cuối cùng.

“Bạch? Tiểu Bạch? Tên thật đáng yêu! Ôi chao!” Các nữ y tá kiều tiếu thành một đoàn.

‘Tiểu Bạch’ cười khúc khích theo. Trần Sâm lãnh hừ

một tiếng, Tiểu Bạch?

Làn da trắng đầu óc càng trắng, danh tự trái lại rất thích hợp với y.

……

Ngày hôm sau trời vừa sáng, thừa dịp y tá còn chưa tới phòng kiểm tra vết mổ, Trần Sâm đem Tiểu Bạch lén lút ra khỏi bệnh viện — nằm viện bảy ngày? Cái rắm to chuyện a, hắn dùng bom nơ-tron cũng không nằm bảy ngày!

Hắn tình nguyện đem tiền đập bể hầm cầu cũng không cho bệnh viện lòng dạ hiểm độc.

Tốt xấu gì người ta là người bệnh, Trần Sâm liền rất có giác ngộ đem giường duy nhất ở trong phòng tặng cho Tiểu Bạch. Sau phẫu thuật dễ dàng bị nhiễm trùng, vì vậy Trần Sâm đem gian phòng qua tám trăm năm không có sửa sang lại thu thập một phen, còn dùng nước khử trùng hắn ghét nhất đem ngăn tủ sàn nhà lau một lần. Một hồi bề bộn, Trần Sâm đã đói bụng đến choáng váng.

Chờ hắn già rồi, hẳn là đi nhận lời mời làm bảo mẫu, khẳng định đủ TMD hợp cách.

Trần Sâm quỳ rạp trên mặt đất nghĩ lung tung,sau đó lại cảm thấy thiệt thòi, chính mình cho tiểu tử kia ăn ở, bây giờ còn phải để lão tử hầu hạ, cảm giác là chính mình bị coi thường a?

Hắn hung hăng trừng nam nhân nằm ngay đơ ở trên giường, Tiểu Bạch đã sớm tỉnh. Nhưng xem Trần Sâm bề bộn một mực không dám nói lời nào, vì y sợ sẽ bị Trần Sâm trừng, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại giả chết.

“Tỉnh liền đứng lên đi, thật muốn lão tử hầu hạ ngươi a?” Trần Sâm rống lại.

Tiểu Bạch vô tội mở mắt ra, lắc đầu nói:”Đau nhức.”

“Đau nhức sẽ không muốn ăn cơm!” Trần Sâm lãnh hừ một tiếng đứng dậy gọi thức ăn bên ngoài.

……

Lời hung ác nói ra, nhưng lão tử là như thế nào vẫn hầu hạ y.

Tiểu Bạch tuy nhìn phía trên như bạch trảm kê, nhưng thân thể thì vẫn còn tính cường kiện, mổ hai dao, nằm một tuần lễ thì khôi phục không sai biệt lắm, mỗi ngày ở trong phòng đều không an phận đi qua đi lại. Thấy Trần Sâm không có đánh, y liền lớn mạnh lá gan trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng phát triển đến nỗi y một mình chiếm lấy sô pha cùng TV cả ngày xem phim hoạt hình.

Trần Sâm cực kỳ khinh bỉ loại hành vi này, ngươi nói một đại nam nhân cả ngày ôm đầu gối hớn hở xem một cái hình ảnh, đó là vô cùng thê thảm. Chính là đuổi y mấy lần, đến cuối cùng y đều vụng trộm trượt trở về tiếp tục xem, Trần Sâm khinh bỉ mãi thì thành thói quen, thậm chí ngẫu nhiên sẽ đem Tiểu Bạch đạp đến một bên, chính mình xem hào hứng bừng bừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương